SÁU
Tôi gọi cho cậu ta ngay tuần sau đó. Đơn hàng đầu tiên đến từ trên web và mặc dù là nhỏ, nó cũng đủ khiến tôi sung sướng bắt đầu công việc mới của mình. Khách hàng bảo với tôi rằng họ không có đủ tiền để xây hẳn một khu vườn mới cho ngôi nhà ở Chiswick, họ chỉ có thể sửa sang cái hiện có thôi.
Khi đến gặp khách hàng, điều đầu tiên tôi hỏi là họ muốn cái vườn trông thế nào. Khách hàng bảo tôi lấp cái ao vì họ đang có con nhỏ, rồi họ muốn trồng lại thảm cỏ, nhưng sẽ lắng nghe bất kỳ đề nghị nào của tôi. Tôi bảo họ nên dẹp bỏ mấy cái chậu hoa vì chúng to đến mức không cần thiết và chiếm nhiều không gian khu vườn.
"Cái này thì sao?" Tôi hỏi và chỉ vào cây keo vốn đã bị cắt trụi ngọn qua nhiều năm giờ chỉ còn trơ lại gốc.
"Chúng tôi muốn đốn nó đi," người chồng phân trần, "nhất là khi nó chiếm hết chỗ của thảm cỏ, nhưng vì có Lệnh Bảo Tồn Cây nên chúng tôi không thể."
"Thế thì ông bà có thể cải tạo nó thành một vật trang trí bằng cách trồng một số loại cây leo lên," tôi nói. "Cứ coi như nó là một cái giàn rất lớn. Một bên ông bà có thể trồng một cây thuộc họ lão - hiện mới có một loài mới tên là Băng Xanh, ra hoa từ tháng Năm đến tháng Mười - còn phía bên kia có thể trông một giống hồng leo, như là Felicite Perpetue - một giống hồng không rụng cánh, có màu trắng và rất thơm. Ông bà cũng có thể treo một cái xích đu ở cái nhánh thấp kia cho an toàn, thêm một cái ghế băng hình tròn ở bên dưới gốc cây nữa. Trông sẽ đẹp đấy."
"Ngoài ra cần làm gì nữa?" Người vợ hỏi tôi.
Tôi ngắm nghía phía sau của ngôi nhà, nó nhằm hướng nam và trơ trọi chẳng có gì, rồi xem xét cái hiên được lát bằng những miếng bê tông đơn giản.
"Cần phải cậy mấy viên đá này lên, đánh bóng rồi lát lại, sau đó có thể xây một cái tán cho giây leo trùm quanh sân, nó có thể tạo bóng râm để ăn uống bên ngoài hay là cho trẻ con chơi đùa. Sẽ không tốn kém lắm đâu. Ở phía trên chúng ta có thể trồng một cây nhài hạ hay một cây kim ngân - có một giống với hoa đỏ rất đẹp là Dropmore - Tôi có mang theo một vài quyển catalo về các loại cây - tôi sẽ chỉ cho ông bà xem.
Chúng tôi đạt được thỏa thuận về khoản tiền chi cho khu vườn là ba ngàn bảng. Jamie sẽ phụ trách phần bố trí mặt bằng và chỉ trong ba ngày, cậu ta đã bắt tay vào việc. Khi quay trở lại ngôi nhà để kiểm tra tiến độ, tôi thấy cậu ta quỳ bên cái ao vừa được tát cạn.
"Chúng mày có thể nhảy lò cò nhưng không thể trốn," tôi nghe tiếng cậu ta lẩm bẩm gì đó khi đang xem xét đám bùn. "Đây rồi!"
"Jamie, anh đang làm gì đấy?"
Cậu ta nhìn lên. "Ồ, chào chị Anna. Tôi đang bắt mấy con ếch, phải lôi hết chúng ra không thì lúc họ xới đám cỏ lên, chúng chết hết mất. Mày đâu rồi, con nhái bén..." Cậu ta bụm hai bàn tay vào rồi thả một cái gì đó vào một cái giỏ màu vàng. "Tôi nghĩ chắc là hết rồi."
