NT1H - Chương 6
Chương 6
EDITOR: KEN LE
BETA: HUỲNH TỬ
Dương quang sáng ngời chiếu xuyên qua màn giường rọi lên mặt Ái Khanh, hắn mấp máy mắt, vươn tay sờ qua, lại cảm thấy cánh tay không có sức, căn bản không nhấc lên nổi.
"Tiểu Đức Tử... Cửa sổ..." Ái Khanh mơ hồ nói.
Không chỉ có như vậy, khắp toàn thân hắn đều có cảm giác đau đớn mệt mỏi không nói ra được, giống như bị người tàn nhẫn đánh một trận. Không biết có phải là do trên người quá khó chịu, hay là ánh mặt trời quá chói mắt, Ái Khanh rốt cục mở mắt.
"Ừm... ?" Trước mắt là một mảnh trần nhà có ngói màu xám, còn có hoa cạnh cửa sổ, khác hoàn toàn với màu sơn trên trần nhà ở Trường Xuân cung, hắn ngẩn người, tựa như nhớ tới cái gì, mãnh liệt ngồi dậy.
"A a a... Đau đau đau!" Chỗ sâu trong mông đau đớn đánh thẳng vào tuỷ não, Ái Khanh sắc mặt trắng bệch như tuyết, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu cũng ngưng tụ trên trán, hắn liều mạng thở hổn hển, mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Hắn dùng tay xoa xoa mồ hôi trên trán, lại phát hiện trên cổ tay có một đạo vết tích bị buộc chặt rõ ràng, chuyện xảy ra tối hôm qua, lập tức hiện lên trong đầu hắn, tim lại đập nhanh!
"Sao lại thế... ?!" Ái Khanh vừa thẹn thùng không chịu được, lại khốn quẫn vạn phần, hắn nhìn trái phải, Cảnh Đình Thụy không ở trong phòng, trời đã sáng như vậy, hắn đi vào triều sao?
"Chết, nguy rồi! Trẫm còn chưa lâm triều!" Ái Khanh cả kinh thẳng tắp lưng, từ khi hắn đăng cơ tới nay, chưa bao giờ không lâm triều, không quản ban đêm bận bịu đến tối muộn, hắn đều sẽ kiên trì đi nghe báo cáo và quyết định sự việc. Bởi vì hắn muốn noi theo phụ hoàng, làm một quân chủ cần chính yêu dân.
Hiển nhiên, hắn đã bỏ lỡ canh giờ vào triều! Bởi vì thường là trời lờ mờ sáng, thì rửa mặt mới kịp.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Ái Khanh tâm lý hoảng loạn cực kỳ, hắn không chỉ vô cớ vắng triều, cũng không về Trường Xuân cung ngủ, chuyện này có thể coi là chuyện lớn rồi!
Hắn cắn chặt răng, đỡ thành giường, giãy dụa suy nghĩ muốn bò xuống, thế nhưng eo cũng không có sức, hắn chỉ có thể dùng tư thế phi thường cổ quái, hai chân tách ra, quỳ trên giường.
"A... ?" Có cái gì dính dính ẩm ướt, chảy ra, làm ướt bắp đùi của hắn.
Ái Khanh cúi đầu, nhìn thấy đó là chất lỏng màu trắng, lúc nhớ tới là vật gì, hắn nhất thời hít vào một hơi, khuôn mặt đỏ đến mức giống như lò than đang đốt!
Tối hôm qua, trong khi cơ thể bị ma sát, bị làm đến cơ hồ hòa tan, khi đó, Ái Khanh không cảm giác được một chút đau đớn, chỉ là ôm chặt vai Cảnh Đình Thụy, cảm thấy ý thức sắp đi xa. Vào lúc đó, Cảnh Đình Thụy đột nhiên một cái cúi người đột ngột, đỉnh sâu vào, làm cho hắn vừa kêu thảm thiết vừa khóc lóc, đồ vật kia nóng như dung nham, chảy sâu vào bên trong.
Cỗ nhiệt lưu đó, vẫn luôn chảy khắp ngóc ngách thân thể hắn... Đây chính là những gì cuối cùng Ái Khanh nhớ được.
Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy thứ chảy ra từ trong cơ thể, Ái Khanh mới hiểu được tối hôm qua cỗ lửa nóng kia là gì.
"Này, đây là Thụy Thụy..." Lúc Ái Khanh bởi vì xấu hổ cực độ mà tay chân luống cuống. Đột nhiên, Cảnh Đình Thụy xuất hiện, hai tay hắn bưng chậu đồng nước nóng, còn có khăn gấm màu vàng.
