CHƯƠNG 689: MỘT ĐỔI VẠN BIẾN

CHƯƠNG 689: MỘT ĐỔI VẠN BIẾN

EDITOR: ROSALINE

BETA: CỎ


Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thật vất vả mới có thời gian bắt cá xem kịch, kết quả gặp phải một đám "kẻ thù".

Những người giang hồ này hoặc nhiều hoặc ít đều có chút qua lại với Triển Chiêu, hơn nữa phần lớn còn là kết thù trước khi Triển Chiêu vào Khai Phong phủ.

Phải nói thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, nếu là các loại chuyện xấu như phóng hỏa giết người cướp giật lừa lọc đã bị Triển Chiêu bắt vào nha môn xử nặng từ lâu. Những tranh chấp này phần lớn không quan trọng gì, thậm chí Triển Chiêu còn chưa gặp mặt, cũng không biết làm sao bị những người giang hồ này nhớ thương.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thành danh tương đối sớm, hai người bọn họ, tuy lúc Thiên Tôn và Ân Hậu nuôi dưỡng và dạy dỗ, kết hợp thêm một chút với những cay đắng mình đã nếm trải suốt mấy năm qua, cố hết sức tránh hố tránh lôi. Nhưng dù sao người nào nuôi thì giống người đó, hai người này vẫn thừa kế chút khí chất trên người hai người bọn họ.

Đều là thành danh khi còn trẻ, cũng bị người ta đố kỵ, nhưng người tìm Bạch Ngọc Đường gây phiền phức, ngoại trừ kẻ thù của một vài đệ tử và sư phụ hắn trong Thiên Sơn phái, thì người giang hồ lại rất ít khi chính diện khiêu khích Bạch Ngọc Đường.

Mà ngược lại, Triển Chiêu ở trong Ma cung mỗi ngày được ôm ôm hôn hôn nâng niu chiều chuộng, vừa ra khỏi Ma cung, bị người giang hồ gây sự đủ kiểu, nhất là những người giang hồ ngang hàng cùng tuổi.

Có thể những người giang hồ đó đều cảm thấy, Bạch Ngọc Đường xuất thân Thiên Sơn là người thừa kế chính thống của Thiên Tôn, vậy hắn nổi danh võ công cao là bình thường, hơn nữa bình thường Ngũ Gia đều như "không làm việc tốt", cũng không quá quan tâm đến chuyện giang hồ, cả ngày du ngoạn núi non sông nước.

Nhưng Triển Chiêu không biết xuất thân từ môn phái nào, còn cực kỳ "thích nhảy ra trước đầu gió", chỗ nào cũng có hắn, vừa thấy chính là người "dã tâm không nhỏ"!

Những nhân tài mới xuất hiện của giang hồ kia không nghĩ ra, bọn họ tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng muốn nổi danh, sao lại không có cơ hội? Sao lăn qua lộn lại mà vẫn vô danh? Triển Chiêu dựa vào cái gì cứ lúc thì bắt được một ổ người xấu lúc lại bắt được một ổ cường đạo như vậy? Dựa vào cái gì vang danh nam hiệp khách như vậy? Dựa vào cái gì được cao tăng Thiếu Lâm khen thưởng tôn giả võ lâm ca ngợi?

Vì vậy những người giang hồ này bắt đầu gây khó dễ cho Triển Chiêu khắp nơi, nghĩ có thể đè đầu hắn thì tốt rồi, hoặc là chiến thắng hắn hoặc là vạch trần "bộ mặt thật" của hắn.

Nhưng làm ầm ĩ một trận, bản thân vẫn không tìm ra được chân tướng của người này, mà danh tiếng của Triển Chiêu lại càng lúc càng lớn.

Chính lúc nhà nhà người người trong giang hồ đều đang tuyệt vọng, Triển Chiêu đột nhiên vào Khai Phong phủ làm quan sai.

Lần này, đám người giang hồ đều cảm thấy mở mày mở mặt, bởi vì người giang hồ vào quan phủ sẽ bị người ta xem thường, đây không phải là làm "nanh vuốt" cho triều đình sao, nhìn thấy chưa? Cái gì mà Nam hiệp khách, kết quả còn không phải là vì công danh lợi lộc à!

