Chương 29: Dạy chồng
Edit: medaomatcuatieuthu.
Nhan Khanh đi theo Lâm Dung vào trong phòng, Lâm Dung ngồi trên giường, Nhan Khanh vừa muốn ngồi cùng em ấy, lại bị Lâm Dung dùng móng vuốt đập một cái.
"Đứng đó cho tôi, đừng lại gần tôi," trong lòng Lâm Dung cực kỳ cực kỳ tức giận, nhưng hắn có chuyện còn muốn hỏi rõ ràng, "Tôi hỏi, anh trả lời."
Nhan Khanh thành thật đứng lại: "Được, em hỏi."
"Vấn đề thứ nhất, tôi vì sao lại mang thai?"
"Ba năm trước ở thôn Đại Diên hai chúng ta chuyện nên làm đều đã làm, tinh trùng loài xà của bọn anh có thể sống trong cơ thể mẹ 3-5 năm, cho nên..."
Rất tốt, ba năm trước.
Lâm Dung cười lạnh một tiếng: "Khi đó anh đã biết tình trạng thân thể của tôi? là cố ý?"
"Thời điểm giúp em giải quyết phiền phức tình cờ biết được. Cũng không phải cố ý... là không kìm lòng được... Thế nhưng cũng không nghĩ đến em thật sự có thể mang thai..." Nhan Khanh càng nói càng cảm thấy chính mình quá cầm thú.
Lâm Dung tức cười, vô cùng tốt, khi đó chính hắn còn không biết thể chất của hắn.
"Vấn đề thứ hai, ba năm trước tại sao không từ mà biệt?"
Lần này Nhan Khanh trầm mặc một lát, mới trả lời: "Lúc đó anh có được một cơ duyên, nhưng mà không xác định được nó có thể hóa thành hình người hay không, cũng không biết cần thời gian tu luyện bao lâu. Trong lòng âm thầm nghĩ muốn em chờ anh, nhưng lại vừa sợ em thật sự chờ anh."
"Không xác định có thể hoá hình ngươi còn làm cho tôi mang thai? Anh có nghĩ tới hay không nếu như anh không thể hoá hình, vậy tôi tính là gì? Bảo bảo trong bụng... lại tính là gì?" Lâm Dung tuy rằng vẫn chưa tiếp thu sự thật chuyện mình đã có bảo bảo, nhưng vừa nghe đến câu trả lời của anh liền tức giận trong lòng.
"Xin lỗi. Dung Dung, tất cả đều là lỗi của anh. Anh ích kỷ, anh thích em, anh đã sớm xem em thành bà xã của mình..."
"Vợ của anh? Ai cho anh mặt mũi?" Lâm Dung khó có thể tin mà nhìn Nhan Khanh, thế nhưng Nhan Khanh quá cao, vẫn luôn ngước đầu nhìn như thế quá mệt mỏi, hắn hung dữ mà nói, "Anh ngồi xổm xuống cho tôi! Tôi cho anh biết, tôi không phải bà xã của anh, tôi không cần một bạn đời việc gì cũng đều gạt tôi."
Nhan Khanh nghe lời ngồi xổm xuống, đối diện cùng Lâm Dung, anh thật sự là rất yêu thích bộ dáng long miêu xù lông này, cho dù là thở phì phì, cũng rất đáng yêu, nhìn qua một chút lực uy hiếp cũng không có.
"Ở Thương Cổ Sơn lần đầu tiên anh nhìn thấy em liền biết em có bảo bảo của chúng ta, mà anh lại không biết em có bằng lòng chấp nhận anh hay không, không có can đảm cùng em nhìn nhận nhau."
"Anh khi đó đã nghĩ vì cuộc sống tương lai của chúng ta mà nỗ lực, anh nghe nói người thời đại này kết hôn phải có nhà có xe, anh đang chuẩn bị những điều này, chúng ta rất nhanh có thể chuyển đến nhà mới. Anh cũng đang cố gắng làm việc kiếm tiền, Dung Dung, em đi cùng anh nhất định sẽ không chịu khổ, anh sẽ đối xử thật tốt với em, đi cùng với anh được không?" Nhan Khanh nhớ lại lời dặn của dì Thái, thành khẩn cam kết cùng Lâm Dung.
"Tôi không đồng ý." Lâm Dung cảm thấy rất mệt, "Nhan Khanh, giữa chúng ta là bất bình đẳng, anh căn bản không có xem tôi như là bạn đời, chẳng qua chỉ xem như đứa nhỏ, có việc gì cũng sẽ không cùng tôi trao đổi, tôi cái gì cũng không cần biết đến, chỉ cần tiếp nhận sự sắp xếp của anh là được rồi, có đúng không?"
"Không phải... anh..." Nhan Khanh muốn giải thích, lại phát hiện Lâm Dung nói một phần là sự thật, anh thật sự không có cùng Lâm Dung bàn bạc qua bất cứ chuyện gì, anh bỗng nhiên có chút hoảng hốt, vội vã muốn chứng minh một điều gì đó, "Nhưng mà rõ ràng là em thích anh, em một mực chờ đợi anh, cho dù anh biến thành Tần Ngôn, em cũng hoàn toàn thích anh, chúng ta..."
