Chương 7: Ba người chúng ta đều quen biết nhau


Bối Ni dừng bước xoay người lại phía sau nhìn Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ biết mang vấn đề đó ra nói với Bối Ni nhất định sẽ thu về được sự chú ý của cô ta. Phùng Kiến Vũ cười ha ha nói nhỏ:

"Người đàn ông ngày hôm qua có phải là bạn trai của Bối Ni tỷ hay không?"

Bối Ni nhíu mày nhanh chóng phủ nhận:

"Chỉ là bạn bè bình thường mà thôi"

Phùng Kiến Vũ làm ra vẻ nhìn xung quanh một hồi rồi lại khe khẽ nói:

"Bối Ni tỷ không cần phải lo lắng, tôi là fan trung thành của tỷ cho nên tôi sẽ không mang chuyện này nói ra đâu. Ngày hôm ấy tôi chính là người giao hàng cho Vương tổng đó"

Bối Ni mở lớn hai mắt có điểm bất ngờ đưa tay chỉ thẳng về phía Phùng Kiến Vũ:

"Cậu... cậu đã nghe thấy hết rồi sao?"

Phùng Kiến Vũ đưa ngón trỏ lên trước miệng mình suỵt một tiếng:

"Bối Ni tỷ nhỏ tiếng thôi, tỷ không phải là muốn không ai biết chuyện đó hay sao?"

Bối Ni quả thật thu lại mọi hành động rồi nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ chẳng qua là muốn đòi lại tiền mà một tuần nay Vương Thanh đã ăn không của cậu mà thôi, có điều Vương Thanh không đòi được vậy thì hướng bạn gái bị ghét bỏ này của hắn đòi cũng chẳng sao:

"Bối Ni tỷ, tôi nói cho tỷ nghe, ngày hôm đó lúc tỷ đi Vương tổng còn ở phía sau nhìn tỷ mãi thôi, ánh mắt đó đích thị là không mấy vui vẻ, giống như luyến tiếc lắm đó"

Bối Ni nghe Phùng Kiến Vũ nói thế thì liền nâng giọng hỏi:

"Có thật hay không?"

Phùng Kiến Vũ gật đầu:

"Tôi gạt tỷ làm cái gì chứ, chỉ là nhân tiện thấy tỷ ở đây thì mang sự thật nói cho tỷ biết mà thôi"

Bối Ni gật đầu định xoay bước vào bên trong:

"Cám ơn cậu"

Phùng Kiến Vũ thấy Bối Ni định đi thì vội vàng ngăn lại:

"Ấy ấy Bối Ni tỷ..."

Bối Ni dừng bước:

"Còn có chuyện gì sao?"

Phùng Kiến Vũ đưa hộp cơm lên phía trước:

"Còn có, Bối Ni tỷ có phải là lên gặp Vương tổng hay không, vừa vặn Vương tổng có đặt ở tiệm chúng tôi một suất cơm hộp, nếu như Bối Ni tỷ định lên đó có thể hay không tiện đường giúp tôi đưa lên được không?"

Bối Ni nghe thấy hai từ cơm hộp lại nghĩ đến chuyện trong công ty gần đây luôn nói Vương Thanh mang cơm hộp tặng cho thư ký Tiểu Khiết, chính vì thế hiện tại mới nhíu mày hỏi Phùng Kiến Vũ:

"Thanh vẫn thường đặt cơm hộp chỗ cậu hay sao?"

Phùng Kiến Vũ gật đầu:

"Đúng thế Bối Ni tỷ"

Bối Ni nhìn thấy hộp cơm bình thường liền có điểm khinh thường, thì ra Vương Thanh cũng chỉ mang mấy suất cơm bình dân này tặng cho cô gái khác mà thôi. Bối Ni nghĩ nghĩ cái gì đó liền đưa tay giật lấy hộp cơm trên tay Phùng Kiến Vũ:

"Được rồi, tôi sẽ giúp cậu mang lên"

Phùng Kiến Vũ vội vã nói:

"Khoan đã Bối Ni tỷ, còn có tiền của hộp cơm này"

Bối Ni đưa tay vào trong túi xách hàng hiệu ý muốn lấy tiền ra trả cho Phùng Kiến Vũ:

"Bao nhiêu?"