Ái Khanh "Oa a!" la to một tiếng, hoảng loạn mà vồ lấy mền trên giường che khuất thân thể, Cảnh Đình Thụy ngược lại không chút hoang mang mà đi tới, đem đồ vật thả xuống.
Sau đó, hắn quỳ một gối xuống bên giường.
"Hoàng thượng, thỉnh chấp thuận vi thần lau người cho ngài, thay y phục." Cảnh Đình Thụy nói, thanh âm trầm ổn mà mất tiếng. Phảng phất như không nhớ rõ chuyện phát sinh đêm qua.
"Trẫm..." Ái Khanh muốn cự tuyệt, nhưng hắn hiện tại một ngón tay cũng không nhúc nhích được, chẳng lẽ muốn duy trì bộ dáng thân thể trần truồng như vậy? Hắn suy nghĩ một chút, cắn môi dưới, khẽ gật đầu.
Cảnh Đình Thụy đứng dậy, trước tiên đem khăn gấm làm ướt, nước ấm hơi nóng, thế nhưng lau chùi da thịt lại thư thái hơn, Ái Khanh từ chăn duỗi ra cánh tay, Cảnh Đình Thụy liền nắm nhẹ lấy, tay kia cầm khăn gấm lau.
Ái Khanh tận lực không nhìn tới Cảnh Đình Thụy, hắn cúi xuống che đi khuôn mặt còn đỏ hơn khay trà hoa thược dược. Nhưng, lúc Cảnh Đình Thụy lấy đệm chăn ra, dùng khăn ấm áp lau qua cổ hắn, rồi đầu vú trên ngực hắn, cảm giác nhói nhói, làm Ái Khanh không ngừng mà nhớ tới, Thụy Thụy tối hôm qua đối xử với mình ra sao...
"Thịch Đùng! Thịch Đùng!"
Tim đập như kích trống, tựa hồ có thể làm cho Cảnh Đình Thụy nghe thấy, Ái Khanh không khỏi hơi run lên.
"Ngài lạnh không?" Cảnh Đình Thụy ôn nhu hỏi, lấy ra y phục mới, phủ lên cho Ái Khanh.
"Còn, hoàn hảo..." Ái Khanh nói, mới phát hiện âm thanh của mình so với Cảnh Đình Thụy còn khàn hơn gấp mấy lần.
Cảnh Đình Thụy không nói nữa, hắn hết sức chuyên chú mà lau eo Ái Khanh, khăn gấm trượt vào giữa hai chân Ái Khanh, giữa hai chân hiện đầy lấm ta lấm tấm dấu hôn, còn có dấu ấn ngón tay lưu lại.
Ái Khanh cũng không chú ý tới, ngón tay Cảnh Đình Thụy cũng đang phát run. Hắn rút khăn gấm về, rửa sạch một lần, đem mặt khác của khăn gấm ra, xâm nhập vào Ái Khanh.
"Đau quá!" Ái Khanh hít sâu, vươn tay ngăn cản.
"Nếu không lấy ra, ngài sẽ càng không thoải mái. Mời ngài nhẫn nại một chút, vi thần sẽ cẩn thận hơn." Cảnh Đình Thụy thấp giọng nói, ngón tay tại lối vào sau một trận bồi hồi, liền đi vào.
"Không muốn... Thụy Thụy..." Tuy nói khăn gấm rất bóng loáng, nhưng vẫn như cũ có cảm giác quái dị, nó theo ngón tay thâm nhập vào trong, tách ra niêm mạc, ở bên trong trượt tới trượt lui, mặc dù động tác của Cảnh Đình Thụy đã rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn làm Ái Khanh rớt nước mắt.
"Nha... A..." Khăn gấm ở bên trong dừng lại một hồi lâu, hút chất lỏng nóng kia, rồi rút ra.
Ngón tay lần thứ hai thăm dò vào, lúc này là lành lạnh hoạt hoạt, tương tự đầu nhũ, Ái Khanh đều nói không ra lời, nằm rạp trên gối, hít mũi, liều mạng nhẫn nại.
"Thuốc này có thể tiêu sưng giảm đau." Tương tự mở dê mỡ bị đều đều cẩn thận mà bôi lên ở bên trong, Cảnh Đình Thụy cũng không nói thuốc này từ đâu mang tới, mà hiển nhiên một buổi sáng, hắn đều không nghỉ ngơi, luôn luôn vội vàng khắc phục hậu quả.
Ái Khanh ngẩng đầu lên, muốn đối Cảnh Đình Thụy nói cái gì, lại phát hiện dương quang thật sự rất chói mắt, làm thân thể của hắn đều mỏi vô cùng, đầu hắn ngửa ra sau, hôn mê bất tỉnh.
