Chương 12: Mộng xuân trong khi bệnh.

Chương 12: Mộng xuân trong khi bệnh, làm người bên gối giúp liếm lồn, tỉnh mộng xong trực tiếp bị cuốn vào Tình Triều, hoan ái nhằm đổ mồ hôi.

Editor: bevitlangthang

Đến ngày thứ 4 Vân Diễn bị bệnh, tình trạng cảm cúm đã giảm bớt phần nào, mặc dù cơ thể vẫn còn nóng, nhưng cơ thể không còn nóng phỏng tay như hai ngày trước.

Mỗi ngày Thường Khâm vẫn sẽ đến bồi Vân Diễn dùng bữa, hôm nay Vân Diễn nhìn rau xanh trong chén cơm trắng của mình, rồi nhìn sườn xào chua ngọt trong chén Thường Khâm, y mếu máo ấm ức nói: "Mấy ngày nay em toàn phải ăn mấy món nhạt nhẽo ...... Ăn cái gì cũng thấy đắng chát."

Thường Khâm không nhịn được cười nói: "Có trách thì chỉ trách em thôi, trời đang lạnh tự dưng chạy ra ngoài, bị bệnh thì phải kiêng cử món này món kia."

Dứt lời, Thường Khâm còn cố ý gắp một cục sườn bỏ vào miệng, ăn cực kỳ hả hê.

Vân Diễn buông đũa xuống, đứng dậy chuẩn bị về phòng, "Bệ hạ cứ thong thả dùng bữa, Vân Diễn ăn no rồi. Đầu có chút choáng, em về phòng trước đây."

Đây vẫn là lần đầu tiên Vân Diễn bỏ Thường Khâm ở lại rồi rời đi trước.

Thường Khâm không những không bực, còn cảm thấy cực kỳ thú vị, thế là lặng lẽ sai người lấy chút điểm tâm thanh đạm ngon miệng, còn sai Nhược Tang đi chuẩn bị trà sữa không thêm đường.

Đợi hắn ăn cơm xong, đồ ăn cũng chuẩn bị đâu vào đó. Thường Khâm sai người mang đồ tới tẩm điện, sau đó vẫy tay cho hạ nhân lui xuống, bưng một đĩa điểm tâm, xốc màn giường lên.

Trên giường Vân Diễn xoay người hướng mặt vào trong, không biết có đang ngủ không. Thường Khâm ngồi vào mép giường, vén hết tóc dài của y ra sau, lại gần nói bên tai y: "Trẫm đoán em còn đang đói bụng. Ở đây có điểm tâm và trà sữa, cố tình mang đến cho em đó."

Vân Diễn không thèm trả lời, cũng không nhúc nhích dù chỉ một cái.

"Được thôi, vậy trẫm sai người đổ đi hết." Dứt lời, Thường Khâm liền đứng lên, làm bộ muốn đi.

Qua một hồi, người trên giường mới truyền đến động tĩnh, Vân Diễn đứng lên, đối diện với bóng dáng Thường Khâm mà nhẹ giọng gọi một tiếng: "Phu quân......"

"......" Chỉ một tiếng gọi này thôi cũng đủ làm lòng Thường Khâm mềm nhũn, hắn thấy dường như  trong đầu có một sợi dây căng chặt 'pặc' một cái đứt đoạn, điều đó thể hiện rằng Vân Diễn muốn gì hắn cũng sẽ cho.

Ăn xong chút điểm tâm, uống hết trà sữa, mặc dù không quá ngọt, nhưng so với chén cháo nhạt nhẽo thì ngon hơn nhiều. Vân Diễn thoả mãn nheo mắt lại, giống như bé mèo được ăn no.

Thường Khâm ngồi vào mép giường, ôm y vào lòng mình, vừa chơi đùa với tóc y vừa nói: "Trước kia em cũng không bệnh lâu như vậy, đêm nay trẫm sẽ nghỉ ở đây, không cho đuổi người nữa."

Vân Diễn chần chờ một lát, gật đầu.

