Chap 48

Trước khi rời khỏi SM, tôi đã được dặn là dù cho có bất cứ chuyện gì xãy ra đi chăng nữa thì cũng tuyệt đối không được để người khác biết thân phận của mình. Thêm vào đó, tôi cũng đã được cho biết trước là Qri sẽ thay tôi đánh lạc hướng mọi người trong thời gian hai chúng tôi ở Học Viện JYP. Cho nên, tôi không còn lấy làm lạ về hành động lần này của Qri, mà chỉ đành im hơi lặng tiếng trước cảnh cả trường JYP xôn xao lên vì Princess Qri.

Tôi đưa mắt nhìn ra bên ngoài của sổ. Nắng vàng ấm áp rực rỡ đang phủ lấy những ngọn cây xum xuê màu xanh tươi tắn. Phía trên bục giảng, cô giáo dạy môn Anh Văn vẫn cứ thao thao bất tuyệt nói. Nghĩ về Qri bây giờ, tôi chợt buông một tiếng thở dài. Không công bằng chút nào! Ý tôi nói là với Qri ấy. Vì sao chị ấy lại phải vì tôi mà bôn ba bản thân mình như vậy chứ? Câu trả lời duy nhất mà tôi có thể tìm thấy cho chính mình cũng hết sức điên rồ. Vì tôi là Princess, mà Princess thì cần được bảo vệ. Tôi nhíu mày. Sao Princess lại được ưu ái như thế? Tôi thậm chí còn chưa biết mình có thể làm được những gì với thân phận của một Princess nữa là. Tất cả những gì trong hiện tại trước mắt tôi chính là hình tượng một Princess ngồi ngây ra đó để người ta tôn kính và nâng niu. Vậy có khác gì một con búp bê trong lồng kính chứ?

- So, being a Princess means being a doll, huh? [Vậy là một Princess cũng giống như làm một con búp bê, đúng không?]

Trong vô thức, tôi đã buột miệng nói ra một câu mà lòng mình đang nghĩ đến. Chừng nhận ra mình vừa bị hớ, tôi đã phải dở khóc dở cười vì tất cả những con mắt trong mắt trong lớp đều đang hướng về tôi. Cô giáo tiến lại gần tôi, đưa tay nâng gọng kính lên sát đôi mắt sắc của mình và hỏi lại :

- What did you just say, miss? [Cô vừa nói gì thế, thưa quý cô?]

Nụ cười trên môi tôi méo xệch. Trời ơi...sao tôi ước ngay giữa lớp bây giờ xuất hiện một cái lỗ để tôi có thể lập tức chui xuống đó quá. 

- Eh, it was nothing. I was just...just...[Ah, không cò gì đâu ạ. Em chỉ là...là...

- Just what? [Chỉ là thế nào?]

Cô giáo cúi xuống, dí mặt mình vào sát mặt tôi, còn mắt thì không rời khỏi mắt tôi. Dễ sợ quá! Tôi dường như sắp phát khóc trước cảnh này.

- I'm so sory. Please forget my words. [Em thành thậtxin lỗi cô. Xin hãy quên đi những gì em vừa nói đi ạ.]

Tôi vừa nuốt nước bọt, đánh ực một tiếng rõ to. Cô giáo trao cho tôi một cái nhìn đầy đe dọa :

- Pay attention, would you?! [ Tập trong nghe giảng đi] Even you're a student from other school, and also you're our guest, I still don't mind giving you some kind of punishment [Mặc dù em là học sinh đến từ trường khác và cũng là khách của chúng tôi, nhưng tôi không ngại đưa ra vài hình phạt cho chuyện này đâu]. Whatever, you're still a student under my class [Dù có thế nào đi nữa, em vẫn là học sinh dưới lớp của tôi]. Beside, what do you mean by saying Princess í just a doll? [bên cạnh đó, ý em là sao khi bảo Princess chỉ là một con búp bê thôi?]

Tất cả mọi cái nhìn từ nãy đến giờ vẫn chưa rời khỏi tôi. Dường như họ đang rất mong chờ lời giải thích của tôi về câu "Bening a Ptincess means being a doll". 

- Mind your words, girl [Hãy cẩn trọng lời nói của mình đi, cô bé]. You'd never know what are waiting for you outsite ò thí door [Em sẽ chẳng bao giờ có thể biết những gì đang đợi mình bên ngoài cánh cửa này đâu].

Tuy không hiểu cô đang nói những gì, à, hình như kì trước tôi đã có nói qua là môn Tiếng Anh của tôi không được tốt cho lắm rồi nhỉ! Vâng, tuy không hiểu cho lắm cô vừa nói những gì, nhưng tao trong lòng tôi có một cảm giác lạ lắm. Từng câu từng chữ của cô dường như đều ẩn chứa một ngụ ý gì đó rất đặc biệt đằng sau đó, mà chắc phải học thêm vài tháng nữa thì may ra tôi mới hiểu. Vấn đề ngôn ngữ ấy mà. Cô cho tôi cảm giác là có chuyện gì đó mà chỉ có cô mới biết, còn tôi thì không.

Nhưng là chuyện gì ta? Hay tại tôi quá đa cảm chăng?

- Okie, lets head back to the lession, move to...[Được rồi, chúng ta quay lại với bài học chính, chuyển sang phần...]

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi đặt mình trở lại ghế. Tôi không hề biết là lúc đó, có rất nhiều cái nhìn sắc lẻm đầy ác cảm đang thầm liếc sang chỗ mình. Rắc rối bắt đầu từ một câu nói vô tình.

Hệ quả sau một câu không nên nói trước mặt nhiều người như vậy là, tôi bị dồn vào sát hành lang lầu 1 giờ nghỉ trưa.

- Princess là búp bê...ý mày là sao chứ? Mày có tư cách gì mà dám nói Princess như thế?

Tôi gọi đây là nhóm Fans quá khích của Princess. Coi bộ tôi đã tự tìm khổ vào thân mình rồi.

- Princess cao quý hơn mày nghĩ nhiều , Cỡ như mày thì còn chưa xứng để dâng trà cho Princess đâu.

Tôi khẽ chau mày , Princess - theo như lời họ bảo, thì cứ như là một bậc thần thánh vậy.

- Princess có thể làm gì? Ah, ý tôi là Princess có thể làm gì cho mọi người, và phải làm thế nào thì mới là một Princess đúng nghĩa?

Tôi chưa bao giờ dám đặt ra câu hỏi kiểu này với những học sinh trường SM. Bởi vì tôi cứ thấy ngài ngại làm sao ấy. Nhưng với các học sinh ở đây thì khác. Có lẽ qua họ, tôi có thể tìm được câu trả lời cho chính mình.

- Ờ, Princess làm gì hở? Thì...thì...là...

Mấy mươi giây trôi qua, họ cứ ậm ừ như vậy. Tôi thở dài :

- Nghĩ là mọi người cũng không biết một Princess có thể làm những gì. Nếu như Princess chỉ là một cái tên gọi, và Princess tồn tại cũng đề được mọi người nâng niu và trân quý, tôn kính và bảo vệ ngày đêm, vậy Princess chẳng phải búp bê sao? Làm Princess thì sẽ được mọi người bao bọc kĩ lưỡng từ trong ra ngoài, và bản thân Princess thì chẳng có gì làm ngoài việc lượn lờ tới lui trước mặt mọi người và mỉm cười với họ. Princess như vậy thật ra chẳng có nghĩa lý gì cả, có khác gì so với một con búp bê quý giá trong lồng kính đề cho người ta ngắm? Nếu đã là thế, tôi nghĩ Princess tốt nhất là không nên tồn tại trên thế giới này.

Đấy là những lời nhận định rất chân thật về chính bản thân tôi, một Princess bất tài chỉ biết đứng đó chờ được che chở. Tôi đã nói những lời đó bằng một thái độ vô tư không thể tả, không hề hay rằng mình vừa vô ý, một lần nữa chọc giận bọn họ.

- Cô...cô dám...

Những cái nhìn sáng quắc đằng đằng sát khí này khiến cho tôi theo phản xạ, lùi sát về phía sau. Ôi, tôi lại gây họa nữa rồi.

....

Trong lúc tôi đang phải đương đầu với những mối nguy hiểm do cái tính hậu đậu và không bao giờ chịu suy nghĩ trước khi nói của mình, thì ở một chỗ khác cách đó không xa, Học Viện JYP xuất hiện bốn vị khách khác giới đang đi lòng vòng trong trường. Bốn chàng trai có vẻ ngoài hào hoa phong nhã đi cùng nhau đến phòng Hiệu Trưởng của trường. Bọn họ là học sinh trường YG, được sự nhờ vả của Hiệu Trưởng YG, họ sang JYP để đưa tin. Từ trước đến giờ, mối hai hệ giữa hai ngôi trường này vẫn rất tốt. Một trong số mấy đứa con trai ngáp dài :

- Oa..chán ơi là chán! Ah, làm xong chuyện này, chúng ta đi chơi điện tử nhé! Cái tiệm Game Online kì trước mình tới hình như đang có trò mới. Tôi rất muốn thử.

Và đề nghị của cậu ấy đã bị bác bỏ :

- Không! Không được trốn đi chơi. Chúng ta phải quay về trường để học nốt một tiết cuối chứ.

- Chậc, thì cũng có một tiết, cúp luôn có sao đâu.

Bị từ chối lần hai :

- Không được! G-Dragon à, tiết cuối là môn Văn. Tôi biết cậu cố ý trốn cô Văn mà, phải không? Vì cậu còn nợ lại một bài luận chưa nộp kì trước.

Bị nắm trúng đuôi, G-Dragon xuôi xị :

- Thì thôi, không đi nữa! Dạo này hình như các cậu trở nên hơi gắt gao với tôi nhỉ! Sao đây? Bộ tính thay Ba Mẹ quản lý tôi?

Tiếng đáp lại đầy vẻ “oán trách” :

- Cậu nói vậy mà nghe lọt lỗ tai sao? Thế vì ai mà kì trước cả đám bị nhà trường phạt dọn vệ sinh một tuần chứ? Nếu lúc đó cậu chịu nghe lời tụi này, thôi không tán gái để vô lớp thì tụi mình đâu bị trễ học. À, và sau đó, cậu còn đưa ra ý kiến leo trường trốn vào, báo hại cả bọn bị bảo vệ dí chạy tán loạn. Bây nhiêu đó hoạ cậu gây ra còn chưa đủ sao?

Bị phê phán dữ dội, G-Dragon đành xuống nước :

- Ấy...các cậu bớt giận đi mà. Các cậu mà giận thì mặt sẽ trông dễ sợ lắm! Nên nhớ là chúng ta đang ở trường JYP, học viện chỉ toàn Nữ Sinh. Mà ở một ngôi trường thế này thì chúng ta nên tỏ ra lịch thiệp tí xíu, vậy mới câu được mấy em chứ, phải không?

Và G-Dragon không biết là mình vừa dùng dầu để dập lửa :

- Dẹp chuyện trai gái ấy đi!

- Ơ...thì thôi không bàn nữa. Nghe lời tôi, làm ơn đừng cáu gắt như vậy mà.

TaeYang ngay lúc đó buột miệng hỏi một câu hỏi về chủ đề này :

- G-Dragon này, hỏi thật, con gái trường JYP và con gái trường SM, cậu thấy bên nào tốt hơn?

G-Dragon làm ra vẻ suy tư nghĩ ngợi dữ lắm. Hắn sờ cằm, nhíu mày, rồi thì nheo mắt. Được một lúc, hắn mới trịnh trọng đáp :

- Ừmm, mỗi bên một vẻ. Nhưng nếu lấy Princess làm đại diện của SM, và Victoria làm đại diện cho JYP, thì chắc chắn tôi sẽ chọn SM. Ai cũng nói Học Viện JYP là nơi đào tạo ra các thục nữ mà, phải không? Mà thục nữ thì phải yểu điệu dịu dàng, e then xấu hổ khi gặp con trai. Thế nhưng Victoria thì hoàn toàn trái ngược. Hồi mới gặp lần đầu, tôi cứ tưởng con bé đó tuổi Sư Tử, sinh ngay giờ Dần, tháng Khủng Long ấy chứ. Con gái gì đâu mà cứ y như thú dữ xổng chuồng.

