Chương 47: Cầm thú mau thả tôi ra
Tống Ngộ Phàm đi ra ngoài rồi Phùng Kiến Vũ vẫn không dám từ trong gầm bàn bước ra, không phải là cậu sợ Tống Ngộ Phàm sẽ đột ngột quay trở lại mà là cậu sợ lại phải đối diện với Vương Thanh. Không gian tiếp theo rơi vào trầm lặng, Vương Thanh dùng chân đẩy ghế lại phía sau một chút, Phùng Kiến Vũ ở dưới gầm bàn lén lút nhìn hắn, mắt lớn nhìn mắt nhỏ cứ như vậy tiếp diễn trong một khoảng thời gian dài, mãi cho đến khi Vương Thanh lạnh giọng lên tiếng chấm dứt sự ngột ngạt này:
"Còn không bước ra ngoài đi"
Phùng Kiến Vũ im lặng bò ra ngoài, cậu đương nhiên không thể nào cứ ở mãi dưới gầm bàn như thế này rất là kỳ cục. Phùng Kiến Vũ đứng ở trước mặt Vương Thanh, hai ba cúc áo đã sớm bị Vương Thanh bứt hỏng, hiện tại dáng vẻ vừa chật vật vừa trêu người, ánh mắt Vương Thanh nhìn tới một mảng da thịt màu lúa mạch kia liền híp lại, hắn bất chợt đưa tay kéo lấy Phùng Kiến Vũ ngã vào lòng mình, bàn tay không kiêng kỵ lại tiếp tục muốn xoa xoa nắn nắn khuôn ngực của người ta:
"Chúng ta tiếp tục"
Phùng Kiến Vũ cong người né tránh Vương Thanh, giọng nói cũng theo đó khàn khàn đáng thương theo, không biết là Phùng Kiến Vũ đang giả bộ hay là thật sự bị Vương Thanh kích thích mà cả người lúc này mềm nhũn thành một cục ô ô thở dốc nói thế này:
"Tôi đập đầu vào bàn anh cũng không phải không biết, anh cũng chỉ quan tâm đến bản thân anh mà thôi"
Vương Thanh nhếch môi:
"Tôi nhắc nhở em nhiều lần như vậy em cũng không phải không biết, em như vậy có gọi là cũng chỉ quan tâm đến bản thân em hay không?"
Phùng Kiến Vũ bực tức:
"Tôi ra ngoài gặp mặt bạn bè anh liền nghĩ tôi ở sau lưng anh làm chuyện xấu, tôi tốn nhiều công sức như vậy nghĩ xem nên mua cho anh cái gì để anh vui lòng, anh lại nghĩ tôi mang đồ người khác tặng đưa cho anh, tôi nói cái gì anh cũng không tin tưởng, anh từ giờ đừng hỏi tôi cái gì nữa"
Vương Thanh cúi ngươi hôm môi Phùng Kiến Vũ, lại theo thói quen mang đầu lưỡi càn quét khắp khoang miệng của cậu, bàn tay lại bắt đầu muốn luồn vào trong quần của cậu di chuyển đến vị trí cấm kỵ kia. Phùng Kiến Vũ cảm thấy hỏng bét rồi, người này cứng không chịu, mềm cũng không chịu, như vậy thử hỏi phải làm thế nào thì cậu mới thoát khỏi kiếp nạn này đây. Phùng Kiến Vũ cảm nhận quần sắp bị tụt xuống liền đưa tay nắm lấy cổ tay của Vương Thanh:
"Đừng như vậy, sắp đến giờ tôi phải đi rồi, thời gian gần đây tôi đều không có mặt vào buổi trưa"
