Chương 35: Mua tổ yến cao cấp cho em
Phùng Kiến Vũ đã dần hình thành thói quen dựa dẫm vào Vương Thanh, cái vấn đề này cho đến hiện tại Phùng Kiến Vũ vẫn chưa thể nào phát hiện ra được, sự thật là cậu mỗi lần gặp chuyện gì đó đều luôn chủ động tìm đến Vương Thanh, và cũng chỉ có Vương Thanh mới có thể giúp cậu giải quyết toàn bộ vấn đề rắc rối đó, cũng giống như như bây giờ vậy trong bất giác liền mang điện thoại ra gọi cho Vương Thanh.
Vương Thanh ở bên này đang làm việc, hắn là một người cuồng công việc cho nên việc thường xuyên bỏ bữa trưa như thế này là một chuyện hoàn toàn bình thường, khi thấy điện thoại của hồ ly nhỏ kia gọi đến mới phát hiện thì ra thời gian đã trễ như vậy rồi, Vương Thanh bỏ văn kiện xuống bàn đưa tay cầm lên điện thoại nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi, giọng nói thật sự rất dịu dàng:
"Có chuyện gì sao?"
Phùng Kiến Vũ ở bên này nghe được giọng nói của Vương Thanh lại hối hận muốn cúp máy đi, khoảng thời gian vừa rồi khi nhấn số điện thoại giống như là bị ai đó thôi miên sai khiến vậy, đến hiện tại đầu dây bên kia bắt máy rồi lại lúng túng không biết làm sao cho phải. Vương Thanh không thấy người nọ lên tiếng liền kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa:
"Có chuyện gì sao?"
Phùng Kiến Vũ hít một hơi thật sâu khẽ hỏi:
"Anh đang ở đâu vậy?"
Bởi vì Phùng Kiến Vũ chủ động gọi điện cho Vương Thanh cho nên tâm trạng của hắn hiện giờ đặc biệt cao hứng:
"Tôi đang ở văn phòng"
Phùng Kiến Vũ im lặng một hồi lâu mới hỏi thế này:
"Không ăn cơm sao?"
Vương Thanh nghe ra được Phùng Kiến Vũ dường như là không vui, hắn không có trả lời câu hỏi kia của cậu mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hắn quan tâm luôn:
"Em sao vậy?"
Phùng Kiến Vũ nghe thấy Vương Thanh hỏi thế cũng không giả bộ như là không có chuyện gì nữa, cậu hiện tại cần một người nói chuyện cho nên liền thẳng thắn nói ra luôn:
"Tâm trạng của tôi đang không tốt, tôi vừa mới kết thúc đoạn ghi hình ngắn, tất cả mọi người đều làm rất nhanh chỉ có riêng mình tôi phải làm đi làm lại rất nhiều lần mới được"
Vương Thanh nhíu mày:
"Vậy em đang ở chỗ nào?"
Phùng Kiến Vũ đáp:
"Tôi ở trong phòng tập"
Vương Thanh có một chút lo lắng quan tâm hỏi Phùng Kiến Vũ:
"Em vẫn chưa ăn cơm sao?
Đầu dây bên kia không trả lời chỉ có một tiếng thở dài ảo não, Phùng Kiến Vũ không vui cho nên tâm trạng hứng khởi vừa mới rồi của Vương Thanh cũng nhanh chóng tan biến:
"Được rồi, tôi sẽ đưa em đi ăn"
Phùng Kiến Vũ không muốn đi ăn, cậu chính là chẳng có tâm trạng gì mà ăn uống cả, Khương La vừa rồi nói cậu không có năng lực thật sự khiến cho cậu rất tổn thương:
"Tôi không muốn đi ăn, tôi lên văn phòng của anh có được không?"
Vương Thanh ừ nhẹ, hồ ly nhỏ của hắn đúng là đang rất buồn bã rồi. Phùng Kiến Vũ rất nhanh lên đến tầng 49, đứng ở bên ngoài cửa phòng Vương Thanh vẫn rất quy củ gõ cửa ba tiếng, người ở bên trong vẫn theo thường lệ nhàn nhạt nói:
"Vào đi"
Phùng Kiến Vũ chậm rãi bước vào rồi đóng cửa lại, Vương Thanh ngồi ở trên ghế tổng giám đốc trầm giọng gọi cậu:
"Đến đây ngồi đi"
Phùng Kiến Vũ hiểu ý Vương Thanh, người này muốn cậu ngồi lên đùi hắn nhất định là để tiện giở trò, có điều hiện tại cậu không vui cho nên cũng không có tâm trạng cùng hắn trêu đùa. Phùng Kiến Vũ chẳng hiểu sao rất bực bội, vì thế liền xoay người lại muốn ra khỏi phòng làm việc của Vương Thanh.
