Chương 20: Chảy máu mũi
1 – 8 trong doanh trại rất náo nhiệt, giống như ngày hội của học sinhthời còn đi học vậy. Trong ngày này, mọi người đều buông hết chuyện lobuồn trong lòng, cũng không có chuyện không vui nữa, trong mắt tronglòng chỉ có vui sướng khi trải qua ngày lễ mà thôi.
Mỗi đại độitổ chức hoạt động không giống nhau. Có đại đội thiết kế tiết mục huấnluyện giải trí, có đại đội so tài kéo co, cũng có đại hội tổ chức thichạy tiếp sức, còn có đại đội... rất nhiều hoạt động, Tu Dĩnh nhìn khônghết, càng thêm hưng phấn.
Đại đội của Tiểu Hùng tổ chức thi kéoco, hai phe là hai tiểu đội. Phe đỏ bên này mặc áo huấn luyện, phe xanhđầu bên kia lại mặc áo may ô nhà binh. Chính trị viên là trọng tài, đạiđội trưởng lại làm thủ lĩnh phe đỏ, lúc này thì Hùng Khải cũng lên, làmthủ lĩnh phe xanh. Tu Dĩnh đứng bên cạnh nhìn, cạnh cô còn có một sốchiến sĩ làm khán giả.
Trong mắt Tu Dĩnh chỉ có Hùng Khải, cònchưa bắt đầu mà cô đã lo lắng cho anh rồi, trong lòng không ngừng tiếpsức, hi vọng phe Tiểu Hùng có thể thắng.
"Được rồi, bây giờ bắtđầu được chưa?" Chính trị viên kiểm tra đội viên hai bên một lượt, nhìnsợi dây đỏ có nằm đúng chính giữa hay chưa.
"Ông Trần, lắm lờiquá, mau bắt đầu đi, quan quân phe tôi thắng chắc rồi." Đại đội trưởngTiếu cười rất vui vẻ, còn chưa bắt đầu đã cảm thấy phe mình thắng chắcrồi.
"Chậc, em nói đại đội trưởng, sao anh biết nhất định là phecủa anh thắng chứ?" Tiểu Hùng không chịu thua, cười hỏi đại đội trưởngTiếu.
"Đương nhiên là phe tôi thắng rồi, các cậu lần trước chưathắng được, lần này cũng không ngoại lệ." Đại đội trưởng Tiếu kiêu căngnói.
Hùng Khải lại không cho là đúng: "Cái đó chưa chắc, lần nàynói sao cũng không để thua bên anh. Chính trị viên, bắt đầu đi." Nóixong nhìn Tu Dĩnh một cái.
Chính trị viên đưa còi lên miệng, thổi "hoét" một cái, tay phất mạnh, hai bên bắt đầu kéo co.
Tu Dĩnh khẩn trương, nhìn chằm chằm Tiểu Hùng không thôi. Lúc này đội viên hai bên đều ra sức kéo dây về phía quân mình. Phe Tiểu Hùng vì bận áomay ô nên cánh tay và bả vai đều lộ ra hết. Thế nên tay dùng sức mà cơbắp nổi lên, đặc biệt là Tiểu Hùng, dáng vẻ anh ra sức là Tu Dĩnh thấyđẹp trai không thể tả.
Lúc này chị dâu đại đội trưởng cũng tới, đứng bên cạnh Tu Dĩnh cười hi hì: "Náo nhiệt không?"
Tu Dĩnh quay đầu, thấy là chị dâu, gật đầu liên tục: "Có ạ, náo nhiệt quáchừng. Sinh hoạt trong doanh trại đúng là rất phong phú đa dạng, em còncho là bọn họ rất đơn điệu, nhàm chán nữa chữ."
