Chương 8: Anh luôn ở bên.
Quán café ở ngã tư gần nhà Thư lúc nào cũng đông khách. Thư chọn cho mình một chỗ ngồi kín đáo trong góc quán, gần khóm hoa hồng tỉ muội đang đua nhau nở rộ, chỗ này hơi thiếu ánh sáng, nhưng không sao, vì nó có vẻ là nơi yên tĩnh nhất ở đây. Vốn không thích chỗ đông người nhưng vì Phương hẹn gặp mà đến nhà thì ngại Minh Vũ, nên Thư mới hẹn ra đây. Dù sao mấy cái bánh ngọt ở đây cũng khá nổi tiếng, tới nếm thử cho bằng chị bằng em với người ta. Phương trễ hẹn 15 phút rồi, ngồi đợi không có việc gì làm lại khiến Thư nhớ đến cái chuyện đáng xấu hổ tối qua. “ Aish, mình điên mất thôi”, càng nghĩ lại càng thêm đau đầu. Nếu lúc đó cô không nhanh trí giả vờ mình bị mộng du, thì không biết phải ăn nói với Vũ như thế nào. Mà cũng may do ánh sáng mờ mịt nên anh ta không để ý, “Mà cũng do mình diễn quá tốt nên anh ta mới không mảy may nghi ngờ chứ bộ, công nhận mình giỏi thiệt, muahahaha”, Thư cười đắc chí, cũng hên cô bé ngồi ở chỗ vắng nếu không sẽ làm kinh động quán xá người ta mất. Cười như vậy đúng là cô nàng ngây thơ thật, sao Vũ lại không biết là cô giả vờ chứ, nhưng trong tình huống khó xử đó mà vạch mặt Thư chỉ làm cả hai thêm ngượng ngùng mà thôi, mặc dù anh cũng rất tò mò vì hành động của Thư lúc đó.
_ Nè, bà làm gì mà cười như động kinh zậy.- Giọng nói của Phương làm Thư giật bắn mình.
_ Hơ, thì… mà sao bà đến trễ zậy? Làm người ta chờ đến dài cổ ra luôn rồi nè.
_ Sơ ri, sơ ri, tui có chút chuyện.
_ Lại đi chụp hình cho tòa soạn báo nữa hả?
_ Ưkm, hì hì, sao bà biết hay zậy?
Sao Thư lại không biết chứ, lúc nào trễ hẹn cũng do việc này hết mà. Nhờ có ngoại hình đẹp nên Phương nhận được rất nhiều lời mời chụp hình cho các tờ báo học trò, thậm chí cô nàng còn đang dự định đi thi một cuộc thi người mẫu teen nữa. Nếu may mắn đậu được thì tốt quá, ước mơ của Phương là trở thành người mẫu ảnh mà.
Hai người ngồi tâm sự một hồi thì bỗng có tiếng gọi Thư, thân ảnh quen thuộc tiến lại gần mang theo mùi hương mát lành quen thuộc.
_ Phong? Cậu làm gì ở đây vậy?
_ Mình đi với mấy người bạn, không ngờ lại gặp Thư ở đây, vui quá, Thư cũng đi với bạn hả?
Rồi Phong nhìn qua phía Phương gật đầu chào nhẹ.
_ Ưkm, đây là Phương, bạn thân của mình, hai người làm quen nhé.
Phong xin phép ngồi nói chuyện, cậu ấy bảo cứ để hôm nay cậu ấy mời, dù sao bạn cậu ấy cũng đã về hết rồi, lâu lâu mới gặp lại Thư nên không muốn về sớm. Thư cũng đã kể hết mối quan hệ của mình với Phong cho Phương nghe nên cô bạn cũng không bất ngờ khi gặp Phong. Họ đã làm quen như thế và cho đến sau này, bọn họ càng trở nên thân thiết nhau hơn, trở thành bộ ba mà ai nhìn vào cũng thấy ghen tị. Bên ngoài là bạn bè như vậy, nhưng họ lại có những tình cảm phức tạp hơn cái gọi là bạn bè dành cho nhau, phức tạp đến đau đầu.
Hôm nay bộ ba lại hẹn đi chơi với nhau ở một công viên mới mở ở trung tâm thành phố. Thư đã mua một bộ ly tách ở hàng lưu niệm rất đẹp.
Phong: Chẳng phải là đồ đôi sao? Cậu định tặng ai à?
Phương: Ai mà bất hạnh dữ zậy ta?
Thư : Cái này là tớ mua để dùng thôi mà, tại thấy nó dễ thương quá, có tặng ai đâu chứ…
Phương: Không định tặng thì thôi, có cần phản ứng zậy không. Với lại mua dùng chi hai cái, bên kia có bán ly chiếc kìa, cũng dễ thương quá trời, mình qua đó xem đi Phong.