Tôi ngó vào bên trong cái giỏ: hơn chục chú ếch da nâu đang nhảy loạn xạ. Tôi ngắm chúng một lúc.
"Chị thích ếch nhái à?" Jamie hỏi tôi.
"Không hẳn - tôi đang chọn con nào để hôn thôi."
Cậu ta cười to. "Có cần làm thế không?"
"Đôi khi tôi nghĩ vậy." Tôi mỉm cười. "Thế anh sẽ làm gì với chúng?"
Cậu ta xếp mấy viên gạch cũ vào một cái xe cút kít. "Tôi đã kiếm cho chúng chỗ ở đằng kia. Ở đó chúng có thể nhảy nhót thoải mái." Cậu ta đứng lên và nói, "nhưng tôi vẫn không yên tâm lắm. Ngoài ra chúng cũng đang đẻ con," cậu nói, hất hàm về một cái giỏ khác đựng đầy nước và cỏ dại.
Tôi cảm động trước sự bao dung của Jamie - Cậu ta không nỡ đốn cây mận vì ở trên đó có một cái tổ với mấy con chim non - còn chuyên môn của Jamie thì thuộc hạng nhất. Cậu ta và hai người thợ nữa mất một ngày để phá mấy cái bồn hoa, một ngày nữa để xới và trồng lại đám cỏ, hai ngày để xây cái tán và đặt một cái ghế quanh cây keo. Rồi đến lượt tôi với những cái cây. Trong chưa đầy một tuần khu vườn đã được cải tạo. Sau đó những khách hàng này đã giới thiệu tôi cho một người bạn của họ - một luật sư trẻ muốn bố trí lại toàn bộ mảnh vườn của mình. Mọi việc đã bắt đầu vào guồng.
Trong khoảng thời gian đó Elaine chia tay chúng tôi - bà được thuê sang Norfolk trông một đứa trẻ sơ sinh khác - nhưng bà hứa là sẽ đến thăm chúng tôi khi quay trở lại Luân Đôn. Tôi khóc suốt hai giờ sau khi bà đi khỏi - không chỉ vì sự giúp đỡ quá hữu ích của bà dành cho tôi mà còn vì sự gắn bó giữa chúng tôi nữa. Thế nhưng tôi phải chấp nhận thực tế là thời kỳ "nghỉ đẻ" của tôi giờ đã qua và cuộc sống mới mà tôi đang hướng đến giờ đã bắt đầu.
Cho đến khi Milly được ba tháng tuổi, tôi vẫn mang nó đi theo khắp nơi, cứ mỗi lần như thế tôi cố đặt lịch hẹn tránh giờ ăn của Milly. Tôi mang nó đi gặp khách hàng, đến chỗ vườn ươm giống ở Chobham nơi tôi mua tất cả các loại cây tôi cần và đến chỗ bán vật liệu xây dựng ở Maida Vale nơi tôi chọn vật liệu lát sàn, lát vỉa hè và gạch. Ở nhà lúc Milly ngủ, tôi tranh thủ cặm cụi với các bản vẽ, có khi tôi bế nó trên tay trái, cũng có khi nó nằm cạnh tôi, dưới cái khung gỗ và nghịch những món đồ chơi đang treo lủng lẳng trên đầu. Có những lúc mọi chuyện đều ổn, nhưng có những lúc Milly quấy khiên tôi hầu như chẳng làm được việc gì. Khi nó lớn dần lên, tôi nghĩ nó phải được trông nom chu đáo hơn. Một người giúp việc là khả năng duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến với nguồn thu nhập bấp bênh của mình, và tôi thử vận may lần đầu tiên với Pavlina, một cô người Séc.
