05
Ở trong một căn phòng sang trọng được bài trí theo kiểu cổ điển nhưng khá tinh tế và lãng mạn, một chàng trai có khuôn mặt đẹp hoàn hảo đến từng đường nét đang ngồi trên ghế sofa, bắt chéo 2 chân, tay trái chống cằm, tay phải đặt lên những tấm hình được xếp ngay ngắn trên chiếc bàn lớn trước mặt. Đôi mắt lạnh lướt khắp phòng khiến bọn thuộc hạ bất giác nín thở.
Người lạnh lùng ngồi trên chiếc ghế sofa chính là Vương Khánh Đăng, hoàng đế của học viện Hàn Lâm.
- Không phải là con nhà giàu sao?_giọng nói lạnh băng vang lên, tuy nhỏ nhưng đầy uy lực
Một tên thuộc hạ bước lên phía trước, giọng run run
- Vâng! Thưa thiếu gia. Cậu ta là Trần Gia Huy, học viên mới. Học lớp 10A3, đến từ học viện Hoài An với điểm số tuyệt đối.
- ???... Điểm số tuyệt đối?
Khánh Đăng sững lại vài giây, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại. Học viên chuyển từ nơi khác đến Hàn Lâm do học bổng xưa nay ko phải ít, nhưng với điểm số tuyệt đối thì chưa thấy bao giờ. Và điều đáng ngạc nhiên hơn nữa, kẻ luôn có thái độ ngạo mạn trước mặt hắn lại là một học viên vô danh, không tên ko tuổi mà lại giám to gan như vậy. Khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười nửa miệng vô cùng quyến rũ nhưng đầy tà mị, Khánh Đăng ngả người ra sau, hai tay tì lên thành ghế.
- Định cho cậu ta sống không bằng chết nhưng xuất sắc thế này, xem ra ta phải chăm sóc theo cách khác rồi.
- Thiếu gia...?
- Gì?
- Cậu Tuấn Kiệt...
Tên thuộc hạ chưa kịp nói hết câu, từ ngoài cửa đã xuất hiện một chàng trai mang vẻ đẹp kiêu sa, lãng tử.
(Trương Tuấn Kiệt_Tính cách vui vẻ, hòa đồng, rất mê gái đẹp. Bình thường rất hay bông đùa nhưng khi gặp chuyện lại rất chín chắn, và biết nghĩ. Thân thế: Con trai một gia đình có thế lực trong thế giới ngầm, bạn từ nhỏ của Khánh Đăng và Thiên Bảo. Nhưng trong bộ ba hoàn hảo này, cậu lại chơi thân với Khánh Đăng nhiều hơn và luôn là cánh tay đắc lực của hắn trong thế giới ngầm.)
- Khánh Đăng_cậu mỉm cười đi lại vòng tay qua cổ hắn từ phía sau nũng nịu_Lâu lắm ko gặp, có biết mình nhớ cậu nhiều thế nào ko hả?
- Vậy sao? Cậu hết muốn dùng tay để ôm ấp bạn gái rồi hả? _hắn chậm rãi phán
Cảm nhận được luồng hàn khí nguy hiểm đang toát ra từ cơ thể hắn, Tuấn Kiệt nhanh chóng buông tay ra khỏi cổ hắn, cậu cười giả lả
- Hơ hơ... Giỡn tý thôi mà sao nhà này ko ai có khiếu hài hước vậy ta.
- Bọn chúng sao rồi?
Hắn vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh tanh của mình mà hỏi. Phải rồi, ngoài khuôn mặt điềm tĩnh lạnh lùng này ra thì có bao giờ hắn biểu hiện vẻ mặt khác đâu kể từ cái đêm định mệnh đó. Đã chính thức biến hắn trở thành một kẻ lạnh lùng tàn khốc.
- Mọi chuyện vẫn ổn_Tuấn Kiệt nghiêm mặt nói.
- Không bị phát hiện gì chứ?
- Umh... Thực ra thì hắn ta có nghi ngờ một chút, nhưng mình đã thu xếp ổn cả rồi.
- Thế thì tốt.
Lúc này Tuấn Kiệt mới ngồi xuống bên cạnh hắn và không khỏi giật mình bởi những tấm hình được xếp ngay ngắn trên mặt bàn, cậu trợn tròn mắt
- Wow... Tuyệt sắc giai nhân.
Nhìn vẻ mặt "háo sắc" của Tuấn Kiệt khiến hắn cảm thấy ớn lạnh.
- Đến con trai hay con gái mà cũng ko-phân-biệt được sao?
- Cái gì?_Tuấn Kiệt quay sang nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu
Chẳng cần để hắn nói thêm một lời nào nữa, cậu tiếp tục tự mình "khám phá"
Những bức ảnh chụp duy nhất một người, à ko... phải nói là một thiên thần mới đúng.
