0.


Trương Nam đếm từng ngày, phát hiện mình và người kia đã mười ba ngày không gặp. Hộp trò chuyện trên cùng với Tôn Y Hàm vẫn còn đó, và tin nhắn cuối cùng là một tin nhắn chia sẻ video mà mình đã gửi năm ngày trước, nhưng lại không nhận được bất kỳ phản hồi nào.


em ấy đang bận ư? Nhưng luôn có thời gian để trả lời mà? Hay chuyện trả lời tin nhắn đối với Tôn Y Hàm mà nói không quan trọng?


Có thể chính mình luôn khống chế không nổi muốn cùng em nói chút gì đó, chuyện lớn chuyện nhỏ đều muốn nói cho em nghe, nói với em rằng buổi sáng mình đã ăn hai cái bánh bao hấp siêu ngon, nói cho em biết trong giờ nghỉ trưa lại nghe đến một vài tin đồn mới. Nói thẳng ra, từng phút từng giây mình trải qua đều muốn nói với em, mỗi ngày đều sẽ vì em mà viết một bản tóm tắt cuộc sống dài 800 từ.


Trương Nam nhìn chằm chằm vào điện thoại, đột nhiên cảm thấy chính mình rất hèn mọn, nhưng không đành lòng xóa hộp trò chuyện, chỉ có thể ngây ngốc chăm chú nhìn, hy vọng tin nhắn của Tôn Y Hàm sẽ hiện lên trong giây tiếp theo.


Đáng tiếc, một tên ngốc vẫn mãi là một tên ngốc, hơn nữa trí nhớ của tên ngốc này không tốt lắm, bởi vì trong thế giới của Tôn Y Hàm, em ấy đã trả lời tin nhắn rồi.


Trả lời tin nhắn không phải là một vấn đề lớn, lướt Internet mới phải.


Tôn Y Hàm mấy ngày nay xoát điện thoại đến phát nổ, cô chuyển đổi vô số tiếng kèn và trộn lẫn giữa Chaohua và Tieba, đồng thời tìm kiếm tất cả thông tin có liên quan đến Trương Nam.


"Nam Nam thật sự rất tốt, cô ấy là một người rất dịu dàng, đừng nhìn cô ấy cao cao... à không phải, đừng nhìn bộ dáng lạnh lùng của cô ấy, kỳ thực chỉ là một đứa trẻ, cho một chút đồ ăn là vui ngay. "


"Nam Nam đã đóng qua rất nhiều phim, bạn có thể xem các video cut của cô ấy, Nam Nam rất lợi hại, nhìn vào những gì cô ấy diễn đi."


"Nam Nam rất đẹp! Nam Nam mặc váy hay quần cũng đều đẹp, Nam Nam là người đẹp nhất thế gian!"


Tôn Y Hàm không chỉ lướt sóng một mình mà còn kéo theo người đại diện và nhân viên công tác cùng một chỗ, cái rắm cầu vồng của cô rất tự nhiên, từ tính cách đến hành động, từ ngoại hình đến trang phục, thậm chí còn dần dần kéo dài đến một số chỗ kỳ lạ- "Đừng cười Nam Nam của chúng tôi! Người bình thường có thể là mẹ của sấm sét! Người bình thường có thể cười nhạo cảm giác của tia chớp! Người bình thường có thể đăng lại video ma của chính họ! Nam Nam của chúng tôi không phải là người bình thường, cô ấy là một nàng tiên nữ!"



"Tôn Y Hàm! Nếu em thực sự rảnh rỗi như vậy không bằng tìm một cái lớp học?" Người quản lý không thể chịu đựng được nữa, đứa trẻ này giống như một chiếc loa âm thanh nổi lớn, cứ luôn miệng Trương Nam Trương Nam không ngừng. Thực sự, nếu như không phải cùng Tôn Y Hàm quen biết nhiều năm, chính mình sẽ cho rằng cô ấy đã yêu ...


Đợi đã, sẽ không phải là thực sự đã yêu a?


Có khá nhiều diễn viên bởi vì diễn mà nảy sinh tình cảm, mặc dù đối phương là nữ nhưng là không chịu nổi ngăn Tôn Y Hàm lún quá sâu vào vai diễn.