Pavlina hai mươi sáu tuổi, chín chắn, gọn gàng, không ồn ào và rất chăm chỉ. Trước kia cô ta đã từng chăm trẻ con, có nhiều lời giới thiệu tốt và sẽ ở với tôi trong gần hai năm. Pavlina trông Milly mỗi buổi sáng khi tôi phải đi gặp Jamie hay khách hàng. Buổi chiều Milly ở bên cạnh tôi trong cái cũi gỗ, hay ngồi trong cái ghế lắc xem đĩa Baby Einstein hoặc Teletubbies khi tôi gọi điện và làm các công việc giấy tờ. Tôi sẽ phải trả thêm cho Pavlina nếu cần cô ta giúp thêm việc gì khác. Cô ta sung sướng nhận lời ngay vì đang phải tiết kiệm tiền mua một căn hộ ở Praha.
Khi Milly được chín tháng, tôi nhận được một email từ Xan, điều mà tôi chờ đợi với cả hy vọng và lo lắng: Anh sẽ quay về Luân Đôn trong năm ngày từ 25 tháng Ba và anh muốn gặp Milly. X
Tôi cảm tưởng như mình vừa rơi xuống một cái hố sâu. Tôi không nhận được một chữ nào từ anh ta từ rất lâu rồi. Giờ đây khi đối mặt với viễn cảnh gặp lại anh ta và những cảm xúc sống dậy, một phần rất lớn trong tôi muốn nói, Không. Mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn nếu tôi chỉ đơn giản xóa hình bóng của Xan ra k hỏi bức tranh cuộc đời mình, nhưng tôi phải đặt quyền lợi của Milly lên trên mình.
Tôi ấn nút Trả lời. Anh hãy đến vào Chủ nhật, ngày 27, khoảng 4 giờ. Rồi sau đó, mặc dù trong lòng đắn đo tôi vẫn ấn nút Gửi đi.
Chiều hôm đó tim tôi như nhảy múa trong lồng ngực khi tiếng chuông cửa reo. Đêm qua tôi thấy khó ngủ, chỉ chợp mắt một lát trước khi trời sáng. Tôi ngắm lại dung nhan của mình một lần nữa trước cái gương treo cạnh chân cầu thang, hít một hơi thật sâu và ra mở cửa.
Tôi bế Milly trên tay còn Xan dán mắt vào nó, ánh mắt xen lẫn sự háo hức, sự thừa nhận và cả hối lỗi. Sau đó anh ta mới quay sang nhìn tôi. Khi Xan bước qua cánh cửa, tôi nhận ra anh ta trông rám nắng, với mái tóc cắt ngắn và hai bên thái dương lấm tấm nhữn vết màu xám. Anh ta định hôn tôi nhưng tôi quay đi, cương quyết tỏ ra lạnh nhạt. Anh ta chẳng từng gọi tôi là "tảng băng" đấy thôi.
"Anh có uống trà không?" tôi hỏi Xan và đẩy cái xe nôi ra khỏi lối đi. "Em sợ là giờ em cũng chẳng có trà PG cho anh đâu," tôi mát mẻ. "Đáng lẽ em phải mua một ít phòng trường hợp đặc biệt chứ nhỉ."
Xan không phản ứng gì. "Cho anh cà phê thì tốt." Anh ta cởi cái áo khoác long ra và treo nó lên.
Tôi đặt Milly lên cái thảm mà nó vẫn thường ngồi chơi và đi vào bếp. Khi tôi cầm cái khay quay trở lại, cảnh tượng đập vào mắt khiến hai tay tôi run lẩy bẩy và những cái tách như sắp sánh hết trà ra, tôi thấy Xan đứng cạnh cửa sổ, đúng tại nơi mà anh ta từng đứng và van nài tôi đừng giữ cái thai, tay anh ta bế Milly và chằm chằm nhìn nó.
Mọi việc sẽ thay đổi. Luôn như thế.
Tôi thấy làm lạ khi Milly không khóc hay vùng vẫy gì. Con bé cũng nhìn sững Xan và nằm im re. Có lẽ từ bản năng của mình, Milly lờ mờ hiểu rằng nó có một sự ràng buộc không thể tách ra được đối với anh ta - điều mà đến giờ tôi mới nhận ra rằng chính tôi cũng sẽ như vậy suốt cuộc đời mình.
