Chương 63
Ngày hôm sau.
"Phó giám đốc, có bưu phẩm gửi cho cô"
Becky nhíu mày, nàng vừa bước vào công đã được nhân viên quầy lễ tân gọi lại, nhưng quái lạ nàng có đặt thứ gì giao đến công ty đâu kia chứ
"Ai gửi vậy?"
Người nhân viên lắc đầu đáp:" Tôi cũng không biết ạ, không để địa chỉ hay tên người gửi nó chỉ ghi là gửi cho phó giám đốc Becky Armstrong, nhìn giống nhưng một phòng bì ạ"
Becky lại nhíu mày lần nữa, nàng mang tâm tứ thắc mắc cầm lấy phòng bì được dán kính trên tay người nhân viên và đi vào thang máy, đặt nhẹ túi xách xuống bàn nàng tuy là thắc mắc nhưng chỉ để nó cạnh túi xách và mở máy lên làm việc, nhưng bằng một cách nào đấy mà ánh mắt nàng luôn dán vào tấm phong bì đó
Sự tò mò đánh mất lí trí, nàng vương tay cầm lấy nó và mở ra không chút do dự không hiểu sao có sức mạnh nào đó thôi thúc nàng mở nó ra ngay lập tức
Và đúng là nó rất có giá trị!
Becky mặt này cau có nắm chặt lấy mấy tấm ảnh và vò nát nó lại với nhau tiện tay quăng luôn vào một gốc nhỏ, mới sáng sớm ai đã gửi cho nàng những thứ này? Vốn tâm trạng của Becky không tệ đến mức như vậy còn bây giờ thì sao đây, người gửi nó đã làm nàng tức giận hay là do sự xuất hiện của người trong những tấm ảnh đó?
...
"Hôm nay cô ấy không gọi cậu nữa sao?"
Min nhìn cô thắc mắc từ sáng đến giờ chẳng ai tìm hay giao công việc cho cô nhưng mọi lần nữa, chính Freen cũng vậy cô không thấy nàng tìm mình nữa ngay cả cánh cửa phòng cũng không mở ra nó làm cho cô vừa thắc mắc lại lo lắng cho người con gái đó, đã quá giờ trưa rồi chẳng biết đã ăn uống gì chưa nữa, nhưng Freen lại không thể tùy tiện vào đó khi chưa có sự cho phép của nàng
Nhưng người con trai ấy thì khác, anh ta tự do đi vào chẳng sợ ai nói năng gì cả, Freen ngồi đó nhìn Ryan với hai phần ăn trong tay và anh đi thẳng vào phòng của nàng, cô mím môi xoay đầu tự trách bản thân lo xa nàng thì làm gì thiếu người chăm sóc lo lắng kia chứ đâu cần nhất thiết phải là cô..
Mà nhiều khi bây giờ nàng còn chẳng cần đến nữa ấy chứ..
"Anh ta lại đến à, nhìn trông chẳng đàng hoàng chút nào cả!"- Min nhìn anh ta mà đánh giá nhưng cũng nói đủ để cô nghe mà thôi, chứ dù sao Ryan cũng là đối tác làm ăn với công ty để anh ta nghe được mấy lời chê bai này thế nào Min cũng bị đuổi việc cho xem
...
"Em phải nói đi nói lại bao lần nữa đây! Vào phòng phải gõ cửa!"- Becky tức giận nhìn Ryan, này có được gọi là *giận cá chém thớt không?*
Ryan mỉm cười nhìn thái độ của nàng, không nằm ngoài dự đoán của anh, Ryan đi đến ngồi đối diện với nàng môi mỉm cười
"Thôi mà, em nhìn xem anh còn tay đâu nữa mà gõ cửa!"- Ryan vừa nói vừa để đủ thử đồ xuống bàn làm việc của nàng, Becky thở dài định trách móc rằng anh không có tay gõ cửa nhưng lại có tay mở cửa, nhưng Becky lại không có tâm trạng nên nàng cũng chẳng bận tâm nữa, mặc kệ Ryan ngồi đó mà tiếp tục công việc
"Ở giấy gì thế nhỉ?"
Ryan ngạc nhiên mở lấy cục giấy vò tròn nằm một gốc cô lập trên bàn, nó đã bị nàng vò tròn lại nên bây giờ khi Ryan mở ra trên tấm ảnh hiện đầy nét gấp trong nhưng nó đã bị nàng vò lại với lực rất mạnh thì phải
"Ơ đây là giám đốc công ty LG hả, còn người bên cạnh là ai đây ta trông quen quá ta? À là Freen mà sao cô ấy lại ngồi cùng giám đốc LG nhỉ"
"Trông đẹp đôi nhưng sao lại có thẻ ngân hàng ở đây? Khó hiểu thật đó"
Ryan là đang châm dầu vào lửa sao? Ngọn lửa này sắp nhấn chìm anh luôn rồi, Ryan cảm nhận nhiệt độ trong phòng đột nhiên cao hẳn lên, anh nhìn sang Becky thấy nàng vẫn là một mực nhìn vào màn hình nhưng ánh mắt lạnh lùng đó xem ra anh ta lại thành công rồi!
