Oneshort
Khi cảm xúc nảy mầm
Lumine đã quá quen với các cuộc hành trình cùng anh trai chu du qua nhiều thế giới, đã quen với những khó khăn gian khổ mà cả hai đã cùng nhau vượt qua. Dừng chân tại đại lục Teyvat để rồi trớ trêu lại bị chia xa.
Với Lumine, đơn giản bất kể nơi nào có Aether thì nơi đó chính là "nhà". Nhưng đây có lẽ là điều em không bao giờ ngờ đến, tựa lúc nào em nhận ra rằng mình đã gắn bó với nơi này quá nhiều. Tất cả những người em đã gặp qua số lần uỷ thác, những cuộc phiêu lưu đầy mạo hiểm đánh đổi tính mạng để tiến đến gần hơn với người anh trai mất tích. Kể cả vậy Lumine chưa bao giờ quen được cái cảm giác khi vắng bóng Aether kề bên.
Buổi đêm hôm ấy tĩnh lặng với ánh trăng sáng vời vợi trên bầu trời Liyue, Lumine với một tâm trạng trống rỗng ngồi trên mái ngói của nhà trọ Vọng Thư. Sau cuộc gặp gỡ người anh trai ngắn ngủi ấy, cảm xúc lúc đó vẫn còn đọng lại trong em quá rõ. Buồn bã, choáng váng, hụt hẫng và vô vọng.
Aether đã nói thời gian còn nhiều và cuộc hành trình của em vẫn còn tiếp tục, cho đến điểm cuối cùng và khi ấy cả 2 sẽ đoàn tụ với nhau. Sau đó, em đã để vụt mất người thân của mình.
Lumine mím chặt môi mình ngăn những giọt lệ không rơi xuống. Tỉnh dậy sau 500 năm, một mình một cõi đối mặt với một nơi cảnh vật quá đỗi xa lạ. Sức mạnh thì bị phong ấn, điều đó đối với em chẳng khác nào địa ngục và ký ức chỉ còn đọng lại là Aether. Sau tất cả sự việc em phải trải qua, bao nhiêu thứ phải đánh đổi mục đích chỉ duy nhất là tìm kiếm người thân của mình. Và cái em nhận lại là những lời nói ấy.
Bản thân em hiện tại không đủ mạnh để rồi phải chứng kiến Fatui lấy mất Gnosis của Phong thần, và lại tiếp tục đứng nhìn Morax trao cho Fatui. Là người vô tình bị cuốn vào trong cuộc và cũng là người đóng vai như một thứ thừa thãi. Em phải làm như thế nào mới đúng đây? Tất cả mọi việc đều đã đi quá xa, kẻ đau khổ nhất lại chính là bản thân mình.
Em chỉ muốn về nhà thôi Aether.
Tựa lúc nào những giọt lệ đã rơi trên gò má, những cảm xúc tuôn trào quá mãnh liệt khiến em không thể nào kiềm lòng nổi. Lumine bấu chặt vào cánh tay, rúc mình vào trong đầu gối, để mặc cho gió lạnh từ Tuyết Sơn thổi vào làn da trần. Ngăn cản bản thân run rẩy và thoát ra những tiếng thút thít nhưng không thành. Lumine biết điều đó vì mình đã vô tình đánh động tới một người.
Một chiếc khăn mềm đáp lên cơ thể của thiếu nữ khiến bờ vai nhỏ giật nảy lên và tiếng thút thít im bặt. Trái tim Lumine đập thật nhanh như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, em vội vã ngẩng khuôn mặt còn rơi vài giọt lệ lên. Hai ánh mắt chạm nhau và ánh trăng khi ấy mập mờ trên bầu trời đêm của Liyue.
...
Lumine tựa gối sụt sùi lần cuối, tay kéo chiếc khăn bông choàng lấy cơ thể mình. Mắt nhắm nghiền để tận hưởng mùi hoa Thanh Tâm ngập tràn sóng mũi an ủi em hơn phần nào. Gió vẫn cứ thổi, trăng vẫn cứ sáng, mây vẫn trôi nhưng người thì vẫn ở đó.
Vị Hàng Ma Đại Thánh ấy im lặng giữ khoảng cách, cho em không gian riêng tư vốn dĩ là của mình. Nửa giờ đã trôi qua, ngài ấy ở đây vì hương hoa Thanh Tâm vẫn còn trong gió. Em nghiêng khuôn mặt của mình để ngắm nhìn bóng hình người kia.