+++++
Ái Khanh ngã ra sau liền hôn mê ngủ không tỉnh, bởi vì hắn bị sốt cao, miệng đầy mê sảng.
Ngự y chẩn đoán nói: "Hoàng thượng là tà khí xâm lấn, không cẩn thận bị nhiễm phong hàn, chỉ có lui nhiệt, mới có thể khỏi hẳn. Bằng không, sợ sẽ bị tật."
Viêm nghe đến tin tức này, lòng như nằm trong chảo dầu, lập tức bỏ lại yến tiệc đông đảo giang hồ môn khách mà hắn thỉnh đến nhà, từ ngoài cung cố gắng trở lại càng nhanh càng tốt.
Vừa vào đến Trường Xuân cung, áo khoác hắn cũng chưa kịp cởi xuống, liền vọt tới long sàn, lo lắng mà nhìn Ái Khanh.
Ái Khanh mơ màng ngủ, khuôn mặt ửng đỏ, cái trán nóng hổi, đôi môi khô khốc như vỏ cây, còn thỉnh thoảng run rẩy thân thể, khó chịu mà rên rỉ lên: "Nóng quá...", "...Nước" các loại nói mê, mắt thấy tình cảnh này, tâm Viêm cũng nát rồi!
Viêm nắm chặt tay Ái Khanh, thay hắn lau mồ hôi trên trán, uy dược cho hắn, không ngủ không ngớt mà chăm sóc hắn, còn mạnh mẽ trách tội Tiểu Đức Tử.
Hoàng thượng long thể quý trọng, tại sao ở trong cung bị phong hàn? Nhất định là bọn nô tài hầu hạ không chu đáo, không làm tốt cương vị công tác!
Tiểu Đức Tử sợ hãi, quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đưa đám nói, bọn họ cũng không biết hoàng thượng tại sao đột nhiên lại sốt cao, có lẽ là suốt đêm cùng Cảnh tướng quân trao đổi quân cơ, cho nên mệt muốn chết rồi đi.
Tiểu Đức Tử vừa nói như thế, Viêm mới nhớ tới, hắn dĩ nhiên không nhìn thấy Cảnh Đình Thụy trong Trường Xuân cung? Cái tên này phỏng chừng là đi thay hoàng thượng "Xử lý chính vụ" đi. Lúc trước có thái hậu buông rèm chấp chính, bây giờ có tướng quân "Bao biện làm thay"! Chỉ có thể nói, đều do Ái Khanh bình thường quá phóng túng Cảnh Đình Thụy, làm cho hắn hiện tại đều coi thường hoàng đế đang bệnh nặng rồi!
Viêm ôm một bụng hỏa, nhưng bây giờ cũng không phải lúc tìm Cảnh Đình Thụy tính sổ, hắn lo lắng cho Ái Khanh hơn, thật hận không thể thay Ái Khanh sinh bệnh, thay Ái Khanh khó chịu. Này đối với hắn mà nói, còn muốn khá hơn một chút.
Có ngự y, Tiểu Đức Tử cùng với Viêm tỉ mỉ chăm sóc, sáng sớm hôm sau, Ái Khanh liền hạ sốt, cũng không nói mớ, chỉ là ý thức còn có chút hôn hôn trầm trầm, lúc ngủ lúc tỉnh.
Đến chạng vạng, bệnh tình Ái Khanh chuyển biến tốt lên rất nhiều, đã có thể ngồi dậy húp cháo.
Lão ngự y lau mồ hôi chảy ròng ròng, khom người nói: "Như vậy xem ra, hoàng thượng đã không còn đáng ngại."
Ngược lại là Viêm, lo lắng sợ hãi mà nhịn hai ngày, nước cũng không uống một hớp, hai đáy mắt có viền đen, nhìn như gấu mèo(gấu trúc), cả người đều vô cùng tiều tụy, Ái Khanh nhìn thấy hắn gương mặt nguyên bản tuấn tú đều gầy đi trông thấy, cực kỳ đau lòng.
"Viêm..." Ái Khanh cau mày, tự trách nói: "Đều là trẫm vô dụng, khiến ngươi bận lòng."
"Nói gì vậy." Viêm cười ôn nhu, duỗi tay sờ trán Ái Khanh: "Ngài là thiên tử Đại Yến, thần đệ vốn nên hầu hạ ngài, hơn nữa..."
Viêm đột nhiên quỳ xuống, dọa Ái Khanh nhảy dựng một cái!
"Viêm, ngươi làm cái gì vậy?"
