Chương 48: Tình khó nhịn
Thời gian nghỉ trưa bắt đầu từ sau giờ cơm đến hai giờ chiều, giờ nghỉ của hai người vì trận giày vò này mà tiêu gần hết.
Mới chợp mắt một lát, còi hiệu đã vang lên, kết thúc giờ nghỉ. Hùng Khải có huấn luyện bình thường nên không thể nằm ườn trên giường được, anh vừa bò dậy vừa dặn Tu Dĩnh ngoan ngoãn nghỉ ngơi.
Hùng Khải vừa đi, Tu Dĩnh cũng không ngủ tiếp được nữa. Cô lặng lẽ ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Phía ngoài phòng này là thao trường, vì thế nhìn từ đây ra có thể thấy tình hình huấn luyện của các binh sĩ, chỉ có điều không phải sân tập của đại đội Hùng Khải mà của một đại đội khác.
Căn phòng này nối liền với phòng họp ở phía ngoài, trên tường phòng họp treo đầy sự tích anh hùng năm đó, cũng coi như là một phòng trưng bày nho nhỏ, một căn phòng nhỏ mà đủ thứ công dụng. Mai Nhạc có nói qua, điều kiện quân đội khá vất vả, đặc biệt là phòng ở, vì thế phòng họp kết hợp luôn với phòng trưng bày, cũng không lạ lắm.
Buồn chán nên Tu Dĩnh xem những sự tích anh hùng treo trên tường, chỉ có làm vậy mới giết thời gian, cũng không thể chạy ra ngoài xem Tiểu Hùng luyện tập được? Tuy cô cũng muốn nhìn họ huấn luyện nhưng Tiểu Hùng nói, như vậy khá nguy hiểm, quân đội không cho phép, nếu để tuần tra bắt gặp sẽ có chuyện, đương nhiên nếu được lãnh đạo đồng ý lại là chuyện khác. Trên tường chẳng những trưng bày các sự tích anh hùng mà còn thuyết minh lịch sử hình thành phát triển của đơn vị có anh hùng đó. Trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật là đại đội tiên phong, đến chiến tranh liên Triều chống Mỹ thì là đại đội anh hùng, sau nữa đến hai lần chiến tranh Việt Nam là đại đội kiên cường. Trên tường dán rất nhiều tóm tắt tiểu sử và ảnh chụp các đời đại đội trưởng, mà tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn này chính là đại đội trưởng của đại đội Tiểu Hùng năm đó, một vị đại đội trưởng đã tham dự chiến tranh Việt Nam.
Đang xem, đột nhiên thấy Hùng Khải hấp tấp xông vào, kéo cô vào phòng đại đội phó, nói nhỏ "Em chờ trong phòng này, tuyệt đối không được ra ngoài." Nói xong anh lại cuống cuồng chạy đi.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Tu Dĩnh muốn hỏi nhưng Hùng Khải đã đi mất, cũng không biết là có chuyện gì, làm anh sốt ruột chạy như thế.
Người ai cũng có tính tò mò, tò mò giết chết mèo, câu thành ngữ này đã có từ đời xưa rồi. Tu Dĩnh len lén mở cửa, từ cửa nhìn ra ngoài, không phát hiện thấy gì lạ. Cô dè dặt chạy tới phòng họp, vẫn không phát hiện gì cả. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài chỉ thấy trước doanh trại có mười binh sĩ đang tập hợp, cô nhìn mà ngẩn ra. Đang nhìn say sưa, cô phát hiện mấy binh sĩ đó cũng nhìn sang bên này, còn có một người dẫn đầu hình như là tiểu đội trưởng, cũng nhìn về phía cô. Cô hoảng hồn vội vàng rụt về phòng đại đội phó. Bụng nghĩ, nhìn lén người ta còn bị bắt quả tang, đúng là mất mặt. Song cô không biết, chỉ vì lần nhìn lén này của cô mà khiến Hùng Khải gặp rắc rối không nhỏ.