TaeYang không nhịn nổi đã bật cười :

- Ha! Ha! Nhưng xem ra thì cũng chỉ mỗi mình Victoria mới trị được cậu thôi. Tôi nhớ hoài cái lần đầu tiên chúng ta đến Học Viện JYP đưa thư cho Hiệu Trưởng, G-Dragon khi đó nổi hứng trêu một cô bé khiến cho cô ta phát khóc. Kết quả, Victoria vô tình đi ngang nhìn thấy và phang nguyên chiếc giầy vào đầu G-Dragon.

- G-Dragon nổi sung :

- Hây! Hây! Đủ rồi nhé! Chuyện của quá khứ, cấm lôi ra chọc quê nhau. Bởi thế mới nói, tôi vẫn thích mẫu con gái dịu dàng hồn nhiên như Princess của Học Viện SM hơn. 

T.O.P hạ giọng, cố làm cho nó nghe như thể một lời đe dọa :

- Cậu thích Princess hả? Vậy thì cứ tiến tới đi! Nhưng với điều kiện là cậu không còn ngán Queen nữa.

G-Dragon rùng mình :

- Đừng nhắc tới Queen. Arg...con gái trên thế gian này, ai cũng được, trừ Queen và Victoria ra, okay?!? Nhưng số trời thật trớ trêu. Sao mãi mà ngài vẫn chưa ban cho tôi một cô gái dễ thương như Princess nhỉ? Thượng Đế ơi, xin người hãy nghe lời thỉnh cầu của con, rũ lòng thương cho kiếp tình duyên lận đận này mà...

Vừa dứt lời, cả bọn đã thấy hãi hùng khi có một cô gái từ phía trên đang rơi xuống đầu mình. G-Dragon theo phản xạ, dang ray ra chụp lấy cô gái và ôm trọn cô vào lòng mình. DaeSung suýt soa :

- Ai ya, linh vậy sao?! Cậu vừa ước là có ngay một cô rơi xuống tận tay liền.

Cả bọn nhìn lên cao, chỗ mà cô gái đã rơi xuống. Mấy cái đầu ló ra từ trên đó. Vừa trông thấy các chàng trai, nhưng cô gái kia vội e lệ quay đi :

- Ôi...con trai kìa! Sao lại có con trai trong trường chúng ta nhỉ?

Nhìn lại cô gái trên tay mình, G-Dragon không khỏi ngỡ ngàng :

- Cô bé là...hơ...sao cô bé lại có thể ở đây được?

Trong khi T.O.P dò hỏi tình hình :

- Là họ đã đẩy cô bé xuống sao?

Tôi mím môi, không dám đáp lại sự thật. Hiểu chuyện, G-Dragon đột nhiên ngước lên cao, cố ý nói lớn :

- Nè, mấy cô kia! Đừng giả Thục Nữ nữa. Các cô có biết xô người ta xuống như vậy là đáng ghét lắm không? Tôi có thể kiện các cô tội mưu sát người đấy nhé! Cút đi!

Các cô gái sợ hãi quay đầu bỏ chạy. Ba người còn lại trong nhóm BigBang không hẹn mà cùng nhìn G-Dragon như thể đây không phải thằng cậu nối khố mà tụi nó quen. Ngạc nhiên cũng đúng. Vì có bao giờ họ thấy G-Dragon to tiếng với con gái đâu.

- Đã không sao rồi. Có tôi ở đây, họ sẽ không dám làm gì cô bé đâu. Ngoan...đừng khóc nữa.

Lúc G-Dragon nói xong câu này thì nước mắt tôi đã rơi khỏi má, chạm vào cánh tay G-Dragon. Thì ra trong vô thức, tôi đã khóc. Không biết phải làm sao đây, nhưng tôi thực tình sợ lắm. Lúc nãy bị họ quát tháo chưởi rủa, tôi đã rất cố gắng kìm nén không khóc. Vậy mà bây giờ, trong vòng tay G-Dragon, tôi lại không tài nào nén nước mắt được nữa. 

G-Dragon thấy chạnh lòng trước cảnh này, khẽ ép người tôi sát vào người mình để đầu tôi có thể tựa vào vai của G-Dragon, một hành động kiểu như an ủi và vỗ về. 

Đến khi lấy lại được bình tỉnh, tôi đưa tay gạt vội nước trên mặt mình và nói :

- Anh...cám ơn đã cứu tôi.

G-Dragon mỉm cười :

- Không có gì. Cô bé không sao là tốt rồi. Mấy con bé kia thật quá đáng! Chẳng ngờ chúng dám xô cô bé từ trên đó xuống. Nói đi! Nếu cô bé có bất cứ yêu cầu gì, như là trừng trị bọn họ, tôi sẽ sẵn sàng giúp.

Đây là một người tốt, tôi cam đoan như thế. Không phải chỉ vì anh ta đã cứu tôi, mà cả vì anh ta suy nghĩ cho tôi nữa. Tôi e dè nói :

- Vậy...anh có thể làm ơn...

- Hửm?

- À, anh làm ơn cho tôi xuống được không?

Đấy chính là việc cần nhất lúc này đối với tôi. Anh ta đã bế tôi trên tay nãy giờ cũng cỡ 10 phút rồi chứ không ít. Và, tự nhiên bị người khác ôm kiểu này, tôi cũng thấy hơi kì. G-Dragon tự dưng mỉm cười, nụ cười gian ơi là gian :

- Tôi là người cứu cô bé mà, phải không? Nếu vậy thì để tôi ôm lâu chút xíu đi. Coi như là lời cảm ơn, nhé!

Tôi cười gượng. Tôi rút lại nhận xét "người tốt" vừa rồi được không? Theo tôi thấy thì mình tốt hơn hết là không nên đứng quá gần anh ta. DaeSung vỗ tay lên vai G-Dragon:

- Đừng đùa kiểu này nữa. Cậu làm cô bé sợ đến nỗi sắp phát khóc luôn kìa.

Vậy là G-Dragon đành để tôi xuống đất. Xong, G-Dragon hỏi :

- Có thể tôi nhầm, nhưng hình như chúng ta đã từng gặp nhau trước đây rồi phài không? Ah, nhưng làm sao lại có chuyện này được chứ?!? Cô bé không thể là người đó được.

Tôi tròn mắt ngạc nhiên. G-Dragon đành giải thích thêm :

- Vì người mà tôi đang nói đến chính là Princess của Học Viện SM. Chúng tôi đã có dịp gặp qua cô ấy một lần trong Open Day của SM kì trước. Phải công nhận một điều, đó là cô bé trông rất giống Princess trường SM. Chỉ khác ở chỗ hai người không học chung trường thôi. Với lại, tôi nghĩ nếu là Princess thì giờ này đáng lý cô bé ấy phải đang rất an toàn trong vòng bảo vệ của SM chứ! Lý nào lại ngốc nghếch đến nỗi tự mình chạy đến đây, rồi còn để cho bản thân mình bị ức hiếp nữa. Tôi nói đúng không?

Sự im lặng kéo dài trong vài giây ngay sau đó. G-Dragon nói ra những lời đó bằng một thái độ rất vô tư, như thể anh ta rất tự tin rằng mình đã đúng. 

- Cho hỏi, cô bé có quan hệ máu mủ hay có họ hàng gì với Princess trường SM không vậy?

Tôi cúi mặt :

- Tất cả đều là lỗi của tôi. Xin các anh...làm ơn đừng cho bất cứ ai ở SM biết chuyện này.

Cả bốn chàng trai đều sững người nhìn tôi. Phải mấy giây sau, T.O.P mới lên tiếng :

- Nói vậy...cô bé...là Princess thật sao?

Tôi miễn cưỡng gật đầu. TaeYang suýt nữa đã hét lên :

- Trời ơi! Rồi sao tự nhiên cô bé lại ở đây? Và còn ăn mặc như vậy nữa? Nói đi! Có phải trường SM đã từ bỏ cô bé?

Không kịp để cho tôi trả lời, G-Dragon đã cắt ngang :

- Trước giờ tôi vẫn nghĩ Học Viện SM là chỗ biết dùng người, biết xem trọng tài năng của người khác, nhưng nay thì suy nghĩ của tôi về ngôi trường đó đã hoàn toàn thay đổi rồi. Nếu họ đã không cần cô bé thì cũng không sao. Cô bé có muốn sang trường YG và trở thành Princess của trường tụi này không? Học Viện JYP coi bộ không phải chỗ tốt cho cô bé rồi. Vậy nên, hãy thử sang YG đi. Tôi tin chắc là YG, một ngôi trường tuy không tiếng tăm bằng SM hay JYP, nhưng sẽ là nơi biết yêu quý Princess của mình.

Bị bất ngờ tấn công bởi một tràng những lời mời mọc của G-Dragon, tôi dở khóc dở cười không biết nên giải thích như thế nào. Sau một lúc ngẫm nghĩ, cuối cùng, tôi mỉm cười :

- Cám ơn vì đã quan tâm đến tôi. Nhưng thật xin lỗi...vì tôi sẽ vẫn lựa chọn quay trở lại SM. Cho dù có bất cứ hoàn cảnh nào, và mặc cho mọi chuyện có ra sao, tôi vẫn sẽ về lại nơi đó. Thêm nữa, có lẽ các anh đây đã hiểu lầm rồi. Mọi chuyện thật ra không như các anh nghĩ đầu. Kì thực thì...

....

Cũng vào lúc này, ở một chỗ khác trong trường JYP, Qri ngước mắt lên nhìn đám con gái trước mặt mình :

- Các cậu bảo là đã đẩy Yuri xuống từ trên hành lang lầu một?

Mấy đứa con gái lo lắng nhìn nhau :

- Uh, và còn bị mấy người con trai phát hiện nữa. Chết rồi! Nhỡ may họ báo lại chuyện này với Hiệu Trưởng thì nguy.

Qri dịu dàng nhìn họ :

- Đừng lo! Nếu họ thật đi mách lại với Hiệu Trưởng thì toàn bộ hậu quả chuyện này, xin hãy cứ để cho mình tôi gánh.

- Princess...

Qri mỉm cười :

- Tôi biết mọi người vì tôi, bất đồng quan điểm với Yuri cho nên mới làm vậy. Với lại, tôi không cho rằng mọi người cố ý làm như thế, mà tất cả chỉ là một tai nạn thôi, đúng không?

- Princess...

Đôi mắt họ long lanh nhìn Qri. Qri đưa mắt về một phái xa xăm bên ngoài cửa sổ :

- Cho nên mới nói, mọi chuyện xin cứ để tôi thay mọi người chịu tội. Chỉ e là...

Ngưng lại mấy giây để được thấy mấy cặp mắt đang nhìn mình không rời, Qri nói tiếp :

- Sau chuyện này, chắc Yuri sẽ giận tôi lắm! Cậu ấy sẽ nghĩ là tôi đứng sau lưng thúc đẩy mọi người làm bắt nạt cậu ấy. Tôi chỉ lo sợ cậu ấy sẽ ghét tôi và tìm cách trả thù sau này.

....

Sau cuộc nói chuyện với Qri, họ lại có một cuộc bàn luận riêng khác :

- Qri quả là một Princess dịu dàng. Cậu ấy không ngại vì chúng ta mà hy sinh nhận lấy lỗi lầm về cho riêng mình.

- Con bé Yuri đó thật đáng ghét! Chúng ta không thể để yên cho nó được. Phải cho nó biết mùi thật sự để nó không dám đụng đến Princess Qri nữa.

