Chương 22: Thanh Tiêu.

   

Edit: medaomatcuatieuthu.

Tần Ngôn ở trong phòng thu thập nửa ngày, mới miễn cưỡng đem chăn ga gối nệm bao xong, trong rương đồ vật đều dọn xong, còn chưa kịp uống ngụm nước, mở cửa phòng liền thấy Lâm Dung từ tủ lạnh cầm túi sủi cảo đông, đang định đi vào nhà bếp.

"Em ăn tối chính là cái này?"

"Đúng a, tôi không biết làm cơm mà, nên ăn chút sủi cảo tùy tiện đối phó một chút." Lâm Dung nhún nhún vai tùy ý nói.

"Vậy em lúc thường ăn cái gì?"

"Lúc thường ăn ở nhà ăn trường học a, có lúc cũng sẽ cùng bạn học xuống quán ăn", Lâm Dung suy nghĩ một chút nói bổ sung, "Hai ngày nay cuối tuần cho nên ở nhà ăn, ngày mai thứ hai, tôi liền đi học, tôi cũng sẽ ở bên ngoài ăn xong mới về nhà."

"Như vậy thật không có dinh dưỡng, "Tần Ngôn giành lại túi bánh sủi cảo nhét về tủ lạnh, quay người cầm chìa khóa liền mở cửa, đưa lưng về phía Lâm Dung nói một câu, "Anh ra đi mua một ít thức ăn, lập tức sẽ trở về, em đừng đun nước sủi cảo."

"Không cần..." Lâm Dung cũng không kịp nói lời từ chối, Tần Ngôn đã đóng cửa lại rời đi.

Tần Ngôn làm sao thích chăm sóc người như vậy? Bận rộn cả ngày không mệt mỏi sao?

Lâm Dung cảm giác mình tìm không phải bạn cùng phòng, quả thực giống như là cha. Nhưng rất kỳ quái, bị Tần Ngôn chăm sóc như vậy, hắn thật giống cũng không có rất phản cảm hoặc là không quen, cảm thấy được... còn rất tự nhiên?

Lắc lắc đầu, Lâm Dung vứt bỏ những ý nghĩ kỳ quái sang một bên, mở ti vi tùy tiện tìm chương trình tạp kỹ bắt đầu xem, giết thời gian.

Khoảng chừng sau 20 phút, Tần Ngôn mở cửa trở lại, nhìn ra được chạy rất gấp, trên người luôn luôn mát mẻ đều có mồ hôi.

Bên ngoài 35°, không đổ mồ hôi mới lạ... Lâm Dung trong lòng không thể nói được là tư vị gì, nhìn Tần Ngôn đem một hộp lại một hộp đồ ăn bày trên bàn, xoay người chạy đi phòng tắm vắt ướt khăn lông đi ra đưa cho anh.

"Cảm ơn, "Tần Ngôn nhận lấy, tùy ý lau ở trên mặt, liền đem khăn mặt tiện tay vứt ở trên bàn, gọi Lâm Dung ăn cơm, "Buổi chiều anh nhìn thấy siêu thị bên cạnh có quán cơm rất sạch sẽ, đi vào gọi vài món ăn, em ăn xem, không thích cái nào nói lần sau đổi lại."

Nhà hàng gia đình này là ẩm thực hangbang*, ông chủ là người Chiết Giang, Lâm Dung cũng thường thường đến ăn, tâm trạng hắn có chút cảm động, nhìn Tần Ngôn cổ còn đọng mồ hôi, cầm lấy khăn mặt trên bàn tỉ mỉ mà lau mồ hôi cho anh.

*Ẩm thực Hangbang tên gọi khác:
Ẩm thực Hàng Châu; Ẩm thực Chiết Giang.

Ẩm thực Hangbang là một phần quan trọng trong văn hóa ẩm thực của Chiết Giang và thuộc một thể loại ẩm thực quan trọng của Chiết Giang, tạo nên ẩm thực Chiết Giang truyền thống cùng với ẩm thực Ninh Ba , ẩm thực Ôn Châu và ẩm thực Thiệu Hưng. Hương vị của ẩm thực Hangbang chủ yếu là mặn và hơi ngọt.
       
              Thịt Đông Pha

           Cá giấm Tây Hồ




"Tôi rất thích ăn quán này, anh cực khổ rồi, lần sau không cần phiền toái như vậy."

Khăn mặt lạnh dính lên cổ, Tần Ngôn cảm thấy rất mãn nguyện.

Bà xã lau mồ hôi cho anh, vậy thì mãn nguyện hơn.

