Chương 3

Lần này phu thê họ Vương hoảng sợ thật sự. Thúy Vân vừa mới khỏi bệnh, lại tự dằn vặt bản thân mình như vậy, mạng nhỏ suýt nữa ngủm luôn. Chung quy nữ nhân học y không phải không có, chỉ là không vẻ vang gì nên Vương phu nhân mới phản đối như vậy. Nếu như Thúy Vân quyết tâm theo, thật sự hai người họ cũng không cản nổi. Kết quả là Thúy Vân được đi theo Lâm đại phu học, thế nhưng với điều kiện những thứ kia, một món cũng không được bỏ sót.

Cha mẹ đã nhân nhượng đồng ý, thì Thúy Vân cũng không cứng đầu hành hạ nhau nữa, thoải mải chấp nhận "thỏa thuận" này.

Vương Quan được gửi vào tộc học, mỗi tuần chỉ về nhà một lần nên không rõ có chuyện gì, riêng Thúy Kiều thì nhìn Thúy Vân bằng ánh mắt khác hẳn, có chút e dè không được thân thiết như xưa. Bản thân Thúy Vân cũng giữ khoảng cách với đại tỉ mình, mỗi lần nhìn thấy đại tỉ, nàng đều nhớ lại vài chuyện không hay trước kia, tâm trạng lại ngổn ngang bất ổn.

Bàn một chút về Lâm đại phu, người này trước kia từng làm trong thái y viện của hoàng cung, về già thì mở một y quán nho nhỏ trong kinh thành để mưu sinh. Tuy không có khả năng cải lão hoàn đồng, thế nhưng bệnh nhỏ lặt vặt của người già trẻ nhỏ thì ông ấy chữa rất hiệu quả. Gần đây khí trời thay đổi thất thường, số lượng người đến xem bệnh tăng hơn nhiều nên khi nghe Thúy Vân nói muốn đến nhận ông làm thầy, ông lão vui vẻ đồng ý.

Dần dần, nàng cũng quen với quỹ đạo mới của mình. Gà vừa gáy canh năm, Thúy Vân đã thức dậy. Nàng loay hoay trong bếp một hồi, nấu thuốc bổ cho mẫu thân cùng một ít thuốc phong thấp cho phụ thân, sau đó lấy một cái rổ trúc đi ra ngoài. Cô bé tì nữ thường hay đi theo Thúy Vân ngủ vẫn chưa đủ giấc, ngáp ngắn ngáp dài, uể oải đi theo phía sau nàng, vừa đi vừa phàn nàn: "Tiểu thư dậy sớm như vậy để làm gì, một tí nữa rồi đi hái thuốc cũng được mà!"

Nàng cũng lười giải thích, cười cười lấy lệ, vẫn tiếp tục đi. Trời còn chưa sáng hẳn, không khí vẫn rất lạnh, sương đêm đọng ướt đẫm mặt lá. Thúy Vân hít sâu vài hơi, tinh thần thoải mái, vui vẻ đi hái thuốc. Chung quy thời điểm này là lúc hái thuốc tốt nhất. Trên đường đi, Tiểu Thi vẫn cứ lải nhải nói suốt: "Tiểu thư à, hay là sau này cô cứ học đàn với thêu trước đi, thuốc thì sai người đi hái, có được không? Cô cần gì nhọc công thế này!"

Thúy Vân lắc đầu: "Bọn họ sẽ không phân biệt được, ta hái vẫn tốt hơn, chưa kể có thể học được không ít thứ".

"Haiz, nhìn Lục Châu bên cạnh đại tiểu thư, nàng ta không được học nhưng đi bên cạnh suốt, khí chất tốt hơn không biết bao nhiêu lần, ra dáng tiểu thư gia giáo đầy đủ luôn rồi đó..."

Tay Thúy Vân hơi khựng lại, nhìn Tiểu Thi, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, lại thôi. Không trách được, đại tỉ bên kia đã trổ mã, ra dáng thiếu nữ lắm rồi, xung quanh lúc nào cũng có hơn ba tì nữ đi theo, công việc nhàn nhã hơn nhiều, người của đại tỉ cũng được xem trọng hơn. Thúy Vân chỉ xin cha mẹ một người hầu nhỏ tuổi, không ngờ nàng cũng bắt đầu bất mãn với mình.

