Chương 52


Dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, hai con người với vòng tay dành cho đối phương với vị ngọt ngào của đôi môi, phút chốc khiến mọi thứ xung quanh thật yên ấn

Xoảng soạn âm thanh đổ vỡ của thủy tinh* âm thanh đồ vật thủy tinh hay đại loại là một chiếc đĩa sứ rơi xuống sàn nhà, Freen bất ngờ bật dậy khỏi giường và chạy nhanh ra ngoài, nàng cũng lúng túng đi theo

Ra đến bếp đã thấy Tulip đang đỡ mẹ ra ghế dưới sàn với nhiều mảnh vỡ to nhỏ khác nhau nằm rải rác khắp sàn, cô vôi đưa tay nắm lấy tay nàng lại, quay đầu nói:" Bec đừng đi lung tung, đứng yên đây để Freen vào quét đã"

Nàng nhìn cô gật gù, rồi đi lại phía mẹ, bà ngồi trên ghế tay xoa xoa thái dương nàng vội rót cho bà cốc nước, bà uống một ngụm lại nói

"Xin lỗi mấy đứa, đĩa trơn quá nên mẹ không cẩn thận làm rơi, mấy đứa vào ngủ lại đi"

"Mẹ không sao thật chứ ạ? Có bị thương ở đâu không?"- Becky hỏi, bà nhìn nàng rồi lắc đầu, Freen lúc này cũng vừa quét hết các mảnh thủy tinh lại với nhau, cô nhìn bà đã vài ngày trôi qua mà cô thấy mẹ cô đã gầy gò và xanh sao hơn rất nhiều, và cô biết lý do rơi đĩa cũng không phải là do đĩa trơn đâu mà là do cơn đau từ đầu khiến bà không cầm nổi cái đĩa nhẹ tênh đó.

Cô cần phải đưa bà đi điều trị càng sớm càng tốt... Nhưng vấn đề không chỉ ở việc muốn là đi, vậy thì quá đơn giản và không cần chờ đợi rồi..

Mấy ngày qua cơn đau đến với bà ngày một nhiều hơn, nhưng bà vẫn nghĩ đó là bệnh thông thường, không ai trong nhà biết việc bà có khối u ác tính ở não ngoài cô, vì thế mà áp lực lẫn lo lắng trong cô cũng nhiều hơn. Nhưng cô vẫn phải đi làm và Tulip thì đi học, không có ai ở nhà với bà khiến cô lo lắng, vì thế Freen đã gắn vài cái camera ở trong nhà một cái ở phòng khách và một cái ở bếp nhìn ra

Nhưng thế Freen cũng có thể vừa trông mẹ vừa làm việc, thuốc cô cũng đã phân chia trước chỉ cần đợi đúng giờ thì gọi về nhắc nhở bà uống thuốc, nhưng số thuốc đó cũng chỉ cầm cự được cơn đau một thời gian mà thôi.

Freen vò đầu bức tóc khi thấy bà ngồi trên sô pha với tay ba lần vẫn không chạm được ly nước, lần này không phải do bà thiếu sức lực mà là mắt của bà, nó lúc mờ lúc sáng.

...

Bệnh viện, hôm nay là đúng một tuần để quay lại kiểm tra khối u trong não bà, cô vẫn kiên nhẫn ngồi đợi bên ngoài nhưng khác với lần trước lần này cô hồi hộp chân nhịp không ngừng, vừa lo sợ vừa bất an không biết làm gì ngoài chấp tay cầu mong cho bà không sao

Nhưng mọi thứ không như cô mong đợi khối u đó là khối u ác tính, và chỉ trong một tuần nó đã lớn hơn lần trước rất nhiều, đồng nghĩa đến việc tính mạng của bà cũng đang gặp nguy hiểm, Freen thẫn thờ ngồi lên cái ghế trước mặt vị bác sĩ kia, ông nói

"Khối u đang lan ra các khu vực khác, nếu tình trạng này cứ kéo dài tôi e là bà ấy..còn không đến một tháng"

Cô như chết lặng, đưa ánh nhìn bác sĩ với biểu cảm khó tin, tại sao chuyện này lại xảy ra với gia đình cô, lại đến với người mẹ yêu quý của cô như thế.

"Vậy nếu làm phẫu thuật thì sao hả bác sĩ"

Ông nhìn qua kết quả chụp não của bà trên màn hình vi tính khẽ thở dài đáp:" Khối u đã quá lớn, tỉ lệ thành công chỉ khoảng ba mươi phần trăm mà thôi.."

"Vậy tức là vẫn còn cơ hội đúng không nếu bà ấy làm phẫu thuật thì sẽ sống đúng không?"

Ông nghe cô nói rồi gật đầu:" Đúng vậy, nếu ca phẫu thuật thành công bà ấy có thể sống thêm vài năm nữa"

Cô nhíu mày khó hiểu, nếu đã loại bỏ khối u thì tại sao lại chỉ sống được thêm vài năm nữa, Freen chưa từng tham lam hơn giây phút nay

"Khối u đã trực tiếp gây ra tổn thương cho não và cái hệ thần kinh loại bỏ khối u thì cũng chỉ mất đi khối u, còn về tình trạng sức khỏe nằm ở cơ thể bà ấy, tuổi tác đã cao nên vẫn đề hồi phục sẽ rất chậm thậm chí là không thể, chưa kể bà ấy còn có bệnh nền"

Người bác sĩ thấy cô đang khó hiểu thì giải thích thêm, ông cũng lấy làm tiếc cho cô gái này, cũng không bất ngờ với biểu cảm của cô, ai khi nghe thông báo người nhà như vậy cũng đều không giấu được cảm xúc buồn bã này

...