Do ánh trăng đêm nay hay do cảm xúc rung động nhất thời mà người con trai ấy trông thật đẹp. Ấn tượng ban đầu của Lumine khi gặp Xiao là một người thoắt ẩn thoắt hiện, bên ngoài lạnh lùng, lời nói toàn khó hiểu đã vậy hay rất độc mồm độc miệng. Nhưng em đã thay đổi suy nghĩ từ sự kiện Quần Ngọc Các rồi.
"Đêm nay trăng thật đẹp, chắc ngài Tiên nhân có ý định tận hưởng nhưng tôi đã tình cờ phá hỏng mất rồi."
Lumine vừa nói vừa nở nụ cười với ngài Dạ Xoa. Xiao không nói không đáp chỉ đảo mắt nhìn lấy thiếu nữ kia rồi lại tiếp tục hướng ánh nhìn vào một nơi vô định. Em không một bất mãn gì với hành động này vì vốn dĩ Xiao đã như vậy rồi nên đành im lặng, thứ cảm xúc vừa được gieo mầm vụt tắt.
"Gọi tên tôi là được rồi."
Hàng mi em khẽ lay động, ánh mắt một lần nữa ngước lên nhìn vào đôi mắt màu thạch phách. Xiao đã từ lúc nào quay người về phía em.
"Vậy Xiao... xin lỗi vì làm phiền anh rồi."
Vừa nói Lumine nắm lấy chiếc khăn đang choàng lên người. Có lẽ em không bao giờ thấy được rằng lúc ấy đôi mắt của em đã ánh lên như chứa cả bầu trời đầy sao như nào. Và cả nụ cười dịu dàng mang đầy sự hạnh phúc đều được vị Hàng Ma đại thánh kia thu lại hết trong lòng.
"Đây là điều tôi muốn làm, không phải lỗi do em."
Ngài Dạ Xoa tưởng chừng mình vốn không hiểu hết tâm tư, cảm xúc của loài người. Vậy mà khi nhìn cô gái thiếu nữ loài người rơi lệ lại sinh ra cảm giác khó chịu và bồn chồn trong người. Có phải hắn đã ăn trúng thứ gì rồi không? Liệu đây có phải là hắn của thường ngày không chứ? Có lẽ ngài Dạ Xoa đã đánh mất con người của mình từ lần gặp em đầu tiên mất rồi. Mọi thứ chỉ là vô tình nhưng người ta gọi nó là duyên số.
Lumine vẫn luôn tử tế và đối xử tốt với mọi người, và với hắn ta cũng không ngoại lệ. Tuy không cung kính như những người thờ phụng nhưng vẫn có một chút e dè và tôn trọng với hắn ta. Nhưng đồng thời lại hành xử xưng hô thoải mái với ngài Nham Vương Đế Quân mà hắn một mực kính trọng tuy rằng ngài ấy đã nghỉ hưu rồi. Nói ra không phải so đo gì nhưng cô ấy chưa từng gọi hắn ta bằng tên. Vấn đề này không hẳn là lạ lùng đâu nhỉ? Sống mấy ngàn năm nhưng đây là lần đầu Xiao phải nghi ngờ về chính bản thân mình.
"Cảm ơn anh, Xiao. Tôi sẽ ghi nhớ tấm lòng này."
Lumine nhoẻn miệng cười, ánh mắt nhìn sâu vào trong đôi ngươi màu thạch phách người kia. Thiếu nữ ấy luôn biết cách làm hắn ta rối bời bởi những cảm xúc mới mẻ trong lòng.
"Con bé màu trắng nhỏ nhỏ hay đi cùng ngươi đâu rồi?"
Vị Hàng Ma Đại Thánh hắng nhẹ một cái, lại thay đổi cách xưng hô mất rồi.
"Ý anh Paimon ạ? Tôi đã để bạn ấy lại Monstard rồi, thật có lỗi vì đã đi đến đây một mình, trăng đêm nay đẹp quá chừng."
Lumine cười ngượng, sau khi Aether lại một lần nữa rời đi thì em đã tìm một cái cớ để được một mình. Hẳn bây giờ Paimon vẫn còn lo lắng cho em rất nhiều. Nghĩ đến đây lòng Lumine lại trầm xuống.
"Chỉ cần em gọi tên tôi, tôi sẽ xuất hiện."
Giọng nói của người kia lại vang lên lần nữa, Lumine đã tưởng chừng như mình đã nghe nhầm. Cô gái nhỏ vội vàng ngước mắt lên nhìn ngài Dạ Xoa kia.
"Tôi nói, khi em cần, em hãy gọi tên tôi. Tôi sẽ đến."
