e

"anh ơi, lát về anh mua chút hoa quả nhé!"

wonwoo đọc dòng tin nhắn, khóe môi khẽ nâng lên thành một đường cong hoàn hảo. anh nhìn đồng hồ thấy vừa tầm hết giờ làm liền thu đồ để trở về. về lại căn nhà nhỏ nhưng chứa đựng cả thế giới của anh.

wonwoo đang thong dong hướng tới siêu thị thì một nữ đồng nghiệp từ đâu chạy tới bước cạnh anh. anh hơi ngạc nhiên, lịch sự chào hỏi: "tiền bối park?"

nữ đồng nghiệp mỉm cười, phẩy tay: "hết giờ làm rồi, cậu đừng cứng nhắc như vậy chứ!"

wonwoo chỉ cười, gật đầu không nói. hiện tại trong đầu anh đang suy nghĩ xem nên mua loại quả gì mang về cho em. tối nay anh có nên làm salad hoa quả không nhỉ?

"cậu wonwoo đi siêu thị mua đồ sao?" nữ đồng nghiệp bắt chuyện.

"à vâng, tôi mua chút hoa quả" wonwoo lịch sự đáp.

"cậu sống một mình mà cũng quan tâm tới bản thân thật đấy! tôi cũng một mình mà không được như cậu này" nữ đồng nghiệp kín đáo cười. cô quay sang nhìn wonwoo thấy anh khẽ cười tim liền đập loạn nhịp.

"à, tôi không sống một mình đâu" wonwoo xua tay, hoàn toàn không biết gì về ý tứ trong câu nói của nữ đồng nghiệp. anh tiếp tục mơ màng nhớ về em, nhắc đến với một vẻ dịu dàng đặc biệt trên gương mặt. "tôi sống cùng người yêu, hoa quả này là mua về cho em ấy. nhưng tất nhiên em ấy cũng sẽ bắt tôi ăn cùng"

nữ đồng nghiệp nghe xong liền bối rối ra mặt. cô gượng gạo cười vài tiếng với wonwoo rồi vội kiếm một cái cớ để rời đi. wonwoo cũng không để tâm lắm, anh đang bận nhớ lại công thức vài món salad trước đây từng học rồi.

wonwoo chọn mua dâu tây, táo, kiwi, đào, xoài và dưa hấu, mỗi loại một chút. anh còn cẩn thận chọn mua một hộp sữa đặc về để trộn cho đậm vị. khi đi qua quầy chocolate, anh đột nhiên nhớ lại gương mặt dính chocolate của em, khóe môi lại cong lên hiền dịu. anh với lấy vài thỏi đặt vào xe đẩy. lúc đứng chờ tới lượt thanh toán wonwoo lại nhìn thấy một chiếc áo len to bản màu trắng tinh bên gian quần áo. như một bản năng có sẵn anh lại bắt đầu ướm chiếc áo đó lên người em qua trí tưởng tượng. có lẽ sẽ giống một cục bông trắng muốt mềm mại lắm đây. anh nghĩ thầm, tay lập tức lấy chiếc áo khỏi móc và quay trở lại quầy thanh toán.

"jeon wonwoo nhà anh, tsk tsk"

đang chăm chú nhìn giá tiền bỗng nhiên wonwoo bị giật mình bởi một giọng nói quen thuộc. anh ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là cậu nhóc mingyu sống cách một dãy nhà.

"cậu làm thêm ở đây à?" wonwoo vui vẻ chào.

"đừng chào em và làm bộ thân thiết như thế, cũng đừng đánh trống lảng nữa đi" mingyu vừa quét giá vừa híp mắt nhìn wonwoo. "thằng bé thích ăn nhất là dâu tây và chocolate, cái áo kia chắc chắn thằng bé mặc vào sẽ rất hợp. vì anh chăm cho nó rất tốt nên em sẽ không làm loạn vụ anh cướp nó từ tay em, wonwoo"

wonwoo dở khóc dở cười nhìn mingyu, gật gật đầu ra vẻ đã hiểu. "được rồi, cảm ơn cậu"

"em đã theo đuổi nó từ khi nó mới lọt lòng mẹ. thế mà khi lớn lên lại bị anh nẫng tay trên!" cậu nhóc mingyu tiếp tục liếc xéo wonwoo.

"này vừa phải thôi chứ! cậu chỉ là anh họ của em ấy thôi. anh cũng biết thừa là cậu với người tên soonyoung nào đó cũng đang qua lại nha thằng nhóc này!" wonwoo lấy túi đồ từ tay mingyu, bỏ lại một câu rồi rời đi. mingyu cứng họng nhìn theo, cuối cùng chỉ có thể lầm bầm trong cổ họng.

cầm túi đồ trên tay, wonwoo tâm trạng cực kì tốt hướng thẳng khu nhà mình để về. trên đường anh bỗng thấy cửa hàng lưu niệm phía ngã rẽ đang bày một chú gấu bông cỡ lớn. có lẽ họ đang chuẩn bị cho lễ giáng sinh sớm. anh khẽ đánh giá qua chú gấu nâu. thật đáng sợ, nó hợp với mắt thẩm mĩ của em kinh khủng. nghĩ đi nghĩ lại trong vài giây, wonwoo lại nhún vai quay lại cửa hàng.

