Chưa đến trạm phải tiếp tục chạy

Chương 8: Chưa Đến Trạm Phải Tiếp Tục Chạy
---------------------
Cát Ngọc đang chuẩn bị lên xe bỗng nhiên sững sờ, rồi một lúc sau cười nói :"Cậu coi tôi là quỷ thật đấy à?".

Cát Ngọc đi tới nắm tay tôi hỏi :"Cậu có lạnh không?" bàn tay của cô ấy rất ấm, tôi nói "tôi không lạnh".

Cô ấy tiếp tục nắm cổ tay tôi, đặt ở hông của cô ấy hỏi :"Có lạnh không?" Eo cô ấy rất nhỏ, lại còn rất mềm nữa tôi vẫn nói :"không lạnh".

Nhìn bộ dạng ngây ngô của tôi cô ấy phì cười nói :"Có muốn sờ ngực của tôi một chút không? Sờ thử xem là hàng thật hay hàng giả?".

Tôi như bị mê hoặc vậy, máy móc gật gù, nữ thần Cát Ngọc nói :"đừng có mơ".

Cát Ngọc đi ra ghế sau, ngồi xuống gác chân lên nhìn cực kì gợi cảm, để lại tôi ngồi ở ghế tài xế ngẩn người ra, tôi quay đầu hỏi :"Hôm đấy cô xuống xe bằng cách nào thế?".

"Tôi xuống xe ở chỗ học viện ấy, cậu không thấy sao?" Chính là học viện ở đường Mị Lực Thành trước mặt, nói cách khác thì Cát Ngọc đã xuống xe trước khi tôi bị lạc vào vòng tuần hoàn kia?

Hay là lúc ấy tôi quá tập chung? Cũng có thể lúc ấy tôi bị ảo giác?

"Ạch, cô không phải quỷ thật hả?" Tôi dò hỏi. Không biết tại sao cô gái này như có ma tính vậy, lúc nãy làm tôi thần hồn đảo điên, đến nỗi tôi không kịp tiếp nhận.

Cô ấy sững sờ, kinh ngạc hỏi :"Làm thế nào cậu biết tôi tên Cát Ngọc?".

Loanh quanh một hồi, lúc này tôi mới nhớ tới tấm thẻ căn cước đã đưa cho người đàn ông trung niên nọ, liền hỏi cô ấy :"Có phải cô bị mất chứng minh thư không?".

Cát Ngọc là cô gái thông minh, chạy thình thịch đến cạnh tôi bằng đôi giày cao gót màu đỏ rồi hỏi:"Chứng minh thư của tôi ở trên xe cậu hả? Bảo sao tôi tìm kh thấy".

Vậy là không phải cô ấy cố ý để thẻ căn cước ở đây, mà là vô tình bị rơi? Hơn nữa cô ấy không phải quỷ ư?

Chờ chút!

Cuối cùng tôi bị ai lừa gạt đây? Rốt cuộc cái gì đang ẩn giấu đằng sau?

Nếu như là Cát Ngọc lừa tôi, cố ý để chứng minh thư ở đây rồi nói không cẩn thận làm rơi, gần đây lại hay đến gần tôi? Rốt cuộc cô ấy có mục đích gì? Tán tôi hả? Tôi thấy không có khả năng một nữ thần như cô ấy lại để ý đến tôi.

Nếu không phải Cát Ngọc lừa tôi, vậy thì tất cả những gì người đàn ông mặc âu phục kia nói đều là giả? Cát Ngọc không chết, cũng không phải quỷ, Người đàn ông đó tại sao lại muốn lừa tôi?

Chẳng lẽ vì tiền? Không phải, tôi rất nghèo mà.

Lừa lấy cơ thể tôi? Tôi thấy không có khả năng.

Đầu óc tôi rối bời, tôi cảm nhận bản thân như đang rơi vào một cái hố sâu không thấy đáy, có lẽ một trong hai người đang lừa tôi, lợi dụng tôi. Cũng có thể cả hai đều gạt tôi, chỉ có mình tôi không biết gì!

Tôi cắn răng nghĩ thầm :'nhất định phải điều tra chuyện này rõ ràng'.

Chuyến đi ngay sau đó tôi quay đầu lại cười hỏi Cát Ngọc :"Mỹ nữ à, trên xe đang không có ai, đến đây ngồi cạnh tôi tán gẫu được không?".