Nhưng lần thứ hai kết quả lại ngoài dự liệu của mọi người, danh khí của Triển Chiêu càng ngày càng hơn lớn, theo Bao đại nhân đi tuần, phá án và bắt giam từng vụ từng vụ một, Triển Chiêu thiếu điều trở thành đại danh từ chính nghĩa của võ lâm, ngay cả con nít ven đường học nói, giang hồ là cái gì cũng không biết, lại biết Triển Chiêu.

Mặt khác, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa, Triệu Phổ, mấy nhân vật kiểu muốn leo lên, muốn kết giao, nhưng căn bản không thể tìm được đường để leo lên này, cũng đều thành bạn tốt với Triển Chiêu, thậm chí còn giúp hắn tra án.

Đám người giang hồ đều cảm thấy kỳ lạ, dựa vào cái gì chứ? Bạch Ngọc Đường là đồ đệ Thiên Tôn, Lâm Dạ Hỏa có thánh tăng truyền thụ, Triệu Phổ là đại nguyên soái của binh mã Đại Tống, Triển Chiêu này có xuất thân gì? Không có môn phái nào, tà môn...

Cuối cùng có một ngày, thân phận của Triển Chiêu "bại lộ", hóa ra đại hiệp đại biểu chính đạo võ lâm, vậy mà là tiểu cung chủ của Ma cung "tiếng xấu lan xa", ngoại tôn của đại ma vương Ân Hậu.

Người giang hồ nghĩ đã chờ được "chính nghĩa" rồi, lòng nói Triển Chiêu ngươi quả nhiên là một "ngụy quân tử", lần này bộ mặt thật bị vạch trần, có lẽ sẽ bị chúng bạn xa lánh, bị người khác phỉ nhổ đi?

Nhưng kết quả thì...

Cái gì? Ân Hậu và Thiên Tôn một tà một chính tồn tại không đội trời chung vậy mà là sư huynh đệ đồng môn?

Cái gì? Triển Chiêu chẳng những không bị người khác phỉ nhổ, ngay cả Ma cung đều ngay lập tức thành danh, có thể so với thánh địa võ lâm phái Thiên Sơn á?

Cái gì? Ngay cả đương kim hoàng đế cũng chứng danh cho Triển Chiêu và Ma cung?

Giang hồ quần hùng căm hận, vốn còn muốn làm một liên minh phản Ma cung, kết quả một đám người giang hồ muốn tổ chức Giang Nam minh chống lại Ma cung vậy mà chọn Triển Chiêu làm minh chủ Giang Nam minh, đâm sau lưng đồng minh!

Cái gì Cao Hà trại, Ngũ Long trại, Vọng Lâu thành... Nhiều môn phái giang hồ như vậy, bị Triển Chiêu "hủy diệt" từng cái một.

Giang hồ quần hùng ngoại trừ nói bậy một chút sau lưng hắn, cũng thật sự không dám trêu vào.

Gần đây đám người này bởi vì "nguyên nhân nào đó", tụ tập đến Lâm An phủ, muốn cùng âm mưu chuyện gì đó... Kết quả lên lầu xem một vở kịch cũng có thể gặp được Triển Chiêu, một hàm răng hai hàm răng đều sắp bị mài nhỏ.

Quan hệ giữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thoạt nhìn tương đối tốt, hơn nữa mắc gì hai người này đã công phu tốt như vậy còn lớn lên đẹp trai như vậy? Nổi tiếng thiên hạ lúc mới hơn hai mươi, thế đạo này còn có thiên lý không hả?!

Mười mấy kẻ thù giang hồ có thành kiến với Triển Chiêu, từ trời nam biển bắc tụ tập đến Lâm An phủ, ở lầu hai của rạp hát nhìn về phía Triển Chiêu mài răng.

Triển Chiêu cầm một con cua chưng chanh ăn đến thật vui vẻ, vừa ngẩng đầu nhìn nóc nhà với Bạch Ngọc Đường... Trên nóc nhà rạp hát này có thứ gì cứ loạt xoạt, chuột sao?

...

Trên con đường cách rạp hát không xa, Ngân Yêu Vương và Ân Hậu mỗi người một ống tay áo níu Thiên Tôn đang ra sức chạy về phía trước lại.

"Ngươi muốn đi đâu đó!"

"Biệt viện của Hãm Không đảo ở Lâm An phủ!" Thiên Tôn chỉ phía trước.

