Chương 18.

Hàn Vũ ngồi co ro trên chiếc ghế nhựa lạnh lẽo ngoài hành lang phòng cấp cứu. Mùi thuốc sát trùng, mùi máu và sự căng thẳng của bệnh viện là một sự đối lập tàn nhẫn với không gian biệt lập, ấm áp và bệnh hoạn mà cậu đã tạo ra. Áo sơ mi trắng của cậu đã bị nhuộm đỏ bởi máu của Lưu Tĩnh, máu của người yêu mà cậu suýt nữa đã giết chết bằng chính tình yêu điên cuồng của mình.

Máu đó không chỉ là chất lỏng. Nó là bằng chứng vật lý cho sự thất bại của toàn bộ kế hoạch, của toàn bộ nỗi ám ảnh mà cậu đã dày công xây dựng suốt năm năm qua. Cậu đã cố gắng kiểm soát mọi biến số, nhưng anh, thiên tài của cậu, đã chọn hành động tuyệt vọng nhất để tuyên bố: Tôi thà chết chứ không chọn sự kiểm soát của cậu.

Sự thật này giáng xuống Hàn Vũ như một tảng băng. Sự điên cuồng, sự chiếm hữu đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một nỗi sợ hãi tột độ và một sự hối hận sâu sắc đến tận cùng linh hồn. Cậu ôm lấy đầu, mái tóc đen rối bời dính máu khô.

"Mười lăm phút. Mình chỉ đi khỏi mười lăm phút thôi mà,"

Hàn Vũ lẩm bẩm, giọng nói khàn đặc và lạc lõng.

"Mười lăm phút đó... anh ấy đã chọn cái chết. Anh ấy đã thà chết còn hơn ở bên mình."

Cậu nhắm chặt mắt, cố gắng loại bỏ hình ảnh của Lưu Tĩnh nằm trên sàn nhà. Gương mặt tái mét, hơi thở yếu ớt, ánh mắt không còn sự sống. Đó không phải là gương mặt của một người yêu bị tổn thương, đó là gương mặt của một nạn nhân đang tìm kiếm sự giải thoát cuối cùng khỏi ngục tù mà Hàn Vũ đã dựng lên.

Mình đã biến thành cái gì?

Lưu Tĩnh, người mà cậu đã từng coi là ánh sáng và ngôi nhà của mình, giờ đây, cậu lại trở thành bóng tối và xiềng xích của anh. Cậu đã học được bài học cay đắng: sự chiếm hữu không phải là tình yêu. Nó chỉ là một hình thức bạo hành được che đậy bởi sự cô đơn và nỗi sợ hãi của chính cậu.

Cậu bắt đầu nhớ lại lời nói của Lưu Tĩnh ngày xưa, lời nói được thốt ra bằng sự lý trí tuyệt đối: "Tình yêu là sự lựa chọn có ý thức, không phải là phản ứng hóa học nhất thời." Hàn Vũ đã cố gắng dùng sự thao túng và ép buộc để tạo ra "sự lựa chọn" đó. Nhưng Lưu Tĩnh đã chứng minh, lựa chọn duy nhất mà anh có thể thực hiện lúc này là giải phóng bản thân khỏi sự kiểm soát.

Cậu mở mắt, nhìn chằm chằm vào vệt máu đã khô trên tay áo. Toàn bộ nội tâm cậu là một sự giằng xé không ngừng:

Một phần ám ảnh vẫn muốn Lưu Tĩnh sống sót để cậu có thể tiếp tục chiếm hữu, để sửa chữa, để bù đắp bằng mọi giá.

Phần tỉnh táo đau đớn nhận ra, nếu Lưu Tĩnh sống sót, anh sẽ vĩnh viễn hận thù cậu. Mọi ký ức đẹp đẽ của trường Thanh Uyên đã bị chôn vùi dưới sự tàn bạo. Tình yêu đã chết, chỉ còn lại sự ghê tởm và sợ hãi.

"Mình đã suýt giết chết anh ấy. Người duy nhất mình từng yêu,"

Hàn Vũ thì thầm, từng chữ như mũi dao cứa vào cổ họng.

