Chap 1 °•°
Tại một quán bar lớn ở Hàn Quốc
Trong một góc nhỏ ở quán có 2 cậu con trai đang ngồi uống một cốc rượu vang trông rất sang trảnh
Cả 2 trông vậy nhưng chỉ mới có 15 tuổi được vào bar ,chẳng qua là nhờ lớp phấn trên mặt nên trông giống trẻ trên vị thành niên thôi
1 cậu con trai mặc từ trên xuống dưới đều là màu đen có làn da trắng tựa như sữa, môi đỏ cherry, 2 bên má phúng phính ,mắt nhỏ nhưng trông đẹp vô cùng sáng tự như những vì sao vậy, eo thon chân không dài lắm mông cong nên mẹ cậu luôn nói " sau này chắc dễ sinh em bé đây"
1 cậu mặc từ đầu đến chân cũng đen nhưng áo sơ mi trong màu trắng cậu này da cũng trắng môi hồng đào, mắt to hơn cậu kia chân dài, nói chung là hơn cậu bên kia là ở mắt và chân
-SungYeol nó chia tay tao rồi
Sunggyu ngồi vừa khóc vừa uống rượu mắt nước mũi tèm lem hết trên mặt làm cho Sungyeol đến là khổ mỗi khi đi bar cùng Sunggyu
- Mày chia tay đứa thứ bao nhiều rồi bây giờ không thể đếm trên đầu ngón tay rồi đấy
Sungyeol vỗ lưng an ui Sunggyu
- Tao quyết định rồi
-Quyết định gì vậy cu
- Tìm một thằng con trai mới
- Thôi bỏ đi cu mày yêu con gái nhà người ta làm bỏ chạy về, còn con trai thì được 3 hôm thì...
- Tao mặc kệ tao không quan tâm nữa ,lên giường tao cũng phục vụ đc miễn phí
- Cái gì phục vụ trên...giường
Sunggyu đứng lên bỏ cốc rượu xuống đi thật nhanh ra khỏi quán thì uống đã say mắt lờ ma lờ mờ nhìn không rõ đâm sầm một phát vào người đàn ông
Hắn ta mặc từ đầu đến chân toàn màu đen xung quanh hắn còn có nhưng tên khác cũng đều mặc âu phục màu đen, hơn nữa mặt mỗi người đều rất lạnh lùng, bước chân dồn dập, giống như sóng thần cuồn cuộn hướng về phía cậu.
Sunggyu vội vàng bắt được khuôn mặt đi tuốt đằng trước, hơn nữa còn là người đàn ông đẹp trai nhất, đôi mắt quyến rũ dán vào thân thể người đó, cả gan nói: "Anh đẹp trai, có muốn lên giường với tôi không? Không cần phải trả tiền, tôi miễn phí phục vụ cho anh!"
Sungyeol liền hốt hoảng chạy đến ngăn lại không lại xẩy ra án mạng bây
- À à cho tôi xin lỗi bạn tôi nó say mất rồi, tôi thay mặt xin lỗi
- Buông tao ra nào
Sunggyu hất tay Sungyeol làm cho y tí mất thăng bằng mông gặp mẹ đất hiền rồi.
Cậu lại chạy đến trc mặt hắn tiếp tục nói
-Anh đúng là bỏ phí nha, kĩ năng của tôi không thua ai đâu đấy. Anh có muốn lên giường cùng tôi không tôi miễn phí cho
Sungyeol lại chạy đến kéo cậu lại nhưng lại bị cậu đẩy ra lần này là mông y gặp mẹ đất mẹ hiền rồi
Người đàn ông có đôi mắt đẹp nhìn khuôn mặt của cậu, con ngươi đen kịt như vực thẳm không đáy, khiến người ta vừa nhìn liền bị mê muội và thu hút. Mà trên khuôn mặt anh chỉ có một từ để hình dung – lạnh.
"To gan."
Người bên cạnh đột nhiên quát lớn: "Người điên này từ đâu tới? Còn không mau cút?"
"A..." Cậu khẽ quyến rũ, hoàn toàn không để ý gì đến hắn ta. Hai tay ôm cứng cổ người đàn ông trước mặt, kiễng gót chân, mập mờ tới sát bên tai anh nhỏ giọng nói: "Kỹ thuật của anh đây rất tuyệt vời, em trai chỉ cần nằm ở trên giường không cần làm gì cả. Tôi cam đoan sẽ làm cậu cực khoái... thế nào? Hết hôm nay sẽ không còn thứ tiện nghi như vậy nữa đâu. Có muốn cùng anh chơi một hiệp không?"