Phùng Kiến Vũ đương nhiên không chỉ tính tiền duy nhất hộp cơm này mà còn tính tiền cả mấy hộp cơm lần trước Vương Thanh ăn nữa, tính ra hắn cũng nợ cậu lâu rồi cho nên cậu tự ý mang cả tiền lãi tính vào, tổng thể liền nói ra một số tiền thế này:

"Vương tổng mấy ngày nay gọi cơm chỗ tôi nhưng lại không có tiền lẻ, tôi vốn định là khi nào được một khoản lớn chút thì sẽ lấy một thể, cho nên một tuần nay không có thu tiền của anh ấy. Tổng cộng 7 hộp cơm trong một tuần nay là 300 tệ"

Tuy rằng số tiền này đối với Bối Ni không hề hấn gì nhưng mà khi nghe thấy con số kia liền khiến cho cô cũng phải giật mình nâng giọng hỏi:

"300 tệ?"

Phùng Kiến Vũ gật đầu thản nhiên nói:

"Đúng vậy Bối Ni tỷ, đừng thấy hộp cơm này bình thường mà nghĩ giá rẻ, thật ra cơm Vương tổng gọi đều có yêu cầu riêng so với suất bình thường, mỗi suất có giá 40 tệ, Vương tổng gọi 7 suất vị chi là 280 tệ, tính cả tiền công đi lại của cửa tiệm là 20 tệ"

Bối Ni nghe Phùng Kiến Vũ nói cũng đúng, đường đường là tổng giám đốc của một công ty lớn, Vương Thanh không lý nào lại gọi một suất cơm bình thường được, lại nghĩ tới cuối cùng người ăn suất cơm kia là Tiểu Khiết thì cô càng tức giận hơn. Bối Ni khó chịu từ trong túi xách mang ra 300 tệ trả cho Phùng Kiến Vũ rồi nhanh chân rời đi. Phùng Kiến Vũ nhận được tiền rồi cũng không làm khó Bối Ni nữa nhanh chóng xoay người trở về chỗ làm việc.

Vương Thanh nhìn đồng hồ đeo tay, mắt thấy đã đến giờ hồ ly nhỏ kia tới giao cơm liền khẽ nhếch môi cười để văn kiện xuống dưới bàn, rất nhanh sau đó ngoài cửa liền truyền tới tiếng gõ, hắn trầm giọng:

"Vào đi"

Người tới lần này đã làm cho Vương Thanh phải thất vọng, bởi vì bên ngoài kia căn bản không phải là Phùng Kiến Vũ mà là Bối Ni, hắn nhíu mày nhìn hộp cơm ở trên tay Bối Ni rồi im lặng không lên tiếng. Bối Ni nhanh chóng đóng cửa lại rồi bước tới phía trước khẽ mỉm cười:

"Em mang cơm tới cho anh"

Vương Thanh vẫn giữ một thái độ lạnh lùng:

"Người giao hàng kia đâu?"

Bối Ni mang cơm để trên bàn làm việc của Vương Thanh:

"Em tình cờ gặp cậu ta ở dưới lầu cho nên liền giúp cậu ta mang cơm lên đây"

Vương Thanh có điểm khó hiểu:

"Từ khi nào thì em quen cậu ta thế?"

Bối Ni nghe thấy câu hỏi kia liền nghĩ rằng Vương Thanh đang ghen, hắn vẫn quan tâm đến cô cho nên tâm trạng liền vui vẻ lên không ít:

"Không có gì, cậu ta chỉ là người hâm mộ của em mà thôi"

Vương Thanh cũng không đề cập đến vấn đề này nữa chỉ xua tay ý nói Bối Ni đi ra ngoài:

"Được rồi ra ngoài đi, lần sau không có việc gì quan trọng thì đừng đến tìm tôi nữa"

Bối Ni vốn định mở miệng nói thêm liền bị ánh mắt đáng sợ của Vương Thanh nhìn tới, giây tiếp theo cô liền sợ hãi đi ra bên ngoài. Dù sao người đàn ông như Vương Thanh cũng không phải là người dễ chọc vào, có thể là bây giờ hắn vẫn còn đang giận dỗi cô cho nên tốt hơn hết là để cho hắn bình tĩnh lại một chút rồi cô sẽ tính tiếp.

