Chương 24: Thầm mến.
Edit: medaomatcuatieuthu.
Quản lý Triệu gọi điện đến, là bởi vì ngày mai đột nhiên nhận được nhiệm vụ, sẽ có vài nhóm khách hàng tiềm năng mang theo bọn trẻ lại đây tham quan, cho nên ngày mai Tần Ngôn không cần tham gia lớp học chính thức, chỉ cần biểu diễn kĩ thuật cưỡi ngựa chỉ cần như vậy thôi.
Tần Ngôn đồng ý vừa cúp điện thoại liền thấy Lâm Dung đứng ở bên cạnh anh, đem ví tiền trả lại đây. Tần Ngôn nhận lấy, tiện tay bỏ vào trong túi.
Ngày hôm nay vì phỏng vấn xin việc, Tần Ngôn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen cùng giày da màu nâu đậm, còn phối với cặp công văn bằng da màu đen, cũng có mùi vị tinh anh*.
*Tinh anh: Giới tinh hoa là những người thành đạt trong xã hội, vượt trội hơn hầu hết quần chúng về nhiều mặt như năng lực, tri thức, lòng dũng cảm, tài sản, trình độ văn hóa. Thuộc về xã hội. Tầng lớp thượng lưu là tầng lớp thành đạt, có của cải và địa vị xã hội, có những mối quan hệ và xuất thân xã hội nhất định.
Lâm Dung ở bên cạnh nhìn, cảm thấy được Tần Ngôn thực sự là có bề ngoài đẹp cùng dáng người tốt, quả thực là lịch sự lại không bại hoại.
Sau khi lấy đồ ăn xong, hai người đi trên con đường chính của khuôn viên sân trường, hai bên là cây thủy sam* thẳng tắp, cả khu vườn đều rợp bóng mát, đèn đường không sáng kéo dài cái bóng ở sau lưng bọn họ kéo đến thon dài.
Cây thủy sam
Bên người qua lại đều là gương mặt trẻ tuổi, đám bạn thân hẹn nhau đi quán ăn ăn cơm, có nói có cười đồng thời cùng bạn cùng phòng trở về ký túc xá, các đôi tình nhân thân mật mà tay trong tay hẹn hò, điều này đem đường phố buổi tối ngày hè bình thường trở nên náo nhiệt thoải mái.
"Nguyên lai khuôn viên trường đại học là trông như thế này.
"Đúng, anh chưa từng học đại học sao?"
Tần Ngôn lắc đầu một cái, đem đồ vật tay trái đều chuyển đến tay phải đồng thời xách hết, dùng ra tay trái ôm lấy vai Lâm Dung, thần thanh khí sảng hướng cổng trường học mà đi.
"Dùng tay ôm người mình thích như vậy, quang minh chính đại đi ở bên ngoài, là chuyện anh suy nghĩ rất lâu rất lâu rồi."
Đến rồi đến rồi! Tiếng chuông báo động trong lòng Lâm Dung vang lên! Tần Ngôn quả nhiên thầm mến chính mình!!"Người thích" không phải là hắn à!
Hắn biết mà sẽ không có ai không có chuyện gì lại để bức ảnh người khác ở trong ví tiền a, trăm phương ngàn kế từ Thương Cổ Sơn đuổi tới Tước thành, làm bạn cùng phòng của hắn, cho hắn ăn, cắt hoa quả rót sữa bò cho hắn, đối với hắn chăm sóc như vậy! Hơn nữa ở chung ngày đầu tiên liền nói thích nam nhân! Quả thực chính là ám chỉ trần trụi!
Nội tâm Lâm Dung gào thét, mặt ngoài lại vô cùng bình tĩnh, Tần Ngôn khi đang nói chuyện khí tức ấm áp phun vào bên tai hắn, làm cho vành tai hắn cũng giật giật một chút, có chút ửng hồng, cùng lỗ tai nhỏ lông xù dựng thẳng lên của long miêu động động giống nhau như đúc, bị Tần Ngôn bắt được, y liều mạng nhịn xuống dục vọng muốn liếm của chính mình.
"Anh và bạn trai cũ... là tình yêu không công khai sao?" Lâm Dung tuy rằng nội tâm phức tạp, nhưng vẫn là bắt được trọng điểm trong lời nói.
"Không tính là tình yêu không công khai, mà không có phương pháp quang minh chính đại đi chung với nhau giống như vậy." Giọng có hơi tiếc nuối.
Chặn đường mười phút ngắn ngủi này Lâm Dung đi được rất là dày vò, sự thật này tuy rằng cơ bản xác nhận Tần Ngôn thầm mến hắn, nhưng xuất phát từ một số nguyên nhân bên trong, hắn không nghĩ đâm thủng, một khi đâm thủng liền mang ý nghĩa hắn nhất định phải làm ra lựa chọn.
Mãi đến tận khi về đến nhà ăn cơm tối xong nằm ở trên giường, Lâm Dung tâm lý vẫn chưa có bình phục lại.
Nói một cách công bằng hắn thật sự không một chút nào chán ghét hành vi này kia của Tần Ngôn đối với hắn, thậm chí còn mơ hồ đối với y có một ít hảo cảm, nhưng là trong lòng hắn vẫn luôn có một vướng mắc không có lời giải.
Ba năm trước hắn mơ mơ hồ hồ mà cùng Nhan Khanh xảy ra quan hệ, cho rằng là " Giải quyết nhu cầu lẫn nhau", đem nuông chiều của Nhan Khanh, chăm sóc đối với hắn, đều xem là "Tình huynh đệ", hắn chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ thích một đại xà.
