3. Xiềng xích ái tình

T/b giật mình tỉnh giấc giữa đêm. Cơn ác mộng bủa vây, nhưng khi mở mắt, cô nhận ra ác mộng thật sự chính là thực tại. Douma đang ngồi bên mép giường, nhìn cô chăm chú. Ánh mắt của anh sắc như dao, đầy sự chiếm hữu.

"Em ngủ thật ngoan," anh nói, giọng trầm ẩm nhưng lạnh buốt, ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng qua gò má cô. "Nhưng ta không thể ngừng nghĩ đến em, không thể để em xa khỏi tầm mắt."

T/b rùng mình, muốn lùi ra xa nhưng bị Douma giữ lại. Anh cúi xuống, đôi mắt cầu vồng như đang nhấn chìm cô vào biển sâu. "Đừng cố tránh ta, T/b. Ta đã nói rồi, em là của ta."

"Buông ra!" Cô hét lên, vùng vẫy, nhưng Douma nhanh hơn. Anh đè cô xuống giường, cả thân người áp sát. Hơi thở của anh phả lên cổ cô, khiến cô cảm nhận được sự nguy hiểm toát ra từ anh.

"Ta ghét khi em phản kháng," Douma thì thầm, giọng trầm và sắc bén. "Nhưng lại yêu cái cách em chiến đấu để chống lại ta. Đó là lý do ta chọn em em mạnh mẽ, kiên cường, nhưng em cũng sẽ là người quỳ gối trước tình yêu của ta."

T/b nghiến răng, mắt nhìn chằm chằm vào anh với sự phẫn nộ. "Anh điên rồi, Douma! Đây không phải tình yêu, đây là sự ích kỷ!"

Douma bật cười lớn, tiếng cười của anh vang vọng khắp căn phòng, vừa quyến rũ vừa đáng sợ. "Em nghĩ ta quan tâm đến cách em gọi nó là gì sao? Tình yêu hay ích kỷ, ta chỉ biết một điều: em thuộc về ta. Không ai khác được chạm vào em, nhìn em, hay thậm chí nghĩ về em."n

Ah kéo cô dậy, đôi tay mạnh mẽ của anh không cho cô bất kỳ cơ hội nào để phản kháng. Douma vung tay, và một sợi xích bạc xuất hiện. Trước khi T/b kịp nhận ra, cổ tay cô đã bị cột chặt vào đầu giường.

"Anh làm cái gì vậy?!" T/b hét lên, cố vùng vẫy nhưng vô ích.

Douma mỉm cười, cúi xuống nhìn cô. "Chỉ là một biện pháp an toàn, T/b. Ta không muốn em làm điều gì ngu ngốc. Ta yêu em, và ta sẽ bảo vệ em... kể cả khi em không muốn."

T/b cảm nhận được nỗi sợ hãi đang len lỏi trong tim. Nhưng sâu thẳm trong ánh mắt Douma, cô thấy một điều gì đó mâu thuẫn. Anh không chỉ là một con quỷ tàn nhẫn; anh là một người khao khát tình yêu đến mức phát cuồng, và cô chính là tâm điểm của mọi khát khao ấy.

"Ngủ đi, T/b," anh thì thầm, đôi môi lướt nhẹ qua trán cô. "Ta sẽ ở đây... mãi mãi."

Cô quay mặt đi, cố giữ những giọt nước mắt không trào ra. Douma đứng đó, như một bóng tối không thể xua tan. Cô biết mình không thể thoát, nhưng cũng biết rằng, sự chiếm hữu này chỉ là khởi đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top