Hái thuốc xong, mặt trời đã lên cao. Nàng vươn tay áo lau đi mồ hôi trên trán, ung dung đổi hướng đi đến y quán của Lâm đại phu. Tiệm thuốc nằm trên đường chính, người người qua lại tấp nập, nàng đến chào chưởng quầy một tiếng: "Nhị thúc", sau đó tiến sâu vào bên trong. Tuy bên ngoài chỉ là một nhà thuốc nhỏ nhưng khuôn viên bên trong lại khá rộng lớn, chủ yếu dùng để trồng thảo dược. Thúy Vân vừa đặt thùng thuốc gỗ của mình xuống, xắn tay áo lên sắp xếp lại mấy vị thuốc bị vị sư phụ nào đó ném vứt lung tung trên bàn gỗ. Gia đình Lâm đại phu đang ăn sáng, vội gọi chủ tớ hai người cùng ngồi ăn.

Lâm đại phu có hai đứa con trai, đứa lớn mười lăm tuổi, đứa nhỏ mới lên năm, phu nhân cũng là một người hiền hòa, am hiểu chút y thuật, có thể phụ giúp chồng con trông coi y quán. Trong hai năm này, Lâm đại phu cũng tận tình chỉ dẫn cho Thúy Vân, không vì nàng là nữ nhi mà dè chừng, ngược lại còn nhiệt huyết hết sức. Thúy Vân liếc mắt nhìn sang Tiểu Thi đang khẩy khẩy chén cơm trước mặt, lại nhìn tới vẻ bất mãn trên mặt nàng, chán nản không thôi.

"Tiểu Thi, em về phủ trước đi, lấy công khóa ta đã viết xong đặt trên bàn giao cho Tần phu tử, trưa ta sẽ về phủ sau".

Tiểu Thi nghe vậy thì mắt sáng rỡ lên, thế nhưng vẫn hơi ngần ngại: "Như vậy... có được không ạ?". Thấy Thúy Vân gật đầu khẳng định mới vui vẻ đứng lên, một lát sau đã không thấy hình dạng. Lâm phu nhân muốn nhịn nhưng nhịn không được, đành nhắc khéo: "Nhị tiểu thư, ta trông cô bé kia có vẻ không thích hợp với cô cho lắm, hay là thử tìm một nha đầu khác xem".

Vốn nàng cũng đang có ý này nên gật đầu, hỏi tới: "Sư nương, vậy người có biết phải đi nơi nào để tìm người không ạ?"

Lâm phu nhân suy nghĩ: "Mấy ngày đầu tháng sẽ có họp chợ, mỗi lần như vậy sẽ có đoàn buôn nô lệ đến. Hay là cô chờ tháng sau rồi đi tìm thử xem sao!"

Về hỏi mẹ xin người hầu khác, chỉ sợ mẹ sẽ không đồng ý, thà tự đi tìm mua một người có vẻ khả thi hơn.

Từ đó về sau, hàng ngày nàng đều đến y quán vừa học vừa phụ giúp Lâm đại phu khám bệnh. Thúy Vân nhanh tay bốc lấy nắm thuốc cuối cùng cho vào hộc gỗ rồi quay sang gọi sư phụ mình: "Sư phụ, con sắp xếp xong rồi".

Lâm đại phu đang ngồi ở mảnh thảo dược sau vườn, cổ không ngoái lại nhìn mà chỉ hỏi: "Đã học hết chưa?"

"Đã thuộc 'Bách Thảo Dược Tập" rồi ạ, thêm mười loại thảo dược của hôm nay nữa".

"Con vào lấy ra mười loại thảo dược đó, mỗi loại một nắm, mang ra đây".