Vương Thanh cứng đầu mang tay luồn vào bên trong xoa tới bắp đùi của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ đặc biệt nhạy cảm bàn tay nhỏ nắm chặt lại với nhau cố gắng kiềm chế không phát ra tiếng rên rỉ nào, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề. Vương Thanh một tay ở bên ngoài quần lót của Phùng Kiến Vũ sờ soạng, một tay lại thay phiên vuốt ve hai điểm nhỏ trước ngực kia của cậu, khiến cho ai đó trong lòng người ta run rẩy không ngừng. Vương Thanh cúi đầu ghé sát vào vành tai của Phùng Kiến Vũ thông báo:
"Tôi nghĩ nên phải có cái gì đó chắc chắn... chắc chắn rằng em là của tôi rồi"
Nói rồi Vương Thanh liền đẩy người Phùng Kiến Vũ vào bàn làm việc, bàn tay mạnh mẽ ấn xuống lưng cậu khiến cho cậu hiện tại úp nửa người ở trên bàn làm việc của hắn, đống giấy tờ ở bên dưới bị cậu đè lên khiến cho nhàu nát, một chiếc bút lại vừa vặn kê đúng chỗ điểm nhỏ vừa mới rồi bị Vương Thanh kích thích làm cho cương cứng, có điều thứ mà cậu sợ hãi nhất hiện tại chính là cậu nghe thấy tiếng khóa quần của Vương Thanh đang kéo xuống, Phùng Kiến Vũ hốt hoảng quay đầu lại nhìn, vừa nhìn liền y như rằng thấy Vương sói lớn muốn cởi quần dài, còn hình như muốn cởi cả quần lót kia ra. Phùng Kiến Vũ dùng sức dãy dụa, hai cánh tay vùng vẫy loạn xạ khiến cho giấy tờ ở trên bàn cũng rơi xuống đất, ly cà phê cậu mới pha cũng đồng dạng đổ ra bàn, dòng nước ấm nóng đặc sệt kia nhanh chóng chảy tới người cậu, một mảng áo sơ mi xanh bị nhiễm màu nâu của cà phê. Vương Thanh đổ người đè lên lưng khống chế Phùng Kiến Vũ, khiến cho Phùng Kiến Vũ hiện tại không sao có thể cử động được, tay của Vương Thanh đưa xuống nhanh chóng lột quần cậu ra, Phùng Kiến Vũ gào thét ra nước mắt:
"Cái gì thế, anh muốn làm gì, chúng ta từ từ nói chuyện không được hả?"
Vương Thanh đưa tay nắm lấy Tiểu Kiến Vũ Kiến Vũ đã sớm thức dậy kia, miệng hắn ghé sát tai cậu khẽ gặm cắn:
"Tôi xem em như vậy còn có thể từ từ nói chuyện được hay không?"
Phùng Kiến Vũ sống hơn hai mươi năm ở trên đời ngoài xem phim đen ra vẫn còn chưa từng một lần thử qua cái đó, bây giờ Vương Thanh mà làm tới cùng thì đây chính là lần đầu tiên của cậu, còn thê thảm hơn nữa chính là lần đầu tiên bị đàn ông đè. Cậu rất coi trọng cảm giác của lần đầu tiên, là muốn lần đầu tiên phải dựa trên sự đồng ý của hai người, hoặc là ít nhất cũng phải ở trong một không gian thoải mái một chút, chứ không phải ở ngay trong phòng làm việc ở trên chiếc bàn cứng này:
"Cầm thú mau thả tôi ra, nếu như anh còn như vậy thì tôi suốt đời sẽ không tha thứ cho anh"
Vương Thanh cười lạnh dùng sức bóp chặt lấy Tiểu Kiến Vũ Kiến Vũ:
"Xem em còn có thể mạnh miệng nữa hay không..."