"Thật ra bìnhthường bọn họ cũng chẳng có hoạt động gì nhiều, hết huấn luyện lại huấnluyện. Chỉ có vào những ngày lễ thế này bọn họ mới buông lỏng tâm thần,vui vẻ chơi đùa thôi." Ánh mắt Mai Nhạc cũng nhìn đại đội trưởng Tiếuchằm chằm, nói tiếp, "Muốn biết cảm nhận của chị lúc mới tới doanh trạikhông?"
Mai Nhạc dường như chìm đắm trong hồi ức, nét mặt thoángcười, nói tiếp: "Lúc chị mới tới, có rất nhiều phòng ở đây còn chưa xây, cũng không có phòng cho người nhà và hạ sĩ quan. Lúc chị tới, vì khôngcó chỗ ở, trong lòng rất căng thẳng, sau chị ở trong một gian phòng nhỏdựng tạm đơn giản. Phòng đó nằm bên này doanh trại, bên cạnh phòng vănhóa, lại dựng một cái giường đệm kế bên phòng hội nghị. Trong doanh trại gì cũng không có, một cô gái ở rất bất tiện, nhà tắm nhà vệ sinh cũngkhông thuận tiện, lúc đó chị phải kềm chế rất nhiều. Bây giờ nghĩ lại,cảm thấy khi đó mình rất kiên cường, nếu không vì thật lòng yêu ông ấy,có lẽ chị đã không chịu nổi điều kiện vất vả như vậy."
Giọng chịdâu nhẹ nhàng, giống như bong bóng rải xuống đất, đập một cái là sẽ baylên. Nghe chị dâu kể chuyện cũ năm đó, Tu Dĩnh cảm thấy mình hạnh phúc,ít nhất lần đầu tiên cô tới đây đã có phòng người nhà để ở. Tuy giữađường cũng có sự cố, máy nước nóng hư, phải đi nhà tắm lớn nhưng so vớichị dâu, thật sự là khác nhau một trời một vực [11].
"Chị dâu, lúc đó thật sự chị không dễ dàng gì.' Tu Dĩnh cảm thán.
Mai Nhạc nói tiếp: "Lúc đó ông Tiếu còn là trung đội trưởng, phải ở chungvới các chiến sĩ nên chỉ có một mình chị ở trong căn phòng đó. Buổi tốicó lúc còn xuất hiện chuột gì gì đó nữa, một cô gái như chị ngủ một mình ở đó, vừa sợ vừa lo lắng, cứ mất ngủ cả đêm. Về sau doanh trại sửa sang lại lần nữa, cũng có phòng người nhà, phòng sĩ quan gì đó, còn có nhàkhách, điều kiện dần dần khá lên, cũng không phải chịu đựng những ngàysợ hãi lo lắng như vậy nữa. Sau đó ông Tiếu thăng lên phó đại độitrưởng, rồi đại đội trưởng, cuối cùng ông ấy cũng có phòng riêng củamình. Sau đó bọn chị kết hôn, điều kiện mỗi năm một khá dần." Vừa nhắcđến chuyện cũ, Mai Nhạc tựa hồ nói không hết chuyện.
Tu Dĩnh nhìn ra được, chị dâu rất yêu đại đội trưởng, giống như cô yêu Tiểu Hùngvậy. Chị dâu xinh đẹp cỡ nào, chắc hẳn lúc đó người theo đuổi rất nhiều, nhưng vì đại đội trưởng, chị bỏ qua quá nhiều. Tu Dĩnh tự hỏi mình, nếu là cô, cô có bằng lòng bỏ công việc tốt như hiện giờ để đi theo TiểuHùng không? Câu trả lời này cô không biết bởi vì tạm thời còn chưa đốimặt nhưng cô biết đó là chuyện sớm muộn.
Lúc này tiếng hò hétcàng lúc càng lớn, hóa ra đã đến thời điểm mấu chốt, hai phe của đại đội trưởng và Tiểu Hùng ai cũng không nhường ai, đều muốn kéo đối phươngqua.
"Tiểu Hùng, cố lên! Tiểu Hùng, cố lên!" Không kềm lòng nổi, Tu Dĩnh bắt đầu hò hét cổ vũ cho người yêu mình.