"chú ơi, bán cho con chú gấu kia được không ạ?"

wonwoo đã không thể ngừng mỉm cười khi tưởng tượng ra cảnh em ôm chú gấu to hơn người này. đáng yêu chết mất. wonwoo nghĩ thầm, và khuôn miệng lại mỉm cười đầy yêu thương.

"cậu jeon wonwoo, để tôi cầm giúp cậu túi đồ này"

wonwoo khó nhọc quay đầu lại. anh nhíu mày lục lại trí nhớ xem mình đã từng gặp người đàn ông mặc vest chỉnh tề này bao giờ. anh hơi ngây người, à thì ra là đối tác làm ăn anh mới hợp tác cùng tuần trước. "trưởng phòng kang, thật phiền anh quá"

vị trưởng phòng cầm lấy túi hoa quả và áo hộ wonwoo, nở nụ cười thân thiện: "có gì đâu chứ! tình cờ gặp cậu ở đây, thấy cậu có vẻ gặp rắc rối nên tới đỡ cậu một tay thôi"

wonwoo hai tay ôm gọn chú gấu, hiền lành cười: "cảm ơn anh, trưởng phòng kang"

"mà tôi không hề nghĩ là wonwoo cậu lại có hứng thú với gấu bông đấy. tặng người yêu hả?" vị trưởng phòng cười giả lả.

wonwoo ngượng ngùng cười, gật đầu một cái: "vâng, đúng là tặng người yêu. trưởng phòng kang thật tinh ý"

vị trưởng phòng vốn định bông đùa vài câu nhưng ai ngờ điều đó lại là thật. từ sau câu nói này trở đi vị trưởng phòng cứ lúng túng không yên. wonwoo nghĩ rằng có lẽ người ta đang có việc phải đi liền vội vàng lấy lại túi đồ, cúi đầu cảm ơn. vị trưởng phòng cũng thấy ngại, chào wonwoo rồi rời đi mất. wonwoo nhún vai không để ý. sắp về đến nhà rồi.

wonwoo vào thang máy có chút khó khăn bởi chú gấu bông quá khổ. người bảo vệ giúp anh nhấn số tầng tế nhị cười cười: "mua cho sol hả con?". wonwoo đỏ bừng mặt, khịt mũi gật đầu. người bảo vệ lại cười lớn trêu anh trước khi thang máy đóng lại.

đứng trước cửa nhà wonwoo chợt lo lắng. em chỉ nhờ mua chút hoa quả, vậy mà giờ anh vác về cả một đống đồ lỉnh kỉnh. có lẽ em sẽ mắng wonwoo mất thôi.

"anh về rồi"

wonwoo mở cửa. không thấy em ra đón, anh liền nhíu mày bước vào. phòng khách không có ai, bên gian bếp cũng vậy. anh đặt chú gấu cùng chiếc áo xuống sô pha và để túi hoa quả lên bàn ăn, xong xuôi anh định vào phòng tìm em thì đã bị ai đó ôm chầm lấy từ đằng sau.

"cả ngày không gặp em nhớ anh muốn chết!"

giọng nói dịu dàng hiền khô vang lên từ sau lưng khiến wonwoo bất giác nở nụ cười. anh gỡ tay em, quay người lại để đứng đối diện. wonwoo cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi hồng nhạt. "anh cũng nhớ em nhiều, hansol"

hansol tủm tỉm cười, ôm wonwoo thêm một lần nữa rồi mới buông ra. "em đang đọc sách trong phòng"

"ừ. anh sẽ vào làm salad hoa quả, em ra ngoài xem chút đồ anh tặng em đi" wonwoo xoa đầu hansol, đẩy vai em về hướng phòng khách.

em vừa bước ra, nhìn thấy chú gấu lớn thì cười rộ lên. em chạy tới vùi mặt vào bụng chú gấu, thỏa thích tận hưởng bộ lông mềm mượt của chú. rồi thêm cả chiếc áo len quá khổ trắng tinh nữa, em cầm lên nhìn rồi mỉm cười gập lại.

hansol chạy vào bếp, ôm wonwoo từ đằng sau trong khi anh đang cắt dâu tây. "cảm ơn anh, nhưng em thích ôm anh hơn"

wonwol bật cười, vẫn tiếp tục cắt dâu. "anh cũng không mong em sẽ thích nó hơn anh"

"tất nhiên rồi, hansol vẫn là thích wonwoo nhất mà"

em lí nhí nói một câu rồi kiễng chân hôn lên vành tai của wonwoo vì em không chạm tới môi anh được, sau đó liền đỏ ửng mặt chạy thẳng ra phòng khách. wonwoo đứng sững người trong bếp, mãi sau mới có thể hô hấp lại bình thường. anh liếc mắt ra phòng khách thấy hansol đang nằm úp mặt trên con gấu bông thì khẽ thở dài. "nhóc quỷ, anh càng ngày càng thích em rồi. tính sao đây?"

__---__

-kem-

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #wonsol