Câu nói ấy được lặp lại một lần nữa, lần này còn chắc chắn hơn lần trước. Em ngơ ngác nhìn vị Hàng Ma Đại Thánh trước mặt và bỗng nhận ra khoảng cách giữa 2 người đã thu ngắn lại một đoạn, có thể nói là gần kề sát bên nhau. Trong lòng Lumine dâng lên một cảm giác bồi hồi khó nói, một cảm xúc đáng lẽ mà em không nên có.
"Em một mình một cõi lưu lạc đến thế gian này, không một nơi chốn dung thân, sau tất cả mọi chuyện mà lại đè nén gồng gánh một mình."
Xiao dừng lại một chút, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào người thiếu nữ tóc vàng kia. Mái tóc ngắn đung đưa theo gió cùng đôi mắt chứa đựng được cả bầu trời đầy sao của Teyvat. Ngài Dạ Xoa biết rằng lúc này chẳng thể nào quay lại được nữa, những dòng cảm xúc thì cứ ào ạt ùa đến một cách tự nhiên. Xiao chưa bao giờ thích con người, cũng chẳng quan tâm đến nhân loại, nhưng vì đã kí khế ước với Nham Vương Đế Quân thề bảo vệ Liyue nên hắn ta vẫn còn ở đây. Ấy vậy mà khi gặp thiếu nữ tóc vàng này, ngài Dạ Xoa đã tự vã lấy mặt mình.
Gặp gỡ lần một ắt sẽ có lần sau và những lần sau đó nữa. Đôi lúc Lumine có uỷ thác từ bà chủ nhà trọ nên sẽ ghé qua đây, và lần nào em cũng tìm gặp được Xiao bằng một cách nào đó. Khi thì Xiao nhận được món đậu hũ hạnh nhân, khi thì một đoá hoa Thanh Tâm, khi thì vài món đồ thú vị từ những đất nước khác. Tục ngữ có câu 'Nước chảy đá mòn' mà.
"Nên là... hãy chia sẻ một phần gánh nặng mà em đang gánh vác ấy cho t..."
Lời chưa kịp dứt thì Xiao đã ngỡ ngàng khi những giọt lệ lại một lần nữa rơi trên gò má nhỏ của em. Lumine nhận ra điều bất thường ở Xiao và đồng thời cùng cảm nhận được sự mát lạnh dọc trên má, em vội vàng đưa tay lên gạt đi nhưng bàn tay ai kia đã nhanh hơn em một chút.
Giây phút ấy trái tim của em đã hẫng đi một nhịp vì sự dịu dàng hiếm có trên khuôn mặt của vị Hàng Ma Đại Thánh. Lumine không tránh né hay cảm thấy sợ hãi bởi vì tâm trí em đều đã dồn vào người kia, cơ thể không làm chủ được dụi vào đôi bàn tay ấy.
Một chút thẹn thùng ánh lên trên khuôn mặt của người thiếu nữ, bờ mi cong dài cụp xuống rụt rè, đôi môi đỏ hồng thì mím chặt lại đôi lúc còn khẽ cắn lấy. Cảnh sắc đẹp này đều được Xiao thu hết lại, bàn tay thì vẫn còn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Ngài Dạ Xoa chắc hẳn đã nghĩ mình điên rồi, vì hành động tiếp đến của hắn ta.
Xiao nâng chiếc cằm xinh xắn của ai kia khiến người ta phải ngẩng mặt dậy. Sau đấy một hương vị dịu ngọt thanh mát lan toả ngay khoảng khắc môi hai người chạm lấy nhau. Đôi mắt vàng óng của thiếu nữ mở to đầy bất ngờ nhưng cũng dịu đi vì sự ngọt ngào lan toả nơi cánh môi, vì mùi hương Thanh Tâm của ai kia ngập tràn đầu mũi, vì chính người con trai tóc xanh ấy.
Hạt giống thiên đàng đã nảy mầm bởi cảm xúc của hai con người hướng về nhau.
Thời gian trên Teyvat như đọng lại không trôi, đôi môi rụt rè hết liếm rồi lại mút lấy nhau khiến đầu óc Lumine choáng váng bởi sự ngọt ngào này. Cảm giác có một chút nuối tiếc khi cả hai kết thúc nụ hôn tưởng chừng như vô tận. Những giọt nước mắt lại khẽ ứa ra nhưng chưa kịp rơi thì ngài Dạ Xoa kia đã hôn nơi khoé mắt chặn lấy chúng.
Xiao, lại tiếp tục trao những cái hôn dịu dàng rải trên khuôn mặt. Hôn đều khoé mi, thơm lên đỉnh đầu mái tóc, cuối cùng dừng lại tại đôi môi đã đỏ mọng vì nụ hôn trước đó.