Ngân Yêu Vương và Ân Hậu nhìn về bức tường phía trước, "Chúng ta đi quanh bức tường này ba vòng rồi! Rốt cuộc ngươi có biết đường hay không?!"

"Thì ở bên đó, phía tây!" Thiên Tôn chỉ phương Đông nói lời thề son sắt.

Yêu Vương xoa xoa ấn đường mình —— Hắn cũng hồ đồ, vậy mà tin tưởng Tiểu Du biết đường.

Ân Hậu ngược lại rất bình tĩnh, nhìn Yêu Vương —— Ngươi còn nói ta, không phải bản thân ngươi cũng đi theo lộ si này sao!

Đang làm ầm ĩ, Ân Hậu đột nhiên chú ý tới trên nóc một tòa nhà nhỏ cách đó không xa có một đám gì đó đông nghịt rậm rạp chằng chịt, hỏi Yêu Vương, "Kia là dơi sao?"

Yêu Vương Đang véo lỗ tai Thiên Tôn ngẩng đầu, Thiên Tôn che lỗ tai cũng ngẩng đầu... Hai người đều nhíu mày, thì thấy trên nóc một tòa nhà nhỏ xa xa, một đám dơi không biết đang làm gì, tư thế kia giống như một nắm đấm đen to đùng trong không khí đập vào mái nhà.

"Đây là cái gì thế?" Ngân Yêu Vương nhíu mày, không phải là phía dưới có bầy muỗi chứ? Đàn dơi này mới cố gắng như vậy...

"A!" Thiên Tôn chỉ nóc nhà nói, "Nhóc mèo! Chắc chắn nhóc mèo ở bên trong!"

Ân Hậu và Yêu Vương đều nhìn Thiên Tôn, lúc đầu hai người đều muốn nói hắn vài câu, nhưng nghĩ lại một chút —— Hình như cũng có lý, chuyện tà môn như vậy, tám phần mười là chuyện Triển Chiêu có thể đụng vào.

Ba lão gia tử liền chạy về hướng hí lâu.

...

Cùng lúc đó, trong hí lâu cũng có không ít người nghe được âm thanh, tiếng động trên nóc nhà truyền đến từ loạt xoạt biến thành đùng đùng đùng, giống như có một quả đấm to đang đập cửa, còn ra sức đập vỡ ngói.

Trên lầu cảm giác cực kỳ rõ ràng, trên đỉnh đầu là đất rung núi chuyển, toàn bộ nóc nhà đều đang run run.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường phân biệt một chút, phát hiện trung tâm âm thanh đến từ chính nóc nhà phía trên bàn người giang hồ kia, bất kể thứ gì đang công kích nóc nhà, mục tiêu chính là bàn kia.

Triển Chiêu thấy mấy người giang hồ còn hết nhìn đông tới nhìn tây, thì khoát tay với bọn họ, ý tứ —— Đều đứng dậy, tránh ra!

Lúc đầu mấy người giang hồ thật sự muốn chạy, nhưng thấy Triển Chiêu nói họ đi, bọn họ hết lần này tới lần khác không đi, từng người một cứng đầu cứng cổ ngồi tại chỗ không di chuyển, ý tứ —— Đại gia mới không sợ, ngươi bớt lo chuyện người khác!

Triển Chiêu nhìn trời, Ngũ Gia ở bên cạnh lại rất bình tĩnh, Bạch Ngọc Đường cũng nghĩ thông suốt, bắt cá là không có khả năng, không đi tìm phiền phức cũng sẽ có phiền phức tìm tới cửa, tùy duyên là được rồi.

Chính trong khoảnh khắc Ngũ Gia quyết định tùy duyên, "rầm" một tiếng, nóc nhà ngay phía trên bàn người giang hồ sát vách bị đâm thủng thành một cái lỗ lớn, một đàn dơi nối đuôi nhau, vọt vào hí lâu, bao quanh một bàn kia.

Hình như đám dơi này rất có tính mục tiêu, sau khi vây quanh một đám người giang hồ thì bắt đầu tấn công.

Trong thoáng chốc, người giang hồ liên tục kêu la, lúc này bọn họ có muốn ngồi cũng không thể ngồi yên, vừa đứng lên muốn chạy, nhưng đám dơi phân tán đều vây quanh mấy người bọn hắn, hiển nhiên là không muốn để bất kỳ ai trong bọn họ chạy thoát.