Cơ thể Sunggyu đã hoàn toàn dán trên người anh, dường như tầu hỏa nhập ma thầm nghĩ muốn đem hắn nắm trong lòng bàn tay.
Cậu đã không còn đếm xỉa đến bất cứ cái gì. Không phải chỉ là một "tấm màng" sao? Cậu từ bỏ...
Người đàn ông vô cùng lạnh nhạt, trong mắt không có một tia rung động, bạc môi hơi hơi mở ra:
"Không có hứng thú."
Ba chữ lạnh lùng khiến cho Sunggyu trong nháy mắt trở nên u ám.
"Thích..." Cậu khinh thường buông cổ anh ra, tách ra khỏi thân thể anh, khôi phục lại bộ dạng say khướt lúc đầu, mất hứng nói: "Người đưa tới tận miệng rồi mà cũng không dám ăn,anh ..." Cậu cố ý ngừng lại, ngón trỏ duỗi ra chỉ vào tim anh rồi viết lên đó từng chữ một: "Thực, không, phải, là, đàn ông."
Trong nháy mắt, ưng mi của người đàn ông hơi tức khởi. Trên khuôn mặt lạnh như băng tăng thêm một biểu cảm – giận.
"Quên đi, tôi đi tìm người đàn ông thật sự. Bye bye em trai..." Cậu vừa vẫy tay vừa lảo đảo băng qua đám người áo đen đằng sau anh để tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Hoya đứng trước cửa phòng không nhị được thở dài.
Không tồi, hữu kinh vô thiểm.
"Giám đốc." Bảo vệ vừa nãy lo lắng nhìn anh, nói: "Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi này."
"..."
Hắn không nói gì, trầm mặc đứng tại chỗ suy nghĩ. Nam Woohyun hắn tự cao tự đại sống suốt hai mươi năm năm qua, không có ai dám làm càn trước mặt hắn, càng không có người nào dám nói hắn không phải đàn ông. Người nam nhân kia rõ ràng ăn phải gan hùm mật gấu mới dám xúc phạm đến hắn.
Bỗng nhiên xoay người lại, anh đuổi theo cậu.
Ôm lấy cậu từ phía sau trực tiếp tới phòng VIP lầu hai.
"A"
Đột nhiên hai chân Sunggyu rời mặt đất, cậu kinh hãi nhìn khuôn mặt anh rồi đột nhiên cười nói: "Em trai, có hứng thú muốn cùng anh đây chơi rồi sao?"
"Hừ..." Nam Woohyun hừ một tiếng cười nhạo cậu, châm chọc nói: "Bổn thiếu gia thấy cậu cố gắng khoe khoang bản thân như vậy cho nên mới từ bi bố thí cho cậu một lần, cậu phải cảm động đến rơi nước mắt mà nhận lấy... nhận lấy quà tặng tôi ban cho cậu."
"GYUGYU" Sungyeol kích động kêu to muốn ngăn cản. Thế nhưng đám người kia lại chặn đường.
"Cậu trai, sợ là đêm nay cậu phải ngủ lại bên phòng phía trên rồi. Chờ bạn của cậu cùng với giám đốc xong chuyện, tôi tự nhiên sẽ thả cậu ra." Người kia nói xong liền cầm tay cô kéo vào gian cạnh phòng VIP.
"Ầm" một tiếng, người trước mặt cậu trong nháy mắt đóng chặt cửa lại.
...
Phòng VIP
Nam Woohyun đi tới chiếc giường rộng hai mét, hai tay chợt buông lỏng. Sunggyu nhẹ nhàng rơi trên giường, hắn thuận thế đè cậu xuống.
"Đợi một chút" Sunggyu vươn tay chắn trước ngực anh.
Khoảng cách của hai người lúc đó cực kỳ gần.
"Thế nào? Hối hận à?" hắn lạnh lùng hỏi.
"Đương nhiên không phải. Tôi chỉ là muốn nói..." Cậu cười quyến rũ có chút sợ sệt.
Rõ ràng khi nãy rất tự nhiên quyến rũ hắn , thế nhưng tại sao khi vừa đi qua cánh cửa kia, nằm trên chiếc giường lớn này cậu lại cảm thấy căng thẳng.
