Chương 38: Thấy hồng
Edit: medaomatcuatieuthu.
"Gả cho anh đi."
Lại như vậy nữa, mỗi lần Nhan Khanh nói mấy câu như vậy là có thể làm cho tim hắn đập thình thịch, mỗi lần anh ấy đối tốt với chính mình đều sẽ không nhịn được mà đến gần anh ấy, còn không nhịn được mà động tâm với anh ấy.
Hắn lúc ban đầu ở trong phòng Nhan Khanh náo loạn, đột nhiên phát hiện mình có thể biến trở về nguyên hình lập tức tiện tay mặc lên quần áo liền lao đi KTV hưng sư vấn tội.
Ai biết rằng khi đến bên kia, nhìn thấy anh ấy bởi vì không có ai liên lạc mà bị phạt rượu có chút đau lòng, nghe quản lý Triệu nói vài câu biểu hiện lúc thường của anh ấy liền nhẹ dạ, nghe Nhan Khanh nói vài câu liền run chân...
Hắn thật sự là quá không kiên định!
Lại giống như giờ khắc này, nhẫn rất đẹp, ánh trăng rất mê người, lời nói rất ngọt ngào, hắn cơ hồ bật thốt lên lời đồng ý, thế nhưng...
Lâm Dung nỗ lực trừng mắt nhìn, khó khăn đẩy những giọt nước mắt trở lại.
"Anh trước trả lời tôi mấy vấn đề." Hắn lấy lại bình tĩnh, đẩy ra thân thể đang đè lên trên người mình, đứng lên hai tay ôm ngực từ trên cao mà nhìn xuống Nhan Khanh.
"Ngày hôm nay chiêu này là học được ở nơi nào? Là bên trong【 Tiểu kiều thê bỏ trốn của bá đạo tổng tài】 dạy anh?"
Nhan Khanh ngây ngẩn cả người.
"Hay là, bên trong【 Làm sao theo đuổi thiếu niên thanh xuân】 viết ?"
"Em... nhìn thấy rồi?" Nhan Khanh thật vất vả tìm về thanh âm của mình.
"Tiếp cận tôi, cùng tôi ở chung, ở lì ở chỗ này, lời ngon tiếng ngọt, có thể thấy được anh còn rất là nghiêm túc, anh cảm thấy được học chút trò vặt là có thể đem ra lừa gạt tôi có đúng không?"
"Thủ đoạn gì thì có quan trọng không?"
Nhan Khanh trầm mặc một lát, hắn nhớ tới mới vừa rồi ở trong hành lang KTV thất lạc, vẫn luôn khổ sở vì không chiếm được cam kết của Lâm Dung.
Hắn luôn luôn nhẫn nhịn, luôn luôn giả trang, nỗ lực học phương thức đối xử tình cảm của nhân loại, đem tâm tư âm u xấu xa này kia, đều dùng giấy gói kẹo gói lại, gói đến cẩn thận, giấu tất cả ở dưới ý nghĩ sủng nịch.
Ngoại trừ thủ đoạn, anh còn có cái gì đâu?
Không có những chiêu trò này, Dung Dung sớm đã không liếc nhìn anh một lần.
"Vậy được, anh không lừa em."
"Dung Dung, so với mất đi em, anh thà rằng dùng bất kỳ phương thức đê hèn nào đem em giữ ở bên người", Nhan Khanh chăm chú nhìn vào đôi mắt Lâm Dung, "Nếu như em muốn rời khỏi, dù cho em sẽ hận anh cả đời, anh cũng sẽ giữ em ở bên cạnh anh, anh sẽ đem em trói ở trên giường, kéo vào trong động, đem em thao đến không thể rời bỏ anh, cho em không có anh không thể tự chăm sóc bản thân."
Lâm Dung không nghĩ tới Nhan Khanh sẽ nói ra những lời như thế này, nghẹn họng nhìn trân trân: "Anh... . . . anh quả thật không thể thuyết phục!"
