Tập 9: McGonagall

Cánh cửa lâu đài lập tức mở ra, ngay tiếng gõ cửa lần thứ ba. Đứng trước mặt bọn họ là một vị phù thủy già, cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa. Bà có một gương mặt nghiêm nghị, khiến cho đứa trẻ nào nhìn thấy cũng biết không nên lôi khôi trước mắt bà.

Bác Hargid giới thiệu "Các học sinh năm thứ nhất đây thưa giáo sư McGonagall."

Giáo sư McGonagall, quét mắt qua một vòng đám học sinh, rồi nhẹ nói "Cám ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi."

Bà mở toang cửa. Sảnh trước rộng lớn đến nỗi có thể nhét một con rồng vào còn được. 

Những vách tường đá được chiếu sáng bằng những bó đuốc to giống như ở nhà băng Gringotts. Trần lâu đài cao vời vợi, và trước mặt bọn trẻ là một chiếc cầu thang cẩm thạch đẹp lộng lẫy lên các tầng trên.

Bọn trẻ theo giáo sư McGonagall băng qua một tầng lâu đài toàn đá phiến. Harry có thể nghe âm âm tiếng của hàng trăm giọng nói vang sau cánh cửa bên phải – có lẽ cả trường đang tập trung đâu đây. Nhưng giáo sư McGonagall lại đưa đám trẻ năm thứ nhất vào một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang. Chúng đứng túm vào nhau, nghểnh cổ ngóng chờ một cách hồi hộp lo âu.

Giáo sư McGonagall cất tiếng "Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi... với các bạn chung một ký túc xá."

Ngừng lại một chút, bà lại nói tiếp "Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tao nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà – một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa. Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ.

Bà dừng lại như nhìn về hướng ai đó, mà có lẽ nếu như tôi có nhìn thấy thì sẽ biết. Nhưng hiển nhiên là không, nhưng có vẻ trông tôi không gọn gàng, nên luôn bị Hermione ép cho mái tóc của tôi không xù lên quá. Dù không thấy, nhưng cái cảm giác của tôi nói cho tôi biết rằng, Hermione này có lẽ công đây. Thật đáng sợ, nhưng lại làm tôi cảm thấy ổn hơn nhiều, ai bảo tôi ngốc nghếch về điều này làm gì.

Đang suy nghĩ vu vơ, tên Mafoy xuất hiện trước mắt tôi, giọng điệu vẫn là hênh hoang ta đây "Tao nghe nói, Maika Potter đang ở đây đúng chứ? xin chào! tao là Draco Mafoy"

"Phụt" và cậu chàng Ron như nguyên bản, lỡ miệng cười ra tiếng, điều này làm tên Mafoy tức giận. Hắn hướng về phía Ron nói, khó nghe "xem nào, mái tóc đỏ này, và bộ quần áo tự may. Mày chính là Ron Weasley đúng chứ? Tao thật không hiểu gia đình mày, đã nghèo mà còn đẻ lắm con làm gì? Cha mày có thể nuôi tụi mày, bằng số tiền ít ỏi đó được hay sao?...Maika, chỉ cần mày đi với tao, tao có thể chỉ cho mày biết loại người nào mà mày nên tiếp xúc"

Maika lắc đầu "cảm ơn, nhưng không cần, tôi cũng không muốn biến thành một tên lẻo mép một chút nào cả"

Mafoy tức giận khi nghe tôi nói, nhưng đúng lúc này, giáo sư McGonagall đã đến, nên hắn đành phải từ bỏ. "Tiến tới trước lễ phân loại sắp bắt đầu."

Giáo sư McGonagall ra lệnh "Bây giờ các con sắp hàng một và đi theo ta."

Hermi đứng sau tôi và Ron thì đứng trước tôi, tôi có thể nghe thấy anh chàng đang nói với ai đó "Anh Fred nói là chúng ta sẽ chiến đấu với một con rồng, chắc là ảnh chỉ nói chơi thôi"

Còn đằng sau tôi, Hermione thì cứ luôn lẩm bẩm mấy câu thần chú trong miệng. Tôi cảm thấy thật buồn cười, nếu thật là vậy. Thì tất cả học sinh đều bọ loại luôn rồi, nên như là chấn an cho cô bạn đằng sau, cũng như là cố gắng cứu lấy cổ áo của mình, tôi nói "đừng lo, chúng ta sẽ không cần mấy câu thần chú đó đâu, chỉ cần thư giãn là được rồi." Nói xong, tôi nhìn lên trên trần nhà, bên trên là thứ gì đó, nhưng hiển nhiên tôi không thấy. Cả như vậy, Hermione cũng cường quyền ra lệnh "không được nhìn lên, nếu không sẽ bị hôn ám. Trong quyển lịch sử phù thủy có nhắc đến. Tôi cảm thán 'đúng là chuyên quyền, và cũng là quyển bách khoa toàn thư sống'. Cảm thán thì cảm thán, cúi đầu vẫn phải cúi đầu, không nàng giận a (sợ vợ).

Đúng lúc giáo sư McGonagall đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt bạn trẻ năm thứ nhất. Phía trên cai ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và dơ cực kỳ. Tôi nhớ thấy nó trên phim, lại nghe Hermione tả, tôi cảm tưởng cơ thể mình không khỏe một chút nào.















Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top