- Uh, tôi đồng ý! 

.....

Vào lúc này, khi chỉ còn lại một mình, Qri tự dưng mỉm cười :

- Để coi cô có thể chống được bao lâu, Princess.

-Xin hãy cho em chính thức nhập học ở Học Viện JYP.

- Không bao giờ!

Cô Hiệu Trưởng thong thả giở quyển sổ cá nhân có bìa bằng da màu đen ra, vờ lơ đi sự tức giận trên gương mặt điển trai của cậu nhóc trước mặt mình. Nhận thấy dùng cách thông thường không được, G-Dragon liền chuyển sang hạ giọng năn nỉ :

- Ôi, cô ơi...làm ơn đừng lạnh lùng với em như vậy mà. Ít nhiều gì thì cô cũng phải dành chút thời gian suy nghĩ, rồi mới quyết định từ chối em chứ. 

- Khỏi phải suy nghĩ thêm! - Cô Hiệu Trưởng ngắt lời - Tôi nói không là không. Từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên trong lịch sử tôi nhận được lời xin xỏ của một đứa con trai đòi vào học ở JYP. G-Dragon, tôi biết tính khí em rất hay bông đùa, làm việc thì lại không theo bất cứ trật tự nào hết. Tuy nhiên, đùa thì cũng nên có giới hạn thôi. Đây không phải chuyện giỡn chơi.

G-Dragon khẽ nhíu mày. Giờ thì cậu đã hiểu vì sao cô Hiệu Trưởng lại có thái độ khướt từ nhất mực đó. Ồ, vì cô ấy nghĩ cậu đang giỡn sao? G-Dragon cố gắng dùng đôi mắt cương nghị của mình để nhìn cô, với hy vọng cô Hiệu Trưởng sẽ nhận ra là cậu không hề nói đùa chút nào :

- Cô à, em nghiêm túc đó. Vì một người mà em muốn bảo vệ, xin cô, hãy cho phép em nhập học ở đây. 

Cô Hiệu Trưởng nheo mắt :

- Hửm? Em vừa nói...ở trường này có một người em muốn bảo vệ?

G-Dragon gật đầu thẳng thắn. Cô Hiệu Trưởng tự nhiên mỉm cười hiền lành :

- Vậy...đó có phải là một cô gái hay không?

Gật đầu đợt hai. Vẫn với nụ cười thánh thiện đó, cô quay sang những thành viên còn lại của BigBang :

- Trói hắn lại và lập tức mang ra khỏi trường tôi ngay!

- Vâng, thưa cô.

Không hiểu sao trong tình huống này, bọn BigBang lại ngoan ngoãn nghe lời đến thế. Chưa đầy 2 phút sau, G-Dragon đã hết đường cục cựa. Mọi chuyện diễn ra bất ngờ đến nỗi ngay cả G-Dragon cũng đứng chết trân tại chỗ, mặc tình cho mình bị trói. Lúc ý thức quay trở lại cũng là lúc G-Dragon bày tỏ sự bất bình :

- Eh, cô làm vậy là có ý gì chứ? Còn các cậu, sao lại trói tôi? Mấy người thiệt là quá đáng! Thả tôi ra!

G-Dragon nhảy lung tung khắp phòng, giãy giụa tìm phương cách tự giải thoát cho mình. Một lần nữa, cô Hiệu Trưởng quay sang các thành viên nhóm BigBang. Cô ôn tồn trao cho họ một cuộn băng keo khổ to, thứ mà người ta hay dùng để đóng các thùng hàng lớn.

- Bịt miệng nó lại.

- Vâng!

Vậy là sau đó, G-Dragon chỉ còn biết rên rỉ mấy tiếng "ư...ư..." không thành câu. Xong chuyện, cô buông một tiếng thở dài :

- Đúng là tánh xấu không chừa. Ở Trường YG trêu ghẹo các nữ sinh còn chưa đủ hay sao mà còn tính dòm ngó JYP? Cho em nhập học trường này chẳng khác nào thả Sói vào giữa bầy Cừu non chứ?

G-Dragon lắc đầu lia lịa, cố gằng giải thích nhưng không thành lời. Song, cô lại lần nữa nhìn qua chỗ những cậu trai còn lại trong phòng.

- Nè, trên đường đến đây, nó đã gặp phải nữ sinh nào có sắc đẹp Chim sa Cá lặn, đến nỗi khiến nó phải quyết tâm vào học ở đây vậy?

DaeSung cứng họng, không biết nên bắt đầu từ đâu :

- Dạ, tụi con...À không, tụi em...

Cô Hiệu Trưởng xua tay :

- Miễn chuyện lễ nghĩa ở đây. Ta bây giờ dùng thân phận của một Bà Nội để hỏi các cháu về chuyện của thằng cháu quậy kia.

T.O.P gật đầu :

- Vâng! Thật ra thì đúng là tụi cháu có gặp một một cô trước khi vào đây. À phải, hình như cô ấy là học sinh mới chuyển trường năm nay của khối 9 nhỉ?

Cô Hiệu Trưởng nhíu mày :

- Học sinh mới chuyển trường của khối 9? Tôi không nhớ là khối 9 có thêm bất kì gương mặt mới nào trong năm nay cả.

Tới phiên tụi nó ngẩn mặt ra. TaeYang lắp bắp :

- Nhưng...nhưng mà...Ơ, rõ ràng là tụi cháu đã gặp qua cô ấy một lần trong Open Day của Học Viện SM. Cô ấy còn là Princess...Á!

Biết mình vừa lỡ lời, TaeYang vội vàng đưa tay bụm chặt miệng. Nhưng vô ích. Những lời vừa rồi được thốt ra, cô Hiệu Trưởng đã nghe không sót chữ nào. Cô tự dưng trở nên nghiêm túc lạ thường từ sau khi cái tên Princess được nhắc đến. Cô nhoài người ra phía trước trên ghế ngồi :

- Liên quan đến Princess? 

Mấy mươi giây trôi qua trong yên lặng. TaeYang tự trách mình quá ngốc. Đã có hứa từ trước là sẽ không tiết lộ chuyện này, vậy mà trong một phút lỡ lời, TaeYang đã vô ý nhắc đến Princess. Cô Hiệu Trưởng lại thở dài :

- Thì ra là vậy. Các cháu đã gặp Princess, tôi cũng không muốn giấu làm gì. Đúng thế! Princess của Học Viện SM đang ở đây, với tư cách là một vị khách mời.

- Khách mời Khỉ Mốc! Làm gì có ai để cho khách của mình bị ăn hiếp, còn suýt chút mất mạng nữa chứ?!

Không hiểu bằng cách nào, nhưng G-Dragon đã thoát khỏi miếng băng bịt miệng, kịp thời nói chen vào mấy câu. T.O.P vội vàng bịt mồm G-Dragon lại, ngăn không cho thằng bạn mình buông thêm bất kì một lời thất kính nào trước mặt cô Hiệu Trưởng của Học Viện JYP, đồng thời cũng là Bà Nội của mình.

Tiết lộ của G-Dragon khiến cho cô bị chấn động đợt hai :

- Cái gì? Princess đã gặp nguy hiểm ngay trong ngôi trường này sao?

DaeSung để mặc T.O.P và TaeYang bận đè G-Dragon xuống để dán vào một miếng băng mới, cậu ấy đáp lại sự bất ngờ trên mặt cô :

- Có vẻ như Bà không hề hay biết chuyện này. Nhưng sự thật quả đúng như lời G-Dragon vừa nói, Princess đã rơi từ trên trời xuống ngay chỗ chúng cháu đi qua hồi nãy. Xin Bà đừng trách G-Dragon tính tình nóng nảy bộp chộp. Cậu ấy có ấn tượng khá tốt với Princess, cho nên mới xông xáo quá mức đối với sự an toàn của cô ấy.

Cô Hiệu Trưởng đứng lên, tiến về phía cửa sổ và lặng lẽ nhìn ra ngoài. Hai tay cô chắp ra sau lưng. Không hề quay mặt lại nhìn tụi nhỏ, cô nói :

- Cám ơn đã cho ta biết chuyện hệ trọng này. Tuy nhiên, như ta đã nói, Princess hiện nay đang là khách ở JYP, vậy nên chuyện của cô bé ấy hãy cứ để cho Học Viện JYP giải quyết. Tôi tuyệt đối không cần những người ngoài bận tâm đến chuyện này.

G-Dragon vẫn còn vùng vẫy dữ dội. Cô đột ngột quay người về sau, hướng cái nhìn trực diện vào G-Dragon và bảo :

- Nhất là đối với cháu, G-Dragon.

Nghe gọi đến tên, G-Dragon im bặt. 

- Cháu có hứng thú với ai, ta đều không quan tâm, và có thể làm như không có gì để cho qua chuyện. Nhưng chỉ duy nhất với Princess, ta không muốn thấy cháu đến quá gần cô ấy. Cháu nghe rõ rồi chứ?

G-Dragon hóa đá ngay tại chỗ, trong khi cả ba đứa còn lại đều gật đầu một cách máy móc, mặc dù người bị giáo huấn bây giờ không phải là chúng. Vả mặt của cô Hiệu Trưởng trông quá đáng sợ. Cô gật gù :

- Tốt! Ở đây đã không còn chuyện của mấy đứa nữa. Hãy cuốn gói rời khỏi đây ngay lập tức. Tôi không muốn thấy thêm bất cứ rắc rối nào nữa.

Bọn BigBang im lặng làm theo lệnh, lôi G-Dragon ra khỏi Học Viện JYP. Khi chỉ còn lại một mình trong phòng, cô Hiệu trưởng bất giác lên tiếng :

- Chuyện này không phải tôi đã giao lại cho cô rồi sao, Caroline? Sao lại đề cho Princess xãy ra chuyện chứ?

Cô giáo dạy môn Tiếng Anh của tôi bước ra từ sau bức tường bên kia góc phòng, vờ cười xòa cho qua chuyện :

- Eh, cái này...Oh, tôi thật ra cũng đã rất muốn ngăn học sinh trường ta tẩy chay Princess, nhưng cùng lúc đó lại thấy 4 cậu bé cực cool đi ngang qua. Vậy là, tôi đã cho họ đóng vai anh hùng cứu Công Chúa một phen. Phải công nhận, cô có thằng cháu handsome quá cỡ! Oh, và còn rất cool nữa!

Cô Hiệu Trưởng đột nhiên vỗ mạnh tay lên bàn, một hành động ngầm cảnh báo cô Caroline rằng đây không phải là chuyện đùa. Một giọt mồ hơi rõ to vừa rơi ra từ trán cô Caroline.

- Tôi không muốn chuyện này xãy ra thêm lần nào nữa. Cô hãy lập tức cho gọi tất cả những học sinh có liên quan trong chuyện này đến đây. Tôi sẽ đích thân ký đơn quyết định đuổi học họ một tuần lễ.

Vẫn giữ nguyên nụ cười gượng gạo trên môi, cô Caroline tìm cách xoa dịu cơn giận của cô Hiệu Trưởng :

- Ấy...cô đừng nóng nảy như thế. Cô mà làm vậy, thành kiến của họ đối với Princess không phải sẽ lại tăng thêm sao? Với lại, không chừng sau chuyện này, lòng bất mãn của các học sinh khác đối với Princess cũng sẽ bắt đầu nảy sinh. Có chuyện gì thì chúng ta cũng có thể từ từ giải quyết được mà, phải không? Với lại, họ suy cho cùng cũng chỉ là những con chim Sẻ ngơ ngác bị người khác lợi dụng mà thôi. Họ thiệt tình không hay biết gì cả.

Cô Hiệu Trưởng nhíu mày :

- Huh?!? Vậy...ai mới là kẻ đứng sau chuyện này?

Cô Caroline cười tươi khi nhận ra sự thuyết phục của mình đã có kết quả. 