Bối Ni đi rồi, Phùng Kiến Vũ liền nhìn chằm chằm hộp cơm ở trên bàn, tiếp sau đó vẫn như thường lệ gọi Tiểu Khiết tới tặng cho cô ấy hộp cơm này. Đương nhiên cơm hàng ngày Vương Thanh gọi hắn đều không ăn, bởi vì cơm bình dân kia căn bản không thể nào nuốt trôi qua cổ họng hắn được, chỉ là hắn muốn gặp người giao hàng cho nên lần nào cũng đều đặn gọi một suất cơm mà thôi. Vương Thanh rất thích nhìn thấy dáng vẻ nhăn nhó nhưng vẫn phải cố gắng mỉm cười kia của Phùng Kiến Vũ, nếu như hắn nhìn thấy được bộ dạng tức giận của hồ ly nhỏ kia thì tâm trạng của hắn mới vui lên được.

Buổi trưa ngày hôm ấy Phùng Kiến Vũ vẫn như thường ngày giao hàng đến cho tầng 31, một tuần nay cậu đều xin ông chủ tiệm cơm đi làm muộn một tiếng, đương nhiên hiện tại Phùng Kiến Vũ đã thay đổi mục tiêu tiếp cận, cậu cảm thấy Vương Thanh kia quá mức xảo quyệt bây giờ thay vì muốn gặp hắn thì cậu lại càng muốn trốn hắn càng xa hơn. Tống Ngộ Phàm cùng cậu nói chuyện rất hợp, hơn nữa người này phóng khoáng dễ chịu, chức vị trong công ty cũng không phải là nhỏ, cậu cùng hắn tạo lập mối quan hệ có vẻ tốt hơn nhiều.

Sáng ngày hôm sau Phùng Kiến Vũ vẫn như thường lệ tới quán của Lý Hoa đầu tiên, ngồi ở một vị trí tốt nhất mang chiếc ghế đối diện giữ lại cho Tống Ngộ Phàm. Tống Ngộ Phàm cũng giống như một thói quen, mỗi buổi sáng đều cùng Phùng Kiến Vũ trò chuyện một chút, còn có thể thoải mái mang vấn đề công việc ra bàn bạc với cậu, Tống Ngộ Phàm biết Phùng Kiến Vũ tốt nghiệp chuyên ngành diễn xuất cho nên hai người xem như về mặt công việc cũng có điểm chung mà trao đổi.

"Đại Vũ à, công ty chúng tôi chuẩn bị tổ chức cuộc thi tìm kiếm nghệ sĩ mới đó, cậu có hứng thú muốn thử hay không?" Tống Ngộ Phàm vừa khuấy cốc cà phê vừa nói.

Phùng Kiến Vũ nghe thấy vậy hai mắt liền sáng lên nâng giọng hỏi lại:

"Là thật thế sao?"

Tống Ngộ Phàm mỉm cười gật đầu:

"Đúng vậy"

Phùng Kiến Vũ cao hứng:

"Tôi nhất định sẽ đến báo danh, cuộc thi đó khi nào thì tổ chức vậy?"

Tống Ngộ Phàm trả lời:

"Ba ngày nữa sẽ bắt đầu công việc quảng bá, cậu có thể đến đăng ký luôn lúc đó cũng được"

Phùng Kiến Vũ nghĩ nghĩ một hồi liền hướng Tống Ngộ Phàm nói thế này:

"Tôi nói anh nghe, tôi đã đăng ký rất nhiều cuộc thi tuyển chọn nghệ sĩ như thế này rồi, tất cả đều là chưa kịp thể hiện tài năng đã bị loại ngay từ vòng đăng ký hồ sơ. Anh biết tại vì sao không? Bởi vì họ cố tình ghi sai tên và tuổỉ của tôi, có nơi người ta ghi tôi 32 tuổi đó"

Tống Ngộ Phàm nhíu mày:

"Lại có chuyện như vậy sao? Cậu yên tâm đi ở chỗ chúng tôi sẽ không làm những chuyện như thế đâu"

Phùng Kiến Vũ nghe vậy thì yên tâm hơn một chút, dù sao nếu như bọn họ quả thật có làm như vậy đi chăng nữa thì cậu nhất định sẽ báo lại cho Tống Ngộ Phàm này biết, lấy quan hệ của cậu và hắn hiện giờ thì việc này hẳn cũng không có vấn đề gì. Hai người bọn họ nói chuyện được một lúc thì Phùng Kiến Vũ liền đứng dậy ra về trước, khi Tống Ngộ Phàm định đứng lên mới phát hiện ra được người nọ để quên điện thoại. Tống Ngộ Phàm quay lại phía sau định gọi Phùng Kiến Vũ thì đã không thấy bóng dáng cậu đâu, kết quả chỉ có thể cầm theo điện thoại này đợi người ta liên lạc với mình rồi đến lấy.