Nhóm binh lính kia đi ngay sau đó, Tu Dĩnh thở phào, lại len lén thò đầu ra, thấy họ đi rồi cũng yên tâm, sau đó lại chạy ra ngoài. Cứ ở trong phòng này buồn chết được, cô muốn đi xem Hùng Khải huấn luyện.
Trước doanh trại, có một lính gác đứng nghiêm ở đó, người thẳng tắp, tuy cô đi lướt qua anh ta cũng không chớp mắt. Trên bức tường bên ngoài dãy phòng của trung đội Hùng Khải có một tấm gương, cái này anh đã nói với cô, dùng cho bộ đội chỉnh trang lại. Gương không lớn lắm, nhưng so với loại gương dùng cho gia đình thì rất lớn. Cô đứng trước gương, ngắm trái ngắm phải, nhìn cô gái xinh đẹp trong gương cảm thấy rất hài lòng.
Còn nhớ lần đầu tiên tới đại đội này, các chiến sĩ đua nhau quay đầu nhìn, tần suất đạt đủ trăm phần trăm. Nghe Hùng Khải nói, bộ đội không có con gái, trừ nhóm chị dâu thì chỉ có một số người thân đến thăm, nên nhìn thấy một cô gái lạ xuất hiện ở doanh trại, phản ứng của mọi người cũng dễ đoán, vả lại Tu Dĩnh thích mặc váy, từ sau khi quen Tiểu Hùng, cô lại càng ưa mặc.
Ngay lúc đó, đột nhiên Hùng Khải chạy tới, anh lạnh mặt nắm tay cô đi tới căn phòng của đại đội phó, nói "Bảo em không được ra, sao em lại ra hả?"
"Sao vậy? Mặt anh khó coi thế?" Tu Dĩnh cảm thấy Hùng Khải có vẻ quai quái.
Hùng Khải cũng không nói, chỉ móc điện thoại ra, gọi cho tiểu đoàn trưởng "Tiểu đoàn trưởng, em có việc bị tuần tra ghi sổ, không biết có bị phạt hay không, anh giúp em được không?" Trừ lãnh đạo đại đội ra, đối xử tốt với anh nhất cũng chỉ có tiểu đoàn trưởng này, người đầu tiên anh nghĩ đến là ông.
"Sao vậy? Cậu nói rõ ràng xem nào." Lưu Vũ nhận được điện thoại của Hùng Khải, cảm thấy sự việc nhất định rất nghiêm trọng nên mới bảo anh kể lại rõ ràng.
"Là thế này. Trong đại đội có cha mẹ một binh sĩ tới, nên đối tượng của em nhường phòng người nhà cho ba mẹ cậu ta ở. Cô ấy không có chỗ ngủ trưa, em dẫn cô ấy lên phòng đại đội phó ngủ, anh ấy đang nghỉ phép. Nhưng chuyện này bị tuần tra phát hiện, bọn họ biết đối tượng của em, vì vậy rất có khả năng sẽ xử phạt em, nên..." Hùng Khải nôn nóng đến đổ mồ hôi hột.
Lưu Vũ nhíu mày, sau đó nói "Được rồi, chuyện này tôi biết rồi, tôi giải quyết cho cậu. Sau này cẩn thận một chút, đừng để tuần tra túm được nhược điểm, bây giờ đang là thời điểm quan trọng quyết định đề cử của cậu, không thể có sai lầm."
Ngắt điện thoại xong, Hùng Khải vẫn rất lo lắng, thấp thỏm không yên hết đứng lại ngồi, một lát lại đi vòng vòng, lòng loạn hết lên.
"Tiểu Hùng, xảy ra chuyện gì?" Tu Dĩnh thật không hiểu, cô ngủ thì liên quan gì đến tuần tra.
Hùng Khải nhìn cô một cái, ngồi xuống, sắc mặt khá khó coi. Anh thở dài đáp "Không có gì."