- The fate Princess! [Nàng Công Chúa giả mạo] Giống như trong câu chuyện cổ tích The Goose Girl, cô tì nữ bạo gan đó đã bắt Princess phải đổi chỗ với mình. Nghĩa là bây giờ, The real Princess [Nàng Công Chúa thật] đang bị đối xử như một nô tì.

Cô Hiệu Trưởng ngồi trở lại vào ghế, chống một tay lên bàn và lẩm nhẩm :

- Hóa ra đây toàn bộ là những lục đục trong nội bộ SM.

Cô Caroline hí hửng :

- So? [Vậy giờ thế nào?]

- Huh?!?

- Ah, ý tôi là...chúng ta nên làm gì tiếp theo đây? Có cần tôi vạch mặt Princess giả hay không?

Cô Hiệu Trưởng lắc đầu :

- Không! Không cần.

Cô Caroline kêu lên đầy tiếc rẻ :

- Why? [Tại sao vậy?]

Đáp lại cô Caroline là một thái độ rất bình thản của cô Hiệu Trưởng :

- Cả hai người họ đều là khách mời của chúng ta, cho nên tôi không muốn làm phật lòng ai trong số họ hết. Tuy nhiên, tôi cũng rất ghét phải nhìn thấy học sinh trường mình bị người khác lợi dụng.

Đôi mắt cô Caroline bấy giờ tròn xoe :

- Eh? Vậy chúng ta phải làm sao?

Nhưng cô Hiệu Trưởng chỉ yên lặng đan những ngón tay vào nhau. Trong đầu cô đang tính toán những điều rất thầm kín...

....

Tôi quay trở về lớp học và lập tức được tất cả mọi người ở đó chào đón bằng những cái nhìn đầy nghi hoặc. Mỗi bước chân tôi đi qua đều để lại đằng sau đó là những lời thì thầm to nhỏ của những người khác. Tôi đang tự hỏi, rốt cuộc thì chuyện gì đã xãy ra? Tại sao họ lại đối với tôi bằng thái độ lạnh lùng đó? Tôi đã cố ý đánh tiếng hỏi xem nguyên nhân vì sao, nhưng họ lại không thèm trả lời, còn quay mặt đi chỗ khác để tránh né tôi.

Tối đến, cô bạn hay tuyên huyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất ở cùng phòng với tôi cũng tự dưng im bặt, càng làm cho tôi thấy lo buồn trong lòng hơn. Sự lạnh nhạt này còn kéo dài thêm hai tuần sau đó nữa, với liên tiếp những sự kiện đi kèm theo, như là : Tủ đựng đồ cá nhân của tôi có xác Chuột chết, hộc bàn của tôi có nhiều Gián chết trong đó, rồi thì cũng có hôm mặt bàn chỗ tôi ngồi chất đầy những thứ rác tanh bẩn. Những lúc như thế, tôi chỉ biết im lặng nhìn chúng bằng ánh mắ vô cảm. Tôi hành động như thể đã quá quen với những chuyện này. Đã có rất nhiều lúc, tôi muốn gào khóc thật to để vơi đi hết những uất ức trong lòng. Ngày qua ngày, tôi sống dưới một áp lực vô hình nặng nề. Tôi thấy chính mình bị đè bẹp bởi cái áp lực đó, và tôi thấy ngộp thở.

Tôi từng cảm thấy hối hận về quyết định một mình sang đây. Nếu lúc đó tôi nghe lời khuyên của mọi người ở SM, thì bây giờ cớ sự đã không thành ra thế này rồi. Tôi thấy nhớ Jessica và YoonA ghê lắm. Đêm về, tôi thường cuộn tròn mình trong chăn, ngăn không cho mình bật thành tiếng khóc. Tôi phải làm sao đây?

Một buổi sáng đến trường, tôi thấy bàn học mình gị gãy đôi. Trên tấm bảng to trong lớp, ảnh của nhóm con trai hôm nọ đã cứu tôi được phóng to, rõ đến từng chi tiết một. Nổi bật mất là cảnh tôi đang được bế trên tay bởi một người con trai khác. Tôi sững người trước bức hình này. Thì ra...không! Có phải vỉ lẽ này mà tôi bị đối xử thậm tệ trong suốt mấy tuần qua hay không?

- Con gái trường SM có khác nhỉ! Ngay cả khi đang ở trong ngôi trường nữ có truyền thống tôn nghiêm lâu đời như JYP mà cũng dám âu yếm với cậu trai ngay giữa ban ngày ban mặt. Đồ con gái hư hỏng! Muốn tình tứ thì cút khỏi đây! Đừng phá vỡ kỉ cương và khuôn phép của trường chúng tôi.

Họ liên tục rả sả và ném giấy rác vào người tôi. Cảnh này gợi cho tôi nhớ đến lúc mình còn học ở SM, tôi cũng đã từng bị như vậy khi lần đầu tiên xuất hiện trước cấp III. Lúc đó, tôi đã không hề quay đầu bỏ chạy, mà trái lại còn rất can đảm đón nhận cơn thịnh nộ của họ nữa. Vì tôi biết sau lưng tôi có YoonA, người luôn luôn ủng hộ cho những hành động ngốc nghếch của tôi. Và còn cả Jessica, người luôn dịu dàng dang rộng vòng tay đón nhận tôi, và dành cho tôi những lời khuyên chân thành nhất về chuyện mà tôi đang làm.

Jessica...YoonA...Giờ này hai cậu đang ở đâu? 

Tôi có nên bỏ chạy hay không? 

- Dừng! Dừng lại hết! Các em đang làm gì vậy?

Cô Hiệu Trưởng xuất hiện trước mắt, đang dùng chính thân mình che chở cho tôi.

YoonA cũng hay làm như thế.

- Giải thích coi, mấy em đang làm gì hả?

Không có tiếng trả lời. Cô Caroline cũng ở đó, mỉm cười với tôi :

- Wa...bị hành tơi bời như vầy mà còn không chịu lên tiếng, và cũng không khóc nữa. You're super, girl! [Em kiên cường lắm, cô bé!]

Cô cúi xuống, dịu dàng dùng khăn sạch lau mặt cho tôi và dìu tôi đứng lên.

- Em ngốc thiệt! Sao em không chịu nói ra? Nếu em nói nói ra, họ sẽ không dám làm gì em nữa. So, speak up! [Vậy nên, hãy mạnh dạng mà nói đi!]

Tôi ngơ ngác nhìn cô :

- Nói...Ơ...cái gì ạ?

Cô ghé sát vào tai tôi nói nhỏ :

- Tell them who you are, Princess. [Hãy cho họ biết em là ai, Princess]

Tôi mở to mắt nhìn cô. Trong vô thức, tay tôi đã ghì chặt lấy cánh tay của cô. Làm sao mà...

Cô Caroline vờ lãng sang chuyện khác :

- Tội nhiều người "hội đồng" một người, clean toilet [Lau dọn nhà vệ sinh] nha!

- Hả?!? - Tôi còn chưa chắc là mình hiểu cô đang nói gì.

Cô Caroline quay sang đám học sinh, lẩm nhẩm đếm rồi nói :

- Wow, đông ghê ta! Vậy đi! Phân nửa phạt rửa nhà vệ sinh của trường, nửa còn lại lo nhà vê sinh của các kí túc xá. Tất cả làm việc trong một tuần.

Có tiếng rên rỉ từ phía các học sinh. Cô Caroline cảm thấy thoải mái với chiến tích của chính mình :

- Ồ, vậy đó! Tôi khoái nghe mấy tiếng rên thê lương kiểu đó. Các em có quyền chọn : Rửa toilet một tuần hay nhận lệnh bị đuổi học một tháng từ cô Hiệu Trưởng đáng kính đây.

Đám đông mặc dù rất bất mãn nhưng cũng đành ưng thuận với hình phạt này, tản ra theo lệnh của cô Caroline. Cô Hiệu Trưởng sốt sắn lao vào tôi :

- Em ngốc thật! Chẳng phải ngay từ ngày đầu tiên đến đây, tôi đã căn dặn nếu có gì không ổn thì cứ đến báo với tôi sao? Em cứ im lặng chịu đựng như vậy, tưởng chúng sẽ cảm động bỏ qua cho em à?

Tôi mỉm cười trấn an cô :

- Em không sao đâu.

Cô nhíu mày :

- Còn nói là không sao?! Chẳng lẽ phải đợi tới lúc gần chết mới gọi là "có sao" à? Nhìn em bây giờ coi! Thảm bại biết chừng nào. Em...

Tôi đã làm cho cô nổi giận rồi. Ah, mặt cô Hiệu Trưởng lúc này trông đáng sợ không thua gì YoonA lúc giận đâu. Tôi nhắm tịt mắt, co người lại chờ đợi cô cốc vào đầu mình. Nhưng cô đã cho tôi đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác bằng cách ôm chặt tôi vào lòng. Giọng cô nghe như thể sắp khóc tới nơi. Cô hạ giọng, đủ để chỉ mình tôi và cô có thể nghe thấy :

- Xin lỗi em, Princess. Tôi đã không thể bảo vệ em như lời đã hứa. Xin lỗi...

Tôi lặng người. Làm sao mà...Ôi không! Vậy ra họ đã biết tôi chính là Princess. Thôi rồi...Ơ, mà thật ra thì đã có bao nhiêu người biết thân phận thật sự của tôi nhỉ? Mấy tuần qua chìm trong màn chiến tranh lạnh, tôi gần như đã quên đi mất rằng mình là Princess của Học Viện SM. Tôi chỉ mới nhớ ra điều đó lúc cô Caroline thì thầm vào tai ban nãy. 

- Đủ rồi! Như vậy đã là quá đủ. Tôi không có tư cách gì giữ em ở lại đây nữa. Vì sự an toàn của em, Princess, em hãy ngay lập tức quay trở về Học Viện SM. Những chuyện còn lại ở đây cứ giao cho tôi xử lý. 

Quay trở về trường SM. Cuối cùng tôi cũng được quay về rồi. Về lại đó, tôi sẽ lại tiếp tục làm Princess của mình, lại được sống trong những ngày yên bình trong sự che chở của tất cả mọi người. Rồi mỗi bước tôi đi qua sẽ không còn là những lời to nhỏ mỉa mai sau lưng nữa. Thay vào đó sẽ là những cái cúi đầu thành kính của mọi người. Tất cả chỉ vì tôi là Princess của Học Viện SM.

- Không...

Cô Hiệu Trưởng buông tôi ra khi thoáng nghe tiếng tôi phát ra qua vai cô. Tôi mỉm cười :

- Xin cô...em không muốn quay về ngay lúc này.

Cả cô Hiệu Trưởng lẫn cô Caroline đều bàng hoàng nhìn tôi. Tôi lập lại một lần nữa :

- Xin hãy cho em tiếp tục ở lại đây.

Xin lỗi, Jessica.

Xin lỗi, YoonA. 

Xin lỗi, tất cả mọi người ở SM...

Tiếng gõ cửa vang lên, cô Hiệu Trưởng thôi không mơ màng dõi mắt về nơi xa xăm bên ngoài khuôn viên của trường nữa. Cô quay trở lại ghế ngồi, đồng thời ra lệnh cho người đang đứng chờ bên ngoài :

- Vào đi!

Chỉ chờ có vậy, cô Caroline mở cửa bước vào. 

- Princess sao rồi?

Cô Caroline cười tươi :

- Em đã phải năn nỉ hết lời, Princess mới chịu nghe khuyên. Giờ thì cô bé đang ngủ trong phòng Y Tế của trường sau khi uống một viên thuốc an thần. Em cũng đã nhờ cô BoA để mắt tới Princess, đề phòng mấy đứa nhóc kia lại vào gây rối.

Cô Hiệu Trưởng gật đầu đồng ý. Không nén được lòng, cô buông một tiếng thở dài. Cô Caroline tự cho phép mình ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô Hiệu Trưởng.