Phùng Kiến Vũ đau đến mức gân xanh nổi rõ ở trên trán, giọng nói quả thật không còn khí thế như lúc đầu nữa:
"Tôi nói cho anh biết nếu như anh ép buộc tôi, tôi sẽ báo cảnh sát, xã hội này vẫn còn có luật pháp đấy, anh đừng tưởng mình có thể một tay che trời"
Vương Thanh đưa tay vòng về phía sau mông của Phùng Kiến Vũ nắn bóp:
"Được, tôi trước cứ làm xong rồi mới tính tiếp"
Phùng Kiến Vũ sợ hãi, người này tự nhiên lại muốn chuyển tới phía sau của cậu rồi:
"Tôi sẽ mang cái đó của anh đến bệnh viện để làm xét nghiệm, nhân chứng vật chứng rõ ràng rồi xem anh có thể trốn tội được hay không"
Vương Thanh ngơ ra một chút, sau khi xác nhận được cái đó trong lời Phùng Kiến Vũ nói là cái gì liền khàn giọng nói một câu khiến cho Phùng Kiến Vũ trong giây tiếp theo phải sợ hãi, Vương Thanh nói thế này:
"Vậy tôi ở miệng của em bắn tới, để cho em lúc đó có thể dễ dàng giữ lại nhiều một chút mang đến bệnh viện"
Vương Thanh một tay vuốt lấy Tiểu Kiến Vũ Kiến Vũ, một tay ở phía sau rãnh nhỏ của hai bên mông cậu muốn tiến vào, Phùng Kiến Vũ bị dọa cho đến đỏ cả hai mắt, cổ họng cũng khàn đi một chút, cuối cùng liền áp má xuống bàn làm việc suy yếu run rẩy:
"Vương Thanh anh tha cho tôi lần này đi, tôi biết sai rồi"
Vương Thanh dừng lại động tác một chút hửm một tiếng, Phùng Kiến Vũ thấy có vẻ có tác dụng liền cố gắng nói nhiều hơn:
"Tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên lén lút ở sau lưng anh đi gặp cô gái khác, không nên tỏ thái độ bực tức với anh"
Vương Thanh vỗ mạnh một cái vào mông của Phùng Kiến Vũ, tuy rằng không quá dùng sức, cũng không quá mức đau đớn, nhưng tiếng vang phát ra kia lại vô cùng rõ ràng, còn cảm giác như mông của cậu nảy lên một cái đàn hồi vô cùng. Phùng Kiến Vũ vừa tức giận vừa xấu hổ, lại nghe thấy tiếng cười kia của Vương Thanh thì càng muốn đấm vào miệng hắn hơn, có điều hiện tại cậu chẳng khác gì cá nằm trên thớt rồi cho nên vẫn là nín nhịn một chút dù sao thì quân tử trả thù mười năm vẫn chưa muộn:
"Vương Thanh anh tha cho tôi lần này, lần sau tôi sẽ nghe theo lời của anh, sẽ nghe theo lời của anh thật đó"
Vương Thanh kéo Phùng Kiến Vũ đứng dậy, ở phía sau ôm lấy eo cậu tà mị nói:
"Như vậy từ bây giờ chuyển đến nhà của tôi ở đi"
Nếu như Phùng Kiến Vũ đồng ý chuyển đến nhà Vương Thanh ở chính là đồng nghĩa với việc cậu tự mình bước xuống vực sâu nguy hiểm, chuyện cậu bị hắn ăn sạch xương chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Phùng Kiến Vũ im lặng suy nghĩ, Vương sói lớn của chúng ta ở phía sau lại không đủ kiên nhẫn như vậy, cho nên chỉ vài giây thôi đã nóng nảy nhịn không được dùng lực nhéo mạnh lấy mông của Phùng hồ ly:
"Thế nào?"