Nhìn Thư cứ ôm khư khư bộ ly đôi trong lòng như vậy rõ buồn cười, Phương kéo Phong qua bên một quầy hàng khác. Thật ra là Thư cũng không ngốc đến độ mua ly đôi về dùng đâu, thì cũng có dùng thật, dùng một ly thôi, còn cái kia.. là để cho anh dùng. Không cần phải tặng, chỉ cần để nó lên kệ ly, anh sẽ dùng nó một cách tự nhiên mà không làm Thư phải đau đầu nghĩ cách tặng cái ly có hình chú gấu mặc vest này. Thư thừa nhận có chút cảm tình với Vũ, chắc cũng do khuôn mặt anh vài phần, nhưng lý do chính là do thời gian qua Vũ chăm sóc Thư rất nhiều, bảo bọc cô như trứng mỏng vậy, nhất là trong giai đoạn Thư thiếu tình cảm gia đình và đang bị Lộc làm tổn thương, cho dù là vì công việc nhưng Thư cũng rất cảm kích rồi. Lại bắt đầu một cuộc tình đơn phương nhưng Phương đã đinh ninh nó sẽ bớt đau khổ hơn Lộc nhiều. Còn nhớ mỗi lần muốn tặng quà cho bạn ấy, Thư đã rất mất công mất sức món quà mới đến tay chủ, mà cậu ấy lại chằng còn biết ai tặng. Còn bây giờ thích Vũ đỡ mệt mỏi hơn nhiều. Hằng ngày ở bên cạnh anh ấy, được anh chở đi học, cùng anh mua sắm, nghe giọng nói anh hằng ngày, có thể quan tâm anh mà không phải ngại ngùng gì, chẳng phải rất là tốt sao. Phương cũng đã từng hỏi Thư chuyện với Lộc phải tính sao, cô đã nghĩ rằng nó rất thơ mộng, nhưng hóa ra chỉ là một vết cắt thương đau trong trí nhớ Thư mà thôi.
Bên quầy hàng ly đơn, có một chàng trai bởi vì câu trả lời của Thư ban nãy mà đã rất buồn, và cũng có một cô gái, nhìn vẻ mặt của chàng trai mà thở dài.
………………………………………………………………………………………..
Hôm nay làm lễ tổng kết, tất nhiên là Thư được lên lớp rồi. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, bọn con gái ở lớp bữa nay đã bắt gặp Vũ chở Thư đến trường và làm náo loạn cả lên. Lúc làm lễ mà tụi nó cứ nháo nhác hỏi Thư dồn dập:
_ Thư kia, ai zị, ai mà đẹp trai dữ zị? khai mauuuuuuuuuuuuu.
Thư còn chưa kịp lên trả lời lại bị tấn công:
_ Trời công nhận bà nhìn zậy mà ghê thiệt, có duyên với trai đẹp không à, chỉ tui cách với, he he.
Mấy đứa con gái khác: !@#$%^&+
_ Anh họ nó thôi, mấy má làm gì mà sồn sồn lên dữ zậy.- câu nói của Phương tạm thời dẹp yên hỏa hoạn, không bao lâu sau nó lại bùng lên.
_ Trời anh bà đẹp trai quá zậy có bạn gái chưa giới thiệu cái koi.
_ Số điện thoại cho tui số.
_ Mẹ tui nói hôm họp phụ huynh có một mĩ nam đến dự có phải đó là anh bà không?
Mấy đứa con gái khác: bla.. bla…blo…blo…
Thư: @@, ai cứu tui…
Thoát khỏi vòng vây Thư trốn vào lớp trong lúc phát giải thưởng, cô rót một ly nước uống lấy lại tinh thần, “ Đáng sợ thật, mình đoán không sai mà”, Thư không có ý định ra đó nữa, cô đi vòng ra sân sau hóng mát, đợi làm lễ xong rồi về lớp. Bắt gặp hình dáng quen thuộc cũng đang đi về phía đó, trái tim Thư lại bị lỡ nhịp. “Là Lộc, bạn ấy sao lại ở đây?”. Lộc có vẻ cũng thấy Thư rồi, đáp lại cái nhìn ngạc nhiên của Thư cậu ấy chỉ mỉm cười rồi bước tiếp, nụ cười thiên thần đó vẫn vậy. Nghe nói năm sau Lộc sẽ đi du học, có vẻ cậu ấy không muốn đi nhưng bị gia đình ép buộc. Thư cảm thấy việc mình học cách quên cậu ấy thật đúng đắn, chắc Tuyền bây giờ đang rất buồn nhỉ?