"Đều là thần đệ thất trách, gần đây bận bịu bắt chuyện với môn khách, mà chậm trễ ngài, làm ngài sinh bệnh..." Viêm nghiêm túc, bất luận Ái Khanh đã xảy ra chuyện gì, hắn đều cho rằng là mình sai, là hắn không có chăm sóc tốt hoàng đế.
"Này thế nào lại là lỗi của ngươi?" Ái Khanh cười khổ: "Mau dậy đi, ngươi hai ngày này không ngủ mà chăm sóc trẫm, chỉ có công lao, có tội chỗ nào? Trẫm cảm kích ngươi còn không kịp đây."
"Nhưng hoàng thượng..."
"Được rồi! Ngươi cũng đừng làm khó trẫm..." Ái Khanh cố ý sừng sộ lên nói: "Ngươi muốn trẫm bị bệnh nữa sao?"
"Dĩ nhiên không phải!" Viêm lập tức đứng lên, ngồi trở lại lên giường Ái Khanh.
"Chuyện này vốn là không liên quan gì với ngươi mà..." Ái Khanh nhỏ giọng làu bàu, nghĩ đến Cảnh Đình Thụy.
"Hừ, vậy là cùng tên khốn kia có liên quan đi!" Không nghĩ tới Viêm lỗ tai cực thính, hầm hầm mà nói: "Ngài bị bệnh, tên kia ngược lại rất tốt, mới tới thăm một hồi, liền đi."
"Chuyện này... Vậy, cũng không có liên quan đến hắn." Ái Khanh sợ Viêm phát giác cái gì, vội vàng nói: "Kỳ thực, vừa bắt đầu là trẫm không đúng..."
Đối với hắn hạ xuân dược và vân vân, kết quả là... So với "Tự đào hố chôn" còn thảm hơn, Ái Khanh thực sự là người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ không nói được, chỉ có thể đối đệ đệ cười khan.
"Hoàng thượng, ngài tính tình nhân hậu, không quan tâm khuyết điểm của hắn, nhưng hắn..." Viêm đang muốn nói gì đó, bên ngoài truyền đến thông báo, tể tướng Cổ Bằng đến.
"Không gặp! Hoàng thượng còn cần nghỉ ngơi." Viêm lạnh nhạt nói.
"Này không tốt." Ái Khanh vội vàng nói: "Trẫm bị bệnh hai ngày, không gặp triều thần, lại khiến bọn họ lo lắng."
"Hoàng huynh, ngài không thể ít quan tâm quốc sự, mà lo lắng cho bản thân nhiều hơn sao?" Viêm tuy rằng gương mặt không thích, nhưng vẫn là để Cổ Bằng vào.
Cổ Bằng mặc quan phục, không phải đi tay không tới, mà mang đến nhân sâm ngàn năm, đông trùng hạ thảo cùng dược liệu quý báu, tuy nói những thứ đồ này trong cung cũng có, nhưng dù sao cũng là tấm lòng thần tử, Ái Khanh thu nhận, còn thân thiết cho ngồi.
Cổ Bằng sau khi ngồi xuống, nhìn hoàng đế khí sắc hoàn hảo, liền muốn nói một phen, mà không nghĩ tới Viêm vẫn luôn lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt kia như kiếm, làm Cổ Bằng như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, chỉ có thể vội vã nói bảo trọng long thể, liền khom người cáo từ.
Cổ Bằng rời đi, vài nhóm đại thần lại tới.
Có thể nói, này tam bớt lục bộ chính, từ nhị phẩm, chính, từ tam phẩm đều tới, tranh tiên khủng hậu mang theo quà đến thăm. Từ ăn, uống, thưởng ngoạn, đồ dùng, đầy đủ mọi thứ.
Người quỳ xuống thỉnh an, đều sắp đem tẩm điện nhét đầy, quan thần ở phía sau, chỉ có thể cách ngưỡng cửa quỳ lạy.
Viêm đã không thể nhịn được nữa, thầm nghĩ: "Xong chưa a!"
Lúc này, Huyên Nhi bưng chén thuốc đến, Viêm tự tay nhận chén thuốc, dùng cái muỗng hớt lớp bên trên, thổi thổi, từng muỗng từng muỗng, giống như dỗ hài tử, đút cho Ái Khanh uống.
"Thật là khổ a." Ái Khanh nhíu chặt lông mày, oán trách, nhưng vẫn uống hết.
Sau đó, Viêm lấy lý do hoàng thượng vừa uống xong thuốc, cần nghỉ ngơi, đem các đại thần tất cả đều đuổi đi.