Nhan Khanh đắng chát mà lắc đầu: "Ngược lại anh vốn là một thân một mình, không có ai sẽ để ý anh. Là em cho anh tình cảm thuộc về nhân loại, cho anh bảo bảo, cũng cho anh sự ràng buộc."
"Vậy nên anh có thể ích kỷ như vậy sao? Anh cân nhắc qua cảm nhận của tôi chưa? !" Lâm Dung quả thực cũng bị chọc tức đến bật cười.
"Nếu như em không yêu anh, giảng đạo lý có ích lợi gì!" Nhan Khanh cũng không nhịn được gầm nhẹ.
"Ai nói tôi..." Lâm Dung lập tức câm miệng, thiếu chút nữa cắn đến đầu lưỡi mình, tức điên giận dữ, "Anh căn bản cũng không biết đến tôi đang nói cái gì! Trói tôi? Có bản lĩnh anh bây giờ liền đến trói tôi a! Đến a!"
Lâm Dung rống trở lại, hai mắt đỏ bừng đưa tay ra, thẳng tắp đưa đến trước mặt Nhan Khanh.
Nhan Khanh chậm chạp không có động tác.
"Tôi cảnh cáo anh, tôi nói câu nói này lần đầu tiên cũng là một lần cuối cùng, thu hồi chiêu trò cùng thủ đoạn của anh đi."
"Hỏi chính mình một chút rốt cuộc là muốn cái gì. Ngẫm lại tôi như vậy là muốn cái gì."
Lâm Dung cảm thấy rất mệt mỏi, bảo bảo trong bụng dường như cũng có thể cảm nhận được nổi buồn của hắn, động động mấy lần, bụng truyền đến một cảm giác đau đớn nhẹ nhàng.
Hắn an ủi mà xoa xoa bụng, quay người trở về phòng, lưu lại Nhan Khanh một mình ngồi ở trong phòng khách tối đen như mực.
Nhan Khanh ngồi yên nửa ngày, mới trở về phòng của mình, anh mở cửa phòng liền nhìn thấy một đống hỗn độn, quần áo mùa thu mới mua treo trong tủ, áo len cùng quần đều bị vứt trên mặt đất, bên trên dính đầy lông của long miêu, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Anh nhớ rằng chính mình đã dựng một kết giới trong phòng, vì vậy liền làm một pháp thuật nhỏ đảo trở lại để nhìn lại khoảng không tàn ảnh của thời gian và không gian.
Trong hình ảnh, Lâm Dung tức giận chạy vào phòng của anh lầm bầm lầu bầu, một bên oán giận anh đã hai giờ không trả lời tin nhắn, một bên dường như trả thù mà làm bẩn y phục của anh, sau đó không cẩn thận mở ra ngăn kéo, đem hai quyển sách kia lấy ra lật vài tờ, ném xuống đất đạp đạp mấy lần, lại thở phì phò mà biến thành hình người, liền mặc quần áo của anh mở cửa đi ra ngoài tìm anh.
Dung Dung là tức giận anh hai giờ không liên lạc cho em ấy, cho nên... Dung Dung như vậy là quan tâm anh sao? Sau khi đọc xong cuốn sách, em ấy vốn là tức giận đến tìm anh, nhưng sau đó tại sao em ấy lại thay đổi thái độ?
Không có bất kỳ kinh nghiệm cảm xúc nào anh chỉ có thể dựa vào trí nhớ siêu cường của mình để một lần lại một lần mà nhớ lại mọi thứ đã xảy ra trong vài giờ qua, và suy đoán mỗi một cái phản ứng của Lâm Dung.
Nếu như nếu đổi lại là Dung Dung nhìn thấy những tư liệu kia của anh, nhớ tới hai người bọn họ đã từng xảy ra những chuyện kia? Sẽ hi vọng anh làm như thế nào?
Một ý tưởng mơ hồ hiện lên, Nhan Khanh cảm thấy rằng chính mình sắp bắt được điểm lưu ý kia của Lâm Dung.
Nhưng mà thì có ích lợi gì đâu? Dung Dung ngay cả lời cầu hôn của anh đều không đồng ý, nhẫn cũng... . . .