Nhưng... Khánh Đăng đã ko lừa cậu, thiên thần ấy là... một mĩ nam.
Các bức ảnh được chụp ở nhiều góc độ khác nhau, đều rất đẹp và tự nhiên. Chỉ có điều thần sắc của người đó dường như không có gì thay đổi ngoài cái vẻ lạnh lùng ấy.
Đây rồi, cuối cùng cũng tìm được một tấm hình... thiên thần ấy mỉm cười, đôi môi căng mọng như đóa hoa anh đào đang hé mở, một nụ cười quá đỗi ngọt ngào và thánh thiện.
- Haha... Mình biết rồi nha, chắc tại cậu ta đẹp quá nên mới bị cậu "chụp lén" rồi đem về ngắm đây mà?_Tuấn Kiệt ôm bụng cười ngặt nghẽo
- Nhảm nhí_hắn gầm gừ trong cổ họng
- Mình đoán sai gì sao? Hahaha...
- Còn cười nữa, có tin mình cắt lưỡi cậu luôn không?_hắn gắt lên nhìn cậu chằm chằm
- Thôi thôi... được rồi, mình sẽ không cười nữa_Tuấn Kiệt xua xua tay, khuôn mặt đỏ lên vì phải nhịn cười_nhưng hãy nói cho mình biết, câu ta là ai được chứ?
- Ko-phải-việc-của-cậu.
Hắn bỏ lại câu nói đó trước khi lạnh lùng bước đi, để lại sau lưng một ánh mắt khó hiểu và đang dần chìm vào những cảm xúc ko tên.
*Buổi chiều:
Sân trường Hàn Lâm
Nắng chiều vàng ươm phủ lên cảnh vật, từng chiếc ô tô bóng loáng kéo nhau đi ra rồi lại đi vào ko ngớt. Vì trường Hàn Lâm là trường dành cho cô cậu ấm nên cổng trường khá rộng, đủ cho 3 hàng ô tô đi song song.
Chuông vào lớp.....
Cô giáo vào.....
Những tiết học trôi qua một cách chậm chạp như đang trêu ngươi đám học viên mệt mỏi. Cơn nắng trưa nhẹ ko quá gắt cùng những cơn gió mát ùa vào từ những khung của sổ, cả hai như đang hợp sức để ru ngủ những con người trong lớp học. Và dù đã đấu tranh tư tưởng khá ác liệt nhưng đám học viên bên dưới cũng ko đủ sức để chống cự tiếp, đành gục xuống ngủ ngon lành.
- Trần Gia Huy!
Đang mơ màng trong giấc ngủ, Gia Huy giật mình thức giấc khi nghe thấy họ và tên mình được xướng lên một cách giận dữ. Có vẻ nó sắp gặp chuyện ko hay với chủ nhân của giọng nói trên rồi.
Quay sang bên phải, nó nhận được ánh mắt đầy nhắc nhở của Hạ Vi. "giáo viên gọi cậu"
Một cô giáo béo mập, đeo kính, khuôn mặt hình sự, đang hầm hầm tiến đến, nói giọng hách dịch.
- Ai cho trò ngủ trong giờ của tôi?
Gia Huy đưa ánh mắt dửng dưng lướt qua đám học viên xung quanh, ko phải họ cũng đang ngủ hay sao? Vậy mà bà giáo này lại "chiếu tướng" mỗi mình nó, uẩn khúc gì đây?
- Trò điếc hả. Hay câm? Giáo viên hỏi mà ko trả lời?
- Vậy cô mù hay ko nhìn rõ?_Gia Huy chỉ tay vào đám học viên vẫn đang mơ màng_Họ cũng đang ngủ mà ko được ai cho phép đấy thôi.
Nó khoanh tay trước ngực, trên môi thường trực một nụ cười nửa miệng. Nếu đã muốn dùng những từ ngữ ấy để sỉ nhục học sinh, vậy nó cũng chẳng ngần ngại mà tiếp chuyện bằng thái độ xấc xược vốn có.
Chẳng khó để nhận ra bà giáo này vì nể nang đám học viên nhà giàu nên mới ko giám đụng đến mấy người kia. Còn gia Huy, bà ta biết nó là học viên mới đến, gia cảnh cũng tầm tầm và vào đây nhờ học bổng nên mới thừa cơ bắt lỗi.
- Học sinh khi giáo viên hỏi lại trả lời kiểu đấy à? Ai dạy trò cái cách ăn nói như thế?
- Vậy có ai bảo cô khi hỏi học sinh phải lịch sự hơn ko? Thiên vị học viên nhà giàu, coi thường học viên nhà nghèo, đây là thái độ của giáo viên Hàn Lâm à? Thật thất vọng_nó cười khẩy
Bà giáo toát mồ hôi, ko ngờ từ miệng của cậu học viên xinh đẹp tựa thiên sứ, trông có vẻ ngoan ngoãn này lại có thể thốt ra những lời sắc bén như thế, lại còn đúng ý đồ của bà, thật ko thể coi thường. Nhưng đâm lao thì phải theo lao, lời nói ra rồi ko thể rút lại được nữa, bà ta lại tiếp tục phun ra những lời nhục mạ thật nặng nề, với hi vọng nó sẽ chịu thua.
