Nứt (đôi chân đôi tay đôi mắt trái tim)

Nhìn những lần thu đi
Tay trơn buồn ôm nuối tiếc
Nghe gió lạnh về đêm
Hai mươi sầu dâng mắt biếc
Thương cho người
Rồi lạnh lùng riêng.

(Nhìn những mùa thu đi- Khánh Hà)

----------

Xiao gặp lại cậu vào một ngày thứ hai của tháng sáu, khi anh đang đi lang thang gần nhà trọ Vọng Thư.

Có ai đó đã nói về việc quái vật đột nhiên xuất hiện rất nhiều quanh khu vực ấy, thế nên anh, như cái lẽ thường tình mà anh đã quen thuộc, phải tới đó để xử lý chúng trước khi có bất cứ người dân nào bị ảnh hưởng. Có vẻ như điều đó đã không xảy ra, Xiao nhẹ nhõm nhận định sau khi anh đã xử lý hết chúng. Đó vẫn là một ngày bình thường đối với anh thôi, khi bóng nắng của Liyue vẫn quanh quẩn trên đầu, mọi vật tĩnh lặng, không khí hơi oi mang theo tiếng xào xạc của cây cỏ. Và Xiao, như anh vẫn hay làm, lại tuân theo những thông lệ bình thường của chính anh. Thay vì cứ thế mà dịch chuyển về nhà trọ Vọng Thư, anh chọn thả bộ một quãng từ vùng Địch Hoa Châu ngược về, tận hưởng cái nắng chói chang của mùa hè.

Nếu có ai đó nói với Xiao rằng anh sẽ gặp lại cậu vào hôm ấy, có lẽ anh đã chuẩn bị điều gì đó rồi, ví dụ như trò chuyện một cách bối rối với Nhà lữ hành trong vòng ba mươi phút (hoặc ba mươi tiếng), hay là trốn tiệt ở nhà trọ Vọng Thư cho tới chiều tối chẳng hạn. Nhưng không, thật ra chẳng có ai nói cho Xiao điều đó cả. Thế nên anh vẫn thong thả cuốc bộ xuống con đường, cho tới khi anh nghe thấy tiếng sáo. Tới đoạn này thì anh đang nhớ lại cái máy ép bánh mì kỳ cục mà bà chủ mới mang về nhà trọ Vọng Thư, và có vẻ như trái tim anh đang nằm đâu đó giữa cái máy ấy, khi anh nhìn ra phía xa xa và nhận ra một bóng áo màu xanh. Xiao nhớ chứ. Anh nhớ tất cả. Có lẽ nhiều hơn là anh muốn, nhưng anh có, và điều đó khiến anh hơi hoảng sợ.

"Ấy" Cậu nói khi nhận ra Xiao đang đứng nhìn mình từ xa xa, sau bụi lau, ống quần anh ướt nhẹp vì lại gần con sông. Anh nhận ra cậu, nhưng cậu không nhận ra anh.

"Xin chào" cậu nói lần nữa, tự nhiên như thể họ đã quen nhau hàng nghìn năm "Thật ngại quá, nhưng tôi bị lạc đường, và không thấy ai đi qua đây được một lúc rồi. Cậu chỉ cho tôi đường tới Liyue được không?"

"À" Là tất cả những gì Xiao phun ra được, và anh có thể cảm thấy trái tim mình đã rớt xuống một chỗ nào đó gần dạ dày mà bác sĩ Baizhu sẽ cần có một cái nhíp siêu dài để đặt nó lại chỗ vốn có. "Vâng-- ngài có thể đi thẳng con đường này, và---"

"Ngài ư?" Cậu bật cười, và nếu Xiao có thể, anh sẽ bứt trái tim mình ra rồi quẳng nó đi vì cái sự thật là nó đang phập phồng tới mức phiền toài "Cứ gọi tôi và Venti nhé"

"Vâng" Xiao xụi lơ, và lần này, có một tiếng cười đậu lại trên miệng Venti. Anh không nhìn thấy, nhưng anh nghe thấy nó, và cái điều nhỏ nhoi đó làm khuôn mặt anh nóng hơn một chút. Vậy nên anh lắc đầu, và quyết định nối tiếp cái câu nói đang bỏ ngỏ của mình. "Cậu cứ đi thẳng đường này cho tới khi thấy thành phố là được"