Người đại diện nhìn lại bức ảnh do Tôn Y Hàm giơ cao ​​- nụ cười của cô gái giống như ẩn giấu ánh mặt trời, tràn đầy sức sống, mái tóc gãy buông xõa trên xương quai xanh lại mang theo tê tê dại dại phong tình, giống như những gì Tôn Y Hàm nói. Trương Nam có nhiều mặt, mỗi mặt đều có sức hút chết người.

Nó không đến mức gây chết người, nhưng không ai có thể cưỡng lại một vẻ đẹp như vậy.


"Cái này nhìn cũng được, lưu lại đi!"


"Sao góc độ này cũng đẹp như vậy? em cũng muốn giữ lại!"


"Bức ảnh này thật dễ thương, trời ơi Nam Nam, mama yêu ngươi!" Tôn Y Hàm vui mừng cầm điện thoại, cô đắm chìm trong đại dương do Trương Nam cho, sủi bọt hạnh phúc.


...Người quản lý đột nhiên cảm thấy rằng mình đã phá vỡ một bí mật gây sốc trong ngành giải trí.




Vì có Trương Nam, à không! có ảnh của Trương Nam bầu bạn, Tôn Y Hàm cảm thấy công việc hôm nay đặc biệt thuận lợi, cô tan sở tràn đầy năng lượng, chuẩn bị về nhà tiếp tục thoải mái làm hồ sơ.


đợi không được câu trả lời của Tôn Y Hàm, Trương Nam chán nản ngồi phịch ở trên ghế ngẩn người, nàng cố gắng  làm rõ tình cảm của mình đối với Tôn Y Hàm, lại phát hiện càng nghĩ càng trở nên hỗn loạn.


Trương Nam không phải là người giỏi giao tiếp, nàng cảm thấy việc chú tâm duy trì một mối quan hệ rất mệt mỏi và phiền phức, vậy nên phần lớn thời gian nàng chọn im lặng.


Nhưng Tôn Y Hàm với chính mình lại khác, trong mối quan hệ này, Trương Nam ngược lại là bên chủ động, nàng hiếm khi từ bỏ nguyên tắc của mình, hận không thể một lần vò nát trái tim của mình đưa qua.


Trương Nam là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, thế nên nàng không biết mình đã yêu thích từ lúc nào, cũng không hiểu vì sao mình yêu thích, khi nàng ý thức được thì đã quá muộn. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tôn Y Hàm thành công chen vào cuộc sống của mình, diễu võ dương oai cắm một lá cờ nhỏ trên đầu trái tim mình.

"hắc! ta đã chiếm lĩnh nơi này rồi!" Người tên Tôn Y Hàm đang làm càn cười một cách tùy tiện trong lòng nàng.


Trương Nam có một loại cảm giác vô cùng thất vọng, nàng không có biện pháp đối mặt với ý thích của chính mình. Một mặt, nàng có quá nhiều điều phải cân nhắc, và bây giờ cũng không phải là thời điểm tốt nhất để thổ lộ. Mặt khác - tại sao chứ? hai người đều là những cô gái trưởng thành cao 1m7, dựa vào cái gì mình phải mở miệng trước? Bất kỳ ai có kinh nghiệm đều biết rằng bên nào lên tiếng trước sẽ hoàn toàn mất thế chủ động!


Mà nàng! Trương Nam công chúa! là một cô gái thích nắm chắc quyền chủ động trong tay!


Chỉ còn một tiếng nữa thôi là trời tối! nàng có thể hai mắt vừa nhắm hai chân vừa đạp một cái để đi ngủ! nàng cũng không tin giấc mơ tương tự sẽ xuất hiện lần thứ hai!


Tôi chỉ cần kiên trì 60 phút nữa thôi!

Năm mươi chín phút!

Năm mươi tám!

Ba phút sau, tiểu thư Trương Nam mở điện thoại và bình tĩnh nhập bốn từ —— "chị nhớ em."


Tôn Y Hàm đang nằm trên giường thảo luận về lịch trình ngày mai cùng trợ lý, liền ngay lập tức tự nhiên nhìn thấy tin nhắn này.