Thúy Vân ngoan ngoãn đi vào bên trong, quan sát một lượt hết tám tủ thuốc được đặt sát vách, mỗi tủ gồm một trăm hộc nhỏ, bên trong chứa không biết bao nhiêu vị thuốc khác nhau, sau đó vươn tay lấy theo yêu cầu của sư phụ. Khi nàng trở ra thì sư phụ cũng đã trồng cây xong, đang nhàn nhạ ngồi trên ghế mây giữa phòng nhỏ phe phẩy quạt quạt rung đùi ra chiều đắc ý lắm. Thúy Vân bước đến đứng bên hông của người, chìa thảo dược ra cho sư phụ, nào ngờ ông không thèm nhìn đến, thuận tay trộn vào rổ nhỏ rồi lắc đều lên, sau đó đưa cái rổ cho Thúy Vân: "Nha đầu, con ngồi lựa lại cho cho đủ mười loại ban đầu đi".

Đây là thảo dược đã được phơi khô, màu sắc hao hao nhau, kích cỡ khác nhau, miếng lớn miếng nhỏ, nhìn thoáng qua thật sự rất khó để lựa ra đủ. Thúy Vân không không hề hé môi than thở, lẳng lặng nhận lấy rổ thuốc từ tay Lâm đại phu. Sư phụ đã nhận nàng làm đệ tử đương nhiên sẽ tìm cách truyền thụ y thuật của người cho mình, theo cách nào cũng vậy, nàng chỉ cần chăm chú tiếp thu mà thôi, quản nhiều cũng không làm gì. Vả lại đây không phải lần đầu, Thúy Vân làm mãi cũng sớm quen.

Lâm đại phu thấy Thúy Vân im lặng chưa bao giờ oán trách cũng không kêu la mà chỉ vâng lời mang rổ ra bên ngoài, kiếm ghế gỗ ngồi xuống đất nghiêm túc nhặt ra, trong đôi mắt hiện lên vài tia tán thưởng.

Hai thầy trò, một người ngồi nhặt từng vị thuốc, một người ngồi ở trong phòng chăm chú tìm cách nghiên cứu y thuật cho đến tối mịt mới ngừng tay. Lúc này Lâm đại phu khẽ chớp chớp mắt vài cái, ngạc nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ bé vẫn thẳng tắp như cũ của Thúy Vân đang ngồi bên bậc thềm trước phòng ông. Con bé này...

"Xong chưa?"

"Thưa sư phụ, vẫn còn một ít chưa được nhặt xong".

"Như thế cũng được rồi, con nghỉ tay đi, muốn ăn tối cùng chúng ta hay trở về?"

Thúy Vân nghe tới hai chữ "trở về" mới giật mình, vội nhìn ra bên ngoài trời mới phát hiện hóa ra đã muộn như thế nên vội nói lời tạm biệt sư phụ cùng Nhị thúc chưởng quầy, sau đó ôm thùng thuốc gỗ nhỏ của mình chạy về nhà.

Nàng nặng nề mở cánh cửa gỗ sơn đỏ nặng trịch ở đại môn ra, rón rén đi về hướng phòng của mình, nào ngờ chưa kịp khép cửa lại thì đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng cất lên.

"Còn biết đường về cơ à? Sao không giỏi thì đi luôn đi, đừng vác mặt về nữa".

Thời gian đầu Lâm đại phu cho rằng Thúy Vân là tiểu thư nhà giàu, chắc chỉ hứng thú nhất thời mới muốn đến bái ông làm thầy nghiên cứu y thuật nên dạy dỗ qua loa, chỉ là không ngờ đứa nhỏ này học hành rất nghiêm túc, chưa từng bỏ lỡ ngày nào, ông lại cảm động. Từ đó giao cho Thúy Vân nhiều việc hơn, mỗi lần đi xem bệnh đều dắt nàng theo bên cạnh. Càng về sau, thời gian Thúy Vân dành để học với những vị phu tử kia càng ít lại, tới bây giờ hầu như không còn tới nữa. Thật ra cũng không thể trách nàng, nếu lần đầu tiên được học những thứ kia, có lẽ Thúy Vân vẫn cố gắng, có điều nàng đã sớm thuộc làu chúng nên không đủ kiên nhẫn để ngồi nghe lại. Vương phu nhân nói mãi không được, mỗi lần nhìn thấy nàng xách thùng thuốc gỗ của mình thì trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt.