"Ra là vậy. Mọi thứ thay đổi nhiều thật, tôi không nhớ nổi các con đường ở đây nữa" Venti bật cười lanh lảnh như chuông gió, cất chiếc sáo lại vào trong túi mình trước khi vươn vai. Và với một nụ cười, cậu nghiêng đầu về phía anh. Kỳ lạ làm sao, dù anh chưa từng thấy cậu cười, Xiao cảm thấy hơi ấm lan tỏa trong cơ thể mình, như thể đó là một nụ cười anh đã quen thuộc lắm. Và anh biết rằng đáng lẽ đây nên là một cuộc hội thoại bình thường thôi, nhưng Venti khiến anh cảm thấy như thể cậu đang thực sự chú ý đến anh, cái kiểu chú tâm lặng lẽ mà dịu dàng của cậu, dù cậu không nhớ ra anh từ lần trước anh nghe thấy tiếng sáo của cậu từ Địch Hoa Châu.

"Vậy tôi xin phép rời đi trước" anh nói, tất cả những điều anh có thể nặn ra trong lúc này. Cậu chỉ vẫy tay, một tiếng hừm vô thưởng vô phạt trong cổ họng rơi lại sau lưng anh. Và anh cứ nghĩ đó là lần cuối mình nghe giọng cậu, cho tới khi anh đã quay lại phía con đường, đi bộ tới khi con sông gặp bước chân anh, lá vàng bên đường xào xạc dưới ánh nắng ban trưa dần lụi.

"Cậu có cảm giác quen lắm. Tôi đã gặp cậu bao giờ chưa?"

Xiao không trả lời, đúng hơn thì, anh cũng không chắc điều mình nên nói là gì. Anh thấy má mình nóng lên khi cơn gió thổi qua, dưới chân anh, dòng nước đang chậm rãi trôi theo dòng chảy yên bình của nó.

-----------

Anh không gặp lại cậu lần nữa cho tới tận hai tuần sau đó. Lần này, như mọi khi, Xiao đang đi bộ từ một khu vực gần Quy Li Nguyên về nhà trọ, nhưng có vẻ như cơn nắng muốn lừa anh, thế nên anh không hề nghĩ rằng cơn mưa sẽ chào đón mình vào ngày hôm đó. Thật ra anh chẳng bao giờ quan tâm đến thời tiết, và rõ ràng thì mây hôm nay nhiều hay ít nước hơn hôm qua là điều cuối cùng mà ngài Dạ Xoa Hộ Thần có thể để tâm tới. Nhưng khi đang đứng dưới một mái hiên và cân nhắc về việc cứ làm phép dịch chuyển về nhà trọ cho rồi, anh nghe thấy giọng cậu. Lần này thì anh cảm thấy như ngài Dạ Xoa Hộ Thần bên trong mình, bằng cách nào đó, đã co lại nhỏ đúng bằng một chiếc lá, và một lần nữa anh lại là Xiao, bối rối và ngượng ngùng trước mặt cậu.

"Lại là cậu này" Venti nói, tay cầm một chiếc ô trông khá ngu ngốc, xanh lè với một cái viền vàng chẳng ăn nhập gì. Mỗi lần cậu xuất hiện, anh đều nhận ra rằng cậu không bao giờ làm anh bất ngờ, giống như cậu đã luôn ở đó đằng sau mọi thứ vậy, thong thả di chuyển xung quanh một cách tự do, như cơn gió. Giống như cơn gió vậy.

"Cậu lại lạc đường ư?" Xiao hỏi bằng khuôn mặt mang nhiều vẻ thành thật hơn là anh muốn, và sau một giây thì anh nhận ra câu hỏi đó nghe hơi bất lịch sự, trước khi Venti cười với anh. Đó là một tiếng khúc khích nhỏ xíu như lòng bàn tay. Cậu chỉ nghiêng đầu về phía anh, không thần thánh, không ma thuật, và bật cười rạng rỡ hơn cả bình minh.

