Chương 28: Núi lửa nhỏ


Vương Thanh không có ý định nói đến việc chuyển Ngô Lăng qua nhóm của Phùng Kiến Vũ, khi Phùng Kiến Vũ tắt điện thoại di động để sang một bên rồi liền ngẩng đầu lên cố ý nhắc tới chuyện này:


"Người khác tôi không quen cũng chẳng biết có gặp phải người giống như Phó Hạo nữa hay không, tôi từ lúc thi dự tuyển ở vòng đầu có quen một người tên là Ngô Lăng, tính tình người này cũng khá tốt, như vậy xem xét để cho Ngô Lăng chuyển tới nhóm của tôi có được hay không?"


Vương Thanh nghiêng người, mang gương mặt của mình tiến sát về phía Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ cũng theo đó ngả xuống ghế ở phía sau để cách hắn xa một chút, đến khi không thể trốn đi đâu được nữa chỉ còn cách nằm im ở một chỗ nuốt một ngụm nước miếng nhìn chằm chằm Vương Thanh.


"Chi bằng em chuyển đến nhà tôi ở, không cần phải lo lắng gặp phải người không tốt nữa" Vương Thanh chậm rãi tà ác phun khí nóng.


Phùng Kiến Vũ gương mặt đỏ bừng, trống ngực cũng bắt đầu đập liên hồi, dù sao thì cậu và Vương Thanh mới chỉ bắt đầu mà thôi cho nên việc khẩn trương mỗi khi hắn đến gần như thế này là chuyện không thể tránh khỏi được:


"Như vậy không được... tôi cũng không muốn để cho người ta thấy rằng tôi được đặc cách như thế"


Vương Thanh luồn tay vào trong áo sơ mi của Phùng Kiến Vũ, bàn tay lớn kia chậm rãi di chuyển đến phía điểm nhỏ trước ngực cậu xoa nắn nhẹ nhàng:


"Em nghĩ mình hiện tại đang không được đặc cách sao?"


Vương Thanh vừa chạm vào điểm nhỏ của Phùng Kiến Vũ liền khiến cho cậu phải cong người khẽ giật mình, cậu đưa tay lên nắm chặt lấy cổ tay của Vương Thanh, giọng nói cũng khàn khàn đi một chút:


"Khoan đã..."


Vương Thanh không có dừng lại, ngược lại còn cố ý dùng hai đầu ngón tay miết lấy điểm nhỏ đang lớn lên một chút kia:


"Em không phải nói em cũng thích được thân thiết sao, bây giờ trong phòng chỉ có hai chúng ta thôi, em còn lo lắng cái gì đây?"


Phùng Kiến Vũ nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt chuyển động xoay tròn như đang muốn cố gắng kiếm cớ:


"Tôi không phải là có ý gì cả... chỉ là anh đè lên tôi như vậy nặng lắm, có chút mệt mỏi"


Vương Thanh bất ngờ ngồi dậy rồi kéo Phùng Kiến Vũ ngồi lên đùi mình, động tác vô cùng thuần thục để cậu mở hai chân ra ngồi quay lại đối diện với hắn. Phùng Kiến Vũ trước vẫn là hoảng hốt để hai tay chống đỡ ở trên ngực Vương Thanh, lại thêm cảm giác mình giống như là đang đặt mông trên núi lửa nhỏ liền bắt đầu lo lắng. Vương Thanh trực tiếp mang cúc áo sơ mi của Phùng Kiến Vũ cởi ra, Phùng Kiến Vũ vẫn cố muốn né tránh một chút, nhưng mà trước sau lại chẳng dám thẳng tay ngăn lại bởi vì cậu lo lắng nếu như mình cứ cự tuyệt mãi sẽ làm cho Vương Thanh mất hứng, Bối Ni ở bên ngoài kia sẽ nhân cơ hội này mà vui vẻ:


"Đừng như vậy, người tôi toàn là mồ hôi thôi"


Vương Thanh ngẩng đầu hôn dọc từ cần cổ cho đến xương quai xanh của Phùng Kiến Vũ, đầu lưỡi theo đường thẳng trượt xuống khuôn ngực phập phồng kích động, dừng lại ở hai bên điểm nhỏ ửng hồng đang lớn hơn một chút kia mút mạnh:


"Tôi không ngại vấn đề này"


Phùng Kiến Vũ cắn chặt môi cố gắng không để phát ra tiếng kêu rên nho nhỏ nào cả, hai điểm nhỏ ở trước ngực bị Vương Thanh trêu chọc đến tê dại, bàn tay kia của hắn giống như là có ma thuật cứ lướt đến đâu liền khiến cho da thịt trên đó của cậu nóng bừng tới đó. Phùng Kiến Vũ vẫn muốn trong khoảnh khắc này tính toán một chút, thời điểm này chính là thời điểm Vương Thanh sẽ không giữ được tỉnh táo như ban đầu nữa:


"Anh... thích tôi sao?"