Mãi cho đến ngày hôm đó tỉnh lại phát hiện Nhan Khanh không thấy, tìm thế nào cũng không tìm được, tâm lý tức giận Nhan Khanh không từ mà biệt, liền cùng ba mẹ trở về nhà.
Sau đó hắn thường thường chọn lấy thời gian nghỉ hè trở về thôn Đại Diên mấy lần, vẫn không có bất kỳ hình bóng của Nhan Khanh, trong xà động cũng không có dấu vết ai đã trở lại. Hắn hỏi gia gia, gia gia cũng không biết Nhan Khanh đi nơi nào, chỉ bảo hắn an tâm học tập, nói y sẽ trở về.
Sẽ trở về cái rắm.
Hắn thấy Nhan Khanh là cùng cái sư tỷ đồng môn kia vui đến quên cả trở về thì có.
Hắn thật ngốc, bất tri bất giác liền đem trái tim của chính mình đều ném vào rồi, người ta sống nhiều năm như vậy, cái gì chưa từng thấy qua? Làm sao có thể sẽ thật sự yêu thích hắn chỉ là con long miêu chứ?
Thời gian hậm rãi trôi, sau kỳ thi tuyển sinh hắn vào trường đại học, hắn cũng có một cuộc sống mới không giống như trước, hắn không cố chấp bởi chuyện này nữa cũng không đến thôn Đại Diên nữa, hắn xem như Nhan Khanh đã chết.
Chỉ là mỗi lần nhìn thấy cái Thanh Tiêu này, hắn sẽ nhớ tới mùa hè năm 17 tuổi ấy, chính mình ở bên trong đồng ruộng nông thôn, đụng tới chút chuyện lớn như cái rắm cũng sẽ thổi một lần còi, mang theo Nhan Khanh diễu võ dương oai, làm cho y cho mình thể diện.
Nghĩ tới đây, Lâm Dung từ dưới gối lấy ra Thanh Tiêu, để trong tay nghịch nó một lúc, rồi đặt lên miệng nhẹ nhàng thổi.
Thổi xong hắn hai chân bắt chéo, đem Thanh Tiêu thả ở phía trước thân mình, nhìn chằm chằm nửa ngày.
Gió yên sóng lặng.
Không có thanh xà, không có Nhan Khanh.
Mấy năm qua mỗi một lần thổi, đều giống nhau. Nói cái gì thổi còi sẽ xuất hiện, đều là lừa người.
Cửa phòng ngay tại lúc này bị gõ vang, Lâm Dung ngẩn người, xuống giường thật nhanh, dép lê cũng không kịp mang, vội vội vã vã mà mở cửa ra: "Nhan... Tại sao là anh?"
Đứng ngoài cửa chính là Tần Ngôn mới vừa tắm xong mặc áo ba lỗ màu đen cùng quần đùi, trên tóc anh ấy ướt nhẹp, trên người còn có giọt nước chưa khô, hiển nhiên là vội vàng lại đây gõ cửa.
"Anh nghe thấy nơi này của em có chút âm thanh, liền tới xem xem..." Tần Ngôn còn chưa nói xong, liền thấy Lâm Dung biểu tình có chút không đúng.
Đôi mắt này thay vì nói đang nhìn anh, không bằng nói là đang xuyên thấu qua anh nhìn thấy người nào đó, thời điểm mở cửa trên mặt biểu tình từ hưng phấn biến thành mê man cùng thất lạc.
Giống như một con tiểu long miêu lạc đường.
Tần Ngôn đột nhiên quên mất muốn nói gì, chỉ là xuất phát từ bản năng vươn hai tay ra đem Lâm Dung kéo vào trong lồng ngực.
Mới vừa tắm xong trên người Tần Ngôn mang theo mùi thơm sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái, xuyên thấu qua áo ba lỗ mỏng manh truyền đến, tràn đầy ở chóp mũi Lâm Dung.
Lâm Dung hít một hơi thật sâu, đẩy ra ôm ấp đã có điểm quen thuộc này: "Tôi không sao, cảm ơn. Anh nhanh đi nghỉ ngơi đi."
Cửa "Ầm" mà đóng lại.
Lâm Dung ở trong phòng đi qua đi lại.
Đã biết: Tần Ngôn thầm mến hắn, lại theo đuổi hắn. Chính mình cũng không ghét hắn, không ngại phát triển thân mật quan hệ hơn.
Cầu giải đáp: ?
Thở dài, Lâm Dung dừng bước lại, đi tới bên cạnh tủ đầu giường mở ra ngăn kéo, nhẫn tâm, đem Thanh Tiêu ném vào.
"Ta cho ngươi biết, hiện tại có một anh chàng rất rất đẹp trai đang theo đuổi ta, ta... Ta cũng rất thích anh ấy."
"Nếu ngươi không trở lại, vậy ngươi chắc chắn cũng không ngại đâu. Đồ vật quỷ quái ngươi để lại ta cũng không cần."
Tuyên bố xong, tắt đèn, lên giường, tiến vào ổ chăn, Lâm Dung làm liền một mạch, cưỡng bách chính mình ngủ.
Mà Nhan Khanh hoá hình thành tiểu thanh xà lén lút tiến vào gian phòng, không cẩn thận chứng kiến toàn bộ quá trình.
Bà xã anh xem trọng anh, nhưng lại không cần anh nữa, anh đến cùng nên vui vẻ hay nên khóc a?
--------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top