Các quan lại một bên đi ra ngoài, vừa đi vừa nói, được trời xanh phù hộ, hoàng thượng long thể có thể khôi phục.
Chờ khi đi ra cửa tẩm điện, đi vào ngự hoa viên phồn hoa như gấm, các đại thần đi chậm lại, bắt đầu nói lời cáo từ.
Không biết là ai đột nhiên tán thưởng một câu: "Vĩnh Hòa thân vương hôm nay thoạt nhìn, thật đúng là trầm ổn thạo đời, rất có phong độ của thái thượng hoàng a."
"Ừm. Không sai, lời ấy có lý."
"Lão hủ cũng cảm thấy như vậy."
Không ít người tức khắc gật đầu phụ họa, cũng có người nói: "Bàn luận tuổi, hoàng thượng chỉ lớn hơn một tuổi so với Thân vương điện hạ, luận võ công, học thức, giao thiệp cùng danh tiếng, đều là Vĩnh Hòa thân vương càng chiếm thượng phong a."
"Nói cho cùng, vẫn là Thân vương điện hạ quá giống thái thượng hoàng. Tuổi tác hắn mặc dù không lớn, giơ tay nhấc chân lại thể hiện hết uy nghiêm hoàng gia..." Lễ bộ thượng thư chắp tay nói: "Khiến người vì đó thán phục."
"Vâng, vâng. Bây giờ dân gian những người được gọi là 'Giang hồ hào kiệt', cũng đều bị mị lực của hắn thuyết phục. Không uổng triều đình người nào, liền làm bọn họ dồn dập bỏ chỗ tối theo chỗ sáng. Vị Thân vương điện hạ này, tương lai tất có thành tựu lớn."
Lúc tất cả quan chức đều đang nói, có thân ảnh cao to kiên cường bỗng nhiên xuất hiện trong ngự hoa viên.
Tất cả quan viên vừa tiếp xúc với ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao của hắn, đều lập tức im miệng không nói, không ít người còn chột dạ quay đầu đi.
Hắn trẻ tuổi nóng tính, tư thế oai hùng trác tuyệt, lúc đứng trong ngự hoa viên, tựa hồ cả vườn xuân sắc đều ảm đạm xuống.
"Cảnh tướng quân, ngươi sao giờ mới đến vấn an, hoàng thượng đã nghỉ ngơi." Có thể cũng có người tự cao là lão thần trong triều, chức quan cách xa Cảnh Đình Thụy, nói khiêu khích.
Cảnh Đình Thụy lạnh nhạt mà liếc hắn một cái, cũng không trả lời, mà là nói: "Lời nói lúc nãy của các ngươi, coi rẻ thánh thượng, hô quần kết đảng, không sợ bị tru di cửu tộc?"
"Ế? Tướng quân nói quá lời, chúng ta chỉ là trong ngự hoa viên đi dạo, nói vui đùa một chút, ngài không cần nghiêm túc như vậy." Lễ bộ thượng thư chê cười nói.
Cảnh Đình Thụy bất quá là Cảnh Thân vương phủ ca kỹ hài tử, ỷ là bạn thuở nhỏ của hoàng đế, mới ở trong cung tùy ý làm bậy. Một ít lão thần lén lút xem thường hắn, thế nhưng, cũng không dám biểu hiện ra mặt.
"Đúng vậy, chúng ta nói chuyện đùa, Cảnh tướng quân, ngài cũng quá tích cực." Công bộ Thượng thư cũng vuốt râu nói, cười ha hả.
"Có câu người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Các vị đại nhân ngồi ở vị trí cao, ra vào hoàng cung, càng phải thận trọng lời từ nói đến việc làm, để tránh khỏi trên làm dưới theo, trêu chọc cảnh lao ngục tai ương không cần thiết."
Cảnh Đình Thụy lạnh lùng bỏ lại câu nói, liền ôm quyền cáo từ, hướng Trường Xuân cung mà đi.
Qua nửa ngày, quan viên không nói ra lời. Tựa hồ bị ánh mắt, ngữ khí của Cảnh Đình Thụy làm có cảm giác như sợi dây thừng vô hình ghìm lại cổ bọn họ, làm cho bọn họ khẩn trương đến hít thở không thông.
"Hừ! Tại sao có thể có loại cáo mượn oai hùm, tự cho mình siêu phàm chứ!" Nửa ngày sau, mới có người căm giận nói.
"Không phải là ỷ vào hoàng thượng sủng tín hắn! Ta nghe nói, hắn như là tâm phúc trong cung, không chỉ có hoàng thượng cưng chìu hắn, ngay cả cung nữ, vì muốn nhìn hắn nhiều chút, mà ở ngoài cửa Thanh Đồng viện xé rách đầu." Một quan lại thấp hơn, dung mạo không xuất chúng chua xót mà nói.