Nàng thở dài một hơi, đầu cúi xuống, chậm rãi quay người lại: "Mẫu thân, con mới về ạ".

"Ngươi còn biết ta là mẹ của ngươi cơ đấy?"

"..."

"Hừ, ta nói lại không chịu nghe, cứ đâm đầu vào mấy thứ vô ích này, bây giờ thì hay rồi, mặt mũi của ta cùng cha ngươi không biết phải vứt đi đâu cho đỡ hổ thẹn, ngay cả đại tỉ ngươi cũng bị ngươi làm cho liên lụy, ngươi vừa lòng chưa?"

"..."

"Sao lại im lặng như thế? Mau nói gì đi? Ngươi cảm thấy ta nói sai chỗ nào ư?"

Thúy Vân vẫn tiếp tục trầm mặc. Nàng đã sớm phát hiện ra, càng cố nói lý thì càng khiến mọi chuyện rối rắm hơn, không bằng im lặng giữ hòa khí.

Từ đầu tới cuối Thúy Vân vẫn giữ nguyên dáng vẻ vô dụng ngốc nghếch của mình, đầu càng lúc càng cúi thấp, bóng dáng có chút bơ vơ cô quạnh đứng một mình bên bậc cầu thang nơi đại môn khiến cơn tức giận của Vương phu nhân tiêu tan đi không ít, thái độ cũng không gay gắt nữa. Bà chỉ đành thở dài một tiếng, tay day day hai thái dương, nhẹ giọng: "Thôi mau vào nhà đi, đã ăn cái gì chưa?"

Thúy Vân lí nhí trả lời: "Dạ, chưa ạ".

Vương phu nhân không buông lời trách mắng nàng nữa, vươn tay gọi nàng đến gần: "Cũng may cả nhà chỉ vừa mới động đũa, ngươi cũng mau ngồi xuống ăn đi".

Thúy Vân nhướn mi nhìn một mâm thức ăn còn nguyên vẹn trên bàn, lại trông thấy bộ dáng giống như sắp chết đói của tiểu đệ nhà mình, trong lòng có chút ấm áp.

Nàng cười cười ngồi vào vị trí của mình, nuốt vào một ngụm, vừa ngọt vừa đắng chát.

Suốt bữa ăn mẫu thân không hề mở miệng nói với nàng câu nào, chỉ tập trung trò chuyện cùng với đại tỉ, lâu lâu lại gắp thức ăn sang bát của phụ thân cùng tiểu đệ, có lúc lại đổi vị trí của vài món trên bàn, bảo Vương lão gia đừng ăn mãi một món, đổi món khác đi. Thúy Vân nhìn nhìn dĩa thịt trước mặt, lại thấy mẹ vẫn đang ngồi ăn, không hề nhìn lại. Nàng yên lặng ngoan ngoãn ăn cơm của mình, trong lòng cũng biết mẫu thân vẫn giận nàng ghê gớm lắm, bà làm thế cũng là chuyện hiển nhiên.

Trước kia ai ai cũng ghen tị với mẫu thân vì phụ thân rất yêu thương người, bằng chứng là một tiểu thiếp thông phòng người cũng không có, trước sau chỉ có mỗi mình mẹ làm vợ, lúc mẹ sinh đại tỉ cùng nàng ra, phụ thân không những không trách cứ mà ngược lại càng ra sức thương yêu hai tỉ muội các nàng. Sau khi hạ sinh Vương Quan thì gia đình càng ấm yên hạnh phúc, chỉ bấy nhiêu cũng đủ để các vị phu nhân khác nảy sinh hờn ghen, đừng nói tới chuyện đại tỉ là kì nữ vang danh cả kinh thành, nay Thúy Vân nàng oanh oanh liệt liệt nổi tiếng như thế, mẫu thân bị người khác chê cười vào mặt, trút giận lên đầu nàng thì nàng cũng là lẽ thường tình thôi.