Những con dơi răng nhọn móng sắc này còn rất có tính công kích, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nhìn mà phát hoảng.

Những người khác ở đây cũng đều choáng váng, tất cả đều chưa từng gặp phải tình cảnh như thế này, bao gồm Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia ghét bỏ, còn không bằng nhặt được một cỗ thi thể.

Triển Chiêu lại kinh hãi —— Đám dơi này là xảy ra chuyện gì?

Đám người giang hồ muốn tránh cũng không được, lăn qua lăn lại đầy đất, có người muốn chạy xuống dưới lầu, nhưng chưa chạy được vài bước đã ngã sấp.

Cứ như vậy không phải là biện pháp, người trong lầu cũng đều rối loạn, gào thét chạy ra bên ngoài, người dưới lầu gần như đều đã chạy sạch.

Người trên lầu không nhiều lắm, nhưng lối đi bị chặn, không ai dám đi qua đàn dơi, bị dọa sợ đến trực tiếp trốn dưới gầm bàn.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu —— Có cứu đám người hay không?

Tuy Triển Chiêu cũng thấy đám người này rất phiền phức, nhưng cũng không thể nhìn bọn họ bị dơi cắn chết trước mắt, hơn nữa chuyện có chút kỳ lạ.

Ngũ Gia thấy Triển Chiêu gật đầu, thì lại quan sát một chút —— Cứu như thế nào đúng là một vấn đề, dơi và người lẫn lộn với nhau, muốn cứu đầu tiên phải tách chúng ra khỏi đám người. Nếu cứ vậy bắt đầu đông chết dơi, đám người kia cũng sẽ bị đông chết chung... Vả lại, Bạch Ngọc Đường còn không quá tình nguyện đông chết đám dơi này. Cũng không thấy dơi công kích người khác, chỉ nhìn chằm chằm đám người giang hồ này, nhìn giống như có thâm cừu đại hận gì đó, đừng nói là lúc trước đám người này đã làm chuyện thất đức gì đó như kiểu đốt ổ dơi các loại, oan có đầu nợ có chủ, không chừng dơi mới là khổ chủ.

Triển Chiêu cũng cảm thấy cứu người khá khó khăn, nhưng mắt nhìn đám người giang hồ đều sắp thành hồ lô máu... Triển Chiêu quýnh lên, đột nhiên nghĩ đến phương pháp bọn họ đối phó Phi Tiêu lúc trước. Dơi đều theo ánh sáng, bị dẫn tới một chỗ giam lại là an toàn nhất.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nếu như có thể dẫn tới bến tàu, có thể nhốt vào trong khoang thuyền.

Triển Chiêu gật đầu, cứ làm như vậy. Bạch Ngọc Đường khoát tay... Một trận gió tuyết thổi vòng quanh phòng, trong nháy mắt, tất cả đèn đuốc đều bị dập tắt, bốn phía là một vùng đen thui.

Trong bóng tối, một quả cầu ánh sáng đột nhiên bay lên không, xuyên qua cái lỗ thủng kia.

Quả nhiên, đàn dơi đi theo quả cầu ánh sáng kia cũng bay ra khỏi nóc nhà.

Bạch Ngọc Đường đi theo lên...

Triển Chiêu kéo một đạo nội lực sáng lấp lánh dẫn một đám dơi chạy về phía xưởng đóng tàu.

Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua hí lâu đen như mực phía dưới, người giang hồ xem như được sống lại, một người hai người ôi ôi kêu lên.

Hỏa kế của hí lâu run run rẩy rẩy đốt đèn lên, nhìn lại... Cảnh tượng ở lầu hai rất thê thảm, đám người giang hồ kia cứ như bị con nhím dính lên vậy, cả người đầy vết xây xát nhỏ, một người hai người mặt mũi bầm dập, đau đến rên hừ hừ, trên quần áo đều là máu.

Bạch Ngọc Đường đứng ở mép lỗ thủng, dùng Vân Trung đao gõ gõ nóc nhà, hỏi, "Này, hôm nay ai cứu các ngươi thế?"

Đám người giang hồ đều không nói lời nào, ban nãy Triển Chiêu cầm một quả cầu ánh sáng dẫn dơi đi, mới cứu bọn họ được.

Ngũ Gia lắc đầu, lạnh lùng nói một câu, "Đám lòng lang dạ sói các ngươi, không nói tới tri ân báo đáp, sau này cũng đừng trả đũa, đừng quên cái mạng này của các ngươi là do ai cứu."