"Chà... không phải vậy đâu. Lần cuối nhờ sự chỉ dẫn của cậu nên tôi cũng đã tới được Liyue đấy, và sau khi thăm một người bạn thì tôi tôi tự nhủ rằng mình nên thỉnh thoảng quay lại đây để đi dạo xem sao" Cậu nói, đứng xích hơn về phía anh dưới mái hiên và hạ chiếc ô trông vô cùng bỡn cợt của mình xuống. "Không ngờ lại gặp lại cậu"

Năm nay Xiao hơn một nghìn tuổi rồi. Nhưng hiện tại khi anh đứng cạnh cậu và bờ vai họ gần nhau hơn là anh nghĩ, anh có cảm giác rằng giọng mình chỉ nhỏ bằng một nửa cái thời anh còn năm trăm tuổi, được Rex Lapis đưa về bên ngài, và đang ở cùng các Dạ Xoa khác, khi thế giới của anh lúc đó chỉ nhỏ bằng chiếc lá. Đó chính xác là cảm giác của anh, mỗi khi Venti cất giọng. Cảm giác mình là một điều gì đó nhỏ bé, như ước mơ vì trách nhiệm vĩ đại mà phải vùi trong đáy mắt, hay một chiếc lá trên mặt hồ.

"Tôi cũng nghĩ vậy" Xiao nói, giọng anh yên lặng và hơi thấp "Tôi đang quay lại nhà trọ Vọng Thư" Anh chắc chắn không có ý biến nó thành một lời đề nghị đâu. Chắc chắn là không nhé.

"Muốn đi cùng không?" Venti mời, một lần nữa giương lên chiếc ô của mình. Xiao chỉ lặng lẽ gật đầu, và cúi người đi cạnh cậu khi họ rời mái hiên. Mưa ướt trên vai anh, lặng lẽ chảy từ đỉnh ô xuống, nhưng anh không để tâm tới điều đó, ánh mắt anh dõi theo bờ vai cậu, đảm bảo rằng cậu không bị ướt. Trong một phút giây, anh muốn vươn ra và chạm vào đó, kéo cậu lại gần phía anh, nhưng Xiao chưa bao giờ nghĩ rằng mình có đủ dũng khí để làm vậy.

"Cậu biết không" Lần này, Venti lại là người mở lời, phá vỡ sự im lặng. "Lần nào gặp cậu, tôi cũng thấy tà khí rất mạnh. Cậu có cần tôi thanh tẩy nó không?"

Xiao đưa về phía cậu một ánh mắt bất ngờ. Vậy ra, cậu có nhận ra anh.

Bàn tay Venti chạm tới tay anh bên hông họ, những ngón tay ấm và mềm, chầm chậm đan vào những ngón tay anh dưới lớp găng. Xiao thấy nhẹ lòng hơn một chút, dưới cơn mưa nặng hạt, và rồi anh nghĩ tới việc kéo cậu lại gần hơn, cái ý tưởng chỉ tồn tại trong một giây ngắn ngủi ấy. Và rồi anh tự nhủ, cho dù anh đã không vươn tay ra chạm tới bờ vai cậu, thì có lẽ cậu cũng đã chạm tới một điều gì đó sâu lắm.

-----------

Họ gặp nhau nhiều hơn sau hôm đó, có hẹn trước hẳn hoi, một điều mà Xiao sẽ không thừa nhận là anh khá hãnh diện. Về việc anh cuối cùng cũng có thể biết cậu là ai. Về việc cậu cuối cùng cũng biết được tên anh. Về việc cuối cùng họ cũng có thể gần nhau hơn, dù chỉ một chút.

Venti ngồi thẳng dậy và vươn người sau khi dựa vào bờ vai anh, trong khi Xiao quan sát cậu, để ý tới cái cách mà bím tóc cậu hơi rối, một bên má cậu ửng hồng sau một khoảng thời gian tiếp xúc với cánh tay anh. Đó có thể chỉ là vô tình thôi, nhưng Xiao biết chắc là mình, như mọi khi, lại không để ý nữa rồi.

"Lần sau cậu sẽ lại đến chứ?" anh hỏi, cố để không tỏ ra vui mừng, dù anh có cái thói quen thành thật đến đáng ngạc nhiên và anh biết rằng một phần nào của điều đó đã len lỏi lên mặt mình rồi. Venti có vẻ nhận ra điều ấy, mỉm cười về phía anh trong khi sửa lại bím tóc. Trong một phút giây nào đó, anh chợt nghĩ những điều mà Nhà lữ hành đã nói về cậu là đúng, rằng cậu trông rất đẹp. Xinh đẹp, theo kiểu mà bất cứ ai cũng phải thừa nhận.