Phùng Kiến Vũ trở về quán rồi mới phát hiện ra mình làm mất điện thoại, chiếc điện thoại này chính là tài sản giá trị duy nhất của cậu cho nên khi không thấy điện thoại của mình đâu liền cuống cuồng hết cả lên vội vàng lấy điện thoại bàn ở quán gọi, đầu dây bên kia rất nhanh có người tiếp nhận, Phùng Kiến Vũ nhận ra được giọng nói của Tống Ngộ Phàm liền thở phào nhẹ nhõm.

"Ai vậy?" Tống Ngộ Phàm đưa điện thoại lên tai nghe.

Phùng Kiến Vũ liền đáp:

"Ngộ Phàm? May mắn là anh nhặt được điện thoại của tôi!"

Tống Ngộ Phàm cười cười:

"Đại Vũ à? Không cần lo lắng điện thoại của cậu đang ở chỗ tôi... được... được... như vậy cậu lát nữa đưa cơm tới thì lấy cũng được"

Phùng Kiến Vũ cúp máy, bởi vì lát nữa Tống Ngộ Phàm có cuộc họp cho nên buổi trưa cậu mới có thể đến đó lấy được, dù sao thì điện thoại cũng không thể mất được cho nên Phùng Kiến Vũ cũng không có gì phải vội vàng cả.

Ngày hôm nay Vương thị mở cuộc họp để bàn về kế hoạch tuyển chọn nghệ sĩ mới cho công ty, Vương Thanh đương nhiên cũng có mặt để chủ trì cuộc họp này. Cuộc họp diễn ra khá căng thẳng, tuy rằng mọi kế hoạch đều đã được đã được ghi rõ ràng tỉ mỉ nhưng mà Vương Thanh là một người cầu toàn trong công việc, hắn không cho phép bất cứ người nào phạm lỗi cho nên cuộc họp mãi đến tận trưa mới kết thúc. Khi mọi người ra bên ngoài phòng họp hết rồi, Vương Thanh liền đưa tay vào trong túi áo lấy ra điện thoại nhấn số của Phùng Kiến Vũ. Tống Ngộ Phàm chỉ vừa mới bước ra khỏi phòng họp liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi áo reo lên, đây là nhạc chuông của Phùng Kiến Vũ, cậu mang điện thoại ra nhìn xem là người nào gọi đến liền phát hiện ra được đây là số điện thoại của Vương Thanh, chính vì thế liền xoay người lại đưa điện thoại về phía trước lắc lắc:

"A Thanh?"

Vương Thanh nhìn chằm chằm điện thoại đang phát ra tiếng động trên tay của Tống Ngộ Phàm liền nhíu mày, hắn đưa tay nhấn vào nút kết thúc cuộc gọi:

"Cậu tại sao lại có chiếc điện thoại này?"

Tống Ngộ Phàm đương nhiên cũng bất ngờ không kém, không nghĩ tới Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ sẽ quen biết nhau:

"Thế cậu tại sao lại gọi tới số điện thoại này?"

Vương Thanh trực tiếp nói:

"Là cậu ta cho tôi"

Tống Ngộ Phàm cũng trả lời Vương Thanh:

"Hôm nay cậu ta để quên điện thoại ở quán cho nên tôi nhặt được"

Vương Thanh nhíu mày:

"Cậu và cậu ta có quan hệ gì?"

Tống Ngộ Phàm nhún vai bước về phía Phùng Kiến Vũ:

"Bạn bè, còn cậu cũng quen biết cậu ta sao?"

Vương Thanh trầm giọng:

"Đúng vậy!"