- Chuyện của Princess lại làm cho cô phiền lòng à?

Cô Hiệu Trưởng lắc đầu :

- Princess không phiền, mà chỉ có học sinh trường ta là quá mức thôi. Không biết nên gọi cô bé này là cứng đầu hay cứng cỏi, nhưng việc cô bé muốn tiếp tục ở lại đây thật đã làm cho tôi thấy lo vô cùng. 

Cô Caroline làm ra vẻ cũng suy nghĩ nhiều không kém về vấn đề này :

- Em không hiểu! Muốn ở lại đây đã đành, còn kêu chúng ta giữ kín chuyện Princess nữa. Vậy ý của cô bé đó là gì đây?

Cô Hiệu Trưởng dùng mấy ngón tay xoa xoa trán mình, ngay vầng thái dương.

- Con bé đó muốn bình định trường chúng ta.

- Hả???

Cô Caroline dường như không còn tin vào những gì mình vừa nghe nữa. Đây quả là một ý tưởng cực kì táo bạo nhưng cũng không kém phần điên rồ nhất mà cô từng được nghe từ trước đến nay. Cô hiệu trưởng tỏ ra khó chịu :

- Cô làm ơn nhỏ tiếng một chút dùm tôi. Đầu tôi đang đau lắm rồi đây.

- But it's impossible! [Nhưng đây là chuyện không tưởng!] Ý em là, chuyện này không thể. Okay, em công nhận cô bé đó rất kiên cường, nhưng nếu chỉ dựa vào nhiêu đó mà muốn...

- Cô Caroline.

Nghe gọi tên, cô Caroline khựng lại :

- Dạ?

Cô Hiệu Trưởng từ tốn hỏi :

- SM và JYP, trường nào đông học sinh hơn?

- Đương nhiên là SM ạ. Vì trường chúng ta chỉ có cấp II và III, không có cấp I.

- Ừm, vậy quan hệ giữa các cấp trong trường chúng ta thế nào?

Một lần nữa, cô Caroline trả lời như thể cô là một cái máy đã được lập trình từ trước cho những dạng câu hỏi như vầy.

- Tương đối ổn định. Mặc dù có sự ganh đua giữa các nhà, nhưng cũng không đến nỗi tệ. Mà sao tự nhiên cô lại hỏi em những chuyện này?

Cô Hiệu Trưởng ngã người ra sau ghế, lim dim đưa mắt nhìn lên trần nhà và nói :

- Học Viện SM ngoài việc nổi danh nhờ các Thiên Tài ra thì còn có một chuyện khá bí ẩn lôi cuốn người khác. Đó là sự tồn tại của những bức tường. Không hiểu vì lý do gì mà một ngày kia, những bức tường được xây dựng vô cùng gấp rút. Chỉ sau một đêm, sáng ra, hoc sinh toàn trường đã thấy mình bị ngăn cách với nhau bởi những bức tường. Cô từng nghe nói đến chuyện mấy bức tường ngăn 3 cấp với nhau chứ?

Cô Caroline gật đầu lia lịa. Cô Hiệu Trưởng nói tiếp :

- Trong suốt nhiều năm trời, theo tôi thì khoảng hơn 100 năm thì phải. À, hơn 100 năm, những người của 3 cấp chưa hề tiếp xúc với nhau. Các bức tường đó đã giúp họ tự cô lập mình trong một thế giới riêng. Cho đến khi Princess xuất hiện vào khoảng 1 năm trước đây, 3 cấp của SM bây giờ đang chúng sống hết sức hòa bình với nhau, không còn chịu ảnh hưởng của tường đá nữa.

Mắt cô Caroline mở to hết cỡ :

- Eh...Hả?!? Cô không phải muốn nói là...

Cô Hiệu Trưởng chầm chậm gật đầu :

- Uh, là do cô ấy, Princess của Học Viện SM, còn được biết đến như một huyền thoại của sự thống nhất 3 cấp trường SM.

Không gian quay trở lại tĩnh lặng như cũ. Phải lâu lắm rồi, Học Viện JYP không được thanh bình như lúc này. Bên ngoài còn có tiếng chim hót ríu rít trên cành.

....

Lại một ngày đẹp trời khác ở trường nữ JYP : Ngày có nắng vàng, có hoa nở, và có tiếng chim ríu rít vang vọng đâu đó. Nhưng ngày đẹp không có nghĩa lả tâm trạng ai cũng tốt. Điển hình là vài người mà tôi sắp nhắc tới sau đây.

- Đáng ghét! Sao chúng ta lại phải lau chùi nhà vệ sinh vào ngay giờ nghỉ trưa như vầy chứ? Còn đâu thời gan ăn uống nữa?

- Ê, đừng nhắc tới ăn uống mà. Tôi đói...

Sau tiếng rên rỉ là lời cằn nhằn :

- Đừng phàn nàn nữa! Làm nhanh lên rồi còn nghỉ ngơi chứ.

Khu nhà vệ sinh tự nhiên bận rộn một cách lạ thường. Đây là hình phạt từ phía cô Caroline ngày hôm qua. Dư âm của những tiếng than thở vẫn còn đây.

- Chào mọi người!

Tất cả cùng ngưng công việc ngước nhìn lên, rồi lại cùng nhau nghênh mặt làm dữ :

- Mày tới đây coi tụi tao thảm hại tới mức nào hả? Ờ, coi đi! Toàn bộ đều nhờ ơn của mày hết đó.

Tôi mỉm cười :

- Ah, xin lỗi...nhưng tôi không nghĩ rằng đây là mỗi do tôi. Nếu mọi người không bắt nạt tôi ngay lúc các cô ấy vô tình đi ngang qua thì đâu có bị phạt, đúng không?

- Mày...

Họ tức đến độ nói không thành câu. Tôi ngạc nhiên , Bộ tôi có nói sai gì à? Sự thật là vậy mà.

- Tôi có thể hỏi vì sao mọi người lại làm như thế được không?

Có tiếng hậm hực trả lời :

- Vì bản mặt của mày đáng ghét quá, được chưa?

Tôi á khẩu ngay tức thì. Nếu tôi làm gì sai khiến cho họ giận, tôi còn có thể xin lỗi và sửa chữa được. Nhưng thứ họ ghét bây giờ là gương mặt của tôi, thứ trời sinh đã sẵn thế, thì tôi không biết làm sao để sửa.

- Ê, đang nghĩ gì vậy?

- Ơ, cách cải thiện mặt mình.

Cả thảy những người ở đó đều phá lên cười. Mặt tôi tự nhiên đỏ lên. Ôi, tôi lại làm gì sai nữa rồi sao?

- Vì mọi người bảo không thích mặt tôi, cho nên...

Họ vẫn còn tiếp tục cười, mà hình như ngày càng giòn hơn nữa. Tôi gần như muốn khóc :

- Tôi dùng khăn che mặt nhé! Hay là mang mặt nạ sẽ tốt hơn?

Họ càng cười lớn hơn. Một trong số họ bỗng dưng túm chặt lấy cổ áo tôi, kéo tôi sát lại gần và gào vào mặt tồi bằng một giọng đầy chất đe dọa :

- Cút khỏi đây! Tất cả những gì tụi tao cần là không trông thấy mày lởn vởn ở đây, rõ chưa?! Đừng có đứng đó mà làm trò hề chọc cười bọn tao nữa. Ở đây không hoan nghênh mày.

Tôi nhẹ nhàng gỡ tay cô cậu ấy ra, chỉnh chu lại trang phục và nhã nhặn nói :

- Học Viện JYP, nơi nổi tiếng đào tạo ra những thục nữ yêu kiều của cả nước. Lần trước chỉ vì trông thấy tôi ở cạnh con trai mà phản ứng của mọi người đã dữ dội như vậy. Lần này, đích thân tối đến tìm hiểu sự tình thì lại được chính tai mình nghe các "thục nữ" JYP thốt lên những lời vô cùng thô lỗ như vừa rồi. Thái độ của các cậu không giống như những gì tôi luôn tưởng tượng về nữ sinh trường JYP : diệu dàng và thuần túy. Nếu tôi có mạo phạm chỗ nào, xin thứ lỗi cho. Nhưng các cậu thật khiến tôi thất vọng.

- Mày...

Thêm một lần nữa, họ tức giận nhìn tôi. Tuy nhiên, lần này thì đã khá hơn một chút. Họ đã không còn túm lấy cổ áo hay động tay chân gì với tôi nữa. Tôi đặt chiếc hộp trên tay mình xuống đất.

- Tôi biết vì phải chịu phạt nên chắc mọi người sẽ không có thời gian để ăn trưa, vì vậy tôi có tranh thủ làm thêm bánh trong giờ Nữ Công Gia Chánh vừa rồi. Đồ ăn, tôi để ở đây. Nếu không thích thì các cậu có thể vứt nó đi cũng được. Tuy nhiên, trên thế giới này vẫn còn nhiều người phải chịu đói lắm. Tôi hy vọng mọi người sẽ không phí nó.

Xong, tôi quay lưng đi một mạch, không buồn ngoái lại nhìn xem thái độ của họ thế nào. Tôi đã cố sức giữ cho bản thân mình bình tĩnh đến mức có thể trước mấy người đó. Lúc thẳng thắn chỉ trích họ, tôi run chết đi được. Nhưng tôi biết, nếu cứ sợ sệt không dám đối mặt với họ thì những tháng ngày còn lại của tôi ở trường JYP sẽ chẳng tiến triển gì. 

Tim tôi vẫn còn dộng mạnh trong lồng ngực ghê lắm. Khi đã đi được một khoảng xa, nhìn quanh không thấy ai, tôi mới ngồi bệt xuống đất. Người tôi nhũn ra, không còn chút sức lực nào. Tôi đang lo lắng không biết liệu họ có ghét tôi hơn sau vụ này hay không.

....

Trở lại khu nhà vệ sinh nữ, các cô gái vẫn còn chưa thoát khỏi trạng thái cứng người. Một trong số họ bắt đầu lên tiếng để phá vỡ sự yên lặng đáng ngờ này :

- Con nhỏ đó...sao tự nhiên nó lại trở nên có cá tính như vậy nhỉ?

- Ah, chúng ta có phải đang bị đe dọa không vậy? Sao tự nhiên tôi thấy mình vừa phải chịu một áp lực vô hình từ con bé đó.

Tiếng ai đó quát nạt :

- Nói bậy! Nó làm sao có cửa đe dọa chúng ta chứ?!

- Nhưng nó rất có khái chất của một Công Chúa.

Im lặng một lần nữa bỗng nhiên bao trùm lên tất cả bọn họ.

- Ai mới nói...con nhỏ đó giống Princess vậy?

Căng thẳng đè nặng lên tất cả bọn họ.

- Bây giờ chúng ta ăn được chưa? Tôi đói...

- Đừng nghĩ đến chuyện ăn uống nữa! Nhịn một bữa không chết đâu. Cứ xem như là đang giảm cân đi.

Tiếng bao tử rên òng ọc, sôi sục không ngừng từ vài người trong số họ.

- Ờ...coi như tôi chưa nói gì. Hôm nay không phải ngày tốt để giảm cân.

Thế đó. Vậy là bao tử cuối cùng đã chiến thắng tính sĩ diện.

Sáng hôm sau, ngay khi vừa mở tủ đựng đồ cá nhân ra, tôi đã trông thấy một mảnh giấy ghi mỗi một dòng chữ to ngắn ngủn hẹn gặp tôi vào giờ nghỉ trưa trên sân thượng. Y hẹn, tôi đến đó và lập tức trông thấy mấy đứa con gái hôm qua đang đứng đợi tôi không biết tự lúc nào. Tôi thấy hơi lo trong lòng. Eh, có khi nào vì chuyện hôm qua mà hôm nay, họ quyết định kiếm tôi tính sổ không ta?

- Nói chuyện nghiêm túc! Tụi này muốn biết quan hệ giữa cô và đám con trai kia là như thế nào.