Xác nhận Cát Ngọc rất có khí chất nữ thần, cô ấy cũng có rất nhiều năng lượng, giày cao gót tức thì bên cạnh vị trí lái của tôi.

Hai người chúng tôi hàn huyên hồi lâu, đến học viện thì cô ấy xuống xe, tôi nói hai ngày tới sẽ trả lại thẻ căn cước cho cô ấy, rồi hỏi xin số điện thoại. Không phải tôi muốn tán cô ấy đâu, chỉ là tôi muốn điều tra Cát Ngọc để xem rốt cuộc đằng sau đang ẩn giấu điều gì.

Tôi thấy đây là một việc lớn, lời nói của tất cả mọi người không thể tin 100% được, chỉ có thể dựa vào suy đoán của chính mình mà thôi.

Chuyến đi này rất an ổn, không gặp chuyện gì quái dị cả, sau khi lái trở về tôi không lập tức xuống xe. Mà ngồi lẳng lặng trên xe suy tư, phạm phải điều cấm kị lần trước tôi lạc vào vòng tuần hoàn kia, rồi người đàn ông mặc âu phục xuất hiện, tôi đã thoát ra được khỏi vòng tuần hoàn đó.

Nếu như đổi góc độ suy nghĩ của sự việc này thì rất có thể người đàn ông kia là quỷ, chính ông ấy tạo ra vòng tuần hoàn nọ, rồi để cho tôi rơi vào, đợi đến lúc thần kinh của tôi sắp nổ tung thì ông ấy sẽ xuất hiện, làm cho tôi tin tưởng ông ấy!

Một chiêu này làm tôi quá kinh sợ rồi! Kế trong kế!

"Ồ, tiểu lưu này, chú ngồi trên xe làm gì thế, một lát đến phòng làm việc của tôi nhé". Lúc Trần Vĩ đi vệ sinh thì đi ngang qua mấy chiếc xe, thấy tôi ngồi bất động ở ghế lái hỏi han tôi.

Tôi bước xuống xem nhưng vừa đi ra khỏi chỗ điều khiển tôi bỗng cả kinh. Nhìn phía Trần Vĩ tóc gáy của tôi dựng cả lên!

Tôi đã suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi!