Cô trầm mặc hai giây, đưa tay lên dụi mắt.
Là Trương Nam đã gửi, không sai!


Không, phải bình tĩnh lại, phải trước một bước nhìn ra ý đồ của nữ nhân này!


Là nhiệm vụ của chương trình ư? Nhưng chính mình đã xem lịch trình của Trương Nam, hôm nay không có chương trình nào mà? Có lẽ là đã thua trò chơi? Sự thật hay thử thách? chơi ở đâu? đã chơi cùng ai? là nam hay nữ? có mặc chiếc áo màu hồng nhìn rất đẹp đó khi chơi không?

Không đúng, lệch hướng rồi.


Tôn Y Hàm suy nghĩ một lúc, thực sự không biết nên trả lời như thế nào, cô đang định lạnh lùng giải quyết thì đúng lúc này điện thoại reo lên.
Tay Tôn Y Hàm khẽ run, nhấn nút từ chối.

Xong đời.

"em cúp máy của chị?"

"Ngay khi em..."

"em thật sự cúp điện thoại của chị?"

"em vừa mới..."

"Tôn Y Hàm, sao em dám!"

"..." Có thể cho em một cơ hội giải thích trước được không?

"Quên đi, em xem tin nhắn chị gửi chưa?"

"Không có thấy."

"em không chỉ cúp điện thoại của chị mà còn không đọc tin nhắn chị gửi cho em, em như thế nào lại..."

"Tôn Y Hàm không dám, Tôn Y Hàm biết sai rồi, Tôn Y Hàm lần sau sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa!" Tôn Y Hàm hận không thể ngay lập tức đứng nghiêm hành lễ, dịu dàng dưới chân nàng mà nói, "Thưa ngài, nếu ngài đại lượng, xin hãy tha cho tôi."

"Hừ!" Thanh âm này có chút giống như nũng nịu, Trương Nam bị chính mình nổi cả da gà —— tiếng kêu líu ríu này là bộ dáng gì? Không có chút nào là sự điềm tĩnh sang trọng của phụ nữ độc lập đương thời! nàng than thở với chính mình trong lòng.

"Vậy chị gửi cái gì?"

"chị nhớ em?"

"Ồ, chị muốn ... đợi đã! chị nói gì?"

"Tôn Y Hàm, em đừng giở trò giả ngu với chị! em còn trẻ khỏe, nói cái gì mà không nghe thấy?"

"Vậy em hỏi chị trước, chị là đã uống bao nhiêu rồi?"

"cái gì đã uống bao nhiêu?"

"Uống rượu buổi tối dễ bị bụng bia nha".

"em không phải đã cho là chị uống say nên mới gọi cho em đó chứ?"

"còn không thì vì đâu?"

"Không có còn không thì" Trương Nam cắn chặt từng chữ: "chị chỉ là nhớ em."


Xét từ giọng điệu, đây không giống như một lời thú nhận, mà giống một lời cảnh báo về cái chết hơn.


"Chờ một chút." Tôn Y Hàm đem điện thoại giấu ở dưới gối, hú hét một tiếng chạy rồi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó mới phát hiện chiêu này cũng vô dụng, tim còn đập kịch liệt, thậm chí thái dương cũng thình thịch nhảy theo.


Tôn Y Hàm chạy trở lại bên giường, thực hiện 20 lần đứng lên ngồi xuống và 10 lần chống đẩy, lúc này mới cảm thấy mình miễn cưỡng bình tĩnh lại được, cô hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại lên khí thế hùng hổ nói: "Em cũng nhớ chị. "


Trương Nam, em rất nhớ chị, có lẽ chị không tin, ngay cả khi đang cùng chị nói chuyện, em đều nhịn không được mà nhớ chị.


Đương nhiên những lời này cô không nói ra, kiểu nói chuyện tình cảm này nếu nhiều quá sẽ rất chua ngoa, không phù hợp với tính cách lạnh lùng của mình.


Nghe giọng nói ấm áp trong điện thoại, Trương Nam đột nhiên không hiểu sao cảm thấy có chút uỷ khuất, nàng nắm chặt ống nghe, trong lòng lập tức chua xót dâng lên: "Nhưng em không trả lời tin nhắn của chị."


