Chiều tháng sáu

"Mân Thạc anh mau lại đây xem nè."
"Tiểu Đại,anh đang bận,lát nữa anh xem nhé."
"..."
2 tiếng sau đó
"Anh đã xong chưa?" Kim Chung Đại đứng ngoài cửa phòng làm việc của Mân Thạc,ánh mắt mong chờ.
"Xin lỗi em nhưng thật sự công việc hôm nay khá nhiều,hãy đợi anh chút nhé."
"..."
Mưa, tháng sáu mưa rơi lất phất nhưng lại mang tới cái lạnh trong người.
Chung Đại biết rằng mình không thể cứ đứng đó nhìn anh làm việc mãi như thế,cậu khẽ thở dài,quay lưng đi về phía căn phòng ngủ của mình.
Cậu bật đèn lên,ánh đèn màu cà phê nhạt tạo nên không gian ấm áp nhưng không hiểu sao cậu cứ cảm thấy có 1 chút gì đó lạnh lẽo đang len lõi trong tim mình. 1 giọt nước mắt nhẹ rơi,cậu hoảng hồn,đưa tay lên lau. Cứ lau rồi lại lau,khuôn mặt đầm đìa nước mắt không thể kìm nén. Mọi cảm xúc đến thật nhanh chóng khiến cho cậu không thể nào điều khiển được nó,lại lau nước mắt.
Từng giọt từng giọt nước,nhẹ tênh nhưng sao bàn tay đưa lên lau nó lại nặng nhọc đến thế này?
Lòng nặng trĩu, cũng chẳng buồn lau nữa,bỏ mặc cho nó tự do rơi.
Phải rồi,khóc thoả thích đi chứ,lúc này,tại đây có ai nhìn thấy đâu mà mày sợ. Cứ khóc đi Chung Đại,mày mà không khóc thì mày cũng sẽ không nhận ra được mùi vị của nước mắt như thế nào đâu.
Ai bảo đàn ông nam nhi là không được khóc chứ? Khi nào ta muốn thì nó sẽ khóc thôi,kìm nén được hay sao? Kìm lại thứ cảm xúc bình thường của con người,lặng lẽ nuốt đi những giọt lệ, không bao giờ cảm nhận được vị đắng,vị mặn của nước mắt. Cái đó là nam nhi sao? Đã là đàn ông thì càng phải dũng cảm mà đối đầu với mọi thứ. Có thể xây nhà,có thể đánh giết lẫn nhau,có thể làm mọi công việc nặng nhọc,thế thì tại sao cái công việc đơn giản nhất là thể hiện 1 cảm xúc yếu ớt nho nhỏ là khóc lại không thể làm được.
Là không thể hay là do cái câu nam nhân không dễ rơi nước mắt?
Giả dối,tất cả chỉ là lời văn ích kỉ của bản thân mình. Nam nhân là gì chứ,chẳng phải câu đó là cố gắng biến mọi thằng con trai trên thế giới này trở nên vô cảm hay sao? Điên khùng!

"Mân Thạc,kiếp này coi như ta có duyên gặp được nhau giữa biển người,nhưng kiếp sau,em thề nếu gặp lại anh..."

