Chương 2: Tiếp nhận


Hương thơm này muốn cho người ta nuốt cả đầu lưỡi vào, hoàn toàn gọi hồn Hoắc Nhung trở về.

Bắt đầu từ giờ phút này, cô phải sống thật tốt, tính cả phần của mình và cả phần của Hoắc Tiểu Dung, nghiêm túc mà sống.

Lưu Quế Hương thấy cô ăn vào, vui vẻ còn hơn chính mình ăn, thấy cô ăn ngấu nghiến, còn dặn dò cô vài câu ăn chậm một chút, dạ dày không có gì, sợ ăn nhanh lát nữa khó chịu. Chờ cô ăn xong, Hoắc Đại Thành cũng nấu xong trứng gà nước đường.

"Đến, ăn chút trứng gà nước đường, cha bỏ không ít đường, rất ngọt."

Thời buổi này đường đỏ là vật hiếm ít gặp, những nhà có cũng luyến tiếc lấy ra ăn, Hoắc Đại Thành thực sự bỏ ra được, hung hăng múc hai muỗng lớn, nước canh màu đỏ rất đẹp, thật xa đã ngửi thấy hương vị thơm ngọt.

Hoắc Nhung vẫn còn rất đói bụng, cô lâu lắm không có ăn đồ ăn bình thường, quả thực có loại khát vọng từ trong xương cốt, nhưng thân thể cô không thể ăn hết nhiều như vậy, đói bụng lâu như thế, hết một chén mì cũng gần no rồi.

Cô nhận chén trứng gà nước đường Hoắc Đại Thành mang tới, dùng muỗng quấy lên.

Hoắc Đại Thành cái khác thì không, nấu trứng gà nước đường rất tốt, trứng gà nấu vừa vặn, bị nước đường ngâm, màu sắc mười phần xinh đẹp, Hoắc Nhung nhìn về phía Lưu Quế Hương: "Mẹ, con ăn không hết nhiều như vậy, chúng ta mỗi người một cái đi."

Tuy rằng cô vô cùng muốn ăn, nhưng bụng đã no rồi, ăn không hết nhiều tới vậy, Lưu Quế Hương mấy ngày nay vì chuyện nguyên chủ cũng ăn không ngon ngủ không yên theo, hai quả trứng gà nước đường này vừa hay mỗi người một quả.

Lưu Quế Hương liên tục xua tay: "Con mau ăn, mẹ không cần."

Nhà các cô tuy lao động nhiều, hàng ngày điểm kiếm được vượt mức, nhưng cũng không giàu có, loại đồ vật như trứng gà này khẳng định lưu trữ để dành cho bọn trẻ ăn.

Hoắc Nhung rất kiên trì: "Con ăn một cái là đủ rồi, nhiều ăn cũng không hết, mau, mẹ cũng ăn một cái."

Lưu Quế Hương còn muốn từ chối, Hoắc Đại Thành lên tiếng: "Con gái muốn bà ăn thì bà ăn đi, bà hai ngày này theo nó lăn lộn không ăn không ngủ, lại không bồi bổ, cũng sắp suy sụp."

Lưu Quế Hương lúc này mới đồng ý: "Vậy con ăn, còn thừa mẹ ăn là được."

Hoắc Nhung nhìn về phía Hoắc Tam Hưng: "Anh ba giúp em lấy cái chén đi, sao có thể để mẹ ăn đồ thừa lại."

Hoắc Tam Hưng cầm chén, Hoắc Nhung đem trứng gà nước đường chia nửa, đưa cho Lưu Quế Hương, Lưu Quế Hương vẻ mặt vui sướng, cảm thấy con gái mình tỉnh lại sau khi bệnh hiểu chuyện không ít.

Phân xong cho Lưu Quế Hương, Hoắc Nhung mới bưng phần của mình nếm một ngụm.

Nước đường đỏ kiểu cũ từ cây mía thơm ngọt, cô đã rất rất lâu không nếm được hương vị ngọt thanh, quả thực muốn ngọt đến tận đáy lòng.

Cô bên này ăn từng miếng nhỏ, bên kia Hoắc Đại Thành cân nhắc nửa ngày, vẫn là quyết định nói với cô chuyện hai ngày này.

"Tiểu Dung à, thằng bé nhà họ Đảng kia, tuy rằng không lớn lên ở trong thôn, nhưng cũng tính là hiểu tận gốc rễ, nếu con thật sự không thích nó, không muốn liền không chọn, cha không ép con. Chẳng qua cái tên sinh viên họ Chu kia, cha thật sự cảm thấy hắn không được." 