"Còn nói không có, em nghe hết rồi. Anh gọi điện thoại cho tiểu đoàn trưởng nói chuyện em đến đây ngủ bị tuần tra biết được. Em ngủ hay không thì liên quan gì đến họ, sao chuyện này họ cũng nhúng tay?" Tu Dĩnh nghĩ mà tức, có khi còn liên quan đến tương lai Tiểu Hùng nữa.
"Sự việc không đơn giản như em nghĩ đâu. Người nhà không được đi lung tung trong doanh trại nhưng cũng không có lệnh cấm gì, vì thế tuần tra cũng không bấu lấy chuyện đó. Vấn đề là chúng ta chưa kết hôn. Quan trọng nhất là em ngủ ở phòng đại đội phó, mà anh từ đây đi ra bị bọn họ nhìn thấy, chúng ta lại chưa cưới, tất nhiên là vi phạm quy định, một khi xử phạt, anh không gánh nổi." Hùng Khải chậm rãi giải thích.
Nhìn thấy anh đi khỏi gian phòng này mà cũng lôi ra chuyện, bộ đội đúng là không phải chỗ người ở, chuyện gì cũng muốn quản, tình nhân người ta ôm ôm ấp ấp cũng muốn nhúng tay vào, đám tuần tra này rõ là ăn no rỗi hơi.
"Vậy làm sao giờ? Nhìn cũng nhìn rồi, chẳng lẽ kéo bọn họ lại, nói chúng ta không làm gì cả?"
"Anh đã báo cáo với tiểu đoàn trưởng rồi, chỉ mong tiểu đoàn trưởng giúp được anh, bằng không bị ghi sổ một lần, ảnh hưởng rất lớn tới đề cử."
Anh nói thế làm Tu Dĩnh cũng căng thẳng. Quy định của quân đội cũng quá nhiều đi, không được mắc lỗi cũng không được làm sai, biến người ta thành chim trong lồng à.
Hai người đang lo lắng, điện thoại của Hùng Khải đổ chuông, là số của tiểu đoàn trưởng "Tiểu Hùng à, lần này anh thu xếp xong dùm cậu rồi. Sau này cẩn thận một chút, đừng để xảy ra chuyện như thế nữa, bằng không anh cũng không cứu được."
Giải quyết xong, Hùng Khải và Tu Dĩnh đều thở hắt ra, tình hình vừa rồi khiến cả hai đều hoảng, đặc biệt là Hùng Khải, lưng đổ mồ hôi lạnh, ướt hết cả áo.
"Không sao rồi, em có thể đi ra ngoài hóng gió. Nếu lại gặp tuần tra, nhất định phải cẩn thận xử lý, nấp hoặc tránh đi, đừng để bọn họ nhìn thấy." Hùng Khải nói xong lại đi.
Xảy ra việc như vậy, Tu Dĩnh thực sự cảm thấy sợ đám tuần tra này, không có việc gì cứ thích điều tra chuyện người khác, không có chuyện cũng quậy cho có. Nghe Tiểu Hùng nói, mỗi khi tuần tra phát hiện có người vi phạm đều được thưởng một khoản tiền, chẳng trách bọn họ liều mạng kiểm tra như thế, thì ra là còn nguyên nhân khác nữa.
Sau đó, tuần tra cũng không xuất hiện nữa, làm Tu Dĩnh yên tâm không ít.
Bữa tối của Tu Dĩnh vẫn ở căn tin, bàn cô ngồi có thêm mấy món đặc sản, nghe nói là ba mẹ cậu lính kia mang tới, Tu Dĩnh ăn khá mới mẻ. Từ căn tin đi ra, thấy rất nhiều chiến sĩ chạy tới một chỗ, tay còn cầm xẻng cuốc này nọ.
"Bọn họ làm gì thế?" Tu Dĩnh không hiểu.
"Đi, em đi xem là biết." Hùng Khải dắt cô đi tới chỗ đó.
