Vũ và Vinh

Vinh nghĩ, mình chọn ngay cái giờ học giữa trưa chính xác là cực hình. 

Về cơ bản thì học giờ nào nó cũng cực hình cả thôi, nhưng Vinh vẫn cứ ghét ca trưa nhất. Quãng thời gian lết từ nhà trọ ra trạm xe buýt dưới cái ánh nắng chói chang khiến Vinh chưa bao giờ ngừng nhớ lại cái hôm thức đến hai giờ sáng để liên tục F5 web đăng ký và nghi hoặc tại sao cậu đã chọn học ca mười hai giờ ba mươi phút trưa. 

Dù cho đã tắm rửa sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng nhưng chỉ cần sau mười phút đi dưới nắng trưa thôi vẫn đủ khiến cho Vinh bê bết mồ hôi cả người. May sao lớp học có điều hòa cho nên Vinh cũng không đến mức phải khó chịu cả buổi học. 

Dẫu vậy thì đại học tệ vãi mèo.

"Ê. Ê. Ê. Ê."

Vinh lăn sang, áp má lên vai cái đứa đang nằm chung nệm với cậu.

"Gì?"

Vũ đáp, mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại với mớ hoạt ảnh không ngừng chuyển động.

"Mày cộc lốc với tao? Hết yêu tao rồi chứ gì?"

"Mẹ thằng dở hơi này."

Tắt điện thoại đi, Vũ vứt nó qua một bên, nhanh chóng vòng tay ôm Vinh dính sát vào mình rồi hôn ngay lên môi đứa mắt hí kia một cái chóc rõ to. Hôn xong cậu ta còn làm điệu bộ hầm hừ bảo.

"Cứ hở ra là bảo tao hết yêu."

"Mày lại chả thế."

Vinh trề môi xong lại cười khúc khích khi bị Vũ hôn liên tiếp vào má.

"Khùng. Tao yêu mày cả đời còn được."

Vũ lầm bầm vừa đủ để Vinh nghe, cũng nghiêng người vừa đủ để Vinh thấy vành tai đang đỏ bừng.

Lúc trước Vũ đâu phải đứa hay nói sến sẩm thế này, cái hồi mới yêu Vinh thì họa may trời sập mới cạy được miệng cậu ta. Vinh cũng chẳng phàn nàn, thật ra vẫn có vài lần, nhưng Vinh hiểu đó mới là Vũ. Vũ sẽ nắm tay trấn an Vinh, sẽ ôm Vinh những khi đi học về, sẽ lẳng lặng nhét bình nước cây dù vào balo cho Vinh, sẽ dùng hành động thay lời nói.

Và cậu yêu vì con người Vũ chứ không yêu vì mong đợi sẽ nhận được những lời đường mật.

Cứ nghĩ chuyện chỉ vậy thôi, nào ngờ một ngày đẹp trời kia, Vinh mới vừa dậy thôi đã thấy Vũ đang nhìn chằm chằm mình, cậu ngơ ngác hồi lâu, thế rồi lại bất ngờ nghe giọng Vũ khàn khàn vang bên tai.

"Anh yêu bạn."

Vinh không phản ứng gì, cậu đã định lăn người sang nhắm mắt ngủ tiếp vì tưởng mình đang mơ trong mơ hoặc ít nhất là Vũ ngủ mớ mới nói vậy. Thế nhưng mà chuyện Vũ cứ nhìn Vinh chằm chằm sau khi nói ra mấy câu cậu ta từng chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đã rất xấu hổ thì quả là quá kì lạ. Mới sáng sớm thôi đã phải tiếp nhận đủ thông tin để suy luận, Vinh đi học xã hội chứ có học làm thám tử đâu mà.

"Sao... sao mày không nói gì..."

Vũ mở miệng, giọng nhỏ như muỗi kêu. Lúc này Vinh dần dần nhận ra đây không phải là mơ. Người nằm đối diện cậu vẫn chưa thôi việc mắt đối mắt với cậu, dẫu cho cổ và mặt đã đỏ bừng như vừa đứng dưới cái nắng của Sài Gòn ba mươi phút.