Vương Thanh vòng tay về phía sau lưng của Phùng Kiến Vũ, đôi môi kia đang không ngừng hôn lấy khắp mọi nơi trên da thịt của cậu:


"Ừ"


Phùng Kiến Vũ từ từ mang tay đang chống đỡ trước ngực của Vương Thanh bỏ xuống:


"Thật thích tôi hả?"


Vương Thanh dừng lại động tác ngẩng đầu lên nhìn Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ bắt gặp ánh mắt nhiễm đầy dục tình kia liền giật mình lảng tránh, Vương Thanh không cho Phùng Kiến Vũ có ý định đó hắn nhanh chóng đưa tay xoay cằm Phùng Kiến Vũ lại rồi đáp:


"Không thích em còn có thể làm như thế này với em sao?"


Phùng Kiến Vũ có điểm mất tự nhiên, lần đầu tiên cùng một người đàn ông nói chuyện yêu đương thật là khẩn trương, gương mặt lại bắt đầu ửng hồng vì xấu hổ, động tác cũng cứng nhắc không biết nên làm cái gì cả chỉ còn biết gật đầu sau khi nghe xong lời nói kia của Vương Thanh. Vương Thanh nhìn hồ ly nhỏ trước mặt, hắn cảm thấy người này vì sao lúc nào cũng hay xấu hổ như vậy, có điều bộ dạng này của cậu lại làm cho Vương Thanh cảm thấy thật vừa lòng:


"Lúc đầu gặp mặt cũng không thấy em hay xấu hổ như thế này, lần đó em còn có thể nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói chuyện rất thoải mái"


Phùng Kiến Vũ thầm nghĩ ở trước mặt của Vương Thanh cậu chưa bao giờ có thể thoải mái được, lúc nào cũng luôn trong tình trạng cảnh giác cao độ với con sói lớn này:


"Đầu tôi đau rồi... là vì đi bộ ở ngoài trời nắng"


Vương Thanh lại cúi đầu xuống ngậm lấy điểm nhỏ trước ngực của Phùng Kiến Vũ mút mạnh:


"Đừng kiếm cớ nữa"


Phùng Kiến Vũ cả người mềm nhũ nhu nhu ngồi trên đùi Vương Thanh nhẹ giọng:


"Tôi nói thật đấy... sao trưa nay anh không lên tiếng bênh vực tôi?"


Vương Thanh vừa hôn ngực Phùng Kiến Vũ vừa đưa tay xuống muốn cởi thắt lưng của mình:


"Muốn dạy dỗ em một chút"


Phùng Kiến Vũ nhìn thấy hành động kia của Vương Thanh liền đưa tay nắm lấy cổ tay hắn cản lại:


"Vì sao lại muốn dạy dỗ tôi, anh là thật sự nghĩ tôi làm như thế với Bối Ni sao?"


Vương Thanh ngẩng đầu nhìn Phùng Kiến Vũ không nói, nội tâm của Phùng Kiến Vũ bắt đầu khó chịu không vui:


"Giả sử sau này nếu như Bối Ni muốn hãm hại tôi, cô ấy chỉ cần nói vài câu thì anh cũng tin cô ấy hay sao?"


Vương Thanh hiện tại đang gấp cho nên chỉ muốn nhanh nhanh giải phóng Tiểu Thanh Thanh mà thôi:


"Anh trả lời tôi vấn đề này thì tôi sẽ giúp anh"


Vương Thanh dừng lại động tác, đưa ngón tay lên chạm vào đôi môi mềm kia của Phùng Kiến Vũ:


"Tôi cũng không phải người hồ đồ, cái gì đúng cái gì sai tôi đều có khả năng nhìn ra được"


Phùng Kiến Vũ vươn đầu lưỡi chạm nhẹ vào ngón tay của Vương Thanh một cái rồi đưa tay kéo tay hắn xuống:


"Thế anh nghĩ hôm nay là ai đúng, là ai sai?"