"Chào con," Xan thì thầm với con bé. "Ba đoán là con đang không biết ba là ai... Chà... nghe có vẻ hơi buồn cười với con..." Tiếng anh ta nghẹn lại. "Con yêu, thực ra thì, ba là ba của con. Đúng rồi, con ngoan ạ, ba là ba của con. Thật đấy."
Milly giơ bàn tay lên sờ má Xan. Xan nựng nó một lúc nhưng tôi thấy dửng dưng - anh ta đã làm tôi khóc nhiều lắm rồi. "Nó thật... dễ thương," tiếng anh ta thì thầm.
"Cám ơn anh. Em cũng nghĩ vậy." Tôi thầm chúc mừng mình vì đã giữ được vẻ lạnh lùng. "Xan này..." Tôi ngồi xuống. "Sao bây giờ anh lại đến? Có phải sự tò mò thúc đẩy anh không?"
"Đừng chua chát thế, Anna," anh ta lẩm bẩm. "Anh biết em sẽ nghĩ anh không ra gì..."
"Anh đã cư xử không ra gì. Anh có cần sữa không?" Tôi hỏi. "Đã lâu lắm em không nhìn thấy anh và em e là em cũng chẳng nhớ từ lúc nào nữa. Dù sao thì em cũng đã làm lễ rửa tội cho con. Nếu anh muốn biết thì mẹ đỡ đầu của Milly là chị Sue - trợ lý riêng của em, người mà đã đi cùng em cái đêm chúng ta gặp nhau - còn ba đỡ đầu của nó là anh Mark của em."
"Anh tưởng em không còn liên lạc gì với anh ấy nữa."
"Rất hiếm khi," tôi trả lời. "Cũng chính vì vậy mà em đã đề nghị anh ấy - để bọn em không mất hẳn liên lạc. Dù sao thì ít nhất anh ấy cũng bay sang đây hôm làm lễ rửa tội. Thật đáng tiếc anh lại không thể làm thế," tôi nói thêm đầy sung sướng. "Đối với con gái của anh."
"Làm ơn đi, Anna." Xan thở dài. "Đừng như thế mà. Anh đã gặp nhiều chuyện rồi."
"Tội nghiệp anh. Trong khi đó thì rõ ràng là em đang tận hưởng niềm vui, làm một bà mẹ đơn thân bận rộn."
"Làm ơn đừng trừng phạt anh," anh ta nói tiếp. "Anh muốn làm việc nên làm, nhưng em phải hiểu anh tức giận vì anh không hề có tiếng nói trong việc mình có con hay là không."
"Thực tế là anh có tiếng nói mà," tôi bình thản đáp. "Bởi vì anh đã ngủ với em đêm đó, điều mà ai cũng biết có thể dẫn đến kết cục là một đứa con."
"Cảm giác của anh thật tệ, anh không thể tập trung vào công việc - nhiều lúc không thể ngủ được. Tất cả những gì anh nghĩ đến là Milly," anh ta tiếp tục. Tôi thầm nhủ liệu anh ta có nghĩ về tôi không nhỉ. "Anh hoàn toàn bị tê liệt - không biết phải làm gì nữa. Anh dần nhận ra rằng cách duy nhất để anh vượt qua tình trạng đó là được gặp con." Tôi im lặng không nói gì. "Đáng lẽ anh đã gặp nó hồi tháng Mười Hai," Xan nói tiếp sau khi ngừng lại một lúc. Tôi nhìn anh ta. "Hồi đó anh đang ở Luân Đôn trong ba ngày..." Anh ta đã ở gần chúng tôi thế, vậy mà... tôi đau đớn nghĩ. "Anh muốn gặp con, nhưng mà anh cảm thấy bối rối. Anh đã đi qua nhà em."
"Không," tôi kêu thầm. Tôi tưởng tượng ra bước chân của anh ta trên vỉa hè.
