Chúng Ta [2]

4.

Chỉ cần là con người thì trong đầu luôn tồn tại một chấp niệm.

Thời gian càng lâu, chấp niệm càng thêm sâu sắc.

Sau kỷ niệm ba năm của ba người họ một thời gian, Thiên Tỉ cùng Lưu Chí Hoành khôi phục liên lạc. Họ rốt cuộc đã có thể trò chuyện như những người bạn bình thường, đối với một số chuyện sẽ ăn ý tránh đi.

Lưu Chí Hoành đã dần trưởng thành, lên cao trung, vài lần nói chuyện Thiên Tỉ trở nên lo lắng một chút hai người liền trở nên trầm mặc, câu chuyện lâm vào cục diện bế tắc.

Dịch Dương Thiên Tỉ cố gắng tìm hiểu nhưng vẫn không thể suy đoán được mọi chuyện nằm dưới bề nổi, vẫn không thể hiểu được tâm tình của Lưu Chí Hoành.

Anh sợ chuyện cũ cứ như vậy bị gián đoạn, giống như viết một câu chuyện, ngòi bút đình trệ, suy nghĩ bị gián đoạn, dùng hết khả năng vẫn không viết ra được một cái kết thúc.

Sinh nhật mười chín tuổi của Thiên Tỉ đến vào một ngày trời nắng, mặt trời thoạt nhìn thật khoẻ mạnh, ánh mặt trời tựa như lòng đỏ trứng chiếu lên da thịt.

"Cảm giác dạ dày thật ấm áp" Lưu Chí Hoành cảm thán "Thật giống như lòng trắng trứng bao bọc lấy lòng đỏ trứng, hạnh phúc ở trên trời chơi đùa cùng nhau." Thanh âm của cậu trở nên thật cao hứng.

"Sinh nhật vui vẻ nha Thiên Tỉ, cậu muốn quà gì?"

"Tớ muốn gặp cậu" Dịch Dương Thiên Tỉ vô ý thốt ra.

Sau mười phút im lặng, Lưu Chí Hoành ngắt máy. Thiên Tỉ khe khẽ thở dài.

Vài ngày sau, Thiên Tỉ tham gia một hoạt động truyền thông. Thời điểm đi vào hiện trường, anh nhìn thấy một rừng hoa hướng dương, tản mát ra ánh vàng đắm mình vào không khí. Anh thật sự đã rất lâu không nhìn thấy qua nhiều màu vàng như vậy.

Hoa đẹp như thế, chỉ xứng với một người.

"Sinh nhật vui vẻ Thiên Tỉ"

Lưu Chí Hoành đứng nơi đó, ánh đèn sân khấu chiếu lên người cậu, cảm giác thực ấm, thực thoải mái pha lẫn một chút mệt mỏi. Dịch Dương Thiên Tỉ ngắm nhìn khuôn mặt cậu, từ ngực trái truyền đến rung động ngày một rõ ràng, phảng phất nhưng vẫn luôn ẩn ẩn trong huyết mạch. Thời gian thật là một khoảng cách to lớn, khi đã đi qua vô pháp quay đầu lại. Thời gian qua đi, đem góc cạnh thiếu niên loại bỏ bớt, họ đã có thể đối mặt với quá khứ với nụ cười tuỳ ý.

"Đã lâu không gặp"

Dịch Dương Thiên Tỉ đi về phía cậu, ở góc độ phóng viên nhìn thấy được, ôm lấy diễn viên Lưu Chí Hoành. Cậu dựa vào năng lực của bản thân rốt cuộc đã có thể đứng cạnh anh.

"Dịch Dương Thiên Tỉ về sau tớ sẽ không ngừng cố gắng biến thành người mà cậu chân chính cảm thấy tự hào, người yêu của tớ"

Lưu Chí Hoành chớp chớp mắt cười đến vô cùng rạng rỡ. Thiên Tỉ nhìn cậu, dung ngữ điệu ôn nhu nhất nói với cậu "Cậu còn ở lại nơi này chính là điều may mắn nhất với tớ"

May mắn nhất chính là cậu đã đem Lưu Chí Hoành mà tớ đánh mất tìm về. May mắn nhất chính là cậu về sau có thể cười vui vẻ, đem hạnh phúc nho nhỏ truyền sang cho tớ. May mắn nhất chính là về sau có thể cùng cậu thì thầm nói chút chuyện vụn vặt.

May mắn nhất chính là cậu đã xuất hiện, đem tất cả những kiên trì lúc trước của chúng ta trở về.

Hai người bọn họ cùng nhau quay quảng cáo, cùng nhau quay show, cùng nhau hợp tác đóng phim.