Vương Thanh ở phía sau giải thích:
"Không phải em nói tâm trạng không tốt hay sao, qua đây nói cho tôi nghe vì sao tâm trạng em lại không tốt xem nào"
Phùng Kiến Vũ dừng bước quay lại phía sau nhìn Vương Thanh:
"Tôi không có thời gian cùng ai đùa giỡn đâu"
Vương Thanh gương mặt vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Phùng Kiến Vũ:
"Tôi cũng không có đùa giỡn"
Thật ra thì Vương Thanh rất thích đặt Phùng Kiến Vũ ngồi ở trên đùi mình, bởi vì khi đó hai người tiếp xúc với nhau ở khoảng cách rất gần, hơn nữa thân thể của hồ ly nhỏ kia cực kỳ mềm mại, lại nhẹ đến mức khiến cho người ta phải đau lòng, muốn che trở yêu thương. Phùng Kiến Vũ nhìn ra được Vương Thanh là đang nghiêm túc cho nên liền quyết định quay lại phía sau tiến về phía Vương Thanh, Vương Thanh nhẹ nhàng kéo tay Phùng Kiến Vũ để cầu ngồi xuống đùi mình, đôi tay nhanh chóng vòng qua eo cậu khẽ hỏi nhẹ:
"Vì sao tâm trạng không tốt đây?"
Phùng Kiến Vũ liếc nhìn Vương Thanh một cái, sau khi xác định được Vương Thanh không có làm loạn mới chậm rãi trả lời câu hỏi kia của hắn:
"Châu lão sư hôm nay ở trước mặt nhiều người tâng bốc tôi, khiến cho mọi người đều nảy sinh nghi ngờ nói tôi có quan hệ với người ở trong Vương thị, bọn họ không có nói chuyện này ở trước mặt tôi, nhưng lại ở phía sau lưng tôi cố tình nói lớn hơn một chút để cho tôi nghe thấy"
Vương Thanh thấy hồ ly nhỏ kia vì việc này mà buồn bã liền đau lòng một chút:
"Được rồi, tôi sẽ nói với bọn họ không được phép nhắc đến chuyện này nữa"
Phùng Kiến Vũ lắc đầu không đồng ý:
"Anh đừng làm như vậy, nếu như anh làm như vậy thì bọn họ càng thêm chắc chắn tôi cùng người trong Vương thị có quan hệ"
Vương Thanh đưa tay vuốt lại mái tóc của Phùng Kiến Vũ một chút:
"Như vậy bọn họ sẽ tiếp tục ở sau lưng nói em"
Phùng Kiến Vũ sầu não:
"Tôi sau này sẽ từ từ tìm cách xóa bỏ suy nghĩ đó trong đầu bọn họ, anh lần sau không cần phải giúp tôi nữa, tránh cho mọi người cảm thấy tôi được đối xử đặc cách"
Vương Thanh đưa tay xuống nắm lấy tay của Phùng Kiến Vũ, ánh mắt của hắn nhìn về phía cậu chứa đầy tia yêu thương:
"Tùy ý em"
Phùng Kiến Vũ trốn tránh ánh mắt kia của Vương Thanh nhưng mà cậu lại không có rút tay ra khỏi tay hắn:
"Mẹ của tôi nói tôi về quê làm bí thư xã"
Vương Thanh hả một tiếng, Phùng Kiến Vũ thật là có chút xấu hổ khẽ đỏ mặt, về quê làm bí thư xã nghe cũng thật là có điểm buồn cười:
"Còn nói là sau này ba tôi về hưu rồi có thể thay ông lên làm chủ tịch xã"
Vương Thanh nhíu mày một chút vòng tay ôm lấy eo của Phùng Kiến Vũ:
"Em không phải là muốn về quê làm bí thư xã đấy chứ?"