Tôi đang xoắn quýt không biết giữa Cát Ngọc và người đàn ông mặc âu phục ai đã lừa tôi, nhưng tôi đã hoàn toàn quên đi Trần Vĩ. Anh ấy ngồi cả ngày ở phòng làm việc, chưa bao giờ lái tuyến xe số 14 nhưng sao lại biết mà nhắc nhở tôi những điều cấm kị như không được đỗ ở Tiêu Hoa Xưởng quá mười phút, chưa tới chạm chưa được dừng xe?
Sao anh ta lại biết những chuyện này?
Có lẽ nào, Trần Vĩ chính là ma?
Đầu óc tôi càng lúc càng loạn, vừa xuống xe thì đúng lúc Trần Vĩ từ WC quay lại, vỗ vai tôi rủ đi uống rượu.
Anh ta là quản lý của cả trạm vận chuyển này, bắt buộc phải ở tại đây, hơn nữa những tài xế khác đều đã ngoài ba bốn chục tuổi, đều về nhà với vợ con. Cả ký túc chỉ có anh ta và tôi, bình thường Trần Vĩ hay uống rượu một mình cũng buồn, nên hay rủ tôi uống cùng.
Lúc uống rượu tôi hỏi anh ta: Trần ca, hôm nay có một bà cụ đốt vàng mã ngay giữa đường, suýt nữa thì đâm vào bà ấy, vì thế khi chưa đến đúng điểm tôi đã dừng xe một lúc.
Trần Vĩ giật mình, hỏi: Vậy trên đường về có người nào đặc biệt lên xe không?
" Người đặc biệt? Như thế nào là đặc biệt?"
" Ví dụ như mặc kiểu quần áo của mười mấy năm trước, hút loại thuốc mười mấy năm nước đã ngưng sản xuất, hoặc là ... không có bóng?" Biểu cảm của Trần Vĩ vô cùng nghiêm túc.
Tôi chợt nhớ đến cậu thanh niên đã từng cho tôi điếu thuốc, điếu thuốc hãng Thủy Tinh Cung, loại thuốc này mà mười mấy năm trước đã ngưng sản xuất, chả nhẽ cậu ta là ma?
Tôi nghĩ một hồi, đáp: Không có chuyện như vậy.
Trần Vĩ mới yên tâm nói: Nhớ lấy, lần sau nhất định phải dừng xe đúng điểm, chuyện này không đùa được đâu.
Tôi thầm nghĩ đã đến nước này, tôi cũng nên lật bài rồi, có điều lật bài cũng không thể quá thẳng thắn được, tôi nói Trần ca giải thích cho tôi tại sao không thể dừng xe giữa đường?
Trần Vĩ nhấp một ngụm rượu, chép miệng nói: Tiểu Lưu à, chú phải tin Trần ca, đừng hỏi chuyện này, có nhiều khi biết nhiều lại không phải chuyện tốt, chú nói có đúng không?
Câu nói này đúng là có lý, nhưng tuyệt đối là nói dối, lão đây bị lừa dối như vậy, chẳng khác nào con chuột bạch bị đem ra làm thí nghiệm, cái cảm giác này anh ta đã từng thử chưa?
Tôi cười hỏi: Trần ca, từ bé tôi đã gan dạ, anh cứ nói xem sao.
Đã nói đến nước này rồi, Trần Vĩ thở dài một tiếng, mới trầm giọng lại nói với tôi: Tiểu Lưu à, không giấu chú, thế lực của công ty vận tải Đông Phong của chúng ta mạnh thế nào, trong ngành ai nấy đều rõ, đúng không?
Tôi gật đầu
Trần Vỹ lại nói: công ty giàu như vậy, tại sao phải giữ lại chiếc xe đời cũ thế chứ? Anh nói chú nghe, chính bởi vì tuyến xe số 14, nhất định phải tiếp tục chạy! Nếu không chạy, sẽ xảy ra chuyện lớn!
Chẳng trách đãi ngộ tốt như vậy, làm đủ nửa năm cho xe riêng, làm đủ 1 năm thưởng căn nhà.
Trần Vĩ dường như đã bắt đầu rượu vào lời ra rồi.
Tôi rót đầy chén rượu cho anh ta, hỏi tiếp: Trần ca à, tuyến xe bus số 14 tại sao nhất định phải tiếp tục chạy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Tôi nhân cơ hội này, muốn Trần Vĩ nói ra hết mọi chuyện, Trần Vĩ lờ đờ hơi men nói: Ôi, mười mấy năm trước đây, chiếc xe này gặp tai nạn, đã từng xảy ra...
Nói đến đây, anh ra gục xuống bàn, say đến bất tỉnh nhân sự, ngáy to như sấm.
Mẹ nó, mới thế đã say sao? Tôi lay Trần Vĩ, anh ta thật sự không phải là giả vờ say, dù sao chúng tôi cũng từng uống rượu với nhau nhiều lần rồi, tôi phát hiện Trần Vĩ có một điều đặc biệt, đó là tửu lượng không tốt, nhưng lại vô cùng thích rượu, đêm đêm nhậu say.
Dìu Trần Vỹ về đến phòng xong xuôi thì tôi cũng quay về phòng mình, nằm trên giường khó ngủ chợt nghĩ, Trần Vĩ không phải ma, nhưng lời hôm nay anh ta nói, đúng sai còn phải xác minh lại.
Nhưng tôi cảm thấy, anh ta là người có nhiều bí mật, nhất định là thế!
Có điều bây giờ tôi mới lờ mờ tìm ra chút manh mối, ma nhất định có thật, hơn nữa không chỉ có một, nhưng ai là ma, giờ còn chưa rõ.
Chỉ tiếc là bà nội đã mất, trước lúc lâm chung ở bệnh viện bà đã nhìn thấy con ma nữ ấy, nó trông như thế nào tôi cũng không có cách nào biết được.
Ngày hôm sau, tôi gọi cho ông chú mặc âu phục, nói thẻ căn cước của Cát Ngọc tôi cần dùng, ông ta kêu tôi đến tìm ông ta ở một nhà hàng trong thành phố.
Tôi thầm nghĩ, sau khi lấy được thẻ căn cước, sẽ lập tức liên lạc với Cát Ngọc, vì vậy đã chải chuốt ăn diện một chút, tóc còn vuốt keo.
Sau khi gặp ông chú mặc âu phục ở nhà hàng, ông ta nói tình hình chưa có tiến triển gì thêm, chưa điều tra được gì, tôi gật đầu, nhận lại thẻ căn cước, nói xã giao vài ba câu rồi đi luôn.
Vừa ra khỏi nhà hàng, tôi liền gọi cho Cát Ngọc...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top