"Nhân loại ngu ngốc suốt ngày cứ rơi lệ."
Ngài Dạ Xoa càu nhàu khi mà Lumine vẫn cứ tiếp tục khóc, chứng kiến được một chút bối rối trên khuôn mặt ai kia khiến lòng em như nở rộ.
"Khóc không ra khóc, cười cũng không ra cười là như thế nào đây hả con bé này?!"
Xiao thật hết nói nổi thiếu nữ kia, cô còn cười được nữa cơ đấy. Lời nói thì cứ trách móc, lạnh nhạt nhưng hành động thì ngược lại làm con tim Lumine tan chảy. Suy cho cùng em vẫn là con gái, đôi lúc cần lắm một ai đó để ỷ lại dựa dẫm.
Thiếu nữ tóc vàng bỗng ngã sà vào lòng ngài Dạ Xoa kia, cuộn tròn trong chiếc khăn bông mềm mại. Những ngày bình thường để gặp Xiao còn khó chứ nói gì đến việc tiến xa như thế này. Nhưng có vẻ ai kia không cảm thấy phiền mà ngược lại còn choàng cánh tay qua bờ vai mảnh để kéo cô sát vào bên hắn.
Lumine có thể nghe được tiếng trái tim của Xiao đang đập, nhịp đập nhanh như nhịp tim của em vậy. Nhanh và êm dịu.
Đêm hôm ấy mọi thứ dường như đã thay đổi trong cô gái nhỏ và vị Hàng Ma Đại Thánh kia. Loại hạt giống được ấp ủ bởi những cảm xúc sẽ bắt đầu đơm ra trái ngọt.
"Ngủ ngon, Lumine."
Sự tỉnh táo còn sót lại của Lumine đã chịu thua trước cơn buồn ngủ đang ập đến. Giọng nói của người con trai kia đã đưa em vào một giấc mộng thật đẹp mà đã từ lâu rồi em không mơ thấy nữa.
Mây vẫn cứ trôi dạt trên bầu trời trăng sáng ấy, cho dù hành trình tương lai phía trước còn đầy gian khổ. Nhưng vẫn có người chờ đợi em ở nơi đây.
Bonus 🥺🥺🥺🥺
Lumine lại có một uỷ thác từ bà chủ nhà trọ Vọng Thư. Lúc đi ngang qua nhà bếp thì có một mái đầu xanh quen thuộc đang thưởng thức đậu hũ hạnh nhân trứ danh của Vọng Thư.
"Tên đầu xanh hôm nay khác thế nào đấy nhỉ? Lại còn vui vẻ ngâm nga nữa kìa, phải chi lúc nào bọn mình cũng sung sướng được như anh ta."
Paimon là người phát hiện ra đầu tiên và cũng là người đột ngột lên tiếng. Lumine giật mình mỗi khi có ai đó nhắc đến Xiao làm cho Paimon cảm thấy lạ. Với lại cái biểu cảm ngượng ngùng như kia là sao cơ chứ? Người bạn đồng hành khó hiểu.
"Tôi nói có gì sai mà bạn lại đỏ mặt như trái cà thế kia?"
Càng nói Paimon lại càng chất vấn khiến Lumine cảm thấy khó xử cực độ. Nên vẫn như mọi khi đành dùng chiêu cũ.
"Hôm nay tôi khao Paimon đồ ăn ở Vọng Thư nhé."
"Lại nữa á?!!!!"
Paimon ngạc nhiên còn chưa hết thì người bạn kia đã biến đâu mất để lại người bạn với một dấu chấm hỏi to đùng.
"Ểeee?! Tên đầu xanh mới đây đâu rồi?!!!"
Lại la ầm lên một lần nữa, Paimon bàng hoàng trước mọi việc ngày càng kì lạ.
"Hôm nay vị khách nhỏ muốn gọi món gì nè?"
Bà chủ nhà trọ Vọng Thư nở nụ cười tươi, nhưng Paimon lại không nghĩ đó là nụ cười dành cho người khách mà là cười vì tình huống trớ trêu của con bé.
"Bà chủ có biết chuyện gì giữa hai người họ không đấy?"
"Bí mật"
"Sao lại là bí mật?!!! Bộ hai người họ đi làm uỷ thác mà không rủ tôi à?!"
Sau đó chỉ còn một tràng cười khúc khích từ bà chủ và một Paimon vừa bực nhọc vừa bỏ mồm số đồ ăn.
Thanks for reading 👉🏻👈🏻
30.7.21
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top