"Cậu muốn nói gì?" hắn truy hỏi.
"Tôi muốn nói... Tôi muốn ở trên." Cậu tìm một cái cớ nhưng lại làm bản thân lâm vào khốn cảnh hơn nữa.
Hai mắt sắc bén của Nam Woohyun nhận thấy trong mắt cậu có chút sợ sệt, khóe miệng chợt nhếch lên nụ cười có như không.
"Được. Vậy để cho cậu ở trên."
Hai tay hắn chợt nắm vai cậu bất thình lình xoay người. Hai người trong nháy mắt biến thành tư thế kỵ thừa.
"Bắt đầu đi" Hắn lạnh lùng ra lệnh.
Sunggyu ngồi trên người hắn , vốn tưởng rằng rượu có thể tăng thêm can đảm cũng không bởi vì tư thế xấu hổ này, ngược lại còn làm tỉnh ra nhiều hơn.
Hai tay khẽ run duỗi ra trước ngực hắn , chầm chậm cởi đi bộ âu phục. Dưới lớp áo sơ mi là nước da màu trắng nhưng không trắng bằng cậu thôi , đường nét khêu gợi, còn có cơ bụng sáu múi...
Vóc người thực hoàn mỹ , không hiểu sao khiến tim cậu đập nhanh gấp bội.
"Nhìn đủ chưa?"
Sunggyu bỗng nhiên hoàn hồn trở lại, hai gò má bắt đầu nóng lên.
"Kỹ thuật cao siêu mà cậu nói chỉ thế này thôi sao?" Hắn hỏi mang ý giễu cợt.
"Đương nhiên không phải" Sunggyu kiên quyết phủ nhận.
"Nếu vậy thì tiếp tục đi..."
Nam Woohyun nằm dưới thân thể cậu, ánh mắt sắc bén thu hết tất cả biểu tình của cậu vào trong đáy mắt dường như muốn dò xét tâm tư của cậu.
Sunggyu căng thẳng hít sâu một hơi. Trước ngày lễ tình nhân ba ngày, cậu đã bắt đầu tiến hành chuẩn bị mọi thứ vì ngày hôm nay. Cái gì mà G/V, cái gì mà nhất cấp, nhị cấp, tam cấp, ngay cả tứ cấp cậu cũng đã xem qua. Cho nên cậu biết rõ kế tiếp phải làm gì.
Cố gắng nhắm hai mắt lại nhanh chóng dò xét phần thân bên dưới. Giai đoạn đầu là phải hôn môi thế nhưng không khí phía trước trụ lại thân thể, giương đôi mắt chống lại đôi mắt của hắn .
Tim đập dồn dập lần thứ hai khiến cậu phải đột nhiên dừng lại.
"Không chơi nữa" Cậu đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: "Nhàm chán muốn chết, tôi không muốn chơi cùng anh nữa."
Cậu nói xong nhanh chóng rời khỏi.
Nam Woohyun tóm lấy tay cậu tà mị nói: "Tự tiện châm lửa người khác mà lại muốn phủi mông chạy lấy người sao?"
"Vậy anh muốn thế nào?" Cậu hỏi.
"Đương nhiên phải dập lửa rồi."
"Cái gì?"
Sunggyu càng sửng sốt. Nam Woohyun một tay lôi kéo cậu về phía trước, thuận thế xoay người đem cậu đặt xuống dưới. Trên khuôn mặt lạnh như băng bỗng nhiên nở nụ cười tà ác, y hệt ma vương tự cao tự đại.
"Nếu tôi đoán không nhầm thì cậu là xử nam phải không?"
Rõ ràng là một nghi vấn nhưng trong miệng hắn lại trở thành một câu khẳng định dị thường.
Lộ rồi sao?
Sunggyu kinh ngạc nhìn bộ dạng đã biết từ lâu của hắn .
"Tôi đoán đúng sao?" hắn hỏi.
"Đúng, tôi là xử nam. Vậy thì sao? Anh có ý kiến gì?" Cậu hung hăng nói, kiềm chế tâm trạng kích động.
Hai mắt Nam Woohyun nheo lại, ánh mắt sắc bén như mũi tên đâm vào lòng của cậu nhìn thấu tâm gan cậu.
"Cậu sợ sao?"
"Không"
"Nếu đã sợ tại sao còn quyến rũ đàn ông lên giường với mình?"
"Tôi nói tôi không sợ. Có phải anh bị điếc không?"