Vương Thanh thở dài:
"Từ nhỏ bố mẹ tôi đã muốn tôi làm chủ tịch xã rồi, tôi đi học diễn xuất bố mẹ tôi nhất quyết phản đối, cho đến khi hết năm thứ nhất đại học đã cắt bỏ hoàn toàn viện trợ cho tôi. Tôi ra trường không có công ty giải trí nào chịu để ý tới, mẹ tôi còn thật sự rất là vui mừng"
Vương Thanh đưa tay ôm lấy Phùng Kiến Vũ vào lòng để cho cậu từ từ ngả vào trong lòng ngực hắn:
"Không phải có tôi hiện tại chú ý tới rồi hay sao?"
Vương Thanh tựa đầu lên vai Phùng Kiến Vũ, vầng trán còn chạm vào một bên cần cổ của hắn:
"Vừa mới rồi mẹ tôi gọi điện, tôi đã nói rằng tôi làm một công việc văn phòng lương rất khá, nếu để cho mẹ tôi biết tôi đang làm nghệ sĩ thực tập ở Vương thị, bà nhất định sẽ lại tức giận... Khương giám sát ở trong phòng nói tôi với năng lực này không thể trở thành nghệ sĩ chính thức của Vương thị, mẹ tôi cũng không muốn tôi làm nghệ sĩ, tôi có chút mệt mỏi nghĩ có nên hay là quay về nhà"
Vương Thanh khẽ thở dài, bàn tay ở phía sau lưng khẽ vuốt vai của Phùng Kiến Vũ giống như là đang dỗ dành cậu vậy:
"Yên tâm đi, em tuyệt đối có năng lực trở thành nghệ sĩ"
Vương Thanh lần đó nhìn thấy Phùng Kiến Vũ diễn xuất lần đầu ở trong cuộc tuyển chọn đã biết được cậu thật sự có tố chất làm một diễn viên, ngay cả hội đồng ban giám khảo lần đó khi chứng kiến cậu diễn thử xong cũng phải thất thần vài giây mà nhìn chằm chằm cậu.
"Mẹ tôi nói đầu tháng tới trở về nhà, nhưng mà tôi lại vướng kỳ thực tập nếu như nghỉ vài buổi sẽ lại bị trừ điểm nữa, hơn nữa bà bởi vì không tin tưởng tôi làm công việc văn phòng kia mà còn nói tôi trở về mua tổ yến cao cấp cho ba xem" Phùng Kiến Vũ càng nói càng nhỏ, tổ yến cao cấp cực kỳ đắt, đối với vấn đề tiền bạc cậu thật sự ngoài Vương Thanh ra thì không có ai để hỏi vay tiền cả.
Vương Thanh hiểu ý Phùng Kiến Vũ, hắn khẽ mỉm cười cảm thấy trong lòng vui vẻ bởi vì Phùng Kiến Vũ chịu lên tiếng nhờ vả hắn, cái này xem như là hắn chính là người duy nhất có thể giải quyết toàn bộ rắc rối cho cậu. Vương Thanh vẫn duy trì động tác xoa nhẹ phía sau lưng của Phùng Kiến Vũ bình ổn trấn tĩnh cậu:
"Được rồi, tôi sẽ mua tổ yến cao cấp cho em"
Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn Vương Thanh khiến cho môi mỏng trong vô tình lướt qua cổ của hắn, khi đầu mũi chạm vào cằm hắn thì cậu lại vội vàng cúi đầu xuống nói:
"Cám ơn anh nhé, tôi sau này nhất định sẽ trả lại cho anh"
Vương Thanh cúi đầu hôn lên tóc của Phùng Kiến Vũ:
"Không cần trả lại"
Phùng Kiến Vũ có chút buồn ngủ, cái miệng nhỏ còn bất chợt ngáp dài một cái, tầm mắt phía trước có chút mờ ảo ngập nước:
"Bây giờ mấy giờ rồi?"
Vương Thanh nhìn đồng hồ trên tay thấy hiện tại đã là 12 giờ 50 phút, nhưng bởi vì hắn thấy bộ dạng mệt mỏi kia của ai đó liền nói dối thế này:
"Mới có 12 giờ 20 phút thôi"
Phùng Kiến Vũ giống như bị dính thuốc mê vậy, cả người cứ như thế ngủ ở trong lòng ngực Vương Thanh, khi Vương Thanh nói ra câu kia chỉ ừ một tiếng rất nhỏ. Vương Thanh cúi người liền phát hiện ra được người ta sớm đã nhắm nghiền mắt chìm vào giấc ngủ, hắn buồn cười hồ ly nhỏ này vì sao lại ham ngủ như vậy, mới nói chuyện trước đó vài giây hiện tại đã ngủ mê mệt rồi.