Thì ra là một mảnh đất trồng rau. Lớn lên ở thành phố như Tu Dĩnh thật ra rất ít khi thấy vườn rau, còn là vườn rau nguyên sắc nguyên vị như thế này. Trên đất trồng một số loại rau nhưng các chiến sĩ lại nắm nhổ hết lên, Tu Dĩnh thấy tiếc, bèn hỏi Hùng Khải "Sao rau đang ngon lại nhổ lên?"
"Nhổ cái cũ mới trồng loại mới được." Hùng Khải cười đáp.
Mảnh vườn này, mỗi đại đội có một miếng lớn, mỗi trung đội lại có một miếng nhỏ. Chiến sĩ trong trung đội chia miếng đất nhỏ thành từng hàng dài rất chỉnh tề. Nghe Hùng Khải nói, rau cũng phải trồng thẳng hàng, không thẳng phải trồng lại.
Bình thường trừ huấn luyện ra, các chiến sĩ cũng chẳng có việc gì làm, trồng rau đã thành một cách giết thời giờ của họ, lại tự lực cánh sinh được, đây là truyền thống của quân đội.
Trời tối dẫn, Hùng Khải dẫn cô về phòng người nhà.
Cứ đến mỗi tối là thời gian khổ sở nhất của Hùng Khải. Mỗi ngày đến giờ này, anh đều nghĩ, chả thà ở trong ký túc xá còn hơn, như vậy khỏi phải chịu khổ. Nhưng anh lại không nỡ để một mình Tu Dĩnh ở phòng người nhà. Có chiến sĩ từng nói đùa, nói mông Tu Dĩnh lớn, đi đứng lại õng ẹo, nhìn đã biết không phải gái trinh rồi, còn bảo anh mau kiểm tra thử. Khổ nỗi lúc tán gẫu, anh lỡ miệng nói ra làm cô tức xanh mặt. Đám đồng đội của anh suy luận theo logic gì vậy? Cái gì mà mông to đi đứng õng ẹo không phải trinh nữ? Trời sinh cô có xương chậu to, sao trong mắt bọn họ lại thành dấu hiệu có phải trinh nữ hay không?
"Đám đồng đội của anh kiểu gì vậy? Nói xằng nói bậy, em có phải trinh nữ hay không tự em không biết chắc?" Tu Dĩnh tức giận đấm vào ngực anh.
"Cục cưng, đừng giận mà, anh đâu có nghe lời họ, mặc kệ em ra sao anh đều yêu em hết." Hùng Khải giữ tay cô, in một nụ hôn lên môi cô.
"Dẻo mồm dẻo miệng, nếu em là trinh nữ thì càng tốt hơn chứ gì?" Tu Dĩnh vặn lại.
Mặt Hùng Khải đỏ bừng, không nói lời nào.
Tu Dĩnh thấy dáng vẻ anh như thế biết ngay anh đang nghĩ gì, lại ra sức đấm lên ngực anh "Tiểu Hùng, em xem thường anh đó."
Hùng Khải giữ tay cô, lại tặng một nụ hôn nữa "Anh đâu có nhàm chán như họ, cũng không có xấu xa như em nghĩ đâu."
Chẳng biết từ lúc nào hai người dính lấy nhau, cũng không biết là ai chủ động.
Tiếng thở dốc, từ từ lan ra gian phòng nhỏ.
Lửa, cứ thế bốc lên mãnh liệt. Vì chuyện tới tháng, cả hai đều kềm chế bản thân, đặc biệt là Tiểu Hùng, mùi vị đè nén đúng là không dễ chịu. Mỗi một tế bào, mỗi một dây thần kinh trên người anh đều đang phản đối, kêu gào, anh muốn cô, cực kỳ muốn cô.
"Cục cưng, anh muốn em." Hùng Khải thở hào hển, nụ hôn rơi trên trán, giữa chân mày, mắt, còn có má, cuối cùng hạ xuống môi Tu Dĩnh.
Kỹ xảo hôn của Hùng Khải càng lúc càng tuyệt, Tu Dĩnh cũng không phải là Tu Dĩnh lúc ban đầu nữa, từ người ngoại đạo cái gì cũng không biết, đến hiện tại đã từ từ biết đáp trả. Lửa cháy gặp củi khô, cứ như vậy mà bùng lên điên cuồng, chỉ cần thuận theo bản năng là thành công.