"Không thích à..."

Cố gắng nuốt lại sự buồn bã vào trong, Vũ lẩm bẩm chỉnh kính vì bối rối rồi kêu lên một tiếng khi Vinh bất ngờ chồm sang ôm lấy cậu ta. Vinh cười khúc khích, môi hôn vài cái lên bờ vai trần của tên bạn trai.

"Thích. Thích lắm."

"Ờ- ừ- tốt rồi- ừm."

"Ai nhập mày mà sáng sớm đã anh anh bạn bạn rồi hử, Vũ?"

Vinh chỉ đùa thế thôi, cậu nghĩ kiểu gì Vũ cũng đáp lại mấy câu trêu cậu hoặc hờn giận nói cậu không biết trân trọng. Nào ngờ Vũ chỉ đỏ mặt thêm, lí nhí cái gì đó mà cậu nghe chữ được chữ mất, thứ duy nhất cậu nghe thấy to nhất là nhịp tim loạn xì ngầu từ Vũ.

"Tao... tại anh muốn... bày tỏ tình cảm với bạn nhiều hơn..."

(Sau câu đó thì đến cả trái tim Vinh cũng nhập bọn cùng Vũ mất rồi.)

Kể từ đấy Vũ thường chủ động nói mấy câu sến súa với Vinh, dù là còn lắm ngại ngùng nhưng có lẽ chỉ cần Vinh thích thì có là nói cả đời cũng chẳng thành vấn đề. Vinh đương nhiên thích chứ, ngày nào được nghe Vũ bảo "Anh yêu bạn nhiều lắm." là sẽ vui hết cả buổi. Cũng không phải khi Vũ làm hành động thì sẽ không vui đâu, chỉ là giọng Vũ hay mà, lại còn nói ngọt ngào thì ai chẳng thích.

"Ừ ừ tao cũng yêu mày lắm hí hí."

Nghĩ lại mấy chuyện trong quá khứ khiến tâm trạng Vinh lên được mấy bậc. Cậu giở điệu cười mà Vũ hay bảo cậu cười lên trông giống hệt con chuột (nhưng cậu là hổ) rồi đưa hết cả hai tay nhéo nhéo cặp má Vũ.

"Cười thấy ớn."

Giọng chê bai là thế mà Vũ lại dùng ánh mắt và nụ cười đầy chiều chuộng đáp lại Vinh.

"Ớn thế có đứa yêu."

"Ừ tao yêu."

"Yêu thế thì chuyển sang học trưa với tao đi."

Vũ cười cười, ghé lại hôn lên khóe môi Vinh rồi nhẹ nhàng đáp.

"Không nhé."

Vinh lập tức chuyển sang vẻ mặt 'bố mày chuẩn bị chuyển mode lườm mày đấy' để nhìn Vũ.

"Nếu mày hỏi tại sao thì đáp án là vì tao không thích."

"Nhưng đi một mình ra trạm tao chán lắmmmmm!"

"Đeo tai nghe vào."

"Trời nóng!"

"Lấy dù ra."

"Tao chảy mồ hôi."

"Xài quạt cầm tay."

Vinh muốn nhào vô mặt Vũ lắm rồi. Nếu là đứa khác Vinh sẽ nhào vô cho nó một trận, còn nếu là Vũ thì cậu chỉ nghĩ được mỗi việc nhào vô hôn chết thằng này mà thôi. Nhưng giờ đang cãi nhau, không thể thiếu nghị lực như vậy Vinh ạ.

Thế nên Vinh chỉ lừ mắt, hầm hè bảo.

"Tao nhai đầu mày giờ."

Vũ vẫn cười cười nhìn y hệt con mèo tự mãn.

"Hôn tao dễ hơn nè Vinh."

Không trả lời lại được mà còn bị làm cho ngượng nữa, Vinh biết mình thua trắng mất rồi. Cậu chả buồn nói với Vũ nữa, quay mông về phía Vũ rồi mở điện thoại lên mà lướt cho đỡ sầu đời.