- Mẹ trò đâu mà lại để con cái như thế này? Nếu ko biết thì để tôi dạy trò. Học viên mà dám ăn nói với giáo viên như thế. Ko biết cái mặt xinh đẹp này đã qua mắt được bao nhiêu người. Đúng là yêu tinh!
Hạ Vi đưa tay lên che miệng, bà giáo này.....
Mẹ.....?
Yêu tinh.....?
Bàn tay Gia Huy thu lại thành hình nắm đấm, nó nắm chặt tay đến nỗi móng tay cắm sâu vào thịt đến bật máu. Muốn nó là yêu tinh, nó sẽ cho bà ta biết yêu tinh là gì.
- Dạy dỗ tôi? Bà có tư cách sao? Mau về quản lại ông chồng và đứa con quý tử của mình đi, đừng ở đây dạy dỗ con thiên hạ. À quên, người như bà cũng có con sao? phải tuyệt tông mới là ông trời có mắt chứ.
- Mày... _bà giáo tức tím mặt, chỉ tay ra ngoài của lớp_Trò ra ngoài cho tôi.
- Sẵn sàng.
Gia huy nhún vai, ung dung bước ra ngoài cửa, để lại trong lớp những ánh mắt ngơ ngác của lũ học viên và bà giáo với cơn thịnh nộ ngút trời.
- Thiếu gia!_trợ lý Dương, một thuộc hạ thân tín đứng trước mặt hắn, cúi đầu
- Nói_Khánh Đăng ngả người ra sau ghế, đôi mắt lim dim chờ đợi
- Cậu ta, Trần Gia Huy vừa bị giáo viên lăng mạ và đuổi ra khỏi lớp.
- Chỉ thế thôi?_Khánh Đăng vẫn ko nhìn tên thuộc hạ, biểu cảm trên gương mặt ko thay đổi. Cái hắn mong chờ ko phải là việc Gia Huy bị đuổi ra khỏi lớp mà là một điều gì đó hơn thế.
- ..... _ngập ngừng một lát, trợ lý Dương nói tiếp_Hiện giờ giáo viên lớp 10A3 đang ở phòng hồi sức vì bị tăng huyết áp.
Khánh Đăng mỉm cười. Phải thế chứ, đây chính là cái hắn mong đợi. Một kẻ dám dùng ánh mắt khinh thường đó nhìn hắn, quả nhiên sẽ ko dễ dàng khuất phục như vậy.
Gia Huy bước đến một gốc cây và ngồi xuống thảm cỏ xanh mướt, từng cơn gió thổi qua tung bay mái tóc óng mượt.
Dưới ánh nắng, vẻ đẹp của Gia Huy như đang tỏa sáng. Ánh mặt trời trong suốt như ngọc lưu ly, óng ánh lóa mắt đọng trên khóe môi ưu mĩ của nó.
- Chào cậu bé xinh đẹp!
Giữa lúc Gia Huy đang mơ màng, giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên.
Nó ngước lên, đôi lông mày thanh tú khẽ cau lại
Thiên Bảo từ từ tiến lại, anh mỉm cười ngồi xuống cạnh nó, chống 2 tay ra sau, ngước mặt lên trời
- Học viên ngoan thì ko nên cúp học.
- Tôi ko cúp học. Bị đuổi ra khỏi lớp_nó dửng dưng đáp, đôi mắt màu nâu sữa ko một gợn sóng, trong vắt như nước hồ thu.
- Làm chuyện mờ ám gì vậy?_anh mỉm cười
- Tôi cãi nhau với giáo viên.
- Trông cậu vậy mà cũng ghê gớm nhỉ?
- Bây giờ anh mới biết sao? Muộn rồi đấy. Còn anh, sao lại ở đây?
- Tôi cũng bị đuổi ra khỏi lớp.
Câu trả lời của Thiên Bảo làm nó phải cố gắng nín cười
- Giáo Viên nào mà muốn về miền cực lạc sớm như vậy?
Thiên Bảo bật cười, hít một hơi thật sâu, từ từ ngả lưng xuống thảm cỏ.
- Gia Huy!
- Hửm?
- Chơi với tôi một trò chơi.
- Trò gì?
- Câu đố.
- Luật?
- Mỗi người được đố người kia 3 câu, ai ko trả lời được là thua.
- Ừm... anh đố trước hay tôi đố trước?
Giữa 1 khung cảnh mát mẻ như thế này nó cũng muốn chơi một trò chơi gì đó.
- Tôi đố trước.
--------
OK.
Thiên Bảo nheo mắt nhìn lên trời, mỉm cười.