"Đại đội trưởng/ trung đội trưởng, cố lên!..." Các chiến sĩ cũng bắt đầu hô hào trợ uy cho phe của mình.
Mai Nhạc chỉ mỉm cười quan sát tất cả, chị không hò hét gì hết nhưng ánh mắt lại có ý, phe của ông xã nhất định sẽ thắng.
Lúc này Hùng Khải còn có đại đội trưởng bọn họ, trên mặt trên người đều đẫm mồ hôi, cánh tay vì dùng sức mà cơ bắp cuồn cuộn, vẻ đẹp rất mạnh mẽ.
Kết quả cuối cùng, phe Hùng Khải thắng, bốn lần liên tục bị đại đội trưởngbọn họ đánh bại, đây là lần đầu tiên Hùng Khải bọn họ chuyển bại thànhthắng. Cái này không thể không nói là kì tích, hoặc là càng nên nói, cóTu Dĩnh bên cạnh, Hùng Khải có thêm sức mạnh? Hùng Khải quẳng dây thừng, chạy qua ôm Tu Dĩnh, làm cả người cô dính đầy mồ hôi, miệng nói: "TuDĩnh, chúng ta thắng rồi, chúng ta thắng rồi!"
Tu Dĩnh bị mồ hôicủa anh thấm ướt cả người nhưng cô không trách anh, ngược lại vì sự hưng phấn của anh mà thấy vui sướng. Tuy cô không hiểu, chẳng qua là mộtcuộc kéo co vận động mà thôi, cũng có thể cao hứng như vậy nhưng cô vuivẻ, cô vì anh mà cao hứng, chỉ đơn giản là vì anh thôi.
Sau khimáy nước nóng hư, Hùng Khải kêu người sửa lại. Có binh sĩ trước khi nhập ngũ vừa vặn làm nghề này nên sửa xong rất nhanh rồi cầm qua. Lúc dòngnước nóng hổi từ vòi chảy xuống, Tu Dĩnh cảm thấy thoải mái, lần nàykhông còn cảm giác căng thẳng, bất an như ngày hôm qua nữa, tắm rửatrong phòng mình, không cần lo nhiều.
Hùng Khải vẫn canh ngoàicửa, ngồi trên ghế đẩu ăn sing-gum. Ngay lúc này, đại đội trưởng đi qua, đi lấy đồ gì đó trong phòng mình. Thấy Hùng Khải ngồi bên ngoài, tò mòhỏi: "Tiểu Hùng, cậu ngồi ngoài làm gì thế?"
"Tu Dĩnh đang tắm, em gác bên ngoài cho cô ấy." Hùng Khải thành thật đáp, không nói dối.
"Hôm qua không phải cô cậu bị tuần tra tóm được đấy chứ?" Đại đội trưởng sán lại gần, hỏi vẻ thần bí.
"Tin tức truyền cũng nhanh quá đấy, sao nhanh như vậy đã tới tai đại độitrưởng rồi, còn bao nhiêu người biết nữa đây?" Câu nói của đại độitrưởng làm Hùng Khải trợn mắt, sing – gum cũng không nhai nữa.
Đại đội trưởng cười "hề hề", nói: "Có chuyện gì có thể gạt được anh. Nhóc con, trận địa đánh hạ được chưa hả?"
Mặt Hùng Khải đỏ lên, ấp a ấp úng: "Đại đội trưởng, chuyện đó em sẽ cố gắng, nhưng bây giờ chưa phải lúc."
"Xem con gấu nhà cậu này, thật là không có tiền đồ gì cả, lính của tôi mànhát gan như thế." Đại đội trưởng rất thất vọng, cầm đồ đi mất.