Đổ vỡ,tờ giấy thấm màu máu đỏ tươi của cậu. Kết thúc 1 cuộc tình dường như sẽ có 1 cái kết hạnh phúc.
Nhưng đây không phải cổ tích,cậu cũng chẳng phải nàng công chúa xinh đẹp nào cả,chỉ là 1 cậu trai Kim Chung Đại cô đơn bé nhỏ bỗng dưng gặp được ánh sáng của đời mình là Kim Mân Thạc mà thôi.
Tưởng như gặp được anh,sẽ bắt đầu 1 cuộc sống hạnh phúc như bao cặp đôi khác,nào ngờ sự đời trớ trêu,nếu muốn hưởng được hạnh phúc cũng đồng nghĩa với việc chịu đựng nỗi đau.
Chung Đại là người sợ đay,mọi cơn đau đến đều khiến cậu ngã quỵ,và dĩ nhiên cơn đau tâm hồn nó đã vô tình hay vô tâm phá nát trái tim của cậu.
Vốn tưởng anh sẽ ngày đêm bên cạnh cậu,cả hai cùng nhau trò chuyện,cùng nhau tạo mọi kỉ niệm đẹp đẽ. Cuối cùng,đời vẫn là đời,những vấn đề xoay quanh chuyện cơm áo gạo tiền đã khiến 2 cá thể vốn thân thuộc lại bỗng dưng trở nên xa cách.
Ngôi nhà này,lúc nào cũng vui vẻ,tràn đầy tiếng cười và sự ấm áp. Nay đã bị những khoảng cách vô hình xua đi,trở nên trống trải,lạnh lẽo như những đêm đông thiếu hơi ấm của lò sưởi.

Cậu biết mình sẽ không thể sống trong nỗi đau tâm hồn như thế,nhắm mắt lại. Từng dòng kí ức về anh lại hiện lên,anh như 1 tia nắng chen chân vào cuộc sống chỉ toàn màu đen lãnh đạm của cậu,từng chút một sưởi ấm cậu,truyền cho cậu niềm tin và hi vọng,cuối cùng là...1 khoảng lạnh hiện hữu giữa cả hai người.
Từ bỏ,nhẹ lòng hơn hẳn. Thì ra cái cảm giác từ bỏ nó lại mang tới điều kì lạ này,nó khiến cho tâm hồn cậu trở nên yên ắng hơn và cũng bình thản hơn.
Chết đi,không còn gì để mất nữa,và cũng chẳng phải chịu thêm nỗi đau tâm hồn nào hết.
Chết,cậu chọn cái chết để giải thoát cho mối tình sắp sửa đông cứng của mình.

___________________________________

Kim Mân Thạc vì muốn có được những ngày bên cạnh Chung Đại từ sáng đến tối nên đã xin cho mình được làm việc ở nhà. Mà anh đâu có ngờ rằng mình làm thế lại vô tình giết chết đi 1 mối tình đáng lẽ ra phải hạnh phúc phải tràn ngập sắc hồng như anh đã từng nói.
Công việc công ty giao làm ở nhà hoá ra còn nhiều hơn trước,mỉm cười tự trách mình khi đó có phải quá ngu ngốc hay không.
Nghĩ sao vậy,bảo là chọn làm ở nhà là để có thể được kề bên Chung Đại nhiều hơn,được ngắm nhìn em ấy mọi lúc mọi nơi nhưng thực tế nó lại khiến cho anh bù đầu bù cổ,ngay cả 1 ánh nhìn dành cho Chung Đại còn ít hơn xưa.
Hối hận? Cảm giác này là như thế nào?
Phát hiện ra cái xác lạnh của Chung Đại khiến anh chỉ muốn chết đi ngay tức khắt.
Hoảng sợ,tâm trí loạn lên. Thần trí mơ hồ không biết phải làm gì. Hay ngấy xỉu?
Phải làm gì đây?

______________________

Bản tin buổi tối của đài truyền hình XX:
Phát hiện 1 cái xác nằm trên giường tại 1 ngôi nhà ở đường yy,xác chết được phát hiện trong tình trạng mất máu khá nhiều và kế bên xác chết là những dòng chữ xiêu vẹo bằng máu,tuy nhiên mọi người vẫn chưa thể xác nhận được người này đã viết gì.

Kim Mân Thạc không dám nghe thêm lời nào nữa.
Dòng chữ đó,anh đọc được. Là những lời nói cuối cùng mà cậu dành cho anh. Không phải lời yêu cũng không phải hứa hẹn hay thù hận gì cả.
Chỉ là mong muốn đơn giản của cậu mà thôi.
Nhưng anh không tài nào chấp nhận nổi nó,anh như 1 kẻ tâm thần,bế cậu lên giường,đặt lên môi cậu 1 nụ hôn đẫm lệ và dùng nước xoá đi dòng chữ ấy.