Vương Thanh vừa nhìn thấy đầu lưỡi nhỏ kia của Phùng Kiến Vũ vươn ra, lại cảm thấy dư vị ẩm ướt nóng ấm trên đầu ngón tay liền có suy nghĩ rằng nếu như lát nữa cái miệng nhỏ đó mở ra mang Tiểu Thanh Thanh của hắn bao lấy, khẳng định là sẽ rất khoái lạc:


"Việc hôm nay không ai sai cả"


Phùng Kiến Vũ nhíu mày:


"Không ai sai? Cứ cho rằng là không ai sai đi chăng nữa tại vì sao anh lại không lên tiếng bênh vực tôi? Anh biết không, người tôi hiện tại vẫn không được thoải mái là bởi vì đã đi bộ một quãng đường dài ở ngoài trời nắng"


Vương Thanh bật cười ha ha:


"Được rồi, em là đang muốn kể khổ với tôi sao?"


Phùng Kiến Vũ im lặng một chút mới nói tiếp:


"Buổi trưa hôm nay Bối Ni không phải cũng đang kể khổ với anh hay sao? Kết quả anh tin cô ấy rồi, bây giờ tôi cũng kể khổ với anh, anh liền coi đó chỉ là giả bộ, là trò đùa thôi..."


Vương Thanh ôm lấy eo nhỏ của Phùng Kiến Vũ nhẹ giọng lấy lòng:


"Em cảm thấy nếu như tôi tin tưởng Bối Ni thì người bây giờ đang ngồi trên đùi tôi còn có thể là em sao?"



Phùng Kiến Vũ đột nhiên ngả đầu vào vai Vương Thanh nói nhỏ:


"Anh phải lấy lại công bằng cho tôi, chuyện này cũng không phải chỉ có ba người là tôi với anh và Bối Ni biết, còn có Tống Ngộ Phàm anh ấy cũng biết nữa, tôi không muốn người khác nghĩ tôi là kẻ thích đi sàm sỡ phụ nữ"


Vương Thanh mỗi lần thấy Phùng Kiến Vũ chủ động thân thiết thế này sẽ mềm lòng, người ta vừa mở miệng nói cái gì sẽ lập tức đáp ứng cái đó, bây giờ cũng không có ngoại lệ:


"Được rồi, như vậy em muốn thế nào?"


Phùng Kiến Vũ đáp:


"Tôi không biết, anh tính sao thì tính, việc này đều là do anh gây ra, nếu như lúc ấy anh lên tiếng bênh vực tôi một câu thì chuyện đã đơn giản rồi, nhưng anh cuối cùng lại không nói gì hết cả"


Vương Thanh buồn cười, việc này từ khi nào lại là lỗi do hắn rồi đây:


"Được rồi, tôi sẽ nói Bối Ni đến xin lỗi em"


Phùng Kiến Vũ thở nhẹ:


"Tôi chẳng muốn gặp mặt cô ấy nữa"


Vương Thanh cười khổ:


"Em muốn cái gì đây, cái này không được cái kia cũng không được"


Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn Vương Thanh:


"Tôi chỉ muốn lấy lại công bằng mà thôi, anh là Vương tổng, anh chẳng lẽ còn có việc không thể giải quyết sao?"


Vương Thanh kéo tay Phùng Kiến Vũ đặt lên Tiểu Thanh Thanh của mình khàn giọng nói:


"Có việc tôi không thể tự mình giải quyết được mà phải nhờ em giúp một tay đây"


Phùng Kiến Vũ bắt đầu khẩn trương, lời vừa rồi nói sẽ giúp hắn giải quyết chỉ là tùy ý nói ra mà thôi, bây giờ tay bị kéo lên núi lửa nhỏ rồi quả thật là khiến cho người ta phải hoảng hốt một phen. Vương Thanh một tay giữ lấy cổ tay của Phùng Kiến Vũ, một tay lại nhanh chóng tháo dây lưng của mình ra, đến khi khóa quần được kéo xuống rồi, Phùng Kiến Vũ nhìn thấy nơi đó có dị vật nổi lên liền hoảng sợ muốn rút tay lại. Vương Thanh dùng sức ấn tay của Phùng Kiến Vũ vào Tiểu Thanh Thanh trầm giọng ra lệnh:


"Mau giúp tôi!"