"Nhưng anh không đủ can đảm, vì thế anh đã bỏ đi. Ba xin lỗi, con yêu," anh ta thì thầm với Milly, giọng trở nên nghẹn ngào khi ôm sát nó vào người. "Ba hứa là ba sẽ không làm thế nữa. Ba sẽ đến thăm con bất kỳ lúc nào ba có thể, con gái bé nhỏ của ba."
"Thế bao lâu anh có thể đến thăm nó một lần?"
Anh ta đặt Milly xuống thảm. "Thật khó nói. Có lẽ không hơn ba lần một năm. Ước gì anh có thể đến thăm nó thường xuyên hơn nhưng mà anh ở xa hàng nghìn dặm."
"Em biết điều đó," giọng tôi mỉa mai. Tôi ấn cái chèn phin pha cà phê xuống. "Nhưng Milly cần phải biết về anh. Em từng nghĩ là anh có thể trả lời những email em kể về con bé," tôi nói thêm với vẻ chua xót.
"Anh... xin lỗi, Anna. Nhưng mà lúc đó anh... sợ. Nghe có vẻ lạ nhưng mà đúng là anh sợ thật." Hóa ra những gì bà Elaine phân tích với tôi khá đúng. "Nhưng từ nay, anh sẽ cố gắng bù đắp cho con."
Tiếp đó anh ra mở cái túi du lịch của mình và lấy ra một cái túi xách tay. Rồi anh ta lôi ra một chú gấu teddy màu kem mềm, buộc một cái nơ màu xám với một nét mặt đáng yêu. Milly chộp lấy con gấu bằng cả hai tay rồi úp mặt vào đó, ọ ẹ với vẻ thích thú.
"Anh sẽ hỗ trợ em nuôi con," anh ta nói khi tôi rót cà phê cho anh ta. "Em đã từ chối điều đó nhưng anh vẫn muốn."
"À, bây giờ thì anh đã gặp con rồi, em không để tâm nữa. Em không muốn lấy tiền của anh." Tôi thở dài. "Em chỉ muốn sự có mặt của anh. Nhưng em không phủ nhận em sẽ không từ chối điều gì anh muốn giúp."
"Anh vừa mở một tài khoản cho con - đây này." Anh ta với cái túi và đưa tôi một tờ giấy. "Cứ ba tháng một, anh sẽ gửi tiền vào đấy - Anh sẽ mở thêm tài khoản phụ để em có thể dùng được - Anh sẽ gửi cho em mấy bản khai."
"Cám ơn anh". Chúng tôi nhìn nhau một lúc rồi tôi quay mặt đi.
"Anh không phải là một thằng khốn nạn, Anna ạ," anh ta nói khẽ.
Tôi cố kìm nén sự khát khao tôi dành cho anh ta - sự khát khao đang làm tôi thổn thức. "Em biết là anh không phải như thế," tôi đáp. Sẽ dễ dàng hơn nhiều cho tôi nếu anh ta là một gã khốn nạn, tôi đau buồn nghĩ. Tôi sẽ nhanh chóng quên anh.
"Anh rất tiếc vì mình đã xử sự không ra gì. Anh hy vọng em sẽ tha thứ cho anh."
Hình bóng của Xan trở nên mờ dần khi mắt tôi nhòe lệ. "Vâng," tôi thều thào. "Em tha thứ cho anh..."
Anh đưa tay về phía tôi và tôi chìa tay mình ra cho anh nắm, thấy lại cảm giác quen thuộc khi bàn tay anh bóp chặt tay tôi. "Anna, em đừng khóc," anh nói sau một lúc lâu. "Đừng khóc mà." Anh đưa cho tôi một cái khăn giấy và tôi dí nó vào mắt mình. "Giờ chúng ta là bạn em nhé?" Anh nói. "Vì tương lai của Milly?"
Bạn à...
Tôi cảm thấy hụt hẫng. "Tất nhiên rồi."