- Ai có nhà di động đầu tiên?
- Kăng-gu-ru, rùa, ốc sên_nó trả lời mà ko cần suy nghĩ
- Có người mang 3 quả tim. Đó là ai?
- Một bà mẹ mang thai song sinh.
Thiên Bảo bật cười, tuy có nhiều câu đáp án ko chính xác tuyệt đối nhưng những câu trả lời Gia Huy đưa ra đều hợp lý, ko thể chối cãi.
- Còn gì đau khổ hơn hươu cao cổ bị viêm họng.
Khựng lại 2s, Gia Huy trả lời rất dứt khoát.
- Con rết bị đau chân.
Lại một lần nữa, Thiên Bảo bật cười, anh lắc đầu.
- Đến lượt cậu.
- Tôi phải hỏi câu nào để anh ko trả lời được.
- 1s... 2s... 3s.....
Những tiếng cười vui vẻ liên tiếp được vang lên, và có một điều khiến Thiên Bảo ko thể phủ nhận, đó chính là... cảm giác bình yên.
Gia Huy nhìn Thiên Bảo. Thấy anh cười, bất giác khóe môi nó cũng cong lên, nụ cười đẹp đến mê hồn nhưng đâu đó vẫn phảng phất một nỗi buồn sâu thẳm. Đúng lúc Thiên Bảo quay lại, thấy nó đang nhìn mình với nụ cười vẫn còn đọng lại trên môi, nụ cười trên môi anh vụt tắt...
Gió vẫn thổi.....
Từng tia nắng vàng nhẹ bướng bỉnh len qua từng kẽ lá
Dưới gốc cây......
Một chàng trai ngây người nhìn một cậu bé.
... Rồi vội vàng quay mặt đi khi nhận thấy trái tim mình đang... lỗi một nhịp.....
"Gia Huy! rốt cuộc cậu là con người như thế nào, ở bên cậu sao tôi lại có thể thoải mái đến như thế?"
Sau giờ học. Hạ Vi đứng chờ nó ở cổng trường
- Gia Huy! cậu ko sao chứ?_Hạ Vi chạy đến bên nó, khuôn mặt ko giấu nổi sự lo lắng
- Tất nhiên rồi_Gia Huy trả lời cụt ngủn và bắt đầu cho chiếc xe đạp của mình lăn bánh.
Bất chợt... những cơn gió mạnh dần.....
Mang đến những cơn mưa nặng hạt.....
Mưa rất to nhưng ko hề lạnh chút nào, chỉ có những tia nước từ trên ào ào đổ xuống, mưa mang theo hơi nóng bốc, ngột ngạt, oi nồng.
Gia Huy dừng lại
Trong mắt Hạ Vi như ươn ướt khi cầm trên tay chiếc áo mưa duy nhất mà nó vừa lấy ra từ trong cặp.
- Thiếu gia mặc vào đi, như vậy sẽ bị cảm lạnh đó.
- Mình là con trai mà, lo gì chứ_Gia Huy mỉm cười, đang co chân định toan đi tiếp, nó bất chợt khựng lại khi thấy một chiếc Limousine đi đến và dừng ngay trước mặt mình.
- Mưa như vậy mà ko mặc áo mưa, cậu muốn bị ốm à?
Kính xe hạ xuống, ánh mắt Thiên Bảo như có một làn sương mù lướt qua Gia Huy, rồi anh mở cửa bước ra, tay mang theo một chiếc ô màu đen tuyền.
- Anh... Sao lại ở đây?_nó nhìn Thiên Bảo đang cầm ô đi lại, ngơ ngác hỏi
- ... Tình cờ đi ngang_Thiên Bảo bật chiếc ô lên, bộ dạng hơi lúng túng_Lên xe đi, tôi trở về.
- Không. Tôi tự về được mà.
Biết ko thể trông chờ gì vào việc sẽ thuyết phục được con người bướng bỉnh này, anh quay sang Hạ Vi
- Cô lên xe trước đi.
- Tôi... _nhìn vào đôi mắt cương nghị của Thiên Bảo, ko hiểu sao Hạ Vi ko thể từ chối nhã ý của anh, và ko cần nhìn cũng biết nó đang nhìn cô với ánh mắt "hình viên đạn". Hạ vi đang do dự khi phải đấu tranh giữa 2 luồng tư tưởng, ko lên xe thì phật lòng anh, lên xe thì chết với nó. Thật là khó sử mà.
Tất cả những bối rối trên khuôn mặt Hạ Vi, làm sao có thể qua mắt được anh cơ chứ.
- Cô muốn để bạn mình bị ốm sao?
Tất nhiên, ko ngoài dự đoán của anh, Hạ Vi ngoan ngoãn ngồi lên xe mặc dù đã nhận được kha khá những ánh mắt "dịu dàng" cùng với nụ cười "ngọt ngào" từ phía nó.
5p' sau.....