"Người này trêu hoa ghẹo nguyệt, sớm muộn cũng chọc ra cái sọt." Có người ghét mà nói, kỳ thực hắn đã sớm ghen tỵ với Cảnh Đình Thụy, bởi vì Cảnh Đình Thụy tuổi so với hắn ngang nhau, nhưng chức quan lại cao hơn hắn nhiều.
Các đại thần vì vậy giả công tể tư, dồn dập nói những lời đồn về Cảnh Đình Thụy. Ra khỏi cửa cung, kiệu xe tôi tớ đều đang chờ, từng người nói lời từ biệt, dẹp đường trở về phủ.
+++++
"Tốt, ngài ngủ tiếp một chút đi." Viêm săn sóc mà đưa gối qua cho Ái Khanh.
"Trẫm cũng đã ngủ no rồi, ngược lại là ngươi, nên trở về phủ đi, ngủ một giấc thật tốt."
"Thần đệ bồi ngài tán gẫu..." Viêm không muốn rời đi chút nào, còn nói: "Thiên Vũ, Thiên Thần cũng rất lo lắng cho ngài, có đến vài lần, ngài đều ngủ..."
Huynh đệ hai người đang nói, Tiểu Đức Tử rón rén vào, quỳ xuống đất bẩm báo.
"Khởi bẩm hoàng thượng, Cảnh tướng quân cầu kiến!"
"Hắn tới làm cái gì?" Khóe mắt Viêm lập tức nhướn lên, giống như bị chọc tức.
"Ây..." Tiểu Đức Tử ngay lập tức không trả lời được, hắn rất sợ bộ dáng lúc Viêm điện hạ sinh khí.
"Để, để hắn vào đi." Ái Khanh lại cúi đầu nói, không biết là bởi vì căng thẳng, hay là thế nào, trong lòng bàn tay dĩ nhiên toát ra mồ hôi, thanh âm cũng có chút run lên.
Hắn không muốn bị Viêm nhận ra được dị dạng, liền không mở miệng nói chuyện nữa.
"Nô tài đi truyền chỉ." Tiểu Đức Tử như được đại xá mà lui ra.
Chỉ chốc lát sau, Cảnh Đình Thụy đã bước nhanh đến.
Mặt đá bàn tròn trong tẩm điện tử đàn đại bàng trúc, trên ghế gấm dài mấy thượng đều bày đầy to to nhỏ nhỏ hộp gấm, hắn không khỏi quét mắt liếc một cái, Viêm không khách khí cười nhạo nói: "A, người nào đó ngược lại tốt, khoan thai đến chậm không nói, còn hai tay trống trơn!"
"Viêm..." Ái Khanh cưng chìu đệ đệ, nhưng cũng không muốn hắn cùng Cảnh Đình Thụy xung đột, nhân tiện nói: "Ngươi đi xuống trước đi, trẫm có lời muốn cùng Cảnh tướng quân."
"Dạ... Hoàng thượng." Thánh mệnh khó trái, Viêm đối Cảnh Đình Thụy chỉ có thể giương mắt nhìn, bất quá, hắn trước khi đi ra, quay người đối Tiểu Đức Tử lớn tiếng nói: "Nô tài ngươi phải chăm sóc hoàng thượng thật tốt, không được như tên gia hỏa thiếu tâm can kia, hại hoàng thượng nhiễm phong hàn còn không tự biết!"
Tiểu Đức Tử kẹp ở giữa hai người bị nhìn chằm chằm, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.
"Tiểu Đức Tử, ngươi cũng đi xuống đi." Ái Khanh nhìn ra được Tiểu Đức Tử căn bản không dám nhìn Cảnh Đình Thụy, nhân tiện nói.
"Nô tài tuân chỉ!" Tiểu Đức Tử nhanh chóng chạy trốn không thấy đâu.
Rũ thiển kim sa mạn trong tẩm điện, yên tĩnh cực kỳ, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng huân hương thiêu đốt, Ái Khanh cảm thấy cổ họng khô nóng, khó khăn mà nuốt ngụm nước bọt, nhưng ngoài ý muốn gây tiếng động.
Mặt của hắn một chút liền đỏ, ngực càng thẳng thắn mà đập loạn, lại như một chú thỏ con.
"Vi thần..." Cảnh Đình Thụy mới mở miệng, Ái Khanh lại đột nhiên nghiêng đầu sang một bên, thở phì phò nói: "Ngươi còn biết đến thăm trẫm a?! Có chuyện gì thì nói mau, không có chuyện gì liền đi ra, trẫm mệt mỏi!"