"Chắc chắn rồi" cậu nói, giọng cậu dịu dàng trước khi đứng lên. "Chúng ta không có cách nào liên lạc nhỉ? Thôi thì, cậu chịu khó để ý tới gió nhé" Venti nói một cách vui vẻ, vẫn ngẫu hứng nhu như cậu luôn là thế. "Khi gió thổi, có thể mình đang nghĩ tới cậu đó"

"Được thôi" Xiao khúc khích. Anh thấy trong người nhẹ nhõm đi nhiều, vì tà khí đã bị xua đuổi hay là một điều gì đó khác mà anh biết quá rõ. "Tạm biệt, Venti"

Sắc xanh tan biến vào thinh không. Lần này Xiao đứng trên lan can của nhà trọ Vọng Thư rất lâu, rất lâu, tay anh khoanh lại trước ngựa, đôi mắt hướng về phía chân trời, cho tới khi anh thấy một làn gió dịu dàng thổi qua mái tóc mình.

-----------

Nếu tất cả gió trên lục địa Teyvat đều là của Phong thần, vậy liệu cậu có nghe thấy thỉnh cầu của anh không?

-----------

"Rủ cậu ấy đi chơi đi, Xiao à" Nhà lữ hành, hay là Aether, càu nhàu với anh trong khi đang gặm một xiên cá, chân đung đưa trên lan can nhà trọ. "Hay là anh hái hoa cho cậu ấy hay gì đấy đi. Phải rồi, sao anh không hỏi bà chủ nhỉ? Tôi nghĩ cô ấy sẽ biết nhiều lắm luôn ấy, về mấy chuyện này này"

"Bất kính với Tiên nhân" Xiao hừ một cái, tay khoanh lại trước ngực "Cậu nghĩ ta có thời gian để ý tới mấy điều như thế ư?"

Ngay cả từ khoảng cách này anh cũng có thể thấy rõ khuôn mặt Aether, cái kiểu biểu cảm khi lông mày cậu nhướn lên thành một nét cao vút, rõ ràng là đang hét vào mặt anh vâng, hẳn là thế rồi, theo cái cách mà Xiao ghét nhất, vì anh ghét bị đọc vị. Nhưng suy cho cùng thì Aether có thể đã dành nhiều thời gian với Venti hơn anh, nên Xiao không nói gì cả, chân đá vào bức tường gỗ. Nếu như tất cả gió trên lục địa Teyvat đều thuộc về Phong thần, vậy cậu có thể nghe thấy những điều này không?

"Này nhé, đây không phải lúc để anh hành xử như vậy đâu. Lỡ một lúc nào đó Venti tới đây và kiểu, Xiao ơi mình sắp cưới rồi, thế thì sao? Anh định làm gì? Hừ mũi một cái rồi bảo cậu ta bất kính với tiên nhân à?" Aether xổ ra một tràng, miếng hành vẫn còn trên mép cậu ta, và Xiao nghĩ rằng cậu ta cứ lấy cái xiên cá đó ra mà đâm anh đi còn hơn, vì chính xác thì cậu ta vừa mới nêu ra cái thảm cảnh tồi tệ nhất là Xiao có thể nghĩ tới. Nếu một ngày Venti để ý ai đó thì sao? Lúc đó thì sao? Thế thì sao? Anh còn không chắc mình ở đâu trong lòng cậu nữa kìa?

"Đừng nói nữa" Xiao nạt, má anh thậm chí còn đỏ hơn cả lúc trước. Chắn chắn Aether không hề bỏ lỡ điều này, vì cậu nhìn như cậu sắp cười tới nỗi rơi xuống khỏi cái lan can đó luôn. "Đừng nói nữa cơ đấy! Nhìn anh kìa!" Aether lè lưỡi. "Không biết anh có thèm nhận ra bản thân mình đã thay đổi như thế nào không nữa"

Xiao nghe thấy những điều mà Aether vừa nói, tuy tâm trí anh đã không còn ở đây nữa, quá bận rộn quay mòng mòng trong cả đống suy nghĩ. Anh đã thay đổi ư? Anh đã mềm lòng sao? Trông anh có ngu ngốc không? Venti có nghĩ thế không? Venti có nhận ra không? Venti có nghĩ tới anh không? Liệu cậu có cuống lên như thế này, khi anh không ở đó, hay cậu vẫn sẽ là cậu, thông thái và không chút bối rối?