Kể từ đó Xan trả lời tất cả email tôi gửi. Anh ta gửi quà cho Milly - những con búp bê của Indonesia, những con thú bằng vải và những đồ chơi treo tường sặc sỡ. Thỉnh thoảng anh ta gọi điện về và nói chuyện với con gái. Nét mặt nó rạng ngời như pháo hoa mỗi khi thốt lên từ "Ba ơi" và trọ trẹ đầy thích thú vào cái điện thoại.
Niềm hành phúc của con bé khiến tim tôi vừa như tan vỡ vừa như nở hoa. Tôi in một tấm ảnh của Xan mà tôi tải xuống từ trang web của BBC vì tôi chẳng có cái nào. Tôi cần phải để mọi chuyện lui vào dĩ vãng vì bản thân Milly; nên tôi giải thích với nó rằng ba nó ở rất xa hai mẹ con và rằng ba nó sẽ về thăm nó khi nào có thể. Chúng tôi xem bản tin lúc sáu giờ để chờ anh ta xuất hiện.
Khi Milly sắp được một tuổi, tôi nhận được thiệp mời sinh nhật của Nicole nhận dịp thằng bé Jacob của chị tròn một năm tuổi. Trước đó cũng có vài cuộc hội họp nữa nhưng tôi đã không đến được.
"Em mong là Citronella sẽ không đến," tôi nói với Jenne khi chúng tôi đẩy xa nôi dọc con phố nhà Nicole trong ánh nắng trời tháng Năm.
"Chắc chắn chị ta sẽ đến," Jenny nói. Tôi nhìn những cái cây đang nở hoa trong những mảnh vườn trước nhà trên phố - cây đỗ quyên, ông lão, tuy-luýp và quế trúc. Đột nhiên tôi tự hỏi, nếu Citronella là một loài cây, chị ta sẽ là cây gì nhỉ? Cây thường xuân. Đẹp nhưng có độc và sống dai. Jenny là một cây Xấu hổ - mọc tươi tốt nhưng nếu chạm nhẹ vào những chiếc lá của nó sẽ cụp lại. Cassie có lẽ là một cây Bẫy ruồi, hấp dẫn nhưng đầy nguy hiểm, tôi nghĩ thầm. Xan là... một cây Hướng dương - đẹp rạng ngời nhưng đáng thất vọng là nhanh tàn.
Thế còn mình là cây gì nhỉ? Tôi thầm hỏi khi bấm chương cửa nhà Nicole. Hoa huyết tâm, tôi cay đắng nghĩ - một Trái tim rỉ máu.
Những bà mẹ cùng lớp học với tôi đang ở trong khu vườn trang trí đầu bong bóng. Họ ngồi trên những tấm thảm với những đứa trẻ trong lòng. Một số đang nựng nịu chúng vì chúng cứ ngọ nguậy tứ tung như những con rối.
"Jonah đã bắt đầu tập đi được hai tuần rồi."
"Mẹ đập nó nhé, con yêu?"
"Erasmus biết đi từ khi nó được mười tháng."
"Tôi vẫn đang cho Phoebe bú sữa mẹ."
"Thế thì tốt quá! Tôi chẳng làm được."
"Chị đáng ra phải ăn nhiều rau hơn."
"Nó sẽ đến nhà trẻ Sweet Peas," tôi nghe thấy tiếng Citronella nói. Tôi chợt giật mình - đó là nhà trẻ tôi định cho Milly học. "Thằng bé có đáng yêu không?" Đột nhiên Citronella hỏi tôi, mắt nhìn Erasmus với vẻ trìu mến tột cùng.
"À vâng," tôi trả lời lịch thiệp. Với chị mà thôi. Thằng bé mặc một chiếc áo phông có in câu "Cháu là Người đàn ông mới của Mẹ!" Nó giống Citronella với bề ngoài béo ú và mái tóc màu đồng đỏ.
"Thế cô có nhận được thiệp mời sinh nhật của Erasmus không?" chị ta hỏi.