Đã nói Vương Thanh rất thích cảm giác được ôm Phùng Kiến Vũ ở trong lòng, thân thể của ai đó cực kỳ mềm mại nhu nhu, ngay cả da thịt cũng đặc biệt mát mẻ. Vương Thanh tiếp theo đó vừa mang Phùng Kiến Vũ ôm ở trong lòng vừa làm việc, cứ như thế thời gian rất nhanh đã trôi qua 1 tiếng đồng hồ, Phùng Kiến Vũ một lần nữa buổi trưa không trở lại phòng tập luyện. Phùng Kiến Vũ chính là người đầu tiên Vương Thanh bỏ ra nhiều kiên nhẫn như vậy, từ đó đến giờ không ai có thể vừa ngủ ở trong lòng hắn như thế, Vương Thanh một tay ôm Phùng Kiến Vũ một tay cầm lấy văn kiện lật qua xem thử, cánh cửa phòng làm việc của hắn đột nhiên bật mở ra kéo theo đó là giọng nói lớn oang oang của Tống Ngộ Phàm:
"Này A Thanh..."
Tống Ngộ Phàm vừa nói đến đây liền á khẩu bởi vì cậu ta nhìn thấy khung cảnh phía trước quá mức khủng bố, Vương Thanh nhíu mày nhìn Phùng Kiến Vũ nhắc nhở:
"Nhỏ tiếng một chút, có chuyện gì sao?"
Tống Ngộ Phàm cầm trên tay văn kiện bước thẳng về phía Vương Thanh, ánh mắt kia tập trung nhìn về phía người ở trong lòng hắn như muốn xác định chắc chắn người nọ không phải đã chết mà chỉ đang ngủ:
"Này... cậu ta sao lại ở chỗ này thế?"
Vương Thanh không có trả lời câu hỏi của Tống Ngộ Phàm:
"Cậu đến có chuyện gì đây?"
Tống Ngộ Phàm đặt văn kiện xuống bàn làm việc của Vương Thanh, ánh mắt của cậu ta từ đầu đến cuối hết nhìn Vương Thanh lại nhìn đến Phùng Kiến Vũ:
"Cậu và Tiểu Vũ... từ khi nào lại... lại thân thiết như vậy?"
Vương Thanh lật mở văn kiện mà Tống Ngộ Phàm đưa tới, đọc qua loa một chút rồi cầm bút ký xuống xong lại trả lại cho Tống Ngộ Phàm:
"Cứ như vậy mà làm đi"
Tống Ngộ Phàm vẫn chưa từ bỏ cơ hội hỏi Vương Thanh đến cùng:
"Cậu và Tiểu Vũ thật sự... thật sự là loại quan hệ đó sao?"
Vương Thanh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Ngộ Phàm, nếu là người khác hẳn là đã bất tỉnh vì ánh mắt đáng sợ đó của hắn, nhưng mà Tống Ngộ Phàm cũng coi như là bạn thân lâu năm cho nên không chút sợ hãi gì hỏi hắn:
"Từ khi nào vậy? Từ khi nào lại chuyển khẩu vị như thế này?"
Vương Thanh trầm giọng cố gắng kiềm chế tức giận:
"Cậu có trở về phòng làm việc không thì bảo, cậu cứ ở chỗ này lải nhải không ngớt, nếu như để em ấy tỉnh dậy tôi nhất định sẽ không để cậu yên ổn đâu"
Tống Ngộ Phàm bĩu bĩu môi cầm lấy văn kiện xoay người rời đi, trước khi rời đi còn đặc biệt đóng thật mạnh cánh cửa ý muốn để cho Phùng Kiến Vũ tỉnh dậy, quả nhiên sau tiếp đóng cửa lớn kia Phùng Kiến Vũ liền bị giật mình khẽ run người một cái, ánh mắt mở lớn có chút hốt hoảng đứng bật dậy:
"Mấy giờ rồi?"
Vương Thanh đúng là hận không thể mang Tống Ngộ Phàm ném xuống tòa nhà mà, bởi vì nhìn dáng vẻ hoảng loạn kia của Phùng Kiến Vũ cho nên Vương Thanh mới nói dối thế này:
"Không cần gấp gáp, tôi ngày hôm nay nói nhóm người thực tập nghỉ buổi chiều rồi"
Phùng Kiến Vũ luống cuống mang điện thoại bỏ ra nhìn phát hiện ra đã là 3 giờ rồi:
"Có thật không?"