- Huh?!?

Họ làm tôi ngạc nhiên quá chừng. Ồ, thì ra hôm nay họ hẹn tôi lên đây chỉ vì nhiêu đó thôi sao?

- Trả lời ngay!

Tôi giật mình thoát khỏi những dòng suy nghĩ riêng tư. Tôi đáp :

- Ơ...Ah, họ...Ừm, chuyện này phải bắt đầu kể từ giờ học Tiếng Anh hôm đó, tôi đã...

Tôi thành thật kể cho họ nghe chính xác chuyện gì đã xãy ra hôm đó. Đương nhiên, tôi đã lượt bỏ bót những chỗ không cần thiết, liên quan đến chuyện thân phận thật sự của tôi trong câu chuyện. Đến khi câu chuyện kết thúc bằng việc tôi bị mọi người tẩy chay, họ làm ra vẻ đăm chiêu một lúc rồi bảo :

- Thì ra tất cả những hiềm khích đều bắt đầu từ những kẻ bám đuôi Princess.

Tôi ngập ngừng đặt một câu hỏi :

- Ơ...mọi người không thấy bức xúc vì câu "Being a Princess means being a doll" chứ?

Một trong số họ cau có nhìn tôi :

- Làm gì mà phải bận lòng về Princess chứ? Cô ta là Princess của SM, không can hệ gì tới Học Viện JYP của tụi này hết.

Họ làm tôic ảm động quá chừng. Thì ra đâu đó trong ngôi trường này vẫn còn có những người có thể nói ra những lời như vậy. Họ đã đúng. Là Princess thì sao chứ? Cũng chỉ là một con người bình thường, chứ có phải thuộc hạng thần thánh gì đâu.

- Nhưng dám nói như thế giữa đám theo đuôi Princess, gan của cô bé cũng lớn nhỉ!

Tôi giật mình nhận ra bọn họ đang gườm tôi. Eh, không phải chứ? Đừng bảo là họ cũng sắp lao vào "hội đồng" tôi nhé!

- Xin lỗi về chuyện của mấy hôm trước.

- Huh?!?

Mặt tôi ngơ ra khi họ bất ngờ nói tạ lỗi với tôi. Tôi nghệch mặt :

- Gì ạ?

Họ bực bội quay mặt đi chỗ khác :

- Tôi không lập lại lần hai.

Rồi họ quay lưng bỏ đi. Tôi đoán như thế có nghĩa là họ sẽ bỏ qua cho tôi.

- À, mấy cái bánh đó...ngon lắm!

Tôi sững người. Vậy là họ đã ăn chúng. Hay quá! Lòng tôi tự dưng rộn lên một niềm vui khó tả. Có lẽ quyết định tiếp tục ở lại đây của tôi sẽ có phần mạo hiểm. Tuy nhiên, tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ phải hối hận với chuyện này.

Từ sau hôm đó, tôi hay làm đồ ăn mang đến cho họ. Đến khi hình phạt lau dọn nhà vệ sinh kết thúc, tình thế có thay đổi một chút. Họ đích thân đến tìm tôi vào giờ nghỉ để cùng ăn trưa, và cùng tôi đi bộ về kí túc xá lúc xế chiều. Tôi tự nói, đây sẽ là những người bạn đầu tiên thật sự của tôi ở nơi này. Những tuần lễ sau đó, tôi lấy lại tinh thần, vui vẻ sống trở lại.

- Nè, sao tự nhiên lại thân với con nhỏ đó quá vậy? Bộ quên là nó đã từng...

Nhóm những cô gái đang qua lại với tôi, mà người đứng đầu là chị Narsha, khoanh hai tay trước ngực :

- Đó chỉ là hiểu lầm thôi. À phải, từ giờ trở đi, cô ấy sẽ là người của chúng tôi.

- Cái gì?

- Các người nghe rồi đấy! Còn nữa, chuyện của Princess, tụi này không quan tâm tới. Mà mấy người cũng phải như thế đi. Nên nhớ, cô ấy không liên hệ gì đến Học Viện JYP chúng ta hết. 

Xong, nhóm người của Narsha lặng lẽ bỏ đi, để lại đằng sau là vả mặt tức tối của phe ủng hộ Princess.

- Hừ, muốn bảo vệ con nhỏ đó hả? Chỉ dựa vào mấy người thôi thì còn chưa đủ đâu.

....

Chuông báo hết giờ học vang lên. Tôi thu dọn tập vở và đứng lên, bắt đầu chuẩn bị ra về. 

- Yuri!

Tôi ngước nhìn lên. Thì ra là chị Narsha và các chị khác. 

- Chúng tôi đến đón cô bé.

Họ làm tôi thấy vô cùng bất ngờ. Đúng là dạo này chúng tôi có hay về chung với nhau, nhưng thường thì các chị ấy sẽ đứng đợi ở cổng trường. Lên tận đây như thế này, đây chỉ mới là lần đầu tiên.

- Ơ, vâng!

Tôi xách cặp đi theo họ. Nhưng chỉ được vài ba bước, Narsha đột nhiên dừng lại. Như vừa nhớ ra chuyện gì đó, chị ấy quay sang tôi :

- À phải, từ giờ trở đi, cô bé không cần về nhà Lily nữa.

Mắt tôi tròn xoe nhìn họ :

- Huh?!?

Narsha bình thản tiếp lời :

- Thay vào đó, cô bé sẽ bắt đầu sinh hoạt ở nhà Sun Flower, chung tổ với chúng tôi. Chuyện này cũng đã được cô Hiệu Trưởng chấp thuận. Và, còn một điều cô bé cần phải ghi nhớ. Đó là : Từ bây giờ, dù cho có đi đâu hay làm gì, cũng tuyệt đối đừng bao giờ rời khỏi mắt chúng tôi. Cô bé đã hiểu rồi chứ?

Tôi không biết là đã có chuyện gì xãy ra, nhưng rõ ràng là trên khuôn mặt bọn họ đang biểu lộ một nỗi bất an khó nói thành lời. Lại có rắc rối nữa rồi phải không? Nếu tôi đoán không lầm thì tôi là người có liên quan lớn nhất trong vấn đề đang khiến họ phải căng thằng ngay lúc này.

Ngay khi chúng tôi vừa ra đến cổng trường, chuẩn bị quay về nhà Sun Flower thì đã có rất đông học sinh đến từ tất cả các nhà đang tụ họp đợi sẵn ở đó. Họ ngăn chúng tôi đi xa thêm. Narsha đột nhiên kéo tôi ra phía sau, đặt tôi vào tầm chắn của chị ấy và các cậu.

- Các người làm vậy là có ý gì đây?

Sau lưng Narsha, tôi cố lách người tìm một khe trống, nhìn qua đó xem có chuyện gì đang xãy ra.

- Để con bé đó lại.

Narsha khẽ nhếch mép, để lộ một nụ cười cho có lệ :

- Nếu tôi bảo không thì sao?

- Bảo vệ con nhỏ đó, các cô không biết là mình đang làm trái ý của Victoria sao?

Narsha gật gù :

- À, mang Victoria ra dọa tôi hở? Nhưng suy cho cùng thì tôi cũng đâu có làm gì sai. Victoria chỉ căn dặn chúng ta hãy chăm sóc tốt cho Princess, chứ đâu có bảo hãy hãy bắt nạt người khác, phải không?

Tôi lẩm nhẩm một mình. Victoria...cái tên này nghe quen quen. Hình như đấy chính là một trong những người đứng đầu các nhà thì phải.

- Con bé đó dám chỉ trích Princess. Nó đáng bị trừng phạt!

Hiểu rồi. Thì ra vì tôi mà chị Narsha cùng các chị khác đang phải một mình chống lại toàn trường. Tôi không muốn như thế. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lôi kéo các chị ấy vào tình cảnh khó khăn này. Chỉ với bây nhiêu đây người mà đòi chọi lại với đám đông, chuyện này vốn là không thể. Huống hồ gì chuyện này thật ra không liên can gì đến các chị ấy cả.

Sau lưng những học sinh đang phẫn nộ kia, Qri đứng đó nhưng không nói gì. Tôi đoán ngay cả Qri cũng không biết phải làm gì trong tình huống này. Chuyện này do lỗi của tôi, cho nên tôi không thể để người khác thay mình gánh chịu được. Tôi vượt lên phía trước can ngăn :

- Đừng...chuyện tôi làm thì phải nên để tôi tự chịu. Các chị ấy không liên quan gì cả. Xin mọi người...đừng vì tôi mà bất đồng với nhau. Mọi người không phải đều là học sinh trong chung một trường, và rất có thể là cùng lớp nữa hay sao? Tất cả đều đã cùng nhau chung sống rất hòa bình trong suốt một khoàng thời gian dài, trước khi tôi đến đây. Nếu không phải vì sự xuất hiện của tôi thì sẽ không có bất hòa của ngày hôm nay. Tôi quả nhiên không thuộc về nơi này. Xin lỗi...tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sự có mặt của mình lại làm tăng thêm mâu thuẫn trong lòng mọi người.

Dừng lại một lúc, tôi đưa mắt nhìn chị Narsha, với hy vọng chị ấy có thể đọc được nỗi đau buồn trong mắt tôi. Đúng vậy. Ngay từ đầu, đáng lẽ tôi đã không nên đến đây. Tôi chẳng những không làm gì tốt, mà còn khiến cho sự tình ra nông nổi này. Tôi cảm thấy bản thân mình thật tội lỗi.

- Tôi biết là mình đã sai rồi. Xin đừng vì tôi mà gây thêm chuyện nữa. Giờ tôi đang đứng đây, mọi người muốn hành xử thế nào tùy ý. Chỉ xin mọi người, hãy để cho các chị ấy đi, được không? 

Tất cả đều lặng yên nhìn tôi. Cho dù có ra sao đi nữa thì tôi nhất định sẽ không hối hận về chuyện của ngày hôm nay. Hy vọng các chị ấy sẽ không bị dính vào rắc rối này thêm nữa.

Qri cúi mặt, rồi từ từ ngước lên nhìn tôi. Cuối cùng, Qri mỉm cười, nhưng từ sâu trong đôi mắt tuyệt đẹp đó lại ánh nên một nét buồn thầm kín :

- Yuri nói rất đúng. Chúng tôi nói sao thì cũng chỉ là những kẻ ngoại đạo. Chúng tôi không thuộc về Học Viện JYP. Cho nên, mọi người hãy bỏ qua hết nhé! Dù sao thì tôi cũng đã quen với những chuyện như thế này rồi.

Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra Qri cũng đồng tình với mình. Nhưng rủi thay, đi ngược lại với lời khuyên của Qri, họ càng tỏ ra bức xúc hơn :

- Làm sao có thể để nó đi như vậy chứ? Nó rõ ràng là đang ức hiếp Princess mà. Ah, muốn tụi này bỏ qua hả?! Ừ, trừ khi con nhỏ đó quỳ xuống ngay tại đây tạ tội cùng Princess đi.

Chỉ thế thôi sao? Nếu họ muốn tôi quỳ, tôi sẽ àm theo ý họ. Bản thân tôi lúc này đã không còn quan trọng chuyện danh dự nữa. Việc cần thiết nhất là mọi người phải an toàn rời khỏi đây. 

Narsha bất chợt kéo tay tôi lại :

- Điên quá! Đừng nghe theo lời họ. 

Tôi mỉm cười, cố trấn an các chị ấy :

- Không sao đâu. Nếu làm như vậy có thể hóa giải hết tất cả mọi chuyện thì cho dù có bắt tôi cúi lạy họ, tôi cũng sẽ không từ chối.

Narsha rít qua kẽ răng :

- Ngu! Cô bé tưởng bọn người này sẽ dễ dàng tha cho cô bé như vậy sao? Đứng qua một bên! Chuyện này cứ giao cho chúng tôi.