"Tôi...có." Tôi lúng túng trả lời. "Cám ơn chị." Tôi hơi choáng khi mở cái thiệp, không phải ngạc nhiên vì được mời mà là vì cái danh sách đính kèm ghi những món quà có thể mang đến cùng với địa chỉ những nơi bán chúng, như thể là một danh sách quà cưới. Jenny bảo tôi rằng chị ấy đã quẳng chúng đi. "Nhưng tôi không chắc là... hai mẹ con chúng tôi có thể đến được," tôi lí nhí và bế Milly lên. "Tôi e là phải đi gặp một khách hàng chiều nay."
"Sao không để vú em trông cháu?" Citronella vặn vẹo.
"Tôi chẳng có vú em nào," tôi trả lời. "Và người giúp việc của tôi sẽ đưa Milly đi đến lớp học hát Monkey Music vào mỗi buổi chiều ngày thứ Năm - con yêu lớp Monkey Music, phải không con?" Milly vỗ tay. "Nhưng tôi sẽ cho chị biết," tôi nói thêm, hy vọng có thể kết thúc cuộc nói chuyện ở đó.
Nhưng rõ ràng là Citronella vẫn chưa muốn dừng lại. "Thế công việc kinh doanh vườn tược của cô ổn chứ?" Chị ta hỏi.
"Ổn cả, cám ơn chị," tôi hơi ngạc nhiên vì sự quan tâm đột ngột của chị ta. Tôi xua một con ong bay ngang qua. "Tất nhiên đây là thời điểm tốt trong năm, và tôi khá bận rộn."
"Tôi thấy Xan, bạn cô, cũng vậy." Chị ta nói và cắn một miếng nem cuốn.
"Vâ...âng," tôi đáp lần nữa, tự rủa mình sao lại ngu ngốc để lộ ra cái tên Xan, cả công việc của anh ta nữa.
"Tôi thấy anh ta trên tivi. Anh ta trông đẹp trai đấy chứ," chị ta vừa nói vừa phủi những mảnh vụn bánh bám trên cái đùi to đùng của mình.
"Ừm." Tôi băn khoăn không biết tiếp thoe là gì đây. "Erasmus đã biết nói chưa chị?"
"Tôi hy vọng cô sẽ thấy vui khi anh ta quay lại."
"Ồ, chắc thế rồi, đặc biệt là Milly - nó rất yêu ba nó, phải không nào, cún con?"
"Da-da!" Milly giơ ngón tay lên, ỏn ẻn với giọng sung sướng.
Tôi bắt gặp ánh mắt của Jenny: "À... tôi phải lượn quanh tý. Rất vui được gặp lại chị, chị Citronella." Tôi nói dối.
Chị ta mút chùn chụt từng ngón tay mình với niềm thích thú. "Buồn cười là trên tờ Hello! tuần này có một bài về anh ta."
Tôi cảm tưởng như vừa hụt chân rơi xuống một cái hố. "Thật à? Ý tôi là... anh ấy có kể cho tôi nghe nhưng tôi chưa kịp... mua tờ báo. Tôi... bận quá."
"Tôi có mang theo đây," Citronella nói với vẻ ngây thơ. "Cô có muốn xem không?"
"Ờ... có ạ," tim tôi đập thình thịch. "Cám ơn chị."
Citronella quay cái mông to bự đi - có vẻ nó không nhỏ đi tý nào sau khi sinh nở - và quay lại sau một phút với tờ tạp chí. "Nó ở trang 112," chị ra nói với vẻ thân thiện khi đưa nó cho tôi. Rồi chị ta quay sang nói chuyện với Tanya đang đứng bên cạnh. Tôi giở đến trang báo, nhận ra hình Xan ở giữa những tấm hình các phóng viên thường trú nước ngoài khác mà tờ báo đang đề cập, liếc qua nội dung bài báo, tim tôi đập rộn ràng.
Xan Marshall, ba mươi chín tuổi... phóng viên của đài BBc ở Indonesia... thường trú tại Jakarta... từng làm ở ngân hàng... Hồng Kông... Dột nhiên tôi đỏ bừng mặt. Xan đang sống với cô bạn gái mới quen sáu tháng, cô Trisha Fox, phóng viên phụ trách Đông Nam Á của đài CNN... Cô Fox, tốt nghiệp đại học Havard, hai mươi tám tuổi, một ngôi sao đang lên của CNN...