Ba mươi phân trăm...

Nói ít thì cũng không ít nhưng cũng chẳng phải nhiều, vấn đề còn nằm ở tình trạng sức khỏe của bà ấy..nhưng dù thế nào thì cũng phải làm phẫu thuật, vì nếu không thì bà ấy chỉ còn chưa đầy một tháng tồn tại trên cuộc đời này.

Freen không muốn đều đó xảy ra

"Này!"

"Này!"

"Freen!!!!"

Min hét lớn vào tai cô, Freen ngẩn ngơ xoay đầu nhìn, thái độ dửng dưng của cô làm Min khó hiểu chút nữa thì quên luôn điều mà bản thân muốn hỏi

"Làm gì thẫn thờ vậy? Tháng sau tui nghĩ vài ngày về quê, sao về chung không?"

Cô nhìn Min lắc đầu:" Không, còn bao nhiêu thứ phải lo, thêm cả nhà ở dưới cũng trả lại cho bác hai rồi về rồi ngủ đâu"

"Ờ nhỉ, quên mất mà không lẽ không về luôn bàn thờ ba bà vẫn ở dưới mà"

"Khi nào rảnh sắp xếp về sau"

Freen đáp, trước kia khi mẹ dọn lên đây sống cũng định là đem cả ba theo nhưng chung cư ở đó họ không cho thờ cúng thế là chuyện nhang khói vẫn nhờ lại mấy bác ở dưới quê, bảo là khi nào rảnh rỗi sẽ đưa mẹ về quê chơi, nhưng bây giờ thì chưa được vì cô đang bận rộn cho ca phẫu thuật sắp tới của bà, theo lời bác sĩ thì mẹ cô phải nhập viện trước vài ngày để kiểm tra theo dõi tình trạng sức khỏe để đảm bảo ca phẫu thuật được thành công nhiều nhất.

Nhưng còn vấn đề tiền bạc, Freen không thể kiếm ra một số tiền lớn nhanh như vậy được, họ hàng cũng không giàu có đến mức cho cô mượn mà chẳng biết thời gian cụ thể để trả lại là bao giờ, họ cũng có cuộc sống của họ, Freen cũng không thể làm phiền họ mãi..

Bạn bè cũng không có nhiều, cô thực sự không biết nên làm thế nào để xoay sở chi phí phẫu thuật cho bà cả

"Freen"

Becky đi đến chỗ cô khẽ gọi, cả hai đang chuẩn bị đi về, nhưng hôm nay có vẻ cảm thấy Freen đang khó khăn để suy nghĩ gì đấy nên nàng không về thẳng nhà mà lái xe ra công viên gần đó để cho cô hóng mát

Giọng nói của nàng giúp cô thoát ra được suy nghĩ trong đầu, lại nhìn Becky một chút mỉm cười nhận lấy chai nước từ tay đối phương

Nàng nhìn cô lo lắng hỏi:" Gần đây có chuyện gì sao Freen, Bec cứ thấy Freen thẫn thờ mãi"

Freen lắc đầu:" Không có...chỉ là Freen đang nghĩ hôm nay mình nên ăn món gì"

Nàng bật cười, nhìn cô lắc đầu bất lực:" Mẹ đã nấu rồi Freen còn suy nghĩ làm gì nữa"

"Cũng phải..."

"Mà Becky này.."

Cô nhìn nàng lời nói nghẹn lại ở cổ, khó khăn để nói ra, đây là điều mà cô đã từng hứa với bản thân rằng sẽ không lôi kéo vào tình yêu này, nhưng nó liên quan đến mẹ cô Freen không thể để bà rời xa bản thân được

Freen hít một hơi thật sâu mím môi còn nàng thì chờ đợi, câu nói tiếp theo làm nàng có chút bất ngờ mà nhìn cô Freen nói

"Becky..có thể cho Freen mượn...tiền được không?"

Đây hẳn là lần đầu tiên cô hỏi mượn tiên người khác, lại còn là người yêu cảm giác hổ thẹn sinh sôi trong lòng, nàng nhìn cô đầu khẽ gật

"Tất nhiên rồi, Freen đang gặp khó khăn gì sao?"

Cô gật đầu rồi lại lắc đầu:" Chỉ là Freen cần gấp một số tiền, nhất định Freen sẽ trả lại nó cho Bec.."

Nàng nhìn cô, ánh mắt của Freen phức tạp quá, nó kiểu vừa đáng thương lại vừa giấu diếm nàng điều gì đấy, Becky không hiểu nhưng cô đã nói vậy thì nàng cũng không tiện hỏi sâu thêm

"Freen cần bao nhiêu?"

"Năm trăm triệu.."

"..."

Nàng lại nhìn cô lần nữa, thắc mắc tại sao cô lại cần nhiều như vậy nhưng vẫn gật đầu đồng ý không chút do dự nào.



____

Lưu ý:

(Đây là truyện! Chi tiết có thể khác với đời thực vd như là tỉ lệ thành công của bệnh nhân hay là số tiền phẫu thuật nhiều hơn thực tế !)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top