Hùng Khải tiếp tục ngồi chờ bên ngoài, ăn sing – gum như cũ. Không phải anhkhông biết đại đội trưởng vì tốt cho anh nhưng anh cũng có ý nghĩ vànguyên tắc của mình. Đánh hạ trận địa quả thực có thể khiến Tu Dĩnhthuận theo anh hoàn toàn nhưng anh không muốn thứ tình cảm cưỡng ép nhưthế. Tu Dĩnh là bảo bối của anh, báu vật quý giá nhất trong lòng anh,anh không muốn vì vậy mà hù dọa cô.
"Á cứu mạng" trong phòng đột nhiên vọng ra tiếng Tu Dĩnh la thất thanh.
Hùng Khải căng thẳng, chẳng lẽ Tu Dĩnh xảy ra chuyện gì? Anh không kịp nghĩ, chỉ muốn xông vào phòng xem rốt cuộc là sao nhưng cửa phòng bị Tu Dĩnhkhóa trái, anh mở không được. Anh dùng sức tông cửa, căn phòng này vốncũng không đặc biệt kiên cố, bị anh tông liền mở ra. Anh xông vào phòngtắm, trong đầu chỉ có Tu Dĩnh, không nhớ tới chuyện Tu Dĩnh đang tắm.
"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Hùng Khải chỉ lo cho Tu Dĩnh, xông vào hỏi liên tiếp.
"Chuột! Có chuột!" Tu Dĩnh thấy anh giống như thấy được cứu tính, nhào qua chui vào lòng anh.
Hùng Khải đang sốt ruột vì Tu Dĩnh, đột nhiên thấy một vật thể gì đó trắnglóa lắc la lắc lư chui vào lòng anh, cảm giác mát lạnh ùa vào người, tuy cách lớp áo nhưng anh vẫn cảm nhận được rõ ràng vật thể đó còn đang run sợ.
Rất hiển nhiên, anh nhìn thấy thứ không nên nhìn.
TuDĩnh kinh hoàng, lúng túng nhìn Hùng Khải xông vào, không kịp nháy mắtlấy một cái đã nhào vào lòng anh, một tay ôm chặt lấy cánh tay anh, taykia chỉ chỉ vào một vật đen đen trên nền, càng khẩn trường và hoảng sợ.Còn chưa kịp phản ứng lại xem chuyện gì xảy ra, cũng không phát hiện lúc này toàn bộ cảnh xuân của mình đều phơi bày ra hết. Miệng chỉ lắp bắphai chữ "con chuột", nào biết ánh mắt người nào đó cũng đã đờ ra rồi.
Hùng Khải chưa từng nghĩ, bản thân sẽ nhìn thấy thân hình trắng nõn của TuDĩnh trong tình huống này, chẳng những bộ ngực đẫy đà còn có vùng đấttam giác bên dưới, đều rõ rành rành trước mặt anh. Không phải anh chưatừng nhìn thấy thân thể phụ nữ nhưng chưa có lần nào mang đến sức chấnđộng khiến anh chấn động như bây giờ. Đột nhiên anh cảm giác máu huyếttoàn thân sôi sục, đồng loạt xông lên não, mũi nóng lên, một dòng nhiệtnóng bỏng ào ra khỏi mũi, nhỏ xuống đất, vẫy ra từng đóa hoa đỏ tươixinh đẹp.
Lúc này Tu Dĩnh mới hậu tri hậu giác phát hiện bản thân đang trần truồng dán lên người anh, hoảng hồn la lên. Cô hấp tấp đẩyanh ra, một tay che ngực, tay còn lại thì chắn bên dưới. Nhưng sao chenổi, ngược lại vì cô đè tay lên mà càng phơi bày bộ ngực đẫy đà ra trước mắt Hùng Khải.
Đầu óc anh càng kích động lợi hại hơn, máu mũi càng phun ra nhiều hơn nữa.
"Á..." Tu Dĩnh thét lên lần nữa, miệng hét: "Háo sắc! Lưu manh! Xấu xa! Ra ngoài! Ra ngoài!"
[11] Nguyên gốc là 小巫见大巫 (tiểu vu kiến đại vu).
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top