Nói xong, Bạch Ngọc Đường nhảy lên nóc nhà khác, đuổi theo Triển Chiêu.

Triển Chiêu dẫn đàn dơi đi đường vòng, Bạch Ngọc Đường đi tắt chạy tới xưởng đóng tàu, mở cửa sổ ở mái nhà ra, cánh cửa của buồng nhỏ trên tàu cũng mở ra, đứng trên nóc phất phất tay với Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn thấy, liền dẫn theo đàn dơi chạy theo hướng xưởng đóng tàu, đến nóc nhà, ném cầu ánh sáng vào trong khoang thuyền... Đàn dơi ngoan ngoãn đi theo quả cầu ánh sáng bay vào buồng nhỏ trên tàu.

Triển Chiêu xuống phía dưới đóng cửa khoang, khóa lại.

Hai người cảm thấy vẫn chưa quá an toàn, lại kéo một rương gỗ thật nặng tới chặn cửa khoang.

Cảm thấy không còn sơ hở mới lên xưởng đóng tàu, cửa sổ ở mái nhà cũng đóng lại.

Hai người xong việc bên này, ở bên kia, Ngân Yêu Vương dắt Thiên Tôn và Ân Hậu chạy tới hí lâu.

Lúc này, lầu hai thoạt nhìn rất thảm, một đám người giang hồ thân bị trọng thương, tuy rằng nhặt về một cái mạng nhưng đau muốn chết.

Hỏa kế đi mời rất nhiều lang trung tới khám và chữa bệnh, đều là ngoại thương nhưng vết thương quá nhiều, đừng nói chứ, có mấy người thật sự rất nguy hiểm, vết thương kia chỉ cách mạch máu một chút xíu. Lang trung chỉ có thể rắc một lượt kim sang dược lên toàn thân bọn họ, từng người sưng lên như bánh chưng, miễn bàn chịu khổ bao nhiêu.

Thiên Tôn hỏi hỏa kế của hí lâu đã xảy ra chuyện gì, hỏa kế kể sơ lại chuyện vừa xảy ra.

Ân Hậu lên nóc nhà nhìn nhìn, thì thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang trở về hướng xưởng đóng tàu, liền đưa tay vẫy vẫy với hai người.

Chỉ có điều này hai người cũng không đi đường cho đàng hoàng, đường lớn như vậy mà bọn họ cứ nhất định phải kề sát một chỗ với nhau, lấn tới lấn lui.

Thiên Tôn cũng lên, nhìn thấy thì trực tiếp lắc đầu —— Ngấy.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi một lúc lâu, mới nhìn thấy Thiên Tôn và Ân Hậu trên nóc nhà vẫy tay về phía hai người bọn họ, còn rất hoang mang —— Ấy? Sao hai người bọn họ lại tới? Không phải nói ở Thanh Manh đảo một thời gian nữa sao.

Động tĩnh của trận dơi tập kích này không nhỏ, mấy người Lâm Dạ Hỏa và Công Tôn mua phòng thất bại cũng bị hấp dẫn qua đây.

Lên lầu vừa nhìn, Hỏa Phượng thấy một đám người giang hồ sưng như bánh chưng, liền hỏi bọn họ làm gì, sao dơi chỉ cắn các ngươi không cắn người khác?

Mấy người giang hồ cúi đầu không chịu nói.

Tiểu Tứ Tử kéo tay Tiểu Lương Tử, cũng chạy lên lầu.

Chạy đến gần sát vừa nhìn, đôi mắt to tròn của đoàn tử chớp chớp, trong kinh ngạc còn mang chút niềm vui bất ngờ —— Thật sự còn chưa chết nga!

Đoàn tử còn chưa nói hết câu, đã bị Ngân Yêu Vương ôm lên.

Yêu Vương rất vui vẻ, ôm đoàn tử hôn cái "chụt", "Bảo bối ngoan! Rất giỏi!"

Thiên Tôn và Ân Hậu mới từ nóc nhà xuống, đã nhìn thấy Ngân Yêu Vương ôm đoàn vương khen ngợi đủ kiểu, hai lão gia tử đều nhìn hắn —— Ngươi nhìn lại ngươi một chút xem, thất bại ngăn trở và đau khổ đả kích vừa nói lúc nãy đâu rồi?

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top