"Thật đấy, cứ mời anh ấy đến nhà hàng của thầy Mao hay gì ấy" đến lượt Paimon "Cứ nói với anh ta đi, như con người hay làm ấy"

"Ta đâu phải con người" Xiao bĩu môi, dù giọng anh đã nhẹ nhàng nhàng hơn.

"Dù anh có nói như thế" Aether nhún vai "Thì yêu như con người cũng chẳng có gì sai, phải thế không?"

Lần này, Xiao không nói gì cả, vì anh đang bận suy nghĩ về những điều mà họ đang nói. Dưới tầng thượng của nhà trọ, bà chủ đang ngồi bên chiếc quầy quen thuộc, và anh biết, cũng như mọi hôm, ông chủ sẽ tới hỏi bà nếu buổi sáng vẫn tốt lành chứ, và họ sẽ trao cho nhau những cái hôn trên má, thứ cảm giác mà anh sẽ không bao giờ biết đến. Anh tự hỏi liệu mình có còn ký ức nào khác như thế không. Ký ức đẹp đẽ nhất của anh về Venti có thể là như thế này: hình bóng cậu đứng trên lan can nhà trọ, nở một nụ cười về phía bình minh. Tiếng sáo ở Địch Hoa Châu. Venti dưới tán ô màu xanh ngu ngốc đến lố bịch, với bên vai nhỏ nhắn, khô ráo. Ánh mắt cậu mỗi khi nhìn về phía anh và hơi ấm của chúng. Đôi đồng tử màu xanh lá mà Xiao không bao giờ có thể làm gì khác, ngoài để hồn sa vào mắt. Khi gió thổi, có thể mình đang nghĩ tới cậu đó.

Một bàn tay, dẫu thô ráp vẫn dịu dàng, đặt lên gò má anh.

Có thể dù anh không muốn thừa nhận điều đó, nhưng nó đã luôn là thứ mà anh muốn vươn tay ra chạm tới.

Có thể dù anh không muốn thừa nhận, anh cũng đã yêu cậu nhiều hơn bản thân mình mong muốn mất rồi.

-----------

Gió heo may đã về
Chiều tím loang vỉa hè
Và gió hôn tóc thề
Rồi mùa thu bay đi

Lần này họ gặp nhau ở Mondstadt, khi anh cuối cùng cũng đã thông suốt về những điều mà anh muốn, về những điều mà anh biết rằng mình có thể vươn tay chạm tới. Venti có vẻ bất ngờ khi gặp anh. Lần này, thay vì nhà trọ Vọng Thư, họ đang đứng với nhau dưới tán cây vĩ đại vùng Phong Khởi Địa, và Venti thì trông rất tuyệt. Cái kiểu tuyệt vời rất riêng, như thể cậu đang thư giãn hoàn toàn khi được ở vùng đất của riêng mình. Và anh nghĩ rằng anh vừa thương cậu hơn một chút.

"Chào" cậu nói cùng một nụ cười, với cái vẻ ngây ngô rất dễ thương trên mặt cậu. "Sao cậu lại ở đây thế này" Venti khúc khích. Anh không nghe thấy dấu hỏi chấm trong âm điệu của cậu, vậy nên anh biết rằng thật ra cậu chẳng hề muốn hỏi gì hết. Ngay từ lúc ban đầu, mọi chuyện đã rất rõ ràng. Có thể chỉ có cậu là đang chờ anh nói ra mà thôi. Có lẽ Venti đã luôn ở trước anh, vươn tay về phía anh, và chờ cho tới khi mười đầu ngón tay họ gặp nhau, cho tới khi Xiao chạm tới. Luôn luôn, luôn luôn.

"Chào" Xiao lặp lại một cách đầy lố bịch, ngón tay anh siết quanh những đóa thanh tâm mà anh đã hái sáng nay, giờ đang là một điều gì đó vô cùng quý giá. "Tôi... tôi đã tự hỏi..... liệu hôm nay mình gặp nhau được không. Nhưng tôi... không giống như Venti. Tôi không phải là Phong thần... và tôi không điều khiển được gió, tôi không nhắn cho cậu bất cứ điều gì được. Thế nên... tôi đã quyết định tới gặp cậu"

"Hôm nay à" Mặt Venti dịu đi trong cái nắng, và cậu trông bớt bối rối hơn một chút. "Tất nhiên là được chứ. Cậu muốn hỏi gì ư?"