Đương lúc tôi định bảo chị ấy thả tay ra thì bỗng nhiên tôi lại bị thêm một lực kéo mạnh khác lôi đi. Tôi chau mày khi mình bị ngã về phía sau, ngay vào người một ai đó. Nhưng dù sao thì cứ ngã này cũng không hề đau chút nào. Có tiếng nói vang vọng bên tai tôi :

- Với thân phận của mình, bộ cậu tính quỳ dưới chân những người này thật sao?

Tôi sững người. Giọng nói này là...

- Học Viện SM mà biết tin này, họ thế nào cũng tức điên lên cho coi. Nè, nếu cậu không muốn chính mình gây nên hiềm khích giữa hai trường thì đừng có dại mà hành động thiếu suy nghĩ kiểu này.

Là YoonA! Thì ra người kéo tôi là YoonA, và tôi đang dựa vào người cậu ấy. Một nỗi rạo rực trỗi dậy trong lòng tôi. Tốt quá! YoonA đã ở đây rồi.

Trong vô thức, tôi đã ôm chặt lấy YoonA và vùi mặt vào người cậu ấy. Nhớ ghê...Tôi thật sự rất nhớ YoonA. 

Ah, khoan đã! Nếu YoonA đã ở đây thì...

- Các người là học sinh của trường SM? Sao lại vô phép đến nỗi vào đây mà không hỏi qua ý kiến ai vậy?

Một giọng nói thanh thoát tựa như tiếng chim hót đáp lại lời chỉ trích đó :

- Xin lỗi...thật ra thì chúng tôi đã được phép vào đây rồi. Nhưng xin hãy thử nhìn lại đi. Chúng ta đều đang ở trước cổng trường JYP. Và điều đó có nghĩa là chúng tôi chưa hề xâm phạm Học Viện JYP, đúng không?

Jessica...cậu ấy cũng đang ở đây. Hai người họ trở về từ khi nào nhỉ?

Xuất hiện trước tất cả mọi người là một Jessica xinh đẹp như Thiên Thần, đang trao cho họ một nụ cười còn đẹp hơn cả Mùa Thu tỏa nắng. Hồi mới gặp Jessica, tôi cũng đã có lần đứng ngẩn người ra ngắm cậu ấy như thế này. Jessica thật đẹp. Cậu ấy rạng ngời và chói sáng hơn cả Qri ngay lúc này nữa. 

Nhìn xung quanh, hầu hết tất cả những học sinh cùa JYP đều đang trố mắt ngắm nhìn Jessica. Uh, cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Cậu ấy trông thật nổi bật giữa đám đông với nụ cười hiền hòa tỏa sáng như ánh mặt trời buổi sớm. Ánh mắt Jessica thình lình bắt gặp cái nhìn khó chịu của Qri. Jessica mỉm cười :

- Hành động lần này của mọi người đều có ý muốn đòi lại công đạo cho Princess của chúng tôi phải không? Vậy xin thay mặt cho toàn trường SM, tôi gởi lời cảm ơn đến tất cả mọi người ở Học Viện JYP. Tuy nhiên, sẵn đây, tôi cũng có đôi lời giới thiệu Princess của chúng tôi đến trường JYP.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Jessica bảo muốn giới thiệu Princess, một người mà họ tưởng chừng như đã rõ mười mươi là Princess của trường SM rồi. Trước hàng vạn những câu hỏi đang rối tung lên trong đầu mọi người, Jessica điềm nhiên nói tiếp :

- Princess của chúng tôi là một người luôn lo nghĩ cho người khác nhiều hơn là cho bản thân mình. Cô ấy là một người không bao giờ chịu suy nghĩ kĩ trước khi làm một điều gì đó. Nhưng đổi lại, những hành động của Princess đều khiến cho người khác vô cùng cảm kích và nể phục từ tận sâu trong đáy lòng. Cũng từ đó, trong vô thức, mọi người đều muốm che chở cho Princess. 

Ngưng lại một chút để hướng cái nhìn sang Qri :

- Học Viện SM chúng tôi tuyển lựa Princess không phải chỉ qua hình thức bên ngoài và trí thông minh tuyệt đỉnh. Bởi vì khi nói đến hai thứ đó thì trường chúng tôi thật tình không thiếu. Chúng tôi chọn Princess chủ yếu là nhờ vào niềm tin. Chúng tôi cần một người mà mình có thể tin tưởng hoàn toàn, hơn là một người chỉ luôn biết lợi dụng người khác cho mục đích riêng của mình. Ah, còn nữa! Trường SM không thích có một con búp bê mang tên Princess, hàng ngày điểm trang lộng lẫy để đi qua lại. Cho nên, Princess của chúng tôi cũng không cài vương miện huy hoàng như thế đâu. 

Tất cả cùng hướng cái nhìn về phía Qri, người luôn đội một chiếc vương miện trên tóc.

- Học sinh trường SM nhận ra Princess không phải nhờ vào vương miện, mà dựa vào một sợi dây nơ màu hồng có dòng chữ Princess.

"Crack!" - YoonA vừa bẻ gẫy chiếc vương miện bằng kim loại. Tôi trợn mắt nhìn cậu ấy xử lý thứ trang sức đó một cách hết sức nhẹ nhàng, cứ như thể cậu ấy vừa bẻ đi một que diêm vậy. Nhưng thứ đó là bằng kim loại đấy nhé! Sao YoonA có thể hồn nhiên kiểu đó chứ? Tay cậu ấy có phải chỉ được bao bọc bởi một lớp da người bình thường với phần bên trong là bộ xương cứng cỏi không vậy? 

Đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt chứng khiến sức mạnh thật sự của YoonA.

Về phần Qri thì khỏi phải nói, chị ấy đương nhiên còn kinh ngạc hơn tôi nhiều. Tôi thấy chị ấy giật mình đưa tay sờ lên tóc mình. Có lẽ chị ấy đang lấy làm thắc mắc, không hiểu YoonA đã gỡ bỏ vương miện của mình bắng cách nào, và tự bao giờ. 

Jessica ra hiệu cho YoonA đẩy tôi ra phía trước, đến cạnh chỗ của Qri. Xong, Jessica nói:

- Giờ thì trước mắt mọi người là hai cô gái thuần khiết bình thường. Tôi muốn mọi người dùng tâm và cảm nhận của chính mình để phân định xem ai mới là Princess thật sự.

Tôi há hốc mồm nhìn Jessica. Cậu ấy làm vậy là sao đây? Chẳng phải trường SM đã có căn dặn từ trước là tôi không được tiết lộ thân phận của tôi sao? Nhưng đã quá trễ đển ngăn chuyện này lại, bởi vì tất cả mọi người đều đang nhìn vào tôi và Qri.

Princess, không cao sang, không kiêu kì, và luôn ẩn mình trong những người xung quanh.

Một số người bắt đầu nhíu mày nhìn tôi.

Princess, một người có thể khiến cho người khác tin tưởng.

Thêm một số đông nữa chiếu ánh nhìn vào tôi.

Princess, người khiến cho kẻ khác muốn che chắn và bảo vệ.

Nhóm người của chị Narsha bắt đầu không rời mắt khỏi tôi.

Gom tất cả những điểm ấy lại, bây giờ tôi đang bị một số rất đông dán chặt mắt vào. Rồi sau đó, gần như tất cả mọi người đều nhìn tôi không chớp mắt. Điều này làm cho tôi cảm thấy ngại vô cùng. Tự nhiên mình lại thu hút sự chú ý của nhiều người như vậy...

- Lâu rồi mới gặp, Princess!

Tôi xoay người ra sau. Một nhóm các cô gái gồm 5 người tiến lại gần tôi.

- Còn nhớ chúng tôi chứ? Tôi là Victoria. Chúng ta đã có lần gặp nhau ở Open Day của SM rồi. Khi đó cô bé do nhầm lẫn đã chỉ chúng tôi đến gặp nhóm kịch nghệ của trường, thay vì tìm đến chỗ Princess. 

Tôi cố lục tìm trong trí nhớ. Mất hết mấy giây, mới mới nhận ra họ :

- Ah, các chị...

Victoria mỉm cười với tôi :

- Lần này chúng tôi vắng mặt, khiến cho cô bé phải chịu khổ. Thật xin lỗi! May nhờ bọn G-Dragon cho hay tin về tình trạng của cô bé ở đây, nên chúng tôi mới gấp rút quay về. Không ngờ trên đường đi lại gặp được Queen...

Đoạn quay sang nhìn Jessica. Song, bọn người của Victoria đột nhiên quỳ xuống dưới chân tôi :

- Xin tạ lỗi cùng Princess. Chúng tôi đã không hoàn thành trách nhiệm săn sóc cậu như đã hứa với Học Viện SM, trái lại còn khiến cho cậu gặp nguy hiểm. Thay mặt cho toàn trường JYP, chúng tôi, những người đứng đầu các nhà, sẽ chịu mọi chỉ trích từ Princess.

Tôi luống cuống không biết phải làm gì ngay lúc này. Người đáng lý phải quỳ chính là tôi. Nhưng không hiểu sao mọi chuyện lại có thể diễn ra theo hướng này. Kết cuộc, những người đứng đầu các nhà phải quỳ dưới chân tôi nhận lỗi. Sự tình quá thể bất ngờ này làm tôi thấy bối rối :

- Ơ...Ah, xin các chị đừng làm vậy. Tôi không hề giận gì đâu. Các chị hãy đứng lên hết đi.

Phải chắc chắn là tôi đang mỉm cười và hoàn toàn không chấp nhất về những chuyện đả qua, họ mới yên tâm đứng lên. Sau đó nữa, mọi người theo lệnh của những người đứng đầu, ai lại về nhà nấy. Một kết thúc tốt đẹp và hòa bình như tôi mong đợi.

- Vừa may là lần này chúng tôi đến kịp, không thì trường SM đã không còn ai nhận ra cậu nữa rồi.

Vừa nói, YoonA vừa đặt tay lên xoa đầu tôi, làm cho tóc tôi rối tung lên :

- Cho tới khi nào thì cậu mới chịu dừng lại vài phút trước khi làm đây? Cậu mà cứ như vậy hoài, thử hỏi người ta làm sao không lo chứ?! Còn ở đó mà trách tại sao lại có nhiều người theo sát cậu trong lúc chúng tôi không có ở đây. Hừm, thì đó! Để cậu một mình rồi, vậy cậu có thể tự chăm lo cho mình được không?

Tôi nhăn mặt :

- Đừng làm rối tóc tôi, YoonA! À phải, sao tự nhiên hai người lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải cả hai đang ở nước ngoài trong chương trình Trao Đổi Sinh Viên sao?

Jessica mỉm cười :

- Chương trình đó đã kết thúc rồi.

Tôi ngớ người ra khi hay tin này. Chương trình đó đã kết thúc? Vậy nghĩa là...

- Hở?!? Vậy ra đã qua 3 tháng rồi sao? Eh, xin lỗi...vì thời gian qua nhanh quá! Chính tôi cũng không nhận ra. 

YoonA nheo mắt nhìn tôi :

- Thời gian qua mau, hay tại cậu quá bận bịu, không thèm để ý đến nó?

Tôi biết YoonA đang giận vì tôi đòi sang JYP làm khách, đã vậy còn gây ra chuyện lớn như vậy nữa. Tôi e dè cúi mặt :

- Xin lỗi...tôi lại gây chuyện khiến cho hai cậu phải lo.

Jessica dịu dàng đặt tay lên mặt tôi :

- Không đâu. Chúng tôi không lo chút nào. Trái lại, tôi còn cảm thấy vô cùng tự hào về cậu, Princess.