"em thật sự là bận rộn mà quên mất, thực xin lỗi..."


"công tác nhiều việc ư? em bận cái gì?"


Em không bận đi làm, em bận xem video ma và video phỏng vấn của chị, em một bên vừa xem vừa chảy nước miếng, em còn lưu một đống ảnh của chị, đặt tấm mặc áo tắm quyến rũ làm trình bảo vệ màn hình máy tính. Những thứ này em có thể nói sao? em không thể! Em, Tôn Y Hàm bất cứ thứ gì khác có thể không có, nhưng mặt mũi của mình một mực phải nắm chắc trong tay.


"Em có phải hay không một chút cũng không muốn chị a?" Nàng vốn là oán trách, lại vô tình biến thành làm nũng, Trương Nam uốn éo như rắn, ở một phương diện khác mà nói, nàng chính là Hứa Ấu Di bản sao.


Thế nhưng Tôn Y Hàm ăn phải thứ này, cả trái tim như tan thành nước, hận không thể lập tức bay đến bên Trương Nam quỳ xuống xin lỗi: "Thật xin lỗi, Nam Nam, em sẽ vặn âm lượng điện thoại to nhất! em buộc điện thoại vào tai rồi ngủ! em sẽ không bỏ lỡ bất kỳ tin nhắn nào của chị nữa! em hứa!"


Trương Nam không trả lời, nàng cảm thấy Tôn Y Hàm, người đang dốc sức xin lỗi, đáng yêu đến mức chính mình lại có chút muốn khóc.


Tình cảm trong làng giải trí nói chung rất nhạt nhoà, đóng phim xong thì đường ai nấy đi, cảm giác sinh tử mãnh liệt chỉ xuất hiện trên màn ảnh, đến khi đạo diễn hô "cắt" thì cái gì cũng đều sẽ biến mất.


Vốn Trương Nam cho rằng Tôn Y Hàm cũng sẽ theo Nghiêm Vi mà rời đi, nhưng em ấy không làm vậy, em ấy nửa đêm vẫn sẽ lê thân mình qua chợ đêm, bảo vệ mình trong vòng tay của em khi có nhiều người.


Chính vì quá ỷ lại vào kiểu tiếp xúc thân mật này mà Trương Nam luôn lo lắng về những điều được và mất. Nàng sợ rằng một ngày nào đó sẽ có người đột nhiên xuất hiện và hô "cắt", sau đó Tôn Y Hàm sẽ thờ ơ nói lời tạm biệt với mình, nói rằng tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ và chị nên tỉnh lại.


"Nam Nam sao không nói chuyện? Còn giận em sao?"

"Tôn Y Hàm, sau này nếu muốn rời đi, nhất định phải nói cho chị biết trước."


Trương Nam sẽ nói loại lời này ư? Trương Nam không phải là nữ chính đẫm nước mắt trong bộ phim của Quỳnh Dao, vì vậy Tôn Y Hàm rất chắc chắn nói: "chị đang uống rượu sau lưng em!"

Quả nhiên là Tôn Y Hàm!


Trương Nam lau nước mắt trên khóe mắt và nhanh chóng cúp điện thoại.
Giờ phút này, nàng không còn là Trương Nam, nàng là Nữu Hỗ Lộc* Trương Nam.

*mng lên gg tìm hiểu nha.


Quả nhiên là Nam Nam vẫn còn giận, Tôn Y Hàm vui vẻ nghĩ trong khi cầm chiếc điện thoại có màn hình đen — ai mà không trả lời tin nhắn lại giận như vậy chứ? Nam Nam tức giận như vậy nhất định là bởi vì chị ấy quá để tâm đến mình!


Tôn Y Hàm nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định làm một trò gì đó lãng mạn, cô mang tâm trạng tung tăng như chim sẻ thiếu nữ gửi cho Trương Nam một tin nhắn — "Nam Nam, ánh trăng đêm nay thật đẹp."


Một phút sau, tin nhắn trả lời của Nữu Hỗ Lộc Trương Nam xuất hiện trong hộp thoại — "Tôn Y Hàm có thời gian rảnh thì kiểm tra thời tiết a, đêm nay không có trăng."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top