_ Buồn gì, tui mới thấy nó tung tăng với thằng nào kìa. Nghe nói nó với Lộc chia tay nhau tuần trước rồi. Thấy chưa, tui đoán đâu có sai, mà Lộc quyết định đi du học chắc cũng do buồn vụ này đó.
Tuyền vừa dọn dẹp mấy thứ lặt vặt trên bàn giáo viên vừa nói.
_ Mà bà có chắc là đã dứt tình cảm với Lộc chưa, hay nhân vụ này đi du học chung xem ra có hy vọng đó.
_ Tui không nghĩ vậy đâu, giữa tui với Lộc một chút xíu hy vọng cũng không còn, mà ai quan tâm chứ, đó là quá khứ rồi.
_ Bộ bà thích người khác rồi hả? nhanh zậy? người đó là ai?.... Phong?
_ Tui chỉ xem Phong là bạn thôi, bà đừng có nói lung tung.
_ …Nhưng tui không nghĩ Phong cũng xem bà là bạn đâu…
_ Gì?
_ Không có gì cầm giùm tui với.
Nói rồi Phương đưa cho Thư cái bình hoa, họa may sao mà trượt tay bình hoa rơi xuống đất vỡ tung tóe, mảnh vỡ văng ra tứ phía.
_ Bà không sao chứ Thư? Chân bà chảy máu rồi kìa.
Không quan tâm vết cắt bị chảy máu, tự dưng trong lòng Thư có dự cảm chẳng lành.
“ Cái cảm giác này là sao?”
…………………………………………………………………………………
Thư bước vào nhà, hôm nay Phương chở Thư về, Vũ mà tới đón Thư chắc bị bạn cô xâu xé quá.
_ Anh Vũ hôm nay bạn em thấy anh ở trường hỏi em rất nhiều điều….
_ Thư à,.. em phải thật bình tĩnh nghe những gì anh sắp nói…
Nhìn sắc mặt căng thẳng của Vũ làm Thư có chút hoảng sợ, chẳng lẽ những dự cảm của Thư là đúng.
_ Có.. có chuyện gì.. nghiêm trọng ạ?
Suy nghĩ một hồi.
_ Chẳng lẽ có chuyện gì với bố mẹ em sao?
_...
_ Anh Vũ!
_ Bố mẹ em… trên đường trở về đã gặp tai nạn, cả người và xe lao xuống vực… nổ tung.
Chân Thư không đứng vững được nữa, tai của cô bỗng ù hết cả lên, cô khuỵu xuống, miệng thì lẩm bẩm “ Không thể, không thể nào..”, nước mắt bắt đầu rơi.
_ Sáng nay cảnh sát mới báo tin, họ bảo bị lệch tay lái và sương mù dày đặc nên..
_ Ở đâu? Giờ họ đang ở đâu?
Minh Vũ và Thư ngay lập tức lái xe đến bệnh viện. Họ đi bằng xe công ty, ngồi trong xe, Vũ luôn nhìn Thư, từ lúc xuất phát tới giờ cô luôn cố gắng mạnh mẽ nhưng anh biết không phải vậy đâu, Thư rất giỏi giả vờ mà, đôi mắt cô vô hồn nhìn về xa xăm, tay run bần bật. Vũ khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ ấy, siết chặt.
Nhà xác lạnh lẽo đến đáng sợ.
_ Hay em cứ đứng đây đi, anh sẽ vào trong để xác nhận họ cho, nhìn em bây giờ rất không ổn.
_ Họ là bố mẹ em sao có thể để người khác xác nhận, em không sao, anh cứ yên tâm.
Thư cố gắng lấy hết tinh thần, hít một hơi thật sâu, cô chỉ mong đây không phải sự thật. Nhưng.. phải làm sao đây? Bố mẹ cô đang nằm đó, dù hình hài không còn nguyên vẹn nhưng Thư vẫn có thể nhận ra họ. Cô thậm chí không thấy hoảng sợ chạy đến ôm lấy cái xác,
_ Bố.. mẹ, mở mắt ra nhìn con đi, sao hai người lại như thế này, tại sao lại bỏ con một mình chứ, con biết phải làm sao đây hả bố … mẹ, đừng nằm im như thế.. trả lời con đi mà.
Nhìn cảnh tượng này, lòng Vũ đau như cắt, anh cố gắng trấn tĩnh Thư để cô không bị kiệt sức. Nhìn thấy Thư thế này, anh không thể kiềm lòng nổi, tại sao trái tim cũng đau như này, khó thở đến kì lạ.