Cậu cũng không phải cố tình kiếm chuyện cãi lộn với Vũ cho vui đâu. Dù hai đứa chung trường thì vẫn sẽ có cơ hội gặp mặt, nhưng cậu thật sự muốn chung giờ đi học để được bên nhau nhiều khi về lại nhà trọ hơn. Chứ cứ một đứa học trưa, một đứa học tối, chỉ được mỗi buổi sáng là thấy mặt, mà có khi còn ngủ nướng mịt trời đến tận giờ Vinh vào ca học thì còn đâu thời gian.

Tự dưng Vinh nhớ tới buổi nói chuyện với thằng bạn tên Hiếu hồi tuần trước. Hiếu cứ hay ra cái vẻ 'tao không nghe mày nói chuyện đâu' nhưng lần nào Vinh kể xong, nó cũng đều gật gù rồi chêm vài mấy câu hỏi hay lời khuyên cho Vinh.

"Mày yêu nó vcl rồi Vinh à."
"Nhưng mà mày nghĩ nhiều như vậy, mày đã bao giờ cho nó biết chưa?"

"Nghĩ nhiều nhưng không nói thì làm sao tao biết đường mà lần đây?"

Vinh không biết từ lúc nào mà Vũ đã lại ôm mình như cũ, chỉ khác là bây giờ Vũ ôm từ phía sau, cằm thì tựa lên vai cậu.

"Tao có nghĩ gì đâu..."

Cậu lầm bầm chống chế.

"Tao hiểu là mày muốn hai đứa được ở cùng nhau nhiều. Và cả việc mày ghét đi ra ngoài vào ban trưa nữa. Nhưng bây giờ lịch đã chọn thế này rồi thì có kêu ca cũng chẳng đổi được đâu."

Vinh không đáp, vì Vũ đều nói đúng hết cả.

"Thay vào đó, cuối tuần này về quê, tao sẽ xin mang con xe của nhà lên, rồi sau này buổi trưa tao chở mày ra trạm cho đỡ đi bộ nắng, được không?"

Ngượng nghịu quay người sang, Vinh lắc lắc đầu với Vũ.

"Thôi không cần đâu. Phiền mày lắm."

"Tốt cho mày thì tao chả phiền cái gì. Vả lại..."

Vũ cười cười, đưa tay sờ má Vinh.

"Sau này đi hẹn hò tao chở mày, khỏi phải lên xe buýt ngồi, cũng tiện còn gì. Mà tao chỉ chở mày ra trạm thôi, chứ không chở thẳng tới trường cũng không rước về đâu nhá. Chiều trời thường mát mày đi bộ về chả sợ nóng."

Vinh đã định mở mồm nói nhưng bị Vũ cướp lời ngay.

"Còn nữa, ráng học hết học kỳ sau. Rồi kỳ sau, hai đứa ráng xếp hết lịch học vào mấy ngày đầu tuần cho trống cuối tuần, được thỏa sức ở chung cả ngày. Cũng tiện cho tao với mày cùng về quê luôn."

Vũ hình như đã nói xong hết ý của mình rồi, mà Vinh vẫn chẳng biết nên bảo cái gì. Những cảm xúc không tên cứ nhảy múa bên trong trái tim cậu.

Ngó thấy Vinh im lặng mãi, Vũ cũng cất tiếng hỏi thêm một câu.

"Có chỗ nào không thích hả?"

"... hôm nọ Hiếu nó bảo tao là tao yêu mày vcl Vũ ạ."

Vũ chớp chớp mắt.

"Tao nghĩ là tao vừa thêm được một lý do nữa để yêu mày rồi Vũ."

Đáp lại Vinh là tiếng cười khúc khích của Vũ, cặp mắt híp chẳng thấy nổi con người. Đoạn cười xong Vũ lại ghé người hôn lên má Vinh, nói.

"Đã bảo yêu tao dễ hơn mà."

"Mày bảo hôn mày dễ hơn."

"Ừ tính luôn cả cái đó."

Tóm lại, đại học vẫn tệ vãi mèo, Vinh nghĩ. Nhưng nếu có Vũ rồi thì đại học chỉ tệ, không vãi mèo nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #wonsoon