"Mình đã nói, anh ấy là tất cả của mình. Nhưng mình đã hành động như thể anh ấy là không có giá trị."

Hàn Vũ gục đầu vào lòng bàn tay. Sức mạnh và sự tự tin của một lập trình viên thiên tài đã tan thành mây khói. Cậu nhận ra, trò chơi của cậu không phải là một sự chiếm hữu lãng mạn, mà là một sự điên rồ ích kỷ. Cậu đã bị nỗi sợ hãi từ quá khứ dẫn dắt, biến cậu thành một con quái vật không hề khác cha mẹ đã bỏ rơi cậu.

Cậu muốn Lưu Tĩnh an toàn. Đây là mong muốn duy nhất còn lại, một mong muốn vô điều kiện, không còn trộn lẫn sự chiếm hữu.

Nếu Lưu Tĩnh sống, cậu phải làm gì?

Tố cáo mình? Phải. Cậu phải chấp nhận điều đó. Đó là công lý duy nhất mà anh xứng đáng nhận được.

Hàn Vũ ngẩng đầu, ánh mắt đã trở nên quyết tâm một cách đau đớn. Sự bừng tỉnh này đã mang đến cho cậu một sự rõ ràng lạnh lùng.

Cậu đã thua. Và người chiến thắng phải được tự do.

Hàn Vũ lấy điện thoại ra, tay run rẩy nhưng ý chí lại rõ ràng. Cậu phải sửa chữa lỗi lầm này, không phải bằng cách bao che, mà bằng cách trả lại Lưu Tĩnh cho thế giới của anh.

Cậu biết, việc đưa Lưu Tĩnh đến bệnh viện công đã là một rủi ro lớn. Thông tin về một Chủ tịch tập đoàn toàn cầu bị mất tích xuất hiện trong phòng cấp cứu với vết thương do tự gây ra sẽ gây ra một cuộc điều tra khổng lồ. Cậu cần phải hành động nhanh chóng và chính xác, sử dụng kỹ năng công nghệ của mình lần cuối cùng, không phải để giam giữ, mà để giải thoát và bảo vệ danh dự của Lưu Tĩnh.

Cậu tìm đến mục liên lạc, không phải Lương Vi, mà là Văn phòng Thư ký Điều hành của công ty anh - người thân cận nhất với Lưu Tĩnh. Cậu sẽ thông báo một cách khẩn cấp, sử dụng một kênh liên lạc an toàn và giả mạo giọng nói, chỉ nói một câu:

"Chủ tịch Lưu Tĩnh đang ở Bệnh viện Hòa Từ, phòng cấp cứu. Cần bảo mật tuyệt đối. Hãy cử người đến ngay."

Sau khi gửi thông báo và xóa sạch mọi dấu vết truy tìm, Hàn Vũ nhìn lại cánh cửa phòng cấp cứu.

Cậu hiểu rằng, đây là lời tạm biệt cuối cùng của cậu. Nếu anh sống sót, anh sẽ được bảo vệ bởi những người có đủ sức mạnh để chống lại sự điên rồ của cậu. Cậu nhìn các bác sĩ, y tá đẩy giường bệnh anh vào phòng hồi sức. Đợi họ bước ra ngoài cậu mới bước vào, câu lặng lẽ đặt một lá thư lên bàn gần giường bệnh rồi mới rời đi.

Hàn Vũ bước đi, cơ thể đau nhức, nhưng tinh thần lại cảm thấy một sự giải thoát kỳ lạ. Cậu bước đi, không ngoái đầu nhìn lại. Cậu phải biến mất, biến mình trở lại thành hư vô, để Lưu Tĩnh có cơ hội bắt đầu lại.

Cậu bước ra khỏi bệnh viện, đi vào màn đêm lạnh lẽo, mang theo nỗi hối hận và máu của người mình yêu.

Em sẽ mãi mãi bị ám ảnh bởi anh, Lưu Tĩnh. Nhưng từ nay về sau, em sẽ không bao giờ chạm vào anh nữa.

Trò chơi kết thúc, và người thua cuộc là người đã tự nguyện bước ra khỏi cuộc đời người mình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top