……………………………………………………………………………
Đám tang nhanh chóng diễn ra sau đó vài ngày. Mọi thủ tục Vũ đều một tay chu toàn hết. Còn Thư, từ hôm ở bệnh viện về cứ như người mất hồn, thu mình trong phòng bố mẹ, tay cầm di ảnh khóc không ngừng. Mọi kỉ niệm ùa về, từ cái ôm nhẹ nhàng của mẹ cho đến ánh nhìn khắt khe của bố. Tại sao mọi chuyện lại diễn ra quá đột ngột như vậy, tại sao bố mẹ lại có thể đối xử với Thư như thế, con người mỏng manh như cô sao có thể chịu nổi nỗi đau quá lớn như thế này. Một ngày nữa lại trôi qua, Thư vẫn không chịu ăn uống gì, Minh Vũ không thể nhìn Thư tự dày vò bản thân mình như thế nữa.
_ Em định như thế này đến khi nào đây? Cứ như thế mãi không bao lâu nữa em sẽ đi theo họ luôn đó, bố mẹ mà thấy em như thế này họ đau lòng biết chừng nào, em tính không để cho họ siêu thoát hay sao?
Thư đã không còn khóc nữa, chắc vì khóc nhiều đến nỗi không tiếp tục được, hai đôi mắt Thư sưng húp.Buổi sáng Phương và Phong cũng ghé qua an ủi nhưng Thư không nghe, chỉ ngồi thất thần ra như thế.
_ Họ bảo khi về sẽ báo cho em biết mà đến tận bây giờ vẫn không nói gì, sao lại đi lâu đến vậy.
_ Thư à..
_ Em đã bảo là họ ghét em lắm mà, không muốn nhìn thấy em nữa nên mới dùng cách này để tránh mặt em, anh nói đúng không. Thật là tàn nhẫn mà.
Thư cười khẩy một cái rồi bất chợt cười to thành tiếng. Minh Vũ chỉ lặng lẽ đến bên ôm Thư vào lòng.
_ Không phải, anh đã nói là họ không ghét em mà. Bây giờ họ đang ở một nơi nào đó nhìn về em, âm thầm bảo vệ em mà em không biết thôi. Nếu trông thấy bộ dạng em thế này họ sẽ ra sao. Bây giờ nghe lời anh, ngoan, ra ăn cơm lấy lại sức mà sống cho tốt, để bố mẹ em có thể yên lòng, phải cho họ thấy Thư mạnh mẽ như rhế nào có được không.
Thư òa khóc thành tiếng, ôm ghì lấy Vũ. Nỗi đau này quá lớn mà, cô ôm chặt anh như thể mong anh san sẻ nó cùng với cô, có hơi ích kỉ nhưng Thư biết rằng anh sẽ giúp cô thôi. Vũ đã bảo sẽ chữa lành mọi đau thương cho Thư mà.
Một tháng sau, Thư có lẽ đã lấy lại một chút cân bằng, tất cả là nhờ luôn có Vũ ở bên an ủi. Mọi công việc và tài sản gia đình anh cũng đều đứng ra lo chu tất. Bên phía công ty bảo sẽ chu cấp tiền cho Thư đến khi học xong đại học, họ cũng sẽ lo công việc ổn định cho cô koi như là bồi thường của công ty cho Thư vì bố mẹ Thư mất khi đang làm việc. Thật ra Thư rất lấy làm biết ơn Vũ, bây giờ đáng lẽ ra anh không còn bất kì dính dáng gì đến Thư vì công việc của anh đã kết thúc, nhưng Vũ vẫn luôn ở bên cạnh Thư lo lắng cho cô. Thư đã từng nghĩ rằng không biết sẽ ra sao nếu như không có Vũ trong cuộc đời mình. Anh giống như một vị thần được cử đến để bảo vệ cho Thư vậy.
_ Bây giờ đáng lẽ ra anh không cần phải quan tâm em như thế, anh đã có thể bỏ mặc em mà, tại sao lại không làm vậy?
_ Anh đã bảo là nhiệm vụ của anh, anh phải hoàn thành nó mà, anh không phải người vô trách niệm như vậy.
_ Nhưng bây giờ bố mẹ em đã không còn nữa, cửa hàng cũng đã đóng cửa, anh koi như đã hết công việc đối với nhà em,anh không tính quay trở lại công ty sao? Anh còn nhiệm vụ gì với em chứ?
_ Sao lại không có? Nhiệm vụ của anh.. là phải chịu trách nhiệm với cuộc đời em, bây giờ vẫn chưa hoàn thành nó, anh có thể đi đâu được chứ?
Những lời nói này giây phút đó như hằng sâu vào trái tim của Thư, xoa dịu đi biết bao buồn khổ.
“ Cám ơn anh, cảm ơn anh vì đã luôn ở bên cạnh em”.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top