Chờ chút, nhẫn đâu?
Nhan Khanh lấy chiếc hộp từ trong túi ra, mở ra tìm đi tìm lại nhưng đều không tìm thấy.
Cuối cùng thì anh cũng xác định rằng chiếc nhẫn luôn luôn ở trên tay Dung Dung không có lấy xuống!
*
Lâm Dung tức muốn chết đến phổi đều đau.
"Rắn thối, rắn thối, con rắn ngu ngốc này!"
"Mẹ hắn, còn muốn trói mình, giam cầm mình! Đáng đời cô độc đến cuối đời!"
"Bảo bảo cũng không cho anh, sinh xong tôi liền mang đi!"
Lâm Dung đấm vào cái gối lúc thường Nhan Khanh ngủ kia một quyền lại một quyền đánh lên, cảm thấy được Nhan Khanh quả thực chính là con rắn ngu xuẩn ngu xuẩn nhất trên thế giới, dứt khoát chặt làm canh rắn thôi!
Phát tiết qua đi, hắn ôm bụng nằm ở trên giường nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà, nghĩ thầm chính mình là tạo cái nghiệt gì a.
Một thiếu niên hoa quý tuổi 20, không hiểu ra sao liền mang thai. Ba ba bảo bảo ngoại trừ giá trị vũ lực, khuôn mặt cùng vóc người bên ngoài có thể nhìn, EQ thật đáng làm người lo ngại.
Rõ ràng là có rất nhiều chuyện có thể giải quyết bằng cách nói ra, lại nhất định phải dây dưa, nhất định phải che giấu, nhất định phải đùa giỡn thủ đoạn.
Trước kia là như vậy, hiện tại cũng là như vậy.
Còn cầu hôn, cầu cái rắm kết hôn cái rắm a!
Lâm Dung không nhịn được oán thầm, nhưng hôm nay bảo bảo giống như là cố ý cùng hắn đối nghịch, một chút cũng không yên tĩnh, thỉnh thoảng đá hắn một cước nện hắn một quyền.
Nhớ tới bác sĩ Lý có nói qua cảm xúc cơ thể mẹ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự tăng trưởng và phát triển trưởng thành của bảo bảo, hắn không thể làm gì khác hơn là cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, từ bên trong phần mềm nhạc tìm kiếm "Âm nhạc dưỡng thai" mở một ca khúc ngẫu nhiên.
Lần này bảo bảo rốt cục cũng an tĩnh một chút, không làm ầm ĩ với hắn nữa. Lâm Dung cũng nhắm mắt lại ấp ủ cơn buồn ngủ.
Ngay khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đôi tai của hắn nhạy bén bắt được một chút âm thanh, còn chưa kịp làm ra phản ứng thì đã phát hiện mình bị định thân.
Ngay sau đó, cả tấm lưng của hắn đều bị ôm vào trong lồng ngực có hơi lạnh quen thuộc.
Hắn muốn mở miệng mắng người, lại phát hiện mình không có cách nào nói chuyện.
Nhan Khanh chết tiệt, vậy mà cho hắn làm thuật định thân cùng thuật cấm ngôn!
Nhan Khanh đem âm nhạc đóng lại, tay nhẹ nhàng đặt ở trên bụng nhô lên của Lâm Dung, hình thành tư thế bảo vệ, lại dùng hai chân kẹp chặt hai chân Lâm Dung, là một tư thế ôm ấp vô cùng thân mật.
"Dung Dung, anh có lời muốn nói với em," anh nói rồi thân mật hôn lên vành tai của Lâm Dung,"Nhưng anh sợ đối mặt về phía em anh sẽ không có cách nào mở miệng nói với em, xin hãy tha thứ cho anh vì đã dùng cách như thế này."
"Kỳ thực ngày hôm nay tại KTV, em vẫn luôn không có liên lạc với anh, anh ... rất buồn."
"Có lẽ em không tin, nhưng anh cũng sẽ lo được lo mất, Dung Dung."