—— hắn có thể không tức giận sao? Bởi vì Cảnh Đình Thụy hắn mới bị làm cho thê thảm như thế, nhưng là, mỗi lần từ trong mộng tỉnh lại, lúc muốn nhìn thấy Cảnh Đình Thụy, lại chỉ có thể nhìn thấy Viêm một mặt lo lắng, trong lòng hắn thất lạc cực kỳ, cũng càng thêm tức giận.
"Thần biết tội." Cảnh Đình Thụy quỳ xuống, không mặn không nhạt nói: "Mà hoàng thượng, ngài còn nhớ, chuyện mà ngài trước đây đáp ứng vi thần không?"
"Trước đây? Chuyện đáp ứng?"
Chuyện gì a? Ái Khanh trong đầu trống rỗng, hắn đáp ứng Cảnh Đình Thụy cái gì? Không chạy loạn khắp nơi làm cha lo lắng? Không lén lút đi bách tử môn vấn an hoàng muội, hay là không làm lão sư tức giận đến nỗi thổi râu mép trừng mắt?
Có thể đây đều là chuyện đã qua, Ái Khanh vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, vẫn là không nhớ ra được chính mình đến tột cùng đáp ứng Cảnh Đình Thụy cái gì, liền nhăn lại lông mày nói: "Cái kia... Trẫm không nhớ rõ. Hơn nữa, coi như trẫm đáp ứng ngươi cái gì, đều là chuyện trước khi đăng cơ đi? Khi đó trẫm còn nhỏ, lời nói không đáng tin."
"Không đáng tin?" Cảnh Đình Thụy mi tâm nhăn chặt, sắc mặt lại như mây đen ngập đầu, dường như sắp bạo phát.
"Vậy vi thần cũng không có gì để nói, vi thần xin cáo lui!" Cảnh Đình Thụy đột ngột đứng lên, muốn rời đi!
"Này! Ngươi ——!" Ái Khanh tức giận, đột nhiên xốc lên áo gấm, từ long sàng ngồi lên: "Ngươi không có lời nào khác nói với trẫm sao?"
Tỷ như, mễ đã thành xuy, từ nay về sau, trong mắt của ngươi chỉ có trẫm các loại...
"Nếu hoàng thượng ngay cả cam kết trọng yếu như vậy cũng quên, vi thần cũng không thể nói gì được." Cảnh Đình Thụy âm thanh băng lãnh đến cực điểm, làm Ái Khanh run rẩy.
"Vậy ngươi nói cho ta biết, ta đến cùng đáp ứng ngươi cái gì a?"
Ái Khanh gấp đến độ "Trẫm" cũng quên nói, Cảnh Đình Thụy cau mày, con ngươi đen nhìn chăm chú hắn, thần tình kia tựa hồ hết sức phức tạp.
"Cái này còn cần hoàng thượng chính mình nhớ tới mới được. Nếu như hoàng thượng không nhớ ra được, liền chứng minh..." Trong lòng người không có vi thần, mà mảnh tâm ý của vi thần chỉ có thể vĩnh viễn chôn dấu. Cảnh Đình Thụy đột nhiên câm miệng, dời tầm mắt.
"Chứng minh cái gì?" Ái Khanh lo lắng hỏi.
"Không có gì." Cảnh Đình Thụy hạ mắt nói, sau đó liền khom người: "Vi thần không quấy rầy hoàng thượng nghỉ ngơi, thứ cho thần xin cáo lui."
Nói xong, thật sự không quay đầu lại rời đi.
"Này! Cảnh Đình Thụy! Ngươi đứng lại cho trẫm! Có nghe không?!"
Ái Khanh khí yếu, bởi vì Cảnh Đình Thụy không chỉ muốn nói lại thôi, không đem lời nói rõ ràng ra, còn coi rẻ thánh chỉ, cứ như vậy mà đi.
"Hoàng thượng, này là thế nào?" Nghe đến Ái Khanh hô to gọi nhỏ, Viêm cùng Tiểu Đức Tử nhanh chóng đi vào, lại kinh ngạc nhìn thấy hoàng thượng cắn chặt môi, lệ rơi đầy mặt, cư nhiên đang khóc?
"Hoàng, hoàng thượng... Nô, nô tài đi tìm thái y?" Tiểu Đức Tử hô to.
"Hoàng huynh, ngươi làm sao?" Viêm cũng kinh hãi đến biến sắc. Bởi vì Ái Khanh đã lâu rồi không khóc.