Phùng Kiến Vũ hít một hơi thật sâu, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ, việc này trước sau đều phải làm, Tiểu Thanh Thanh kia sớm hay muộn cũng đều phải thấy, bây giờ cứ coi như là luyện tập một chút cũng có thể. Phải mất một khoảng thời gian Phùng Kiến Vũ mới bắt đầu chuyển động tay, trước vẫn là mang tay của mình ở bên ngoài quần lót của Vương Thanh vuốt nhẹ, nhân lúc thời điểm khẩn trương thế này vẫn không quên hướng Vương Thanh thương lượng một chút:


"Tôi bây giờ sẽ giúp anh, nhưng mà chuyện kia vẫn chưa thể được, tôi còn chưa chuẩn bị xong"


Vương Thanh kéo quần lót của mình xuống, Tiểu Thanh Thanh cường ngạo ngay lập tức dựng thẳng ở trước mặt của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ vừa nhìn thấy độ lớn khiếp sợ kia liền kinh người mở lớn hai mắt, ngay cả tay cũng quên cử động, Vương Thanh nhìn thấy bộ dạng kia của Phùng Kiến Vũ thì phi thường hài lòng, hắn khẽ nhếch môi cười:


"Được, tiếp tục làm đi"


Phùng Kiến Vũ giật mình a một tiếng, sau đó liền có điểm rụt rè vươn tay tới chạm vào Tiểu Thanh Thanh, vừa mới rồi cách qua lớp quần lót chạm tới đã cảm thấy nóng rồi, bây giờ trực tiếp chạm vào thật sự nóng đến bỏng tay, hơn nữa Tiểu Thanh Thanh kia còn căng cứng đến mức những đường gân xanh tím hiện lên rõ ràng, Phùng Kiến Vũ tay cầm vào nơi đó cũng không dám bóp mạnh chỉ sợ nó sẽ nổ tung ngay bất cứ lúc nào:


"Bối Ni lừa dối anh cho nên anh mới cắt đứt quan hệ với cô ấy, nếu như tôi sau này cũng có chuyện giấu anh, anh nghĩ sẽ thế nào?"


Vương Thanh giọng nói nhiễm đầy dục vọng nhưng bên trong vẫn không thiếu đi bất cứ một tia quyết đoán nào:


"Tôi ghét nhất là người khác lừa dối mình"


Phùng Kiến Vũ trong lòng hoảng loạn một chút, nếu như để cho Vương Thanh biết ý đồ của cậu ngay từ đầu đã muốn tiếp cận hắn rồi, hắn có hay không sẽ tức giận đây:


"Đã là con người thì không ai có thể tránh được việc đó, anh nói xem mình cũng phải có bí mật giữ riêng cho mình, cái đó không gọi là lừa dối có đúng không?"


Vương Thanh nâng cằm Phùng Kiến Vũ:


"Tôi sẽ xem xét tính chất của chuyện này, nếu như em có gì giấu tôi thì mau nói ra, nói sớm một chút còn có thể không sao, nhưng để sau này tự tôi tìm hiểu ra được thì đến lúc đó lại là một chuyện khác..."


Tiểu Vũ mở lớn hai mắt đình chỉ động tác, lời nói uy hiếp kia của Vương Thanh thật khiến cho tâm tình cậu bất an. Phùng Kiến Vũ bắt đầu nghĩ mình nên nói hay là không nói, Vương Thanh lên tiếng phá vỡ mạch suy nghĩ của Phùng Kiến Vũ:


"Thế nào, đang nghĩ cái gì?"


Phùng Kiến Vũ giật mình phủ nhận:


"Là đang nghĩ xem tôi có chuyện gì giấu anh hay không"


Vương Thanh nhìn thẳng về phía Phùng Kiến Vũ:


"Nghĩ lâu như vậy vẫn còn chưa nghĩ ra sao?"


Phùng Kiến Vũ mỉm cười:


"Căn bản không có chuyện gì cả nên mới nghĩ mãi mà không ra như vậy"


Đúng lúc này ở bên ngoài có tiếng gõ cửa khiến cho Phùng Kiến Vũ chỉ vừa mới mỉm cười một cái thôi liền hốt hoảng lo lắng rồi.