Không biết anh đã dùng cách gì, mềm mỏng hay cứng rắn, hành động hay lãng mạn, vui nhộn hay sướt mướt gì đó (tác giả cũng ko biết) mà nó miễn cưỡng... gật đầu.
Mỉm cười hài lòng, Thiên Bảo mở cửa xe và ngồi vào ghế lái, sau khi nhắc nó cài lại dây an toàn anh mới bắt đầu nhấn ga cho xe chạy.
Phía bên kia đường
Chiếc Lincoln màu đen sang trọng cũng bắt đầu lăn bánh
- Trợ lý Dương?
- Vâng! Có chuyện gì vậy cậu chủ?
- Học viện này ko đủ chỗ cho học viên nội trú sao?
- Dạ... _trợ lý Dương thoáng chút ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng đoán ra cậu chủ của mình đang muốn ám chỉ điều gì_Thưa thiếu gia! chắc tại cậu ấy ko muốn ở kí túc xá thôi.
- Vậy sao?
Trên gương mặt tuyệt mĩ của Khánh Đăng, đôi môi hoàn hảo bất giác cong lên
Mưa đã tạnh.
Chiếc Limousine dừng lại trước cánh cổng sắt cũ kĩ ko còn nhìn ra nổi màu sắc vốn có.
Hạ Vi vào nhà, để lại ko gian riêng tư cho nó và anh.
Im lặng
10s........ 20s.............. 30s...............
Gia Huy ko nói gì. Thiên Bảo cũng ko hỏi tại sao nó lại im lặng lâu như vậy.
30s.......... 40s............. 50..................
- Cám ơn đã đưa tôi về_Gia Huy hồi lâu mới cất lên tiếng nói phá tan bầu ko khí im lặng nãy giờ
Thiên Bảo quay lại, im lặng trong 2s, anh nhẹ gật đầu
- Tôi phải làm gì để trả ơn anh đây?
- Làm gì là làm gì?_Thiên Bảo nhíu mày
- Tôi ko muốn mắc nợ ai cái gì?
- Tôi có nói cậu đang nợ tôi sao?_anh cười nhạt
Nó im lặng
- Đừng có nghĩ nhiều như thế cậu bé ngốc_anh mỉm cười dịu dàng_Tôi phải về rồi, mai tôi sẽ đến đón. Thế nhé!
Rồi anh bước nhanh ra xe, ko để nó kịp nhìn thấy ánh mắt bối rối của mình, chiếc xe phóng đi mất hút vào màn đêm tĩnh mịch.
Gia Huy nhìn theo cho đến khi khung cảnh trước mặt chỉ còn lại một màu đen đặc quyện vào nhau, nó thở dài, uể oải bước vào nhà.....
...................
Bình minh. Mặt trời nhô lên đằng Đông, chiếu những ánh nắng đầu tiên của ngày mới xuống mặt đất.
Gia Huy và Hạ Vi vừa đặt chân ra khỏi chiếc Limousine màu đen sang trọng. Hàng loạt những ánh mắt "diết người" liên tục được phóng về phía 2 người. Nó vẫn thản nhiên bước đi với gương mặt ko chút biểu cảm, còn Hạ Vi, cô cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó để gửi cho những nữ sinh đang nhìn theo 3 người bằng ánh mắt ghen tỵ thấy rõ.
Vẫn như mọi ngày
Từng tiết học trôi qua thật bình yên
REENG.............. Tiếng chuông mà đám học viên luôn mong đợi cuối cùng cũng ngân vang. Giáo viên vừa bước ra khỏi lớp, đám học viên bên trong cũng ào ra như nước lũ.
Thay vì xuống căng-tin, Gia Huy ôm mấy cuốn sách xuống thư viện, nó cần một nơi yên tĩnh để trau dồi lại vốn kiến thức.
Gia Huy ngồi xuống chiếc bàn đọc sách, đeo tai nghe lên, mắt dán vào quyển sách ko chú ý gì đến xung quanh, mấy sợi tóc rủ xuống khuôn mặt trắng mịn ko tì vết, đôi mắt trong suốt đưa qua đưa lại, đọc những dòng chữ in trên trang sách, hoàn toàn ko để ý một ánh mắt đang nhìn mình. Khánh Đăng 2 tay cho vào túi quần, lưng dựa vào khung cửa sổ, hắn hoàn toàn ko muốn nhìn trộm người khác như thế này, nhưng ko hiểu sao hắn ko thể nào chuyển ánh mắt của mình sang nơi khác được.
Kì lạ
Hắn ko nghĩ, có một ngày mình có thể đứng yên một chỗ chỉ để ngắm nhìn một người, mà người đó lại là một đứa con trai như thế này.
Thật nực cười
Dường như hắn đang làm ngược với những gì mình từng nghĩ.
Nó như có một sức hút mãnh liệt khiến hắn muốn gặp, muốn ngắm nhìn mãi ko thôi.