Ông cũng là nam nhân, nam nhân hiểu nam nhân nhất, ông không đọc nhiều sách, không thể so với thanh niên trí thức có văn hóa, nhưng tự nhận xem người rất chuẩn, tên sinh viên họ Chu kia ông đã quan sát thật lâu, không phải làm việc có vấn đề, làm người không thể gánh vác, chuyện hắn muốn làm đối tượng của Tiểu Dung, thế nhưng lại để Tiểu Dung, bản thân là một cô gái nói với ông, ông liền cảm thấy nam nhân này thực sự không được.

Hoắc Đại thành nói thật cẩn thận, sợ Hoắc Nhung nghe xong câu nào lại không thoải mái, nhưng chuyện này ông không nói không được, ông thà rằng hiện tại con gái mình tức giận nhỏ, cũng không mong sau cô gả cho người ta chịu thiệt thòi lớn.

Lưu Quế Hương vốn muốn ăn, nghe chồng vừa nói, lại tức.

"Con gái vừa mới tỉnh, ông không thể bớt tranh cãi ..."

Lời bà còn chưa nói xong, đã bị Hoắc Nhung ngăn cản, Hoắc Nhung biết bà đau lòng con gái, sợ con gái để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng nếu người trong thân thể này đã thay đổi, cô khẳng định sẽ không dẫm lên vết xe đổ, chuyện này dù Hoắc Đại Thành hôm nay không nói, cô cũng sẽ chủ động chính mình nói rõ ràng.

Ánh mắt Hoắc Đại Thành đích xác độc ác (hoàn toàn chuẩn xác), nếu là Hoắc Tiểu Dung lúc trước nghe cha cô, sau sẽ không bị Chu Văn Thanh lừa thảm như vậy, bất quá hiện tại nói này nọ cũng không có ý nghĩa gì, nếu hỏi suy nghĩ của chính Hoắc Nhung, cô khẳng định chướng mắt Chu Văn Thanh không gánh nổi  vai tiểu bạch kiểm kia, cho nên sẽ không tiếp tục dây dưa cùng hắn.

"Mẹ, không có việc gì, con đã nghĩ thông suốt." Lưu Quế Hương trừng đôi mắt, không thể tin nhìn cô: "Con gái, con nói gì?"

Không riêng gì bà, từng người trong phòng, tất cả vẻ mặt đều kinh ngạc.

Hoắc Đại Thành  phản ứng lại đầu tiên, vẻ mặt vô cùng vui mừng: "Con gái, con nói gì? Con lặp lại lần nữa?"

Xem bọn họ vui mừng đầy mặt, trong lòng Hoắc Nhung cũng ấm áp, cô lặp lại một lần nữa: "Con đã nghĩ thông suốt, cha mẹ không muốn bàn lại việc con cùng sinh viên Chu là đối tượng, con liền không nói, việc hôn nhân đại sự, con nghe theo cha mẹ."

Cũng không phải nghe mọi người toàn bộ, nhưng hiện tại, nói dễ nghe chút dù có gào lên mọi người cũng vui vẻ.

Mọi người đau lòng Hoắc Tiểu Dung như vậy, về sau cô thực sự có ý kiến gì, mọi người cũng sẽ nghe.

Hoắc Đại Thành cao hứng trực tiếp từ trên ghế đứng lên, ở trong phòng xoay hai vòng.

Căn bản ý kiến của Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng đối với Chu Văn Thanh không lớn như cha họ, thế nhưng hiện tại thấy em gái mình vì hắn chịu khổ lớn như vậy, hắn ngay cửa nhà cũng không dám đến, cũng bắt đầu chướng mắt thanh niên trí thức trong ngoài không đồng nhất này, nghe Hoắc Nhung nói không muốn cùng hắn làm đối tượng, tự nhiên trong lòng cũng thở nhẹ ra.

Lưu Quế Hương  cuối cùng cũng phản ứng lại, bà dứt khoát cầm chén chạy tới, ôm Hoắc Nhung mà khóc.

"Con gái số khổ của ta! Cuối cùng đã suy nghĩ cẩn thận! Mẹ thật cao hứng!"

Bà vốn dĩ không tính ép cô, tùy cô đi, dù sao sinh viên Chu kia hiện tại ở đại đội sản xuất Thanh Tuyền, cách thôn bọn họ gần như vậy, không thể chạy. Hiện tại bất ngờ quanh co, bà tức khắc vô cùng cao hứng, ngược lại khóc không thành tiếng.