Tống Ngộ Phàm bật cười ha ha:

"Đúng là quá trùng hợp rồi, thì ra cả ba người chúng ta đều quen biết nhau"

___

Buổi trưa hôm ấy quán cơm gà phố tây có người gọi điện tới đặt hàng, Phùng Kiến Vũ ở bên cạnh trực điện thoại liền vui vẻ áp điện thoại lên tai:

"Cơm gà phố tây rất hân hạnh được phục vụ quý khách"

Đầu dây phía bên kia im lặng một chút rồi mới chậm rãi mở lời:

"Chuyển máy cho ông chủ giúp tôi"

Phùng Kiến Vũ nghe thấy giọng nói kia liền giật mình, người này không ai khác chính là Vương Thanh, hắn không rõ bị làm sao còn gọi điện đến tận quán đòi gặp ông chủ rồi. Phùng Kiến Vũ hai mắt đảo quanh quán một hồi rồi xuống giọng nói khẽ:

"Ha ha Vương tổng có phải không, anh hôm nay muốn ăn cơm gà loại gì cứ nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ nói ông chủ làm cho anh ăn"

Vương Thanh nhếch môi, hắn hiện tại đang đứng bên cạnh cửa sổ sát đất của tầng 49, ánh mắt mang theo tiếu ý nồng đậm cùng người nào đó nói chuyện:

"Không cần, hôm nay tôi không ăn cơm, tôi có một số chuyện cần phản ánh về cung cách phục vụ của nhân viên, mau đưa điện thoại chuyển cho ông chủ cửa hàng đi"

Phùng Kiến Vũ đương nhiên không có ngốc đến mức đưa cuộc điện thoại này cho ông chủ Trần nghe, cậu lén lén mang cả máy điện thoại bàn này ra bên ngoài nói chuyện:

"Vương tổng muốn góp ý cho cửa hàng chúng tôi sao, như vậy cứ trực tiếp nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ chuyển lời lại với ông chủ, ông chủ chúng tôi hiện tại không có ở cửa hàng"

Vương Thanh xoay người tiến về phía ghế da ngồi xuống, ngón tay gõ trên mặt bàn phát ra tiếng cốc cốc theo nhịp điệu:

"Nói cho ông chủ cậu biết, nhân viên cửa hàng ông ta thực chất rất tồi, không chỉ nghe lén cuộc nói chuyện của khách hàng, mà còn... cố tình nâng giá kiếm tiền bỏ túi riêng"

Phùng Kiến Vũ có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới Bối Ni kia lại mang chuyện trả tiền cơm nói cho Vương Thanh biết, nếu như để cho ông chủ Trần biết chuyện này thì cậu nhất định sẽ bị đuổi việc ngay lập tức. Phùng Kiến Vũ nói nhỏ:

"Vương đại tổng tài, ngày hôm đó là tôi tính nhầm tiền cho bạn gái anh, buổi trưa hôm nay tôi thật sự định mang số tiền thừa kia trả lại đấy"

Vương Thanh không có biểu hiện gì quá nhiều chỉ hỏi lại một câu:

"Thế sao?"

Phùng Kiến Vũ không biết mình rốt cuộc thiếu nợ Vương Thanh cái gì mà hắn ta hết lần này tới lần khác gọi điện làm phiền cậu, có điều vẫn như thường lệ cậu nào đâu dám đắc tội với người này, dù sao thì cậu vẫn còn muốn làm việc ở trong công ty hắn, cùng hắn tranh chấp chẳng phải là cái gì cũng không cần nghĩ tới rồi hay sao:

"Vương tổng à, ngày hôm nay là sinh nhật của ông chủ cho nên tiệm cơm chúng tôi có khuyến mại đấy, tất cả đều là miễn phí hết cả hơn nữa gà cũng nhiều hơn bình thường rất nhiều, anh có muốn tôi mang đến cho anh một suất hay không?"

Vương Thanh cong khóe môi rất nhanh đáp:

"Được!"

Phùng Kiến Vũ sợ trong lúc cậu đi giao hàng người này sẽ gọi điện tới mách lẻo ông chủ Trần cho nên còn không quên nhắc nhở hắn thế này:

"Vương tổng à chuyện phản ánh kia có phải cứ từ từ đã đúng không?"

Vương Thanh giả bộ hỏi lại:

"Cậu chẳng phải nói ông chủ của cậu không có ở cửa hàng hay sao? Hay là cậu đang nói dối?"

Phùng Kiến Vũ nhanh chóng cười lớn:

"Ha ha ha, anh đợi một chút tôi bây giờ lập tức mang cơm đến".

corati�90�_� 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top