Ryan nhếch môi, mở lấy đồ ăn mà mình đã mua đem qua cho nàng toàn là món nàng thích
"Trưa giờ chắc em chưa ăn gì đâu nhỉ? Anh có mua cho em nè toàn là đầu bếp nổi tiếng làm không đó nha"
Becky thở dài miệng không nói nhưng lòng lại nghĩ Ryan thật phô trương!.
...
Quán cà phê nơi Tulip làm việc, em đã làm ở đây được vài ngày rồi, nó khó hơn em nghĩ và cũng cực hơn trí tưởng tượng của bản thân và tất nhiên em đã không cho Freen biết.
Tulip trên tay một ly trà sữa đặc biệt và đem ra cho một người đặc biệt, cẩn thận đặt nó xuống trước mặt Sun, ngày nào người này cũng đến đây đợi đến khi tan làm mới chịu về, nhưng hôm nay nhìn Sun có vẻ thẫn thờ hơn mọi ngày thì phải, đến nổi Tulip đã ngồi xuống đối diện mà Sun vẫn chưa hề hay biết.
"Sun!"
Em giật mình nhìn lên Tulip, cũng bỏ hai tay đang chống cằm xuống:" Hả?"
"Sao thẫn thờ vậy? Suy nghĩ gì hả?" - Tulip lại hỏi và đưa ánh mắt lo lắng cho Sun
Người lắc đầu:" Không có...mà Tulip ra đây ngồi có sao không? quản lý có la không?"
Tulip nhìn em rồi quay sang quầy nước mà lắc đầu :" Không có, quán gần tới giờ đóng cửa nên ít khách lắm"
"Không có vấn đề gì đâu, Sun cũng là khách hàng thân thiết mà"
"À.."- Sun gật gù, Tulip lại nhanh chống nhận ra sự khác thường ở người con gái này, nhíu nhẹ mày thắc mắc hỏi lại
"Sun có chuyện gì sao?"
"Hmm"- Sun ấp úng nhìn Tulip một chút, đầu lại nghĩ ngơi đến những thứ gần đây
"Sun không biết nữa...anh trai của Sun gần đây lạ lắm.."
"Lạ sao? Là như thế nào?"- Tulip nhìn Sun thắc mắc hỏi lại, Tulip chưa tiếp xúc hay nói chuyện với người anh trai này chỉ có chạm mặt đến vệ sĩ riêng của chàng trai này, nhưng tính cách Win cũng không được ổn lắm
Sun lắc đầu:" Không biết nữa..hình như anh đang làm ra một chuyện gì đó Sun cảm nhận được là nó rất tồi tệ.."
"Không phải nghiêm trọng vậy chứ?"- Tulip bất ngờ, người như Ryan đã có tính cách không mấy thân thiện bây giờ lại làm thêm một chuyện gì nữa thì Tulip nghĩ là nó cũng rất tồi tệ, nhưng suy đi tính lại thật lạ lẫm Ryan đột nhiên lại cho Sun quen Tulip một cách dễ dàng như vậy sao? Còn để Sun đợi Tulip ở quán đến chín mười giờ đêm sao?
"Chỉ là do Sun nghĩ thôi, chắc tại gần đây ít gặp anh ấy nên Sun mới có suy nghĩ vậy thôi chứ không sao đâu"
Tulip gật gù đưa tay xoa lấy đầu của Sun trấn an:" Không sao đâu chắc do Sun mệt đó, về nhà nghĩ ngơi sớm đi nay không cần đợi Tulip đâu, còn dọn dẹp nữa lâu lắm"
Sun nghe vậy thì lắc đầu nũng nịu:" Không chịu, Sun sẽ ở đây đợi Tulip, xong chúng ta đi ăn hũ tiếu đầu ngõ nha"
"Vậy cũng được"- Tulip mỉm cười nhìn Sun một chút nữa thì vào trong tiếp tục dọn dẹp lau chùi
...
Ting tong!
Freen ngồi ở sofa nghe tiếng chuông cửa lại lấy làm lạ, hôm nay Tulip về lại bấm chuông cửa nhà, chẳng lẽ đã để quên chìa khóa hay sao?
Freen tuy thắc mắc nhưng vẫn đi ra mở cửa khi tiếng chuông ấy vang lên thêm lần nữa, cô định là sẽ hỏi sao hôm nay Tulip về trễ hơn mọi ngày như vậy, không thì đại loại là lần sau nhớ đem theo chia khóa bởi có những ngày cô về rất khuya, có thể là bây giờ vẫn chưa có mặt.
Tay đặt lên tay nắm cửa, vặn nhẹ va một lực vừa đủ cánh cửa mở từ từ mở ra người ở trước cửa lại lần nữa làm cho Freen bất ngờ mà quên mất bản thân đang định làm gì, miệng lại vô thức gọi tên
"Becky..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top