Mặt tôi hơi đỏ lên trước lời khen này. Ừm, kể ra thì đây chỉ mới là lần thứ hai Jessica gọi tôi là Princess. Lần đầu tiên là lúc cậu ấy buộc tên tóc tôi sợi dây nơ có dòng chữ Princess, ấn định tôi là Princess của cấp II. Hình như kể từ lúc đó trở đi, ngoài YoonA và Jessica ra thì ở trường đã không còn ai gọi tôi là Yuri nữa. Thay vào đó, họ gọi tôi là Princess.

Một lần nữa, YoonA trở thành người cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi :

- Được rồi...ghé thăm cậu như vầy đã đủ. Đã đến lúc chúng tôi phải về rồi.

- U, mình về thôi.

Đương lúc tôi đang định bước đi thì đã bị YoonA kéo lại. Bị bất ngờ, tôi mất đà ngã vào người cậu ấy. YoonA nhíu mày :

- Cậu đang tính đi đâu vậy, Yuri?

Tôi trả lời tỉnh bơ :

- Thì đi về. Chẳng phải cậu vừa bảo mình về sao?

YoonA cốc nhẹ vào trán tôi :

- Ngốc! Tôi bảo về là nói hai chúng tôi, chứ có liên quan gì đến cậu đâu. 

Phải mất hết mấy giây, tôi mới tiêu hóa hết hoàn toàn câu mà YoonA vừa nói. Rồi sau đó, tôi há hốc mồm :

- Hả?!? Nói vậy...nhưng sao chỉ có hai người? Còn tôi thì sao?

Jessica dịu dàng cho tôi câu trả lời :

- Bây giờ còn chưa phải lúc. Cậu vẫn còn phải ở lại đây hết đêm nay nữa. Vì mai mới là ngày kết thúc thỏa thuận khách mời giữa Học Viện SM và Học Viện JYP. Lúc đó, trường SM sẽ cử người đến đón cậu về.

Mặt tôi xuôi xị thấy rõ khi hay tin này. Vậy mà tôi đã tưởng mình có thể quay về cùng hai cậu ấy. YoonA gằn giọng :

- Làm gì xụ mặt như trẻ con thế? Chỉ một đêm, bộ cậu chờ không được?

Tôi lắc đầu. Đương nhiên là tôi có thể chờ. Chỉ là...

- Nếu Princess thấy lo lắng về cách hành xử của các học sinh ở JYP thì tôi sẵn sàng mang thân mình ra đảm bảo.

Victoria tự dưng chen ngang vào cuộc nói chuyện của chúng tôi. Thay vì với tôi, Victoria lại chuyển cái nhìn sang Jessica :

- Tối nay Princess sẽ ở lại bên kí túc xá của nhà Sun Flower do tôi phụ trách. Cho nên, sự an toàn của Princess xin cứ giao cho tôi.

Jessica mỉm cười thay cho câu trả lời. Ánh mặt trời đã khuất sau rặng mây. Nắng tắt, một ngày nữa sắp đi qua...

....

Khi tôi vừa bước ra khỏi phòng tắm, còn đang loay hoay trùm chiếc khăn trên mái đầu ước nhem nước, thì đột nhiên trông thấy có rất nhiều người đang ngồi trong phòng mình. Tất cả mọi cái nhìn đều hướng vào tôi. Tôi đứng lặng. Những lúc như thế này, tôi thường có cảm giác không ổn. Hình như họ đang chờ đợi một thứ gì đó. Ơ, không phải là đang chờ tôi chứ? Nhưng sao lại là tôi?

- Princess, tắm xong rồi sao?!

Đó là giọng của chị Narsha. Nghĩa là trong đám này còn có chị ấy tham gia nữa. Narsha cười, nụ cười làm tôi phải lui người về sau để tránh. Nhất định là có chuyện gì đó không bình thường trong này rồi.

- Eh...Ơ...chào! Sao trùng hợp vậy? Mọi người cũng ở đây sao? Còn ai muốn dùng phòng tắm không? Tôi tắm xong rồi.

Chị Narsha vẫn giữ nguyên nụ cười hết sức bình thường trong một trường hợp đáng ngờ thế này trên môi mình :

- Không...chẳng ai còn muốn dùng nhà tắm đâu. Chúng tôi đang chờ cô bé. Qua đây! Tôi nói cái này.

Tôi mới tắm xong. Đáng lý người phải mát mới đúng. Nhưng tự dưng giờ người tôi lại đang đổ mồ hôi. Thế mới lạ!

- Tới đây, tôi lau tóc cho.

Chị Narsha vẫn dùng cái giọng đầy mời mọc đó để gọi, và tôi thì cứ lui dần về sau. Tôi cười gượng, cố tìm đường từ chối :

- Eh, không cần đâu. Tôi có thể tự lau được mà. Mọi người...À, cũng đã trễ rồi, sao mọi người không về nghỉ ngơi đi?

Narsha mất dần kiên nhẫn, bèn tự mình đứng dậy, tiến tới, cầm tay tôi, lôi tuột đến chỗ mọi người. Tôi ngã xuống chiếc đệm người sau lưng mình. Gần như ngay lập tức, họ đã xúm xít quanh tôi, đè tôi xuống làm đủ kiểu :

- Princess, tôi lau tóc cho cậu.

- Princess, tôi massage cho cậu nha!

- Princess, để tôi bôi kem dưỡng da cho.

- Princess...

Trong khi tôi đang cố vùng vẫy đề ngoi lên :

- Ah, mọi người...xin làm ơn dừng tay đi mà.

Thấy tôi đang bị chăm sóc quá mức cần thiết nên đâm hoảng, Narsha buộc phải lên tiếng:

- Đủ rồi! Mọi người để cho cô bé ấy thở nữa chứ.

Họ ngưng lại. Narsha ấn vai tôi xuống, ra hiệu cho cho người mang đến chiếc lượt. Tôi bối rối :

- Ý! Tôi tự làm được rồi.

Một lần nữa, chị ấy ấn đầu tôi xuống :

- Ngồi im! Không tôi sẽ để mặc cô bé bị họ đè xuống nữa cho coi.

Bất đắc dĩ, tôi đành ngồi im. Chị Narsha dùng mấy ngón tay khẽ gỡ mớ tóc rối cho tôi.

- Đau không?

Tôi lắc đầu :

- Không.

Narsha giữ đầu tôi lại :

- Trả lời bằng miệng được rồi. Đừng nhúc nhích!

Tôi để yên cho chị ấy chải tóc mình. Biết tôi còn đang lấy làm hoảng vì sự có mặt của nhiều người như thế này trong phòng giữa đêm khuya, chị ấy liền từ tốn giải thích :

- Họ đều là những người cảm thấy có lỗi với cô bé, nên tính sang đây xin lỗi thôi.

Tôi mỉm cười :

- Ah, vậy thì mọi người đừng lo! Tôi không giận đâu. Thiệt đó!

Chị Narsha ngưng lại một chút rồi nói tiếp :

- Cô bé ngốc này, sao không chịu cho chúng tôi biết mình là Princess ngay từ đầu chứ? Nếu sớm biết cô bé là Princess, vậy cô bé đâu phải chịu nhiều khổ cực như thế.

Tôi hơi ngước lên nhìn chị ấy :

- Có là Princess hay không, chuyện đó đâu có gì quan trọng. Không phải chị từng nói Princess của SM thì không liên quan gì đến Học Viện JYP sao? Với lại, mục đích của tôi sang đây lần này chính là tập quen với cuộc sống thường nhật của ngôi trường này, dùng thân phận của một học sinh bình thường, không phải một Princess.

Chợt nghĩ đến những chuyện ở SM, tôi cúi mặt :

- Mọi người ở đây đã quá đề cao Princess rồi. Tôi chẳng thể làm gì cho những người xung quanh mình. Trái lại, họ còn phải luôn để tâm lo lắng cho tôi nữa. Tôi luôn tự hỏi, Princess có thể làm những gì ngoài chuyện ngồi ngây ra đó để người ta tôn kính? Tôi không muốn trở thành một Princess như thế.

Hiểu ra vấn đề, chị Narsha cười hiền lành :

- Thì ra đó là nguyên nhân cô bé bảo Công Chúa là một con búp bê trong lồng kính. Yuri à, điểm yếu của cô bé chính là không tự tin vào bản thân mình. Cô bé thật ra đã là một Princess rất tốt rồi, không cần phải cố gắng tự thay đổi mình đâu. Tôi còn được biết ngoài nguyên nhân này ra, cô bé vì muốn giữ lời hứa không tiết lộ thân phận với bất kì ai giữa mình và học sinh trường SM, cho nên mới phải im hơi lặng tiếng bấy lâu, phải không? 

Tôi mở to mắt nhìn Narsha. Sao chị ấy lại biết chuyện này?

- Cô bé là một Princess ngốc! 

Tôi cúi mặt. Chị Narsha nhẹ nhàng buộc sợi dây nơ màu hồng có dòng chữ Princess lên tóc tôi. 

- Và cũng là một Princess tốt.

Tôi lại ngước lên nhìn chị.

- Thật xin lỗi về những thiệt thòi mà cô bé đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua.

Tôi lắc đầu :

- Không đâu! Tôi không thấy mình bị thiệt thòi chút nào hết. Vì ít ra tôi cũng đã quen được với mọi người, những người luôn tin tưởng tôi.

Tôi mỉm cười rạng rỡ. Chị Narsha ngây người ra vì nụ cười đó. Xong, chị ấy gật gù :

- Quả nhiên là Princess của Học Viện SM có khác. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao cô bé được chọn, thay vì Qri. Học Viện JYP của chúng tôi đã gây nhiều khó khăn cho cô bé, nói thật ra thì chúng tôi cũng cảm thấy rất áy náy về chuyện này. Hay là cô bé ở lại đây với chúng tôi luôn đi! Tất cả học sinh ở JYP hứa từ nay sẽ hết sức tôn trọng cô bé.

Tôi dở khóc dở cười tình huống này. Lại thêm một lời mời nữa. Hình như từ lúc sang đây tới giờ, tôi đã nhận được lời mời của cả thảy hai trường rồi thì phải: 

- Cám ơn ý tốt của mọi người, nhưng cho phép tôi được từ chối. Vì ở SM còn rất nhiều người đang mong đợi tôi quay về. Thêm nữa, tôi cũng còn rất nhiều thứ phải học hỏi thêm để có thể trở thành một Princess đúng nghĩa. Tôi tin mình sẽ có thể tìm thấy phần còn thiếu này ở SM.

Phải hết mấy giây sau, Narsha mới nói :

- Nếu đã vậy, tôi cũng không miễn cưỡng giữ cô bé lại nữa. Có lẽ cô bé nói đúng. Princess chỉ có thể thuộc về trường SM mà thôi. Và chỉ ở đó, Princess mới có thể tỏa sáng được. Dù sao thì tôi cũng đã rất vui vì quen biết cô bé, Princess.

Tôi gật đầu :

- Tôi cũng vậy! Rất vui khi quen biết mọi người.

Narsha đứng lên :

- Cũng khuya rồi, tôi nghĩ cô bé cần nghỉ ngơi. Chúng ta về thôi!

Mọi người đứng dậy đi ra cửa, không quên chào từ biệt và chúc tôi ngủ ngon. Tôi mỉm cười :

- Chúc mọi người ngủ ngon.

Tuy không quay mặt lại, nhưng tôi vần nghe giọng chị Narsha đáp qua vai :

- Ngủ ngon!

....

Chờ sẵn ngoài cửa, Victoria đứng tựa lưng vào tường.

- Thất bại, đúng không?

Narsha thở dài :

- Uh, cô ấy suy cho cùng cũng là Princess của Học Viện SM. Mà nè, chị có nghĩ sắp tới chúng ta nên bắt chước SM, tuyển lựa Princess hay không?

Victoria phì cười :

- Cái đó còn phải coi lại đã. Về phòng thôi!

Rồi họ cùng nhau rời khỏi đó. 

Tôi cũng đang rất háo hức mong cho ngày mai đến, để được gặp lại Jessica, YoonA, và các bạn ở trường SM...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #yulsic