Gia Huy đột ngột ngẩng đầu lên, khiến Khánh Đăng bất ngờ ho khan một tiếng rồi bối rối quay mặt đi. Trong lòng thì diễn ra một loạt cảm xúc nhưng bên ngoài lại ko tỏ ra bất cứ một biểu cảm nào.
Gia Huy cúi xuống, tiếp tục đọc. Khuôn mặt thiên thần phẳng lặng như nước hồ thu, dù chỉ một gợn nhỏ li ti cũng ko có. Nếu có cuộc thi giỏi che đậy cảm xúc nhất thì việc Khánh Đăng và Gia Huy giành được giải là điều ko phải bàn cãi.
Khánh Đăng lại nhìn nó, bỗng dưng hắn lại mong nó cứ ngồi như thế này, ko bao giờ ngẩng đầu lên để hắn có thể mặc sức ngắm nhìn mà ko sợ bị nó nhìn thấy cảm xúc ngập tràn trong đôi mắt.
Điện thoại rung
"Gia Huy! nhận được tin nhắn thì xuống căng-tin ngay. Mình chờ"_là Hạ Vi.
Nó khẽ nhíu mày khi nhìn vào màn hình điện thoại, 42 cuộc gọi nhỡ, nhưng chuyện này cũng dễ hiểu thôi vì mỗi khi nghe nhạc, đọc sách hay muốn yên tĩnh một mình, nó thường tắt máy ko thì để chế độ im lặng, có chuyện gì thì phải đích thân đến tận nơi gặp nó, nếu ko thì phải đợi nó hưởng thụ xong cái sự yên tĩnh đó rồi trở về nhà thì mới toại nguyện. Trời sập ư? Còn ko giám chắc có bằng một cuốn sách của nó ko nữa.
Nó nhẹ nhàng gấp cuốn sách lại, đứng dậy và bước ra phía cửa
Lại một tin nhắn nữa
Vẫn là Hạ Vi, chắc cô nàng này đang sốt ruột lắm đây, nó nhẹ mỉm cười rồi cất điện thoại vào túi
1 bước.......
2 bước.......
Chân nó khựng lại
Ngẫu nhiên hay do xui xẻo đây?
Khuôn mặt Gia Huy đập vào ngực Khánh Đăng theo lực mạnh nhất và thứ hứng chịu tất cả là khuôn mặt nó. Tên này... quỷ sao? Người rắn như đá vậy.
Nó khẽ nhăn mặt, rồi từ từ ngước lên
Vẫn là khuôn mặt đáng ghét đó
--------
Gia Huy thở hắt 1 cái, thật là khó chịu khi những thứ mình ko ưa lại cứ liên tục bày ra trước mắt.
Nó lạnh lùng quay gót bước đi, nhưng ko may bị bàn tay của hắn kéo lại.
- Ko xin lỗi?_Khánh Đăng lạnh lùng nói nhưng khuôn mặt vẫn giữ nét bình thản
Đôi lông mày thanh tú của Gia Huy khẽ nhíu lại, nó bất mãn rút tay về nhưng lại làm cho tay Khánh Đăng bất giác siết chặt hơn. Hắn nghiêng đầu
- Xin lỗi đi.
Lòng kiêu ngạo của Gia Huy lại được dịp trỗi dậy mạnh mẽ. Xin lỗi ư? rõ là nó sai nhưng để xin lỗi cái tên "oan gia" này thì còn lâu.
Khuôn mặt Gia Huy chợt đanh lại, nó rút thật mạnh tay về.
- Buông tôi ra. Ghê tởm.
Khánh Đăng biết rõ nó sẽ ko bao giờ xin lỗi nên cũng thả tay ra, nó lườm hắn một cái sắc lạnh rồi bỏ đi.
"Ghê tởm? Cậu còn chưa thấy hết sự ghê tởm của tôi đâu"
Gia Huy vừa đến căng-tin, mọi sự chú ý đều hướng về nó, một vài ánh mắt ngưỡng mộ nhưng chủ yếu vẫn là những ánh mắt ghen ghét đố kị thấy rõ. Khóe môi khẽ nhếch lên, nó bình thản ngồi xuống bên cạnh Hạ Vi, lúc này đang gục mặt xuống bàn
- Mệt hay sao vậy?
- Gia Huy!_Hạ Vi giật mình, ngước đôi mắt mơ màng lên nhìn nó_Cậu đi đâu mà mình gọi mãi ko được vậy?
- Mình xuống thư viện_nó đáp hờ hững
- Sao vậy? Có ai lại chọc giận thiếu gia xinh đẹp của mình rồi à?_cười típ mắt
- Không_nó trả lời mà ko quay đầu lại
- Câu trả lời đã tố cáo cậu rồi đó. Ko bực mình thì ko bao giờ cậu nói với mình như vậy_Hạ Vi mỉm cười đắc thắng, làm bạn với nhau lâu như vậy rồi chẳng lẽ cô ko hiểu Trần Gia Huy sao?