"Anh đi tắm, em ăn trước đi." Hắn thuận tay xoa xoa đỉnh đầu Lâm Dung nghĩ thầm hóa hình người chính là rất tốt, có thể ôm Dung Dung, còn có thể sờ Dung Dung, "Em thứ hai đến thứ sáu đều có giờ học?"

Lâm Dung thuần thục mở ra cái nắp, tách đũa ra: "Xem tình huống, mỗi tuần thời khoá biểu đều không giống nhau lắm."

"Nơi này gần trường học của em không?"

"Rất gần, đi bộ10 phút là đến," Lâm Dung gắp lên một khối cà bao thịt, miệng cắn một ngụm, bị nước xốt chua ngọt tràn ngập ở trên đầu lưỡi, thoải mái híp mắt một cái, "Ân, ăn vẫn ngon như vậy!"

"Vậy anh ngày mai tới tìm em cùng nhau ăn cơm tối." Tần Ngôn tay lại ngứa, cảm thấy được cái bộ dáng này của em ấy vô cùng đáng yêu.

Dáng dấp kia quả thực chính là một cái chuột nhỏ tham ăn, hắn không khỏi bắt đầu nghĩ, không biết bản thể long miêu của Dung Dung là cái hình dáng gì, lông là màu trắng hay vẫn là màu xám, hình thể là bao lớn?

"Anh không đi làm sao?"

"Anh dự định đi tìm công việc trong mấy ngày này, đã có phương hướng rồi."

"Phương hướng gì?" Lâm Dung vừa ăn vừa hỏi, âm thanh có chút mơ hồ không rõ.

"Giáo dục trẻ em."

"Phốc..." Lâm Dung một ngụm canh không cẩn thận phun ra ngoài, "Anh muốn đi làm lão sư?"

Tần Ngôn lắc đầu một cái, rút ra tờ khăn giấy giúp Lâm Dung lau một bên miệng dính canh: "Ngày mai trước tiên đi nhìn kỹ hẵng nói, buổi tối tới tìm em ăn cơm, chờ anh."

Lâm Dung phản xạ có điều kiện né tránh, quay mặt sang một bên, ngược lại vừa vặn đem miệng mình chạm vào lòng bàn tay Tần Ngôn, ngón tay Tần Ngôn cách tờ khăn giấy thật mỏng kề sát ở khóe miệng hắn, phút chốc Lâm Dung cảm thấy được mặt đều muốn thiêu cháy.

Tần Ngôn này, như thế nào một chút đều không hiểu nam nam thụ thụ bất thân chứ?

—————————

Lâm Dung nằm ở trên giường chơi điện thoại di động, trong đầu vẫn luôn có bức tranh vẫy thế nào cũng không đi.

Hắn mới vừa ăn cơm tối xong, đang đứng một chốc cho tiêu cơm, nhìn thấy Tần Ngôn tắm xong từ phòng tắm đi ra.

Nếu như chỉ là đi ra liền thôi, điều quan trọng là Tần Ngôn vậy mà chỉ mặc một cái quần lót!

Quần lót tam giác màu lam đậm bao lấy bộ vị mấu chốt, phía trước căng phồng, cái mông phía sau từ bên trong quần lộ một nửa ra, thoạt nhìn rất rắn chắc rất cong.

Thân trên cơ ngực to lớn, lưng rộng rãi, hạ thân một đôi chân dài, trên bắp chân tất cả đều là lông chân màu đen, đường nét bắp thịt trên cẳng chân đẹp đẽ.

( Ulatroi xà biến hình cũng có lông chân??)

Vóc người đẹp giống như là người mẫu nam, kích thước nơi đó cũng .....

Lâm Dung thật vất vả mới dời mắt, trước đây thời điểm ở cùng Lưu Tự, Lưu Tự xem như lộ trym ra ở phòng khách đi hắn đều có thể ngoảnh mặt làm ngơ, bây giờ người ta còn mặc quần lót, ở trước mắt hắn loáng một cái hắn vậy mà đều có thể có những suy nghĩ vẫn vơ.

"Thật ngại quá, anh quên mất mang đồ ngủ vào phòng tắm." Tần Ngôn giải thích.

"Ồ..." Lâm Dung đôi mắt nhìn loạn khắp nơi, nghĩ thầm anh làm sao còn không vào phòng mặc đồ ngủ đi, còn dường như cố ý đối nghịch hướng trước mặt hắn mà đứng.

Tần Ngôn cứ như vậy mặc chiếc quần lót mở ra tủ lạnh rót một ly sữa bò, đi tới trước mặt Lâm Dung: "Đến, trước khi đi ngủ uống một chút sữa bò."