Phùng Kiến Vũ tại thời điểm này có thể cảm nhận được rõ ràng gậy nóng phía sau của ai đó đang chọc lấy mông cậu, hiện tại vẫn còn may mắn cách qua một lớp quần nhưng cậu đã cảm nhận được thứ đó rất kinh người rồi:
"Cái gì thế nào, chúng ta từ từ nói chuyện đi"
Vương Thanh không có nhiều lời nữa ý định đưa tay kéo xuống quần lót của mình, Phùng Kiến Vũ thấy vậy thì hốt hoảng la lớn:
"A nghe tôi nói đã, vấn đề này thật sự rất là khó giải quyết... anh nghe tôi nói đã"
Vương Thanh mạnh mẽ xoay người Phùng Kiến Vũ lại đối diện mình khiến cho gương mặt cậu ở một khoảng cách rất gần với gương mặt của hắn, còn giống như cảm nhận được nhịp thở hỗn loạn nóng rực kia. Phùng Kiến Vũ chạy trời không khỏi nắng, vừa rồi lưng áp ngực thì bị đâm vào mông, lúc này ngực áp ngực lại bị đâm vào cái chỗ đó, vừa nghĩ đến cùng người ta ở khoảng cách gần như thế này tiếp xúc thân mật, Phùng Kiến Vũ nhịn không được lại bắt đầu nóng ran cả mặt mũi:
"Anh nghe tôi nói này, tôi mấy buổi trưa không có xuất hiện mà điểm rèn luyện vẫn không bị trừ, nhóm người kia có vẻ như đã không hài lòng rồi, nếu như tôi lại chuyển ra ngoài ở nữa nhất định sẽ không tốt đâu"
Phùng Kiến Vũ khàn giọng;
"Tôi bây giờ liền cùng em ký hợp đồng chính thức trở thành nghệ sĩ của Vương thị, không cần phải trải qua kỳ thực tập kia nữa"
Phùng Kiến Vũ đương nhiên muốn ngay lập tức trở thành nghệ sĩ chính thức của Vương thị, có điều nếu như trở thành nghệ sĩ chính thức rồi liền phải chuyển đến nhà của Vương Thanh ở việc này cậu lại không muốn. Chính vì vậy mà Phùng Kiến Vũ liền kiếm cớ từ chối, hơn nữa còn khôn khéo cùng Vương sói lớn ra lời ước hẹn:
"Không được đâu, tôi muốn dựa vào thực lực của mình để vào Vương thị... sau khi kết thúc kỳ thực tập này rồi nếu như tôi trở thành nghệ sĩ chính thức của Vương thị... nếu như đến lúc đó anh còn muốn thì... tôi chuyển đến nhà của anh cũng vẫn được, tôi dù sao cũng không thể chạy đi đâu được cơ mà..."
Vương Thanh siết chặt lấy eo của Phùng Kiến Vũ, ánh mắt híp lại khàn giọng đáp:
"Từ giờ đến lúc đó quá lâu, sau sự việc này tôi không thể tin tưởng em được nữa, em tốt nhất ngoan ngoãn ở trong tầm mắt của tôi đi"
Phùng Kiến Vũ nuốt một ngụm nước miếng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm nhỏ để ở trên vai Vương Thanh:
"Anh sao thế hả, tôi đã nói tôi và cô gái kia hoàn toàn không có cái gì hết cả, anh vì sao lại cứ một hai suy nghĩ theo ý của anh thế"
Vương Thanh nhấc lấy mông của Phùng Kiến Vũ đặt cậu ngồi ở trên bàn làm việc, hắn chen người vào giữa hai chân cậu, khiến cho cậu không có cách nào có thể khép được chân lại, hơn thế nữa Tiểu Kiến Vũ Kiến Vũ đang ở trạng thái tỉnh táo cũng dễ dàng hiện rõ trước mặt đối phương khiến cho cậu thật sự muốn đào một cái hố chui xuống.
Vương Thanh đưa tay nâng cằm của Phùng Kiến Vũ, tay còn lại cầm lấy điện thoại của cậu ở trên bàn, mang tin nhắn mà cậu nhắn cho Thẩm Tiểu Thúy mở lên:
"Không nói đến chuyện cô ta ở trên trang cá nhân viết loạn cái gì đó, nhưng mà tin nhắn này là sao, em rốt cuộc còn muốn giải thích cái gì?"
Phùng Kiến Vũ gạt điện thoại sang một bên, tay nhỏ ở bên cạnh cố gắng kéo vạt áo sơ mi của mình xuống nhằm che đi Tiểu Kiến Vũ Kiến Vũ được phần nào hay phần đấy:
"Tôi nói là em trai của tôi dùng máy của tôi nhắn tin cho cô ấy anh cũng chẳng tin"
Vương Thanh đáp mạnh điện thoại xuống bàn, dùng lực kéo rộng hai chân của Phùng Kiến Vũ sang hai bên:
"Tin làm sao được cái lý do này chứ"
Phùng Kiến Vũ đau đến mức hét lớn, người này đúng là ma quỷ lộng hành có phải hay không muốn mang chân cậu bẻ gẫy mới vừa lòng đây. Phùng Kiến Vũ bám chặt lấy vai của Vương Thanh, mồ hôi ở hai bên huyệt thái dương cũng thi nhau chảy xuống:
"A, đau quá..."