Cuối cùng là rời đi.
Không phải rời đi để bắt đầu 1 cuộc sống mới. Vì thiếu vắng con người cậu,Kim Chung Đại ở bên cạnh,sống cũng như chết thôi.
Bỏ đi chính là do muốn giải thoát bản thân.
Và vẫn là ngu xuẩn mà đi chọn cái chết giống như cậu.

______________________
Kim Mân Thạc và Kim Chung Đại,cả hai đều là ngu ngốc,đều là vì tình yêu mà lú lẫn.
Chọn cái chết cho bản thân có thể giải thoát cho cả hai hay sao?
Chẳng phải đã từng nói rất yêu nhau hay sao?
Giờ đây thì thế nào?
Đã bảo sẽ không bao giờ buông tay nhau ra,cuối cùng cũng là người này người kia chia cách.
Tuy là chết đi,nếu có kiếp sau sẽ gặp lại được không?

"Mân Thạc,kiếp này coi như ta có duyên gặp được nhau giữa biển người,nhưng kiếp sau,em thề nếu gặp lại anh,sẽ quấy rối anh,yêu anh,cùng anh sa vào lưới tình. Và sau đó là bỏ đi. Em sẽ khiến anh phải đau khổ vì những gì anh đã làm với em."
__________________________

"Cậu Kim,việc cậu dặn tôi đã hoàn tất rồi ạ."

"Cậu Kim,gia đình của Kim Chung Đại đã lâm vào cảnh sụp đổ như cậu mong muốn. Bước kế tiếp là gì ạ?"

"Cậu Kim..."

"Cậu Kim..."

Phải,gia đình Chung Đại cậu đã từng rất vui vẻ. Cho đến khi cái kẻ mang tên Kim Mân Thạc từng bước một,chậm rãi chiếm lấy. Sau đó thì sao? Giả vờ là 1 cậu trai bình thường đến cứu rỗi đời cậu.
Mới đầu cứ ngu ngốc ảo tưởng bản thân là người đó thật sự yêu mình,sau lại suy xét thật kĩ và nhận ra,chẳng phải đó chỉ là kế hoạch cuối cùng của anh hay sao?
Nhìn cậu sống trong cảnh si tình? Hoàn toàn sống phụ thuộc vào người khác?
Nhếch môi. Khinh bỉ bản thân.
Chí ít anh ấy cũng đã thành công. Chỉ có cậu là kẻ thua cuộc trong cuộc chiến này. Trở thành con mồi ngoan ngoãn bên cạnh anh,ngu ngơ ngây ngốc bị anh lừa dối.

Mà cậu có biết rằng,anh làm mọi thứ là vì mù quáng yêu cậu,vì những con người đó dám ngăn cản anh đến với cậu.
Muốn có được cậu,trái tim ích kỉ sai khiến anh làm những công việc vô nhân đạo,biến mình thành 1 tên khốn khiếp ngay cả bản thân cũng ghê tởn.
Đoạt lấy trái tim Chung Đại,ngày đêm hồi hộp hi vọng cái quá khứ kinh hoàng đó mãi mãi bị chôn giấu.
Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra,vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần rất lâu,nào có ngờ rằng lại có thể xảy ra kết cục bi thương này?

_________________________

Viết trong 1 tâm trạng ko bình thường nên có chút khó hiểu nha mọi người >.< ko hiểu thì mik tóm tắt lại nội dung nà
Min ngày xưa bị ngăn cấm nên đã dùng mọi thủ đoạn ác độc để có được Dae (bao gồm việc giết hại gia đình cậu) 2 người cùng nhau sống chúng hạnh phúc nhưng đến 1 ngày Dae phát hiện ra sự việc đó và tức giận lẫn đau khổ,khó xử. Nỗi ám ảnh bao trùm lấy cậu và cậu quyết định tự tử. Min ko ngờ Dae tự tử nên cũng tự tử theo.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top