Hoắc Nhung nghe bà khóc cũng có chút khó chịu, vẫn là Hoắc Đại Thành đi đến trước mặt vỗ vỗ bả vai Lưu Quế Hương.

"Đây là chuyện tốt, bà khóc cái gì!"

Lúc này Lưu Quế Hương mới ngừng khóc, bưng chén trứng gà nước đường lên tiếp tục ăn.

Tuy rằng Hoắc Đại Thành không biết vì cái con gái tự dưng nghĩ thông suốt, nhưng chỉ cần nghĩ thông suốt chính là việc tốt, ông ở trong phòng xoay hai vòng, hỏi Hoắc Nhung: "Chuyện này nếu con không muốn nói với hắn, cha để Nhị Quân cùng Tam Hưng nói với hắn, con hiện tại không muốn cùng hắn nói chuyện đối tượng, thì đừng gặp hắn."

Sự tình Hoắc Tiểu Dung lén lút cùng Chu Văn Thanh định đối tượng, kỳ thật nhiều người Hoắc gia thôn đều biết, chẳng qua mọi người không nói trước mặt, sau lưng khẳng định chê cười, rốt cuộc Hoắc Tiểu Dung không phải hoàng hoa khuê nữ, chưa đâu vào đâu đã cùng người khác định ra đối tượng, cũng không phải bị mọi người chê cười sao?

Vì con trai cả Hoắc gia Hoắc Nhất Minh có tiền đồ, ở trong thành phố làm việc nhà nước (bát sắt: việc trong khối nhà nước), bên cạnh đó hàng ngày Hoắc gia trôi qua tốt hơn nhà người khác, nhân duyên của Hoắc Nhị Quân cùng Hoắc Tam Hưng với người trong thôn lại tốt, mọi người bán cho Hoắc Đại Thành mặt mũi, không lo bọn họ  nói rõ trước mặt, bởi vậy Hoắc Đại Thành nghe được cũng làm như không nghe thấy, chỉ cần con gái nguyện ý, ông cũng không có biện pháp.

Thế nhưng hiện tại con gái không muốn, Hoắc Đại Thành cảm thấy sống lưng mình thẳng lên, dù ai dám nói gì ông cũng dám phản bác. Dưới tình huống này, ông khẳng định Hoắc Tiểu Dung cùng Chu Văn Thanh không gặp mặt mới tốt.

Hoắc Tam Hưng chỉ lớn hơn Hoắc Tiểu Dung hai tuổi, tính tình nóng nảy, nghe thấy vậy liền đứng ra: "Đúng vậy, em đừng gặp hắn, có chuyện gì anh cùng anh hai đi nói, mình hắn không dám nói gì."

Hoắc Nhung nghĩ nghĩ, ban đầu cô định tự mình đi, nếu nhưng mọi người có ý tốt, cô cũng không cần thiết từ chối.

"Anh hai anh ba đi cùng em đi, nếu em cùng hắn có việc không rõ, em muốn chính mình nói rõ ràng với hắn."

Hoắc Đại Thành còn muốn nói, Lưu Quế Hương đã mở miệng: "Liền nghe con gái đi, có Nhị Quân cùng Tam Hưng đi theo còn không yên tâm sao?"

Hoắc Đại Thành ngẫm lại cũng đúng, nếu chỉ có Hoắc Tam Hưng có lẽ không đáng tin cậy, nhưng Hoắc Nhị Quân ổn trọng, nếu nó cũng ở sẽ không có việc gì.

"Quyết định vậy đi, chờ con tốt lên, để anh hai anh ba con dành thời gian đi theo con nói rõ ràng với hắn."

Như vậy chuyện này liền định xong, bên ngoài sắc trời cũng trễ, Hoắc Nhung vừa tỉnh, Lưu Quế Hương muốn để nàng nghỉ ngơi sớm chút, liền ồn ào chuẩn bị cho mấy người đàn ông ra cửa.

Hoắc Đại Thành đi tới cửa, đột nhiên nghĩ tới một chuyện nhỏ, xoay người nhìn về phía Hoắc Nhung.

"Con không tiếp tục cùng sinh viên Chu, vậy thằng bé nhà họ Đảng kia còn muốn sao?"

Tác giả:

Hoắc Nhung: Muốn chứ, không thì ông xã từ đâu tới?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top