Vương Thanh gật đầu:
"Gạt em làm cái gì chứ"
Phùng Kiến Vũ tin tưởng Vương Thanh, cậu nhíu mày nhìn hắn có điểm oán trách:
"Anh vì sao không gọi tôi thức dậy chứ, lần sau đừng như vậy"
Vương Thanh ngẩng đầu nhìn Phùng Kiến Vũ thờ ơ hỏi:
"Muốn khi nào về quê?"
Phùng Kiến Vũ chính là đang đau đầu vấn đề này, Khương La hiện tại có vẻ như không mấy dễ chịu với cậu thế cho nên cần phải đợi ông ta yên ổn một lúc mới có thể hỏi xin nghỉ vài ngày:
"Đợi qua vài ngày nữa để giám sát Khương không tức giận tôi sẽ xin ông ta nghỉ vài ngày"
Vương Thanh ngồi khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ:
"Em nghĩ tôi và Khương La ai có quyền hành lớn hơn?"
Phùng Kiến Vũ thở dài:
"Tôi phải xin giám sát Khương, tôi lần này sẽ nhận trừ điểm, không thể để người khác biết tôi được đối xử đặc biệt nữa"
Vương Thanh kéo lấy tay Phùng Kiến Vũ về phía mình:
"Tôi cho nhóm nghệ sĩ thực tập đều nghĩ vài ngày, lúc đó em vừa có thể về quê lại vừa không bị trừ điểm, cũng chẳng ai có thể dị nghị được em nữa, như vậy có thích không?"
Phùng Kiến Vũ nghĩ nghĩ một hồi liền cảm thấy cách này của Vương Thanh khá là hay, vì thế mới hỏi lại hắn:
"Như thế có được không?"
Vương Thanh kéo Phùng Kiến Vũ ngồi lại vào trong lòng của mình, hắn rất thích ôm lấy thân thể mềm nhũn nhu nhu này:
"Được, nhưng em quay trở về quê rồi nhất định không được ở lại đó hẳn đâu có biết chưa?"
Phùng Kiến Vũ có chút căng thẳng, cậu căng thẳng bởi vì từ hành động cho đến thái độ của Vương Thanh đối với cậu quá mức ôn nhu, cái này thật khiến cho người ta phải suy nghĩ nhiều. Vương Thanh đưa chóp mũi chạm vào gáy của Phùng Kiến Vũ hít một hơi:
"Ngày mai tôi sẽ cho nhóm nghệ sĩ thực tập nghỉ 3 ngày, 3 ngày đã đủ hay chưa?"
Phùng Kiến Vũ thật cũng chẳng biết nói gì ngoài câu cám ơn Vương Thanh cả:
"Cám ơn nhé"
Vương Thanh đưa ra một lời đề nghị khiến cho Phùng Kiến Vũ trong phút chốc phải đỏ ửng cả mặt mũi, Vương Thanh nói thế này:
"Tối nay đến nhà tôi đi, tôi nghĩ muốn ôm em ngủ"
Phùng Kiến Vũ quay sang nhìn Vương Thanh ấp úng từ chối:
"Cái này không..."
Vương Thanh dùng đầu ngón tay nâng cằm Phùng Kiến Vũ lên một chút:
"Sẽ không làm gì em cả, tôi hứa đấy!"
Phùng Kiến Vũ im lặng suy nghĩ, những chuyện Vương Thanh làm cho cậu thật sự rất nhiều, mỗi lần hắn mở miệng đề nghị đều là muốn cậu đến nhà của hắn, cậu hết lần này đến lần khác từ chối thật sự cũng cảm thấy có chút không được đúng cho lắm. Vương Thanh siết chặt lấy eo của Phùng Kiến Vũ một chút, giọng nói giống như là cố ý muốn kìm nén dục vọng bên trong:
"Chỉ nghĩ muốn ôm em ngủ, ba ngày tới tôi sẽ không được gặp em rồi"
Hàng phòng ngự cuối cùng của Phùng Kiến Vũ cuối cùng bị lời nói kia của Vương Thanh đạp đổ, cậu cắn răng khẽ gật đầu một cái đồng ý, Vương Thanh thu được kết quả đáng mong chờ kia liền vui vẻ đến mức muốn ôm ngay người trong lòng về nhà, nhưng mà hắn cuối cùng vẫn phải kìm nén lại tránh làm cho hồ ly nhỏ trong lòng hoảng sợ thay đổi quyết định.
6
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top