Gia đình nàng không phải quan to nhưng của cải lại nhiều, Vương nhị tiểu thư vừa đến tuổi cập kê đã có nhiều người dò hỏi, ngay lập tức người ta biết chuyện nàng không lo yên ổn ở nhà làm tiểu thư, lại dám ngày ngày ngênh ngang đi đến y quán làm công việc thấp kém, mỗi ngày tiếp xúc với bao nhiêu nam nhân. Bọn họ che miệng chỉ trỏ, thật thiếu gia giáo lễ độ.

Thúy Kiều nhìn thấy Thúy Vân đặt bát đũa xuống bàn, nhẹ giọng xin phép cha mẹ trở về phòng thì vội đứng dậy gọi tiểu muội nhà mình lại: "Vân Nhi, muội vẫn muốn theo Lâm đại phu học y thuật ư?"

Thúy Vân mặt hướng ra cửa, trên vai phải đeo một thùng gỗ nhỏ, lưng hướng vào trong, cả người cứng ngắc, nhỏ giọng trả lời: "Vâng..."

"Chuyện đã như vậy mà muội vẫn cố chấp cái gì..."

"Đại tỉ, chuyện đã như vậy, cho dù ta có học cầm kì thi họa đi nữa thì những lời đồn đãi ấy cũng không thể xóa bỏ, miệng lưỡi thế gian nào có thể ngăn chặn được, đại tỉ không cần phí tâm lo lắng cho ta..."

Thúy Kiều nghe tiểu muội trả lời như vậy cũng không biết nói gì hơn, đành ngồi lại xuống ghế, Vương đại nhân cùng Vương Quan đem mặt hóp bụng lại, từ đầu tới cuối vẫn im lặng không nói, không khí gia đình căng thẳng như thế, hai người bọn họ dám nói gì mới là lạ, chỉ có Vương phu nhân nhàn nhạt lên tiếng: "Tùy ý con đi".

Bà nói xong cũng không thèm nhìn lấy Thúy Vân thêm lần nào nữa, tập trung trò chuyện với Thúy Kiều, Thúy Vân đứng chôn chân ngoài cửa hồi lâu, lát sau mới khẽ động đậy, không nói tiếng nào, im lặng bước qua bệ cửa rồi đi thẳng về phòng của mình.

Một tay nàng giữ chặt quai vải của thùng thuốc, tay kia kéo lại cổ áo lên cao, trời bắt đầu về đêm, không khí lạnh hơn so với ban ngày rất nhiều. Thúy Vân chậm rãi bước từng bước một trên con đường mòn quen thuộc, bàn chân tinh nghịch không đi trên mặt đất, chỉ thích đạp lên mấy hòn đá tròn u cao lên của con đường mà đi, sau đó cười khúc khích một mình, cuối cùng đến bên đình nghỉ mát ở sau hoa viên nhà mình mà dừng chân lại. Trời tối hẳn nên hầu như không có ai ở đây, tất cả đều đã về nghỉ ngơi hết rồi, chỉ có mỗi nàng rảnh rỗi bâng quơ nên ra đây ngồi hóng tí gió cho khuây khỏa đầu óc thôi!

Không gian xung quanh rất yên ắng, râm ran đâu đó là tiếng dế kêu rất vui tai, bên dưới hồ nước mấy chú cá ngoi lên thi nhau đớp lấy ít thức ăn mà Thúy Vân vừa rải xuống. Nàng vui vẻ nheo mắt nhìn, miệng khẽ ngân nga vài giai điệu tâm đắc của bản thân, bàn chân bé nhỏ đung đưa lên xuống. Thúy Vân liếc mắt một vòng, sau đó treo lồng đèn lên nóc của đình nghỉ mát, bản thân mình thì lần mò đến bên bờ hồ nhặt mấy viên đá cuội to nhỏ đủ loại, nhặt đủ mới chạy vào trong đình, tay giữ một nắm đá to trong làn váy, tay kia chọn bừa một viên đá...

"Tõm..."