Người bị bệnh thì hay ham ngủ, y rửa mặt xong, hai người quay về giường, khi Thường Khâm buông màn giường xuống, Vân Diễn đã mơ màng ngủ rồi.

Nhưng Thường Khâm còn chưa buồn ngủ, hắn cũng không tắt ngọn đèn dầu, chỉ ngồi trên giường đọc sách.

Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất, và ủng hộ editor.

Nhưng mà khoảng chừng ba mươi phút, Thường Khâm bỗng nhiên nghe được bé yêu đang ngủ say bên người mình bỗng nhiên phát ra tiếng rên rỉ ngọt nị, hai chân cũng cọ xát vào nhau.

Thường Khâm quay đầu lại thì thấy, gương mặt Vân Diễn phiếm hồng, đôi mắt nhắm chặt, nhưng nhìn kỹ thì thấy tròng mắt chuyển động dưới mí mắt, miệng thì thở dốc, bàn tay đã mò đến trước ngực, cách một lớp áo ngủ xoa vú mình.

Điều này làm cho Thường Khâm lên tinh thần, một ngọn lửa dục vọng nóng bỏng xộc thẳng xuống dưới bụng. Nằm trên cùng một chiếc giường dưới một lớp chăn, Thường Khâm biết rõ Vân Diễn còn đang cọ xát, thế là hắn bung chăn đắp lên người Vân Diễn, còn mình thì dịch người xuống, cởi quần ngoài và quần lót y ra, ném sang một bên.

Thường Khâm lấy tay tách hai chân Vân Diễn ra, sờ đến giữa hai chân y, quả nhiên ướt một mảng, gậy thịt của hắn cũng cứng lên.

Thường Khâm cuộn chăn lên tới bụng Vân Diễn, lộ ra nửa người dưới, chỉ thấy lỗ lồn sớm bị đụ đã biến thành màu hồng diễm lệ phấn nộn, so với lần đầu tiên giao hợp thì bây giờ nó đã chín rục hơn một chút, nước sốt thấm xung quanh sáng lấp lánh, miệng lồn lúc đóng lúc mở, giống như đợi người tới hái.

Mà người còn đang đắm chìm trong giấc mộng lại hừ hừ vài tiếng, không biết là vì bóp vú nên thấy thoải mái, hay là phía dưới trống rỗng mà khó chịu.

Thường Khâm nhìn đoá hoa diễm lệ kia, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một ý niệm.

Hắn tách rộng hai chân Vân Diễn ra hơn nữa, còn mình thì bò xuống giữa hai chân, lại gần quan sát lỗ lồn xinh đẹp, sau đó hắn thè lưỡi liếm hòn le.

Lỗ lồn Vân Diễn cũng không có mùi gì khó ngửi, nhưng khi liếm thử lại có một tư vị khác. Thế là Thường Khâm vừa liếm vừa mút, hòn le giấu bên dưới cánh hoa rất nhanh liền cứng lên lòi đầu ra ngoài, lỗ lồn vui vẻ phụt nước liên tục, tiếng rên rỉ của mỹ nhân càng thêm ngọt nị.

Lỗ lồn tràn đầy nước sốt thấm ướt cằm Thường Khâm, thế là hắn thay đổi một chỗ khác, liếm vào trong lỗ lồn, chăm sóc chỗ suối nguồn này một chút.

Hiển nhiên chỗ này càng hoan nghênh kẻ xâm lấn ghé thăm, đầu lưỡi vừa tiến vào đã bị nó cắn chặt, khi đầu lưỡi rời đi nó giống như lưu luyến, liên tục co chặt.

Nếu các nương nương khác biết trên giường Thường Khâm có thể làm tới bước này, sợ là lòng đau như cắt mất.

Dường như Thường Khâm làm không biết mệt, hắn liên tục liếm láp qua lại giữa hòn le và lỗ lồn, thường xuyên đâm lưỡi vào khuấy lung tung bên trong lỗ lồn. Bé yêu trong lúc đang ngủ hơi thở càng lúc càng dồn dập, trên trán cũng thấm mồ hôi, thậm chí trong miệng còn phát ra tiếng nói mớ, vừa đứt quãng kêu 'phu quân', 'bệ hạ'.