Tôi gấp tờ tạp chí, hai tay run bắn, cổ họng đắng ngắt.
"Em không sao chứ?" Jenny thì thào hỏi.
"Cô đã đọc chưa?" tiếng Citronella hỏi tôi. "Bản thân tôi cũng chưa kịp đọc," chị ta nói, giọng vẫn ngây thơ như trước.
"Tôi đọc rồi, cám ơn chị." Tôi đưa trả chị tờ báo và đứng lên, hai chân run lẩy bẩy. "Nhưng Milly và tôi phải đi rồi."
"Thật đáng xấu hổ," giọng chị ta thật ngọt ngào.
"Tạm biệt chị, Nicole," tôi nói. "Ở đây thật vui."
Tôi buồn đến nỗi cả ngày hôm đó chẳng làm được gì. Tôi không biết điều gì khiến mình bị tổn thương hơn, sự thật không thể chỗi cãi mà tôi mới phát hiện ra hay là sự điêu ngoa của Citronella. Khi gặp Xan, tôi đã cẩn thận lái câu chuyện của chúng tôi xoay quanh Milly mà thôi - nếu tôi biết thêm điều gì về cuộc sống riêng của anh ta nữa chắc tôi đau đớn không chịu nổi.
"Tất nhiên là chị ta đã đọc bài báo rồi," tôi nói với Jenny khi chị ấy gọi điện cho tôi sau đó. "Mọi việc đã được chị ta sắp đặt hết. Chị ta là một con quỷ." Tôi nấc lên trong điện thoại.
"Chị ta không phải như vậy đâu," Jenny khẳng định. "Em nghĩ như thế nhưng em có biết quỷ là gì đâu." Tôi thầm nghĩ tại sao Jenny luôn có cái kiểu lập lờ như thế nhỉ. "Nhưng chắc chắn là chị ta thật đáng ghê tởm."
"Em đã làm gì đụng đến chị ta nào?" Tôi nghẹn ngào. Người đàn bà này không chỉ là một cây thường xuân bình thường mà là một cây thường xuân có độc.
"Em chẳng làm gì cả," Jenny đáp lời tôi. "Điều đó sẽ chỉ nói lên có lẽ chị ta không hạnh phúc."
"Không hạnh phúc ư? Chị ta là người đàn bà tự mãn nhất quả đất. Chị ta chẳng suốt ngày rêu rao trên cột báo của mình rằng chị ta đã 'may mắn' và 'được ban phước', hay là người khác đã 'buồn' và 'dũng cảm' như thế nào là gì?"
"Quả đúng thế. Chị ta luôn đặt người khác vào một vị thế thấp hơn mình. Nhưng một người thực sự hạnh phúc có cần làm thế không?"
"Không," tôi công nhận sau một lúc suy nghĩ. "Họ chẳng làm vậy."
Tôi phân vân bởi lí do vì sao mà Citronella vẫn không thỏa mãn với cuộc sống của mình - một người chồng làm ngân hàng chưa đủ giàu ư? Ngôi nhà ở Luxembourg Gardens không đủ rộng ư? - trước khi tôi ném cái thiệp mời của chị ta vào sọt rác.
Những ngày sau đó tôi cố gắng thuyết phục mình rằng Citronella đã làm cho tôi một việc có ích. Nó là Một Việc Có Ích liên quan đến Xan bởi vì như thế tôi mới có thể rủ bỏ hết những tình cảm còn vương vấn với anh ta và nhìn anh ta theo cách khác. Tôi còn tự an ủi mình rằng tôi sẽ tìm được một người khác, mặc dù tôi không nghĩ là trước lúc Milly đủ lớn và sống tự lập - mà lúc tôi sẽ suýt soát năm mươi tuổi. Một câu chuyện dài tập, tôi thấy thê thảm trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top