Hồ lăn tăn gợn sóng, nước bị động khiến cho mấy chú cá hốt hoảng quẫy đuôi đi mất, ngay cả chú ếch xanh đang phè phỡn nằm trên bờ cũng bị Thúy Vân hù dọa nhảy đi mất, vừa nhảy vừa ngoác mồm ra ồm ộp mấy tiếng. Nàng cười thành tiếng, âm thanh thanh thúy đáng yêu vô cùng, lại tiếp tục tinh nghịch ném thêm vài viên đá nữa, thử xem có thể ném đi bao xa...

Nghịch chán nàng lại nằm phịch ra băng ghế gỗ dài ở đây, mắt chăm chăm quan sát ánh đèn lồng trông có vẻ rất yếu ớt nhưng lại soi sáng cả một góc hồ.

Vì sao lúc nào mẫu thân cũng yêu thương đại tỉ, vì cớ gì người hiểu rõ mẫu thân cũng chỉ có đại tỉ?

Trước kia cũng thế, bây giờ cũng thế, người chưa bao giờ thông cảm hay hiểu gì về Thúy Vân cả. Nàng thích gì mẫu thân cũng không biết, bởi lẽ những thứ trước kia nàng có đều giống với sở thích của đại tỉ, mẫu thân mua cho đại tỉ, hiển nhiên cũng sẽ mua cho nàng, dần dần nàng cũng quên mất mình thích thứ gì.

Dường như... dường như trước kia, từ lâu lắm rồi, nàng cũng đã từng là một tiểu cô nương thích bay nhảy đùa giỡn, rất hay cười, chuyện nhạt nhẽo đến mấy cũng có thể cười cho được, không thích những thứ trang phục cầu kì hoa lệ cùng vài món trang sức tinh xảo.

Nàng không thích đọc sách, không muốn đánh đàn, cũng không đủ kiên nhẫn để thêu thùa may vá nhưng mỗi khi thấy vẻ mặt hài lòng hãnh diện của mẫu thân dành cho đại tỉ hay những lúc nhắc đến đại tỉ khi ngồi trò chuyện cùng những vị phu nhân khác, Thúy Vân lại lấy đó làm động lực để ép bản thân mình cố gắng lên, không được ham vui nữa, phải trưởng thành thôi. Nàng ra sức cố gắng, không ngừng cố gắng, nhưng kết quả thì thế nào?

Nàng đàn cho mẫu thân nghe một khúc nhạc mà mình đã bỏ công sức tập luyện ngày đêm, mẫu thân chỉ gật gù, sau đó bảo khá rồi, tuy nhiên cần luyện tập thêm tí nữa, nên đến học hỏi đại tỉ nhiều một chút. Nàng hào hứng khoe với mẫu thân, mình đã học thuộc được Tam Tự Kinh, mẫu thân xoa đầu nàng, lại bảo, đại tỉ con đã đạt đến trình độ xuất khẩu thành thơ rồi kìa! Sinh thần của mẫu thân, nàng lấy tâm huyết may tặng mẫu thân một cái khăn tay hoa đào, chẳng khi nào thấy người dùng đến, chỉ toàn mang hà bao thêu chim thượng hoàng mà đại tỉ làm tặng...

Dần dần nàng cũng quen với chuyện làm cái bóng của đại tỉ, nàng phát hiện ra, muốn mẫu thân vui vẻ, chỉ cần bắt chước đại tỉ một chút, mẫu thân sẽ vui ngay.

Nàng, đã đánh mất chính bản thân từ khi nào? Mùi vị que kẹo hồ lô như thế nào, nàng đã sớm quên, chỉ còn nhớ lời dặn của mẫu thân cùng đại tỉ, nữ nhi không nên ăn nhiều, như thế sẽ phát phì rất xấu xí, mà xấu xí thì sẽ bị xem thường. Hàng ngày chỉ dùng một chút cơm cùng thức ăn, những thứ còn lại nàng cũng không dám động đến, ngay cả khi Thúy Vân nàng lén ăn một viên phô mai chua cũng khiến mẫu thân không hài lòng mà nhíu chặt mi lại.

Thúy Vân, mi có muốn sống như thế tiếp không? 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top