Lâm Dung không nhịn được thuận theo lời của anh mà suy nghĩ, Nhan Khanh, cũng sẽ có loại tâm tình này sao?
"Tất cả mọi thứ ở đây anh đều chưa quen thuộc, và anh đang cố gắng hòa nhập, là vì em. Anh không có bất kỳ kinh nghiệm nào, không thể làm gì khác hơn là đi tìm từ bên trong những câu truyện nhân loại đó để anh và em có thể cùng hoà nhập."
"Ngày hôm nay cầu hôn, cũng là nhìn thấy trong sách viết biện pháp như thế, lời nói em có thể sẽ tức giận, nhưng anh cũng hi vọng em giống như trong sách kia... giống tiểu kiều thê đồng ý với anh, sau đó chúng ta từ đây trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc."
Đừng hòng! Hắn mới không phải tiểu kiều thê gì hết!
Lâm Dung nội tâm phun tào, nhưng cùng lúc đó bụng dưới lại mơ hồ truyền đến cảm giác trụy xuống căng trướng kỳ quái.
"Xin lỗi, anh không có cân nhắc đến suy nghĩ của em, em chỉ là em, mà không phải bất kỳ người nào khác."
"Anh đã nghĩ rất lâu em tại sao sẽ tức giận."
"Dung Dung, anh không đủ tôn trọng em, đúng không?"
"Thực ra, ba năm trước, anh đã đem em xem như bà xã của mình rồi. Em là tình yêu duy nhất trong cuộc đời anh."
Ba năm trước? Nhan Khanh sớm như vậy đã thích hắn sao? Lâm Dung lúc này mới phát hiện hắn vẫn luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn, kỳ thực ở nơi này những chi tiết nhỏ này không đáng kể, hắn luôn cảm thấy quan hệ cùng với Nhan Khanh quá mức không vững chắc, quá mức không làm cho người an tâm.
Đây là lần đầu tiên Nhan Khanh đối với hắn thổ lộ nội tâm của chính mình với hắn, hơn nữa còn là dùng thân phận người yêu.
Lâm Dung cảm thấy được càng ngày càng không khống chế được cảm giác khó chịu, nếu như cảm giác trụy xuống căng trướng không nghiêm trọng như vậy, bụng cũng không đau như vậy là tốt rồi.....
Nhan Khanh vuốt ve chiếc nhẫn Lâm Dung không có tháo xuống kia, nội tâm lại có dũng khí.
"Anh cuối cùng là sợ khi biểu đạt nỗi sợ hãi của chính mình, nghĩ rằng điều đó sẽ khiến em chán ghét và xem thường anh."
"Sách lung ta lung tung anh đều ném đi rồi. Em nói đúng, chiêu trò có thể là giả, nhưng tình yêu của anh dành cho em là thật."
Nhan Khanh nghĩ thông suốt điểm này, giải khai phép thuật, xoay thân thể Lâm Dung về hướng anh, đang muốn hảo hảo biểu đạt cõi lòng.
Lâm Dung mặc dù có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng hiện tại cả người đều phát run, hàm răng cắn môi liều mạng nhịn xuống đau đớn, mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng.
Hắn phát hiện mình có thể nói chuyện, khàn cổ họng gầm nhẹ.
"Nhan Khanh... Em đau quá a..."
Mới vừa nói xong, hắn liền cảm thấy hạ thân truyền đến một dòng nước ấm.
"Anh... anh mau giúp em nhìn... em... có phải là sẩy thai rồi!"
Nhan Khanh sợ đến hồn vía lên mây, nhảy dựng lên bật đèn, mở chăn ra vừa nhìn, chỉ thấy hậu huyệt Lâm Dung ra máu, từ bên trong quần lót in ra, trên khăn trải giường xuất hiện một vũng nhỏ màu đỏ.
--------------------
Lời tác giả:
Không có khó sinh! Yên tâm!.
Còn vài chương nữa là kết thúc, cảm ơn các bạn nhỏ đáng yêu đã theo dõi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top