"Không có chuyện gì! Không cần tìm thái y." Ái Khanh nói, nắm chăn lên che đầu, nổi giận đùng đùng tiến vào giường.
Tại sao hai người sau khi thân thiết xong, quan hệ lại trở nên kém hơn? Không hề giống thơ từ miêu tả, tâm tâm tương tích.
Tim Ái Khanh như bị đao cắt, hắn cũng không hiểu trong lòng Cảnh Đình Thụy đến cùng là đang suy nghĩ cái gì?
"Còn nói cam kết... Trẫm đến cùng nói cái gì, làm cho hắn để bụng như thế?"
Ái Khanh trốn trong ổ chăn trầm tư suy nghĩ, nhưng trong đầu của hắn rất loạn, ngoại trừ sinh khí, vẫn là sinh khí...
Viêm rất lo lắng, lại hỏi không ra nguyên nhân, bất quá dùng đầu gối nghĩ cũng biết, việc này khẳng định có liên quan đến Cảnh Đình Thụy, đối với hắn chán ghét, lập tức đưa lên đến căm hận không thôi.
"Hoàng huynh."
"Trẫm, trẫm không có chuyện gì, Viêm ngươi đi trước đi."
Nghe thanh âm cách ổ chăn khàn khàn, Viêm nhíu chặt lông mày, không khỏi phát thệ, hắn đời này đều cùng Cảnh Đình Thụy không đội trời chung.
+++++
Cảnh Đình Thụy rời đi tẩm cung, đi cực nhanh, mãi cho đến khi ra ngự hoa viên, mới chậm rãi mà trì hoãn bước chân, cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt, mở ra, mới phát hiện là máu.
Dọc theo con đường này, hắn vẫn luôn siết chặt nắm đấm, cũng không biết móng tay bấm vào da thịt.
"Khanh nhi hắn quả nhiên không nhớ rõ..." Mắt Cảnh Đình Thụy sụp xuống, nồng lớn lên lông mi tại đáy mắt bỏ ra một bóng ma, làm ánh mắt của hắn càng thêm tối tăm khó hiểu.
—— lễ Vạn Thọ bảy năm trước:
"Điện hạ, nếu có người muốn giết ngài thì sao? Ngài cũng không giết hắn?"
"Ừm. Thụy Thụy, ta không giết hắn."
"Điện hạ, ngài thật là thiện lương... Như vậy đi, nếu đây là nguyện vọng của ngài, vi thần nguyện ý giúp ngài đạt thành." Cảnh Đình Thụy khẽ mỉm cười: "Thế nhưng, ngài phải đáp ứng vi thần một điều kiện."
"Điều kiện gì?" Ái Khanh thật tò mò.
"Chờ ngài sau khi lớn lên, muốn ngài làm người của vi thần. Như vậy, vi thần mới có thể giúp ngài xử lý các loại chuyện phiền phức."
"Tốt a!" Ái Khanh sảng khoái gật đầu.
"Vậy thì một lời đã định!"
Ước định này, Cảnh Đình Thụy một khắc cũng không quên, hắn vốn là chủ ý quyết định, dù cho nguy hiểm, cũng phải sau khi Ái Khanh tỉnh lại, hướng hắn tỏ rõ tâm ý.
Mặc dù nói thân là thần tử phải trung thành với hoàng đế, vì đó trả giá tính mạng là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng, Cảnh Đình Thụy càng muốn để Ái Khanh rõ ràng, hắn công sức, không chỉ là bởi vì quân thần chi nghĩa, mà còn có yêu thương của hắn.
Nếu như Ái Khanh còn nhớ ước định này, sẽ không vì bọn họ đã xảy ra quan hệ, mà giận hắn.
Mà rõ ràng chính là, Ái Khanh không chỉ quên mất, còn quên mất sạch sành sanh!
"Muốn hoàng thượng trở thành người của ta, quả nhiên rất khó..." Cảnh Đình Thụy thở dài, coi như Ái Khanh nghĩ tới, nguyện ý thực hiện cam kết, trở thành người của hắn, có thể sao?
Hắn sẽ đáp lời cùng chuyện hứa hẹn với mình là cùng một chuyện sao
Hắn có thể hiểu được loại tình yêu —— căn bản vô vọng chôn giấu dưới đáy lòng, là thống khổ như thế nào sao?
Đến cùng là đến khi nào, hắn mới có thể nói cho Ái Khanh, hắn yêu đến cỡ nào.
Vết máu trong bàn tay dần dần ngưng tụ, lông mày Cảnh Đình Thụy cũng như tụ huyết, nhăn lại rồi, lại không thể tiêu tan.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top