- Một tên điên_Gia Huy ko thay đổi sắc mặt, giọng nói ko giấu nổi sự mỉa mai
- Hả???_Hạ Vi sửng sốt_Vậy tên điên đó đã làm gì cậu?
Đúng lúc đó, Căng-tin lại nhao nhao như ong vỡ tổ, các nữ sinh điệu đà đang vây quanh quầy thức ăn, phấn khích kêu lên
- Thiếu Gia!
- Anh Kiệt!
Gia Huy nhíu mày trước những tiếng gọi đầy phấn khích của đám nữ sinh, nó bất mãn buông lời
- Ồn ào!
Tiếng nói tuy nhỏ nhưng cũng đủ để những "sinh vật" hám trai kia dừng lại hành động của mình mà quay lại nhìn xem kẻ nào vừa cất lên tiếng nói. Khánh Đăng cũng đưa ánh mắt về phía 2 người và dừng lại thật lâu trước thân ảnh Gia huy, nó cũng ko ngần ngại mà đón lấy ánh mắt đó.
Ánh mắt nó lạnh tanh
Ánh mắt hắn lạnh lẽo
Gia Huy nghiêng đầu nhìn Khánh Đăng vẻ thách thức, trước vẻ đẹp quyến rũ chết người kia của hắn, nó như một con búp bê vô tri vô giác, hoàn toàn mẫn cảm với sức hút vô cùng nguy hiểm từ mĩ nam vẫn đang từng bước tiến đến.
Thật lâu, Gia Huy thu ánh mắt mình, như lời nguyền ma thuật được trú giải, ánh mắt Khánh Đăng hụt hẫng giữa khoảng ko, hắn ngồi xuống, ngay lập tức đôi mắt màu hổ phách tiếp tục theo đuổi thân ảnh một thiên thần đang ngồi bàn đối diện.
Đằng sau, Tuấn Kiệt ko khỏi giật mình trước vẻ đẹp mê đắm lòng người của Gia Huy
Cậu dán chặt mắt vào nó
Nơi khóe môi khẽ nở một nụ cười
- Khánh Đăng!_Huyền Chân rẽ đám đông bước ra đằng sau Khánh Đăng, 2 tay quàng qua vai hắn, hành động thân mật quá mức khiến hắn cảm thấy có đôi chút khó chịu.
- Em về từ bao giờ?_Khánh Đăng ngả người ra ghế, khuôn mặt ko chút biểu cảm, giọng nói lạnh tanh
- Em về từ hôm qua, nhớ anh quá ko chịu được_Huyền Chân ôm cánh tay hắn đung đưa nũng nịu
- Sao ko nói cho anh?_Khánh Đăng tiếp tục chất vấn
- Tại anh tránh mặt em đó chứ?_Huyền Chân chu đôi môi ánh son hồng xinh xắn, ra chiều giận dỗi
- Vậy sao?_nói đoạn, Khánh Đăng đưa tay ôm chọn Huyền Chân vào lòng, một tay nâng cằm công chúa lên và nhẹ cúi người xuống...
Khuôn mặt xinh đẹp của Huyền Chân đỏ lên nhanh chóng, nhưng ngay lập tức ánh mắt cô chợt đanh lại khi nhận ra một điều, đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo trên khuôn mặt hoàn mĩ đã biến mất mà thay vào đó là sự dịu dàng khác thường và dường như đang mong chờ một điều gì đó.
Nhưng... thật tiếc
Ánh mắt đó lại ko dành cho cô.
Giây phút này, mọi ánh mắt đều tập trung lên người thiếu gia.
Giữa hàng trăm ánh mắt kinh ngạc của đám đông
Gia Huy vẫn thản nhiên ngồi ăn, làm như ko biết ánh mắt của ai đó đang rơi trên người mình, khuôn mặt nó hoàn toàn vô cảm.
Bất chợt, tiếng hút nước gặp đá rít mạnh
Những ánh mắt ghen tỵ nãy giờ chuyển thành ánh mắt hiếu kỳ mà nhìn về nơi phát ra tiếng động
Thưởng thức xong món sinh tố sữa chua yêu thích của mình, Hạ Vi tiếp tục "tạo scandal" bằng cách... trưng ra bộ mặt ngây thơ "vô số tội" kèm theo đó là một nụ cười "ngọt ngào" hết mức có thể để "tặng" riêng cho cặp-tình-nhân ngồi bàn đối diện.
"Trường chuẩn quốc tế mà cũng có cảnh này sao?"_Hạ Vi cười khẩy, sau đó cô nhẹ nhàng đứng dậy và ung dung nắm lấy tay nó bước ra khỏi bàn trước sự kinh ngạc của "bàn dân thiên hạ".