Hai người bọn họ tránh các tay săn ảnh trong khoảng không gian nhỏ hẹp, đem hô hấp trao nhau, hôn môi đối phương. Dù cho thời điểm hẹn hò bị phóng viên bắt gặp cũng sẽ thoải mái nắm tay nhau hướng ống kính cười rạng rỡ.

Sau lại, Lưu Chí Hoành theo Thiên Tỉ về Hồ Nam. Quê Thiên Tỉ ở Hồ Nam là một thôn nhỏ, bao quanh là hồ nước, trên mặt hồ lóng lánh gợn những cơn sóng nho nhỏ, cực kỳ giống như bút tích của một thi nhân "Có phi điểu cắt hình, có du ngư ấn ký."

"Ở đây đẹp quá"

"Không, cậu mới là đẹp nhất"

"Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu thật buồn nôn"

Bọn họ đi mấy ngày nay, thời tiết luôn là mưa phùng, dọc theo ngói mái từ chảy xuống, rơi xuống mặt đất phụ hoạ cho bài đồng dao của Thiên Tỉ.

"Thiên Tỉ a, cậu không còn nhỏ nữa, đừng hát ra mấy bài hát con nít như vậy"

"Đúng vậy a, giới giải trí thật làm người ta mau già đi, nhớ khi tớ mới mười bốn tuổi thế mà bài kiểm tra tâm lý lại bảo tớ tận ba mươi chín tuổi"

"Có câu nói như thế nào nhỉ? Treo đầu dê bán thịt chó"

"Có gan cậu lặp lại lần nữa xem"

Lúc thời tiết trở nên tốt hơn, Thiên Tỉ ôm Chí Hoành ở ghế trúc, nghe cậu kể về những phấn đấu của bản thân, kể về quá khứ của họ, nhớ về những đồng đội của cậu ngày trước.

"Khi đó là cậu theo đuổi tớ đúng không?"

"Không có, cậu đừng có mà đổi trắng thay đen, tớ khi đó chưa nói bất cứ cái gì"

"Tớ còn chưa hỏi cậu, vì sao khi ấy nhìn tớ cậu cứ khúc khích cười trộm vậy hả?"

"Là vì khi đó cậu trung phân, trông thực ngố"

"Lưu Chí Hoành cậu ngày càng chẳng coi tớ ra gì"

Phía trước mặt là một rừng trúc, Lưu Chí Hoành cởi giày chạy đi trong rừng trúc, Dịch Dương Thiên Tỉ cầm giày đuổi phía sau.

"Lưu Chí Hoành"

"Dịch Dương Thiên Tỉ"

Thời điểm rời đi, Lưu Chí Hoành từ phía sau ôm lấy Thiên Tỉ, đem cằm đặt lên vai anh, nhìn anh cọ cọ khắc khắc tên hai người họ lên thân trúc.

"Lỡ bị fan phát hiện thì thế nào?"

"Thế thì càng đỡ phiền phức, trực tiếp công bố luôn"

"Dịch Dương Thiên Tỉ cậu thật nhỏ mọn"

"L ưu Chí Hoành xem ra tớ dạo này chiều cậu đến hư rồi phải không?"

"Dịch Dương Thiên Tỉ thật tự kỷ"

Thiên Tỉ xô ngã Lưu Chí Hoành vào đống lá trúc bên cạnh, sợ làm cậu đau liền đem tay kê ra sau đầu cậu.

"Thiên Tỉ, nếu thời gian quay về bốn năm trước tớ nhất định sẽ không sợ hãi"

"Cũng sẽ không chạy trốn?"

"Ừa" L ưu Chí Hoành gối đầu lên tay Thiên Tỉ, gật mạnh

"Có chờ đợi mới có tương lai'

5.

Rạng sáng, trên chuyến bay từ Trùng Khánh đến Bắc Kinh. Ngoài kia cửa sổ sao vẫn đầy trời, những ngôi sao lập loè mờ ảo trong ánh sáng nhạt nhoà tựa như giọt nước mắt giữa bầu trời đêm.

Lưu Chí Hoành tỉnh dậy, xoay xoay cổ m ột chút, đột nhiên có tiếng hít sâu truyền tới.

Vẫn l à bị nhận ra rồi.

Lưu Chí Hoành theo bản năng nhìn sang người bên cạnh, đem chiếc mũ lưỡi trai sắp rớt xuống đất đội lên cho người đó, sau đó quay sang nhìn nữ sinh vừa hít sâu kia cười một cái, nháy nháy mắt ý bảo cô đừng tiết lộ.

Cô gái nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Máy bay chuẩn bị hạ cánh, Dịch Dương Thiên Tỉ choàng tỉnh, hai mắt vẫn còn lờ đờ. Lưu Chí Hoành lấy tay chọt chọt eo Thiên Tỉ: "Nằm mơ à?"

"Ừm"

"Mơ thấy tớ"

"Mơ thấy chúng ta"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top