"Chẳng lẽ..." Hắn không đếm xỉa đến lời phủ nhận của cậu mà tự suy đoán "Có phải bạn trai cậu cùng một người phụ nữ khác lên giường, đúng lúc bị cậu bắt gặp cho nên cậu đau lòng khiến mình say khướt, cam lòng tìm một người đàn ông buông thả một đêm?"
"..."
Sunggyu bỗng nhiên không nói được câu gì.
Người đàn ông này biết đọc nội tâm sao? Vì sao đều bị hắn nói đúng tất cả?
"Xem ra tôi lại đoán đúng" Hắn nhẹ giọng nói, khóe miệng lạnh nhạt gợi lên một chút vui mừng.
Sunggyu chợt nhíu mày, rồi bỗng nhiên cười nhạo.
"Em trai à, tài hùng biện của cậu đúng là bậc nhất, tôi đề nghị cậu nên đổi nghề làm thần côn, nhất định phát huy tài năng."
"Vậy sao?" Hắn cúi người đến gần.
"Đề nghị rất thú vị, tôi sẽ cân nhắc. Nhưng mà cậu gọi tôi như vậy... tôi rất không thích."
Hắn nói xong, đột nhiên nắm hai cổ tay cậu, với tốc độ rất nhanh đã giữ chúng ở trên đỉnh đầu của cậu.
"Anh muốn làm gì?"
Sunggyu sửng sốt dãy dụa, nhưng mà sức lực hắn kinh người khiến cho tuyển thủ Tae Kwon Do chuyên nghiệp như cậu cũng không thể kháng cự.
"Buông" Cậu quát to.
Nam Woohyun dư ra một tay, dùng ngón trỏ cởi dần cúc áo của cậu ra.
"Xử nam... mặc dù rất phiền phức, nhưng mà..." Ngón trỏ hắn chợt dừng lại ở chiếc cúc áo cuối cùng, thô bạo dùng tay giật áo của cậu lãnh ngạo nói: "Tôi chấp nhận."
Nói xong liền hôn lên trước ngực trắng bóng của cậu, dùng sức hấp thụ khiến cho hoa hồng nở rộ. Tay kia của hắn cũng không hề rảnh rỗi, vuốt ve bên dưới thân thể cậu, rất nhanh kéo chiếc quần tây của mình và của cậu ra. Dùng chân ngăn hai chân cậu lại, không hề có lòng thương hại bất thình lình nhập vào, tấm màng trong nháy mắt vỡ tan.
"A..." Sunggyu đột nhiên kêu to, "Đau... đau chết mất, anh mau ra ngoài"
"Sao có thể được, lúc này mới bắt đầu."
Hắn nói xong lại một lần nữa dùng sức nhập vào.
"A... chờ, một tí... đừng nhúc nhích, làm ơn đừng cử động, thật sự rất đau.".
Rất kinh khủng!
Nam Woohyun giờ phút này thưởng thức vẻ mặt thống khổ của cậu, long tâm đại duyệt nói: "Sao có thể dừng lại được? Cậu tốt nhất nên cắn răng lại cho tôi, từ từ mà hưởng thụ."
Hắn nói xong liền mãnh liệt ra vào trong cơ thể cậu, không ngừng tăng tốc độ, không ngừng va chạm khiến cậu ngay cả thở cũng không thể, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên.
Một giờ sau, "chiến đấu" vẫn tiếp tục kéo dài.
"Làm ơn... dừng... bên dưới...a... xin...anh...a....a..." Cậu cầu xin nói ra từng chữ mơ hồ.
Loại điên cuồng hoan ái này không thể tiếp tục kéo dài nữa. Mỗi một lần hắn tiến vào như muốn xé rách thân thể cậu ra. Mà anh vẫn bình tĩnh tiến công với vẻ mặt đầy hưởng thụ, dường như thể lực của hắn là vô tận.
Còn muốn tiếp tục bao lâu đây?
Nam Woohyun nhìn thấy sương mù trong mắt cậu, nghe cậu nỉ non cầu xin, khóe miệng thỏa mãn tươi cười. Cuối cùng , phát tiết hết vào trong cơ thể cậu.
"A..." Cơ thể Sunggyu đột nhiên cứng lại, toàn thân run rẩy, ánh mắt bỗng nhiên tối sầm, té xỉu dưới thân của hắn .
Rốt cục cũng xong.
Cậu cuối cùng đã không còn là xử nam nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top