Có lẽ, sẽ ko tránh khỏi những thắc mắc cho rằng, tại sao Hạ Vi lại hành động kì cục như vậy.
Dễ hiểu thôi
Vì cô ấy ko muốn và cũng ko bao giờ cho phép những điều dơ bẩn làm ảnh hưởng đến tân hồn trong sáng của một thiên thần.
Trước khi quay lưng bước đi, trên khuôn mặt thiên thần ấy, làn môi trên đỏ hồng khẽ nhếch lên, dành cho Khánh Đăng một nụ cười khiêu khích.
Không gian bỗng chốc trở nên yên lặng
Yên lặng đến kì lạ
Không ai giám thở
Khánh Đăng cười nhạt, từ từ đẩy Huyền Chân ra, nhạt nhẽo nói
- Hôm nay... em trang điểm hơi quá rồi!_Huyền Chân đơ người trong 2s, hốc mắt đỏ hoe
Khánh Đăng lạnh lùng bước đi, để lại Huyền Chân đứng đó với khuôn mặt phụng phịu vô cùng khó coi.
Tuấn Kiệt cũng đứng dậy rảo bước theo Khánh Đăng, khóe môi cậu nhếch lên, niềm khoan khoái thích thú rộn rạo trong lòng "một thiên thần có sức hút vạn vật, một nàng lọ lem vô cùng ngây thơ và bướng bỉnh-sắp có chuyện hay rồi đây"...
Giờ giải lao:
- Gia Huy!
- ...........
- Lát nữa có tiết thể dục đấy_Hạ Vi mếu máo, từ trước đến nay thể dục là môn cô ghét nhất và cũng học kém nhất.
- Cúp đi_Gia Huy quay lại buông một câu cụt lủn
- Mình đâu có gan to được như cậu_đôi môi mỏng của Hạ Vi hơi rướn lên, cô từ khi bước chân vào trường học, chưa hề biết đến khái niệm từ "cúp" là gì.
- Vậy thì đừng kêu ca nữa_Gia Huy bước ra khỏi chỗ ngồi_Mình cúp đây.
- Trời ạ_Hạ Vi tức tối kêu lên_Trần Gia Huy, cậu có họ hàng gì với người có tên "đầu gối" ko hả? nói chuyện với cậu như nói chuyện với nó vậy.
- Chắc có_Gia Huy cười cười rồi mất dạng sau cánh cửa lớp học
Hạ Vi lắc đầu chán nản
................
Bầu trời tím ngắt một màu bằng lăng, ráng chiều đỏ rực xuyên qua những cánh hoa mềm mại mỏng manh, óng ánh nghiêng nghiêng rọi xuống mặt đất, nơi những cánh hoa đã rụng, nằm yên lặng. Một cậu bé thiên thần đang mải mê ngắm hoa, làn gió thổi lướt qua những cánh hoa nhỏ nhắn xinh xắn rụng lả tả, óng ánh như tuyết đậu lại trên vai thiên thần ấy.
Một khung cảnh đẹp mê hồn
Gia Huy đẹp lạ lùng đứng lặng lẽ dưới gốc cây, hồn như thả vào những cánh hoa bằng lăng tím ngắt một mảng trời.
- Chúng ta có duyên nhỉ?
Gia Huy từ từ ngẩng đầu lên, mỉm cười.
Đúng là "oan gia ngõ hẹp"!
Chủ nhân của giọng nói lạnh băng ko cảm xúc này chỉ có thể là...
- Thiếu gia mà cúp học thì ko hay đâu.
- Vậy sao?_hắn mỉm cười, nhẹ như sương_... Tôi lại ko nghĩ thế.
Khánh Đăng nhìn Gia Huy
Trong đáy mắt thoáng hiện lên làn sương mỏng long lanh
Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, khuôn mặt đẹp trai hoàn mĩ của Khánh Đăng lại tăng thêm phần quyến rũ và nguy hiểm.
Khánh Đăng bước tới gần Gia Huy, nụ cười trên môi nó vụt tắt mà thay vào đó là sự cảnh giác được nâng cao rõ rệt.
- Nghĩ thế nào là việc của anh_Gia Huy nhún vai rồi quay lưng bước đi, nhưng được vài bước thì bị Khánh Đăng dùng tay kéo lại.
- Đứng lại đó cho tôi.
- Sao tôi lại phải làm những điều mà mình ko thích?_Gia Huy nhướn một bên lông mày lá liễu lên, cười nửa miệng
-Cậu ko thích nhưng... Tôi-thì-có_đáy mắt Khánh Đăng ánh lên vẻ gian tà, nhưng giọng nói thì vẫn thế, pha lẫn băng tuyết
Vừa dứt câu nói, Khánh Đăng đưa 2 tay kéo Gia Huy vào lòng mình, tay phải chống chế 2 tay nó, còn tay trái luồn qua mái tóc ghì chặt đầu nó lại và...
Đặt lên môi nó một nụ hôn.
--------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top