Lại một lần nữa, câu hỏi của cậu lại gợi cho anh cảm giác đó. Rằng dù cho Xiao đang làm gì đi nữa, thì Venti đã luôn đi trước anh một bước, dẫn đường anh đến với thứ mà anh muốn, cho dù có khi cậu cũng chưa bao giờ hỏi anh về điều ấy. Nhưng lần này, anh bớt chông chênh rồi, với những cảm xúc của bản thân mình, và anh biết mình cũng nên bước về phía cậu thôi. Vậy nên anh để mình làm thế, tiến về phía cậu với những đóa thanh tâm trên tay. Venti vẫn đang săm soi anh với cái vẻ chú tâm rất riêng của cậu, và khi nhin nhìn vào mắt cậu, anh biết cậu đang hoàn toàn chú ý đến anh.

Chắn hẳn, tất cả những điều đó phải mang một ý nghĩa nào đó.

"Tôi đã định hỏi liệu Venti có muốn gặp nhau nhiều hơn" anh nói, họng khô khốc "Và.... không phải là để xua đuổi tà khí. Và cùng cũng không phải với tư cách bạn bè"

Đây là những điều mà anh biết về Venti: Cậu rất dịu dàng, thích cái gió khô nóng của Liyue và có thể là xuất hiện trong đời anh vào những lúc mà anh không ngờ tới nhất. Cậu biết chơi đàn, sáo, thích làm thơ, và viết lách, có thể lắm. Ở Địch Hoa Châu năm đó, cậu đã cứu anh. Và đây là cơ hội cuối cùng của anh, vì anh thật ra đã luôn mong chờ nó, mong chờ cái bóng hình mà anh đã thấy qua ánh nắng ban mai, vươn tay ra và chạm tới cậu.

"Tôi đã định hỏi Venti về loài hoa yêu thích của Venti. Tuy thế nhưng tôi lại nghĩ vậy thì lộ liễu quá, thế nên sáng nay tôi đã tới Khánh Vân Đỉnh để hái chỗ thanh tâm này. Tôi rất thích chúng" anh tiếp lời.

"Thế nên, vào lần tiếp theo chúng ta gặp nhau, Venti phải nói cho tôi biết loài hoa yêu thích của Venti đấy"

Lần này, bóng nắng trên mặt cậu đã dịu hơn, chỉ còn là một vệt sáng màu trắng dịu dàng trên da cậu, màu của ánh bình minh, và Xiao nhận ra: rằng những điều như thế luôn được tạo ra để chào đón những ngày mới, những khởi đầu mới, thứ ánh sáng nhàn nhạt, ấm áp trên tay anh, như một tiếng sáo thoang thoảng khuất sau những bụi lau. Luôn luôn, vĩnh viễn, mãi mãi.

"Được chứ, Xiao"

-----------

Trong nắng vàng chiều nay
Anh nghe buồn mình trên ấy
Chiều cuối trời
Nhiều mây
đơn côi bàn tay quên lối
đưa em về nắng vương nhè nhẹ

-----------

Khi Xiao mở mắt ra, anh thấy hơi ấm quanh người mình, và quay mặt sang bên để thấy Venti, như mọi khi, đang nghiên cứu những cuốn sách dày cộp chứa đầy kiến thức về thanh nhạc của cậu. Khi anh cuối cùng cùng cũng lấy lại được sự tỉnh táo, Xiao có thể thấy đoàn người đang đi lại dưới phố, qua cửa kính căn hộ của họ. Trên tường là vài bức ảnh, một tờ note ghi những thứ cần mua ở siêu thị, và thời khóa biểu đại học của cả hai người.

"Ngủ say quá nhỉ" Venti lè lưỡi về phía anh, rồi hừ một tiếng "Em đang cố học đấy nhé, mà anh cứ nói mớ cái gì ấy"

"Em biết không" Anh bật cười, đưa tay vuốt tóc cậu "Anh mơ thấy em là một vị thần đấy"

Lần này, Venti chỉ cười. Cậu bỏ cuốn sách trên tay xuống, và như một thói quen đã hình thành từ lâu lắm, Xiao thấy mình vươn người về phía cậu, gò má anh chôn trong lòng bàn tay ấm áp khi họ trao cho nhau một nụ hôn. Cậu bật cười khúc khích vào môi anh, và lần này, Xiao biết rằng nó thật hơn bao giờ hết.

"Em sẽ chẳng bao giờ không xao xuyến vì anh đâu, dù em có là một vị thần đi nữa"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top