"Vương tổng, 10 phút nữa có cuộc họp với chủ tịch hội đồng quản trị" Thư ký Tiểu Khiết gõ cửa một nhịp rồi đứng bên ngoài thông báo. Vương Thanh ở bên trong bình thản đáp một câu:


"Tôi biết rồi"


Vương Thanh nói xong liền quay sang Phùng Kiến Vũ hôn vào môi cậu một cái nhắc nhở:


"Nhanh một chút, có phải em muốn tôi mang em cùng đi họp hay không?"


Phùng Kiến Vũ quả thật bắt đầu tăng tốc, lúc mới đầu tránh không được có điểm không quen tay, nhưng bây giờ làm một lúc cũng liền cảm thấy thuận tay hơn trước, lực ở tay kia của Phùng Kiến Vũ cũng vô cùng hợp ý Vương Thanh, một lúc sau đó Tiểu Thanh Thanh liền có thể ở trong tay Phùng Kiến Vũ giải phóng hoàn toàn. Phùng Kiến Vũ nhìn bàn tay mình toàn là dịch trắng của ai đó liền nhíu mày một chút, Vương Thanh nghiêng đầu nhìn sang một bên:


"Đi tới mang giấy qua đây giúp tôi đi"


Phùng Kiến Vũ từ trên người Vương Thanh đứng dậy, áo sơ mi xanh nhạt ở trên người vẫn mở rộng hàng cúc ra như cũ, nếu như để ý kỹ một chút còn có thể nhìn thấy được những vết hôn mà Vương Thanh gây ra vẫn còn loang lổ trên da thịt màu lúa mạch nơi đó, bởi vì da của Phùng Kiến Vũ không thuộc loại da trắng cho nên mới không dễ dàng nhận thấy được, nhưng mà Vương Thanh lại cảm thấy màu da hiện tại của Phùng Kiến Vũ thật là hợp với ý của hắn. Có lẽ Vương Thanh không biết đối với hắn cái gì của Phùng Kiến Vũ cũng đều nhìn thuận mắt hết cả, ví như màu da này hay ví như bờ mông cong mà nhân viên tư vấn nói nơi đó lớn hơn bình thường một chút thì Vương Thanh vẫn cảm thấy nhìn phi thường quyến rũ. Phùng Kiến Vũ cầm khăn giấy xoay người lại liền bắt gặp ánh mắt quan sát mình không chút kiêng kỵ kia liền giật mình ho nhẹ một tiếng mang giấy đưa cho Vương Thanh, còn cậu thì tự động mang khăn giấy lau đi vết dịch trắng trên tay mình:


"Một lát nữa tôi sẽ về ký túc xá"


Vương Thanh ngẩng đầu nhìn Phùng Kiến Vũ đáp:


"Ở đây đợi tôi, lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn tối"


Phùng Kiến Vũ từ chối:


"Không cần đâu, cả người tôi có chút khó chịu muốn về tắm một chút"


Vương Thanh đưa tay chỉ vào một cánh cửa khác trong phòng nói:


"Chỗ tôi có phòng tắm, em có thể tùy ý dùng"


Phùng Kiến Vũ nhìn về phía đó một chút:


"Tôi muốn trở về thay quần áo, quần áo của tôi toàn mồ hôi thôi"


Vương Thanh đứng dậy mang khóa quần kéo lại cẩn thận rồi bất ngờ vòng tay ôm lấy eo Phùng Kiến Vũ:


"Muốn trốn tránh tôi sao?"


Phùng Kiến Vũ đúng thật là sau khi cùng Vương Thanh phát sinh ra chuyện này liền muốn trốn tránh hắn, nhưng mà hiện tại ngoài mặt vẫn là kiên cường lắc đầu phản bác:


"Tôi thật là muốn về nhà thay quần áo"


Cơ thể của Phùng Kiến Vũ giống như là một thứ gì đó vô cùng thu hút đối với Vương Thanh, đến hiện tại hắn đứng gần cậu như vậy liền có cảm giác không thể tách ra được nữa mà càng ngày càng muốn gần gũi cậu hơn. Vương Thanh cúi đầu ở bên cần cổ của Phùng Kiến Vũ tham luyến hít một hơi trầm giọng nói:


"Lát nữa tôi sẽ nói người ta mang quần áo đến cho em, em chỉ việc ngoan ngoãn ở chỗ này đợi tôi là được rồi".

"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top