Lâm Dung không muốn nhìn thấy thân thể này lắc lư ở trước mắt, nhanh chóng nhận lấy, ăn tươi nuốt sống mà hai, ba ngụm uống vào, Tần Ngôn hài lòng gật gật đầu, lúc này mới đi vào phòng của mình.

Nghĩ tới đây, Lâm Dung phát hiện mình dĩ nhiên nổi lên phản ứng.

Lẽ nào thật sự là quá lâu không có sinh hoạt tình dục? Chính mình cũng đói khát thành như vậy sao?

Hắn đem máy điều hòa mở thấp một chút, kéo cao chăn đem cả người che ở bên trong ép buộc chính mình ngủ.

—————————

Nửa đêm, trong phòng đen như mực yên lặng, máy điều hòa đã tiến vào trạng thái nghỉ ngơi đình chỉ thổi gió, chỉ nghe được tiếng hít thở đều đều của người kia trên giường. Lúc này cửa phòng bị mở ra một cái khe rất nhỏ, có một tiểu thanh xà thuận khe hở chui vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tiểu thanh xà một đường bò đến trên giường, bò lên trên cổ tay phải Lâm Dung thuần thục mà quấn lên.

Lâm Dung vốn đã ngủ rất say, đột nhiên duỗi tay trái ra chạm vào cổ tay phải, sau khi chạm vào thân thể tiểu thanh xà, dùng đầu ngón tay sờ liên tục, như xác nhận điều gì đó, dường như, trong miệng cũng lẩm bẩm với chính mình.

Tiểu thanh xà đem thân thể biến lớn một chút, ghé đầu lại gần bên khoé miệng Lâm Dung cẩn thận nghe.

"Nhan Khanh... . . . Nhan Khanh... . . ."

Nghe thấy Lâm Dung gọi tên của mình, Nhan Khanh cũng không nhịn được nữa, trực tiếp biến thành hình người, đem Lâm Dung kéo vào trong lồng ngực của mình, hôn lên mặt của em ấy một cái nói: "Dung Dung, Dung Dung, anh ở đây."

Ai biết Lâm Dung lại trở nên vô cùng bất an, hắn co lại ở trong lồng ngực Nhan Khanh, sờ cổ tay trống trơn, lắc đầu một lần lại một lần mà nói: "Nhan Khanh... Nhan Khanh không còn... Nhan Khanh đi rồi..... Ta không tìm được ngươi... Ngươi ở nơi nào a..."

"Anh không đi, anh ở đây, Dung Dung, em sờ sờ anh, anh vẫn đang ở đây." Nhan Khanh lo lắng trả lời, cầm lấy tay Lâm Dung kề sát vào lồng ngực mình, nhưng hắn cúi đầu xuống, lại nhìn thấy Lâm Dung căn bản không tỉnh, chỉ là đang nói mơ.

Lâm Dung chau mày, hai mắt nhắm nghiền, không biết mơ tới cái gì, ngữ khí lại trở nên hung hăng: "Nhan Khanh... Con mẹ nó ngươi mãi mãi cũng không nên quay lại!"

Nói xong câu này, trong phòng liền khôi phục yên tĩnh, tay Lâm Dung đặt ở trước ngực Nhan Khanh nắm thật chặt thành nắm đấm.

Nhan Khanh nhẹ nhàng mở ra ngón tay em ấy bởi vì dùng sức mà trở nên trắng, muốn dùng mười ngón chính mình cùng hắn đang vào nhau, lại phát hiện lòng bàn tay phải Lâm Dung tay tựa hồ đang siết thứ gì.

Dựa vào một chút ánh trăng ngoài cửa sổ, y nhìn thấy bên trong tay nắm không buông kia, là một cái Thanh Tiêu nho nhỏ.

Nhan Khanh cảm thấy được trái tim chính mình bị nhéo một cái tàn nhẫn.

Những năm này, Dung Dung đều là thế này phải không?

Khi tỉnh táo nói không nhớ hắn, hắn đã chết.

Lúc ngủ lại đem Thanh Tiêu nắm ở lòng bàn tay.

Mà hắn giờ khắc này ngoại trừ ôm Lâm Dung thật chặt, cái gì cũng không thể làm.

Dung Dung còn có thể chấp nhận anh sao?

Một lúc lâu, Lâm Dung hô hấp mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Nhan Khanh rốt cuộc biết chính mình không từ mà biệt có bao nhiêu tổn thương người.

"Xin lỗi, Dung Dung."

--------------------

Lâm Dung: Nam nam thụ thụ bất thân.

Nhan Khanh: Xà -- long miêu thì sao?

Lâm Dung: ... . . .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top