Người đều cần học tập, trong quá trình học tập mới từ từ trưởng thành. Tu Dĩnh ban đầu còn sợ, giờ biến thành bức thiết, trống rỗng, cô thì thào "Tiểu Hùng, Tiểu Hùng..."
Hùng Khải không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng hôn, từ môi hôn xuống xương quai xanh. Xương quai xanh là chỗ rất mẫn cảm, ít nhất với Tu Dĩnh mà nói thì là thế, bị anh hôn nơi đó, cả tim cô cũng run rẩy.
Hôn, lại từ từ trượt xuống, đến trước ngực. Hai trái nho, run rẩy, dường như đang mời gọi Hùng Khải thưởng thức.
"Tiểu Hùng..." Tu Dĩnh lại gọi.
Lòng Tu Dĩnh hơi e ngại, lại có chút hưng phấn, căng thẳng. Chu kỳ của cô đã gần sạch, chỉ còn chút xíu xiu mà thôi. Cô biết Tiểu Hùng sẽ không làm gì cô nhưng vẫn khó tránh khỏi khẩn trương.
Hùng Khải không hề lên tiếng, chỉ một mực hôn, anh ngậm trái nho nhỏ màu hồng bên phải, một tay khác sờ bên còn lại. Lúc miệng ngậm trái nho dùng sức mút thì, cả người Tu Dĩnh đều run lên, cảm giác như chớp giật, khiến thần kinh cô căng thẳng hết cỡ, cảm giác tuyệt diệu nói không nên lời, kích thích tuyệt vời như người qua núi, tuy lòng sợ hãi nhưng lúc nó lan tỏa ra, lại cảm thấy kích thích, còn có hưng phấn.
Môi lại chậm rãi trượt xuống rốn, Nghe nói rốn cũng là chỗ cực kỳ mẫn cảm, có người chỉ bị hôn rốn đã đạt đến đỉnh, không biết là sách viết bậy hay là thật nữa, anh cũng muốn thử. Đầu tiên anh nhẹ nhàng hôn lên rốn một cái, nghe tiếng cô hít sâu, tiếp đó anh dùng đầu lưỡi chạm vào cái lỗ nhỏ. Đầu lưỡi không ngừng vẽ vòng tròn trong lỗ rốn. Cảm giác như bị điện giật, chân thật đến thế. Tu Dĩnh cắn riết lấy môi, cô không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, sợ lại bị anh tấn công một vòng nữa.
Đầu lưỡi rất mềm, cảm giác nơi rốn mềm nhũn tột độ. Tu Dĩnh thở dốc "Tiểu Hùng..." Cô không rõ, anh học cái chiêu quái quỷ này ở đâu nhưng cô không thể hỏi, cũng không thể quản.
Cảm giác vẽ vòng tròn nơi rốn hết đã nghiền, anh lại chuyển xuống dưới, lúc này thì Tu Dĩnh ngăn lại "Đừng!"
"Cho anh nhìn đi, nhìn thôi nha?" Hùng Khải nói nhỏ.
"Không được, không được nhìn bên dưới." Tu Dĩnh giữ lấy đầu anh, không cho anh cúi thấp xuống.
"Anh nhìn thôi, anh không đụng vào em." Tiểu Hùng thổi hơi bên tai cô, dụ dỗ cô.
Mặt Tu Dĩnh đỏ lựng, toàn thân cô giống như tôm luộc, đỏ hồng. Cô liên tục lắc đầu nhưng vẫn không cản được hành động của Tiểu Hùng, hai chân bị anh tách ra, sau đó cởi luôn quần lót của cô.
Cô xấu hổ khép chặt hai chân, không cho anh nhìn. Tuy bên dưới đã khá sạch sẽ rồi nhưng nơi đó trước giờ chưa cho ai nhìn qua, bị cái người đàn ông đang bùng cháy kia nhìn bảo sao cô không xấu hổ?