Thế là Thường Khâm càng vui hơn nữa, hắn nâng eo Vân Diễn lên, tập trung dùng đầu lưỡi ra ra vào vào bên trong lỗ lồn, quậy đục cọ xát vách thịt mềm dâm đãng bên trong. Nước sốt càng chảy càng nhiều, cho đến khi lỗ lồn bắt đầu run rẩy, từng đợt từng đợt bắn một luồng nước dâm ra ngoài, bắn thẳng vào miệng Thường Khâm.

Thường Khâm trực tiếp nuốt xuống. Hắn rời khỏi bé hoa diễm lệ, rồi cởi quần mình ra, thả con cặc đã sớm cứng đến phát đau ra ngoài, sau đó chỉnh lại chăn phủ lên người Vân Diễn.

Lúc này vẻ mặt Vân Diễn càng thêm hồng nhuận, mồ hôi trên người chảy ướt đẫm, hai bầu vú bị y xoa bóp tràn ra một ít sữa tươi. Thường Khâm đơn giản kéo áo ngủ y ra, để hai bầu vú lộ ra ngoài.

Con cặc quen cửa quen nẻo tìm tới lỗ lồn ẩm ướt, hắn hơi dùng chút lực liền đâm vào trong, con cặc lập tức bị vách thịt bọc lấy thật chặt. Quá trình đi vào cũng rất thuận lợi, bên trong lỗ lồn cực kỳ trơn trượt, di chuyển cũng tiện.

Bầu vú theo động tác đụ của hắn mà đong đưa qua lại, bé yêu đang ngủ hình như cũng cảm nhận được động tĩnh khá lớn, vì thế y chậm rãi tỉnh dậy. Đôi mắt còn chưa mở, Vân Diễn đã theo phản xạ mà ngâm nga thành tiếng, vì thế Thường Khâm cũng cúi đầu qua hôn lên môi y.

Sau đó Vân Diễn mới hoàn toàn tỉnh lại, con mắt nhập nhèm nửa mở nửa nhắm đáp lại nụ hôn của hắn, y còn chưa biết có chuyện gì đang xảy ra, nhưng cơ thể đã đong đưa theo bản năng, thế là cơ thể theo bản năng hùa theo Thường Khâm, người mà mang đến cảm giác sảng khoái cho y.

"Ưm a...... Phu quân? Ha...... "Vân Diễn có thể cảm nhận nụ hôn này có mùi vị không giống trước kia, có chút quen thuộc. Chờ đến khi y ngẫm lại trong đầu một hồi, thì mới biết được Thường Khâm đã làm cái gì, bỗng nhiên sắc mặt càng thêm hồng hào.

"Ừ, phu quân đây. Trong mơ mà cũng nghĩ đến trẫm, trẫm vui lắm." Thường Khâm cười, dứt khoát hất chăn lên, ôm hai chân Vân Diễn lúc đóng lúc mở đụ lên.

"Á a a a, ưm...... Chậm một chút......" Có lẽ bởi vì còn bệnh, cả người Vân Diễn đều nóng hổi mềm như bông, giọng nói cũng càng thêm mềm mại uyển chuyển hơn so với ngày xưa.

Đối với dáng vẻ này của Vân Diễn, Thường Khâm cũng cực kỳ thích, thế là hắn vừa dùng sức địt mạnh vào vừa quyến luyến hôn lên môi Vân Diễn.

Vân Diễn duỗi tay ôm Thường Khâm, khoái cảm liên tục ập đến làm y không phân biệt mình là mơ hay là thật, nhưng mà Tình Triều ập đến càng thêm mãnh liệt.

Tiếng hai cơ thể va chạm vào nhau bị kẹt trong tấm chăn, rất nhanh Thường Khâm cũng chảy mồ hôi, Vân Diễn càng giống như bọt bong bóng.