"Câm miệng! Không cần nói nữa!" Anh không đề cập tới chuyện này còn tốt, vừa nhắc đến, Lâm Dung càng cảm thấy được chính mình ngu ngốc, "Tôi thật sự rất ngu ngốc không phải sao? Vẫn luôn bị anh đùa bỡn trong lòng bàn tay, ba năm trước anh gạt tôi, khi đó là tôi ngốc, tôi nhận, thích anh tôi cũng nhận. Ba năm sau anh lại gạt tôi, cảm thấy được như vậy chơi rất vui có đúng không?"
Lâm Dung viền mắt đều đỏ lên, nhưng hắn không muốn khóc ra, không muốn chính mình không có tiền đồ như vậy.
"Ba năm đối với anh mà nói có lẽ không tính là gì, nhưng mà tôi..." Nhớ tới ba năm nay hắn cả ngày lẫn đêm dằn vặt, thấy vật nhớ người, hết lần này đến lần khác đều hy vọng trong vô ích, Lâm Dung không khỏi bi thương vô cùng, "Nhìn tôi giãy dụa giữa quá khứ và cuộc sống hiện tại, do dự không biết có nên quên Nhan Khanh, tiếp thu Tần Ngôn không, anh rất đắc ý đúng không."
"Anh căn bản cũng sẽ không quý trọng tình cảm người khác đối với anh, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh."
Lâm Dung quay người, không muốn đối diện cùng anh.
Nhan Khanh trợn to hai mắt, không muốn tin đây là Lâm Dung mấy tiếng trước còn đỏ mặt tỏ tình cùng anh, anh chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, năng lực xử lý hoàn toàn là số không, chỉ có thể dựa vào phản ứng bản năng.
"Anh sẽ không đi, em ở đâu, anh liền ở đó."
"Được, vậy thì tôi đi."
Lâm Dung nhảy xuống giường, vốn định mở cửa, nhưng phát hiện hình dáng của mình quá thấp không có cách nào chạm đến chốt cửa, không thể làm gì khác hơn là di chuyển tới trước cửa sổ, chuẩn bị dọc theo cửa sổ từ ban công nhảy ra ngoài.
Nhưng mà đúng vào lúc này, phía sau lưng Lâm Dung đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí tức rất lớn, áp chế mọi động tác của long miêu.
Nhan Khanh đi tới ôm lấy long miêu, ôm vào trong lồng ngực thật chặt.
"Anh buông ra..."
"Không thể được!" Nhan Khanh nói như chém đinh chặt sắt, "Anh cả đời này cũng sẽ không buông em ra. Em đừng có mơ!"
"Cho dù em có chạy, anh cũng có thể đem em bắt trở về, trong bụng em còn có bảo bảo của chúng ta, đi đến nơi nào anh đều có thể cảm ứng được."
"Em có thể đánh anh, mắng anh, chỉ cần em ở bên cạnh anh, em đối với anh như thế nào cũng được."
Lâm Dung nghiến răng nghiến lợi: "Đánh anh có ích lợi gì? Tôi lại đánh không lại anh! Anh toàn là áp chế tôi! Anh nghe không hiểu lời nói của tôi sao?"
Nhan Khanh đem Lâm Dung xoay lại, hai người mặt đối mặt, lại phát hiện Lâm Dung lời nói hung ác, đôi mắt đã hồng hồng, nước mắt muốn rơi lại không rơi, con ngươi đen nhánh nhìn anh chằm chằm, khiến cho tâm hắn đều run lên một cái.
Hắn đành phải vụng về từng chút từng mà xoa xoa lưng long miêu, cảm thụ được sự nhẵn nhụi mềm mại, càng ngày càng không muốn buông tay.
Lâm Dung nghiêng đầu, mỏi mệt nói: "Xin anh tôn trọng sự lựa chọn của tôi, xem như là... xem như là cho bảo bảo chúng ta chút mặt mũi."
"Xin lỗi, Dung Dung, " Nhan Khanh cố chấp lắc đầu, "Ngoại trừ tách ra, anh cái gì cũng có thể đồng ý với em."
"Em bây giờ đang trong thời gian mang thai, bác sĩ nói lúc nào cũng có thể sẽ sinh, hơn nữa còn có thời kỳ động dục nguy hiểm, anh sẽ một tấc cũng không rời mà chăm sóc cho em."
"Trong khoảng thời gian này, anh sẽ không ép em làm bất cứ chuyện gì, sau này anh cũng sẽ không lừa gạt em nữa, hãy để anh chăm sóc em và bảo bảo, được không?"
Lâm Dung chưa từng cảm thấy chán ghét bản thể mình giống như bây giờ, đánh cũng đánh không lại, mắng cũng vô dụng, chỉ có thể bị hắn bắt vào trong tay, cái gì cũng làm không được.
Hắn cúi đầu nhìn bụng của mình một chút, nháy mắt yên lặng.
Xin lỗi a, bảo bảo.
"Chờ sinh xong."
"Cái gì?"
"Sau khi sinh xong, bảo bảo cho anh nuôi, tôi đi. Nếu không thì, tôi sẽ tạo ra phương pháp chạy trốn."
Nhan Khanh sờ sờ đầu long miêu, lưu lại một nụ hôn nhẹ nhàng ở trên trán.
"Được, đều nghe theo em."
"Bốp", mặt Nhan Khanh bị móng vuốt long miêu phẩy một cái, nghiêng hướng bên cạnh một chút.
Long miêu dùng bàn tay nho nhỏ đầy thịt chỉ vào Nhan Khanh, lông đều dựng lên.
"Đã nói không được đụng vào tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top