"Nhìn đủ chưa?" Tu Dĩnh đỏ mặt hỏi.
Mắt Hùng Khải không dời đi, đáp "Không đủ, không bao giờ đủ."
Trong mắt anh, cơ thể Tu Dĩnh đẹp như thế, đặc biệt là đóa hoa bên dưới, nõn nà như vậy. Cái khe đó, đang xấu hổ co rút lại, khép môi cứ như không muốn cho anh dòm ngó lấy một li. Kìm lòng không đậu, anh đưa tay sờ, úp lên vườn hoa thần bí kia.
Tu Dĩnh không dám rục rịch, mặc anh giày vò.
Hô hấp của Hùng Khải càng lúc càng gấp gáp, cũng rất nóng, tay anh nhẹ nhàng từ từ tách khe hở kia ra, nhìn huyệt động hồng hồng bên trong.
"Đừng, Tiểu Hùng..." Tu Dĩnh thò tay che phần dưới lại.
Hai mắt Hùng Khải tỏa sáng, bên dưới của cô quá hoàn mỹ, đầu óc không khỏi xuất hiện tình cảnh lúc cô bại lộ cảnh xuân vì con chuột. Lúc đó anh không nhìn thấy đóa hoa này nhưng có thể nhìn được dáng người đẹp đẽ của cô, chỉ bấy nhiêu thôi đã làm anh ham muốn bừng bừng, mà bây giờ rõ ràng là châm dầu vào lửa, anh biết mình khó mà dập tắt được.
Nhớ đến Tu Dĩnh vẫn còn đang trong kỳ kinh, nếu anh tiếp tục, sớm muộn gì cũng "xử tử" cô nhưng anh không muốn làm hại cô. Lúc phụ nữ hành kinh, nhất định phải chăm sóc kỹ, bằng không sẽ để lại bệnh, loại bệnh này có khi ảnh hưởng cả đời.
Anh ôm lấy cô lần nữa, cả người nặng nề đè lên người cô, dùng sức nặng cơ thể nói cho cô biết mình thèm khát thế nào, bên dưới cứ như thế đụng vào chỗ mềm mại của cô, khiến cô cảm giác chân thật anh phấn khích thế nào.
Nhưng Tiểu Hùng chỉ ôm cô, không có hành động nào nữa, sức nặng cơ thể anh cứ mãi nói cho biết, cái ôm này tha thiết cỡ nào. Ôm hồi lâu anh vẫn không dám động đậy, chỉ lẳng lặng ôm cô, bên dưới mãi không chịu hạ đi, cách một lớp quần áo ra sức đụng chạm bên dưới cô làm Tu Dĩnh cực kỳ xấu hổ.
Hùng Khải cũng thẹn đỏ mặt nhưng anh không khống chế được bản thân. Tại thời điểm xấu hổ này, anh không ngừng nói với bản thân, Tu Dĩnh đang ở thời kỳ đặc biệt, anh không được nôn nóng, không được làm hại cô, là đàn ông cần phải như thế, sau này còn có thời gian. Hiện giờ anh chỉ có thể an ủi mình như vậy.
"Anh đi tắm." Hùng Khải bỗng bật dậy định đi ra ngoài.
Đột nhiên Tu Dĩnh níu lấy tay anh, ánh mắt mê ly nhìn anh làm anh say lòng nhưng anh lắc lư đầu, lại tỉnh táo lại, nói "Cục cưng, anh đi tắm một chút, anh vô liền."
"Đừng đi, Tiểu Hùng." Cuối cùng, Tu Dĩnh thẹn thùng nói.
"Anh không đi, chỉ đi tắm thôi, hạ hỏa."
Tu Dĩnh không nói tiếng nào, dùng sức, Hùng Khải không chú ý, cả người nhào về phía Tu Dĩnh, tiếp đó tay cô sờ lên anh.
Hùng Khải kinh ngạc hít một hơi "Cục cưng, em biết mình đang làm gì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top