Vương Thanh mạnh tay nhấc hai chân của Phùng Kiến Vũ lên, khiến cho cả người cậu đều ngả về phía sau, làm cho mông nhỏ được hiện ra càng rõ ràng hơn, nơi đó cũng nhanh chóng được Vương diễn trước mặt của Vương Thanh:
"Còn thể đau hơn nếu như em cứ tiếp tục muốn nói dối như vậy"
Phùng Kiến Vũ một tay chống ở trên bàn, một tay đưa xuống che đi nơi khiến cho người ta phải xấu hổ kia:
"Được rồi tôi thừa nhận là tôi nhắn, là tôi nhắn đấy, nhưng mà sau khi nhắn xong tin đó tôi liền hối hận rồi, là thật, là thật a"
Vương Thanh mạnh tay cầm lấy tay của Phùng Kiến Vũ nhấn mạnh vào nơi đó, đầu ngón tay giữa của Phùng Kiến Vũ vừa vặn để ở trên động nhỏ của bản thân, hiện tại bị một lực mạnh mẽ tác động liền không phòng bị kịp cứ như vậy mang một đốt ngón tay của bản thân tiến vào. Cảm giác không quá mức đau đớn mà là bị Vương Thanh là cho giật mình hốt hoảng, người nào đó còn xấu xa đến mức ép buộc cậu giữ nguyên tư thế như thế này không chịu thả ra, Phùng Kiến Vũ cắn răng gân xanh nổi lên rõ ràng ở trên trán:
"Cầm thú, anh là đồ cầm thú, mau mau thả tôi ra ngay"
Vương Thanh híp mắt tiếp tục dùng sức đẩy tay của Phùng Kiến Vũ tiến sâu vào bên trong, Phùng Kiến Vũ bị đau đến mức dùng tay còn lại đánh loạn vào sau lưng của Vương Thanh, đầu ngón chân bắt đầu quặp chặt lại với nhau vì đau đớn:
"Cầm thú mau thả tôi ra, anh thả tôi ra mau đi..."
Vương Thanh không nói gì cả, người phía dưới càng cứng miệng nói lớn bao nhiêu thì hắn càng dùng sức bấy nhiêu, đến khi đầu ngón tay của ai đó đã cho vào bên trong hết cỡ rồi, Phùng Kiến Vũ nhịn không nổi nữa liền suy yếu, hô hấp phập phồng, giọng nói khàn khàn nhỏ xuống:
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không nên làm như vậy, không nên làm như vậy"
Vương Thanh hơi hơi kéo tay Phùng Kiến Vũ ra rồi lại đẩy mạnh vào, Phùng Kiến Vũ trợn trắng mắt hít một ngụm khí lạnh hét:
"A Vương Thanh..."
Vương Thanh chính là nghiện chơi trò này rồi, người đối diện càng điên cuồng gào thét bao nhiêu thì hắn càng hứng thú bấy nhiêu, thế cho nên khi Phùng Kiến Vũ vừa hét tên của hắn thì hắn lại tiếp tục kéo cổ tay của cậu rút ra đẩy vào:
"Vương Thanh, Vương Thanh..."
Vương Thanh cười lạnh:
"Mới có như vậy thôi đã kêu la khàn cả tiếng rồi, thử hỏi sau này thì phải làm thế nào đây?"
Phùng Kiến Vũ hô hấp loạn nhịp, giọng nói còn mang theo tia nức nở hoảng loạn:
"Không không không... trước thả tay tôi ra đã..."
Vương Thanh không có lập tức thả tay Phùng Kiến Vũ ra mà còn hỏi một câu thế này:
"Đã hối hận hay chưa?"
Phùng Kiến Vũ điên cuồng gật đầu:
"Rồi, tôi thời điểm đó đã hối hận rồi, là thật, là thật đó..."