"Cũng tốt. Đổ nhiều mồ hôi, cơ thể mới khoẻ lên được." Thường Khâm cười có chút trêu ghẹo, con cặc bỗng nhiên dùng sức địt mạnh lút cán vào trong.

"A!" Vân Diễn cuộn ngón chân lại một chút, địa phương mẫn cảm bị địt mạnh vào, khoái cảm xộc thẳng lên đầu y, Vân Diễn thở dốc một lát mới nói, "Hưm......Dính lắm, chàng, đồ lươn lẹo......"

"Đổ mồ hôi giúp người bị bệnh khoẻ hơn thật mà, ngày mai lại ngoan ngoãn uống chút thuốc, bảo đảm hai sau em khoẻ như vâm."

Vân Diễn nghe vậy khẽ cười một tiếng, "Phu quân, a, vậy mà chàng cũng biết nữa, là y thuật sao? Ưm...... A nơi đó......"

"Những thứ trẫm hiểu được còn nhiều hơn thế nữa." Thường Khâm hơi điều chỉnh góc độ đâm vào, hắn tìm được thịt mềm mình mới vừa đâm qua kia, tập trung tấn công vào điểm đó.

"Ưm á a a! Vậy, vậy sau này, Hưm...... Từ từ nói, cho Vân Diễn nghe với...... A!"

"Được thôi." Thường Khâm vừa liên tục tấn công thịt mềm kia, vừa cúi đầu ngậm lấy một bên vú liếm láp, trong tay còn nhớ rõ phải an ủi gậy thịt phía trước, vội đến có thể nói là vui vẻ vô cùng.

"Ưm không được...... Phu quân...... Em muốn, tới rồi......!" Vân Diễn bỗng nhiên thở gấp một trận, hai chân run rẩy, vách thịt đột nhiên bắt đầu co rút lại, từng luồng từng luồng nước sốt xối lên gậy thịt thô to.

Gậy thịt phía dưới được xoa nắn cũng run rẩy bắn ra một ít tinh dịch, bầu vú cũng không theo kịp, bị hắn hút một hơi thật mạnh mới thong thả bắn ra một ít sữa tươi.

Thường Khâm vẫn còn chưa biết mệt là gì, liên tục cày cấy địt mạnh vào lồn, có không ít nước sốt bị tràn ra ngoài, thấm ướt ga giường phía dưới.

Khoái cảm cực hạn ồ ạt kéo đến làm Vân Diễn chịu không nổi, y lắc đầu khóc lóc xin tha: "Không được...... Ha...... Thật sự không được...... Tha cho em đi mà......"

Cuối cùng Thường Khâm chạy nước rút một đợt rồi bắn ra một luồng tinh dịch vào lồn Vân Diễn, mà trong đầu y trở nên trống rỗng, quả thật lại muốn ngất xỉu thêm một lần nữa.

Dù sao cũng đang còn bệnh, vốn dĩ cả người Vân Diễn mất sức không bao lâu liền hôn mê, vẫn là Thường Khâm đơn giản lau sơ cho hai người rồi ôm y vào lòng chìm vào giấc ngủ.

Trời vừa sáng, tất nhiên khăn trải giường cũng cần phải thay, Thường Khâm cứ theo lẽ thường mà lên triều, Vân Diễn vẫn cứ theo lẽ thường mà uống thuốc, qua thêm một ngày nữa, Vân Diễn thật sự không còn sốt nữa.

Nghe thấy tin tức này xong, Thường Khâm nghĩ rằng, sau này nếu Vân Diễn còn phát sốt nữa, dùng cách này để đổ mồ hôi quả nhiên có hiệu quả.

-----------

【 Ninh Lộc Vân: 】

Thật ra giấc ngủ này cũng gian nan thật đấy. Khà khà

-----------

Editor: Sỏ ri mọi người vì tui up trễ nha, tui bận bịu với cuộc sống mình quá, up bù đến chương 15 nhaaaa. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top