Vương Thanh thu tay lại, lập tức ôm lấy hồ ly nhỏ cả người ướt đẫm mồ hôi kia tiến vào trong lòng ngực, Phùng Kiến Vũ theo đó cũng được hạ chân xuống, phía dưới động nhỏ kia đau đớn ê ẩm ngồi lên bàn còn muốn dựng ngược hết cả lông tơ. Cậu hiện tại chỉ cần có đủ không khí để thở, cũng chẳng quản cánh tay xấu xa trục lợi của Vương cầm thú ở phía sau lưng cậu sờ soạng loạn nữa.
"Ngay lúc đó đã biết hối hận sao?" Vương Thanh hỏi
Phùng Kiến Vũ vừa đau vừa mệt lại càng tức giận cho nên không có ý định trả lời. Vương Thanh cảm thấy mình quá mức dung túng cho người này rồi cho nên hiện tại người ta mới không coi hắn ra gì như vậy, cũng đến lúc hắn phải cho người này đi vào khuôn khổ. Vương Thanh dùng sức đưa tay xuống dưới mông của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ cảm thấy uy hiếp mạnh mẽ liền hoảng loạn bám chặt lấy cổ tay của Vương Thanh gấp gáp nói:
"Tôi lúc đó vừa nhắn xong tin nhắn kia liền hối hận, còn có một ngày không được nghe thấy giọng nói của anh liền có chút không quen"
Vương Thanh nhếch môi cười:
"Lời phía sau nghe có vẻ giả tạo quá rồi"
Phùng Kiến Vũ cuống quýt gật đầu:
"Là thật là thật, lúc đó tôi còn thật sự muốn gọi điện thoại cho anh nhưng mà không dám gọi vì sợ anh đang bận làm việc... là thật đó"
Vương Thanh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Phùng Kiến Vũ giống như là muốn đánh giá cậu một lượt xem xem lời cậu nói có bao nhiêu phần chân thật:
"Là thế sao?"
Phùng Kiến Vũ trong vài giây chưa tia do dự, dĩ nhiên lời cậu nói chỉ có một nửa là sự thật mà thôi, cậu đương nhiên không có ý định gọi điện cho Vương Thanh chỉ là cảm thấy kỳ lạ khi cả ngày không nhận được cuộc gọi nào của hắn. Phùng Kiến Vũ sợ Vương Thanh nhìn ra được điều gì đó trong mắt mình, cậu nhanh chóng cúi đầu ngả người vào lồng ngực rắn chắc kia của hắn, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo vài phần nũng nịu dễ dàng nhận ra:
"Là thật, tôi ngày hôm đó ở bên ngoài mới xỏ khuyên tai, còn muốn cùng anh khoe chuyện này một chút, nhưng mà anh lại không gọi điện cho tôi"
Vương Thanh đưa tay lên sờ tai của Phùng Kiến Vũ, quả thật là sờ ra được lỗ nhỏ ở trên đó, Phùng Kiến Vũ không thấy Vương Thanh nói gì liền đánh bạo nói một câu thế này:
"Tôi đeo khuyên tai rất là đẹp, sáng ngày mai tôi đến Vương thị sẽ đeo cho anh xem nhé"
Vương Thanh hửm một tiếng không rõ ý tứ, Phùng Kiến Vũ cũng không biết đối phương đang nghĩ đến chuyện gì nhưng mà chuyện quan trọng lúc này chính là phải đánh lạc hướng của hắn:
"Cho anh xem đấy, là cho anh xem..."
Thực tế chứng minh rằng Vương Thanh đúng là quá mức dung túng cho Phùng Kiến Vũ, mặc dù trong lòng hắn không tin tưởng lời nói kia của Phùng Kiến Vũ, cũng nhìn ra được trong ánh mắt của hồ ly nhỏ kia có tia hoảng sợ né tránh ánh nhìn của hắn, nhưng mà Phùng Kiến Vũ chỉ cần nũng nịu mềm mại như thế này thôi Vương Thanh đã phải bất lực thở dài một hơi không thể truy cứu nữa.
lor: r/b
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top