Chap 43
Nương nhiệt độ của dư luận trên mạng, bên tiết mục lập tức tạo tài khoản Weibo chính thức, theo dõi, đồng thời chuyển phát Trương Nguyên Ánh, trực tiếp dẫn lửa hướng về phía tiết mục.
Thân là show thực tế tình cảm do đài truyền hình hàng đầu cùng nền tảng video lớn nhất hiện nay hợp tác cùng chế tạo, tiết mục có tên "Đưa Nhau Đi Trốn", hình thức chủ yếu là mời ba cặp đôi giả định có tính cách khác biệt, phân ra quay chụp sáu kỳ với nội dung du lịch hai người.
Thời gian gần đây, các show thực tế mọc lên như nấm, chỉ riêng đề tài tình cảm thôi cũng đã có hoa hòe mấy loại. Nhưng mà khán giả thích xem, bên phía sản xuất đương nhiên phải suy nghĩ nát óc để không ngừng sáng tạo, mang đến cho khán giả những thể nghiệm mới lạ.
Không ít dân mạng sôi nổi phản ứng lại, suy đoán cuộc điện thoại ngọt ngào của Trương Nguyên Ánh chỉ là vì phối hợp quảng bá cho tiết mục. Đồng thời cũng có một đợt ùa vào Weibo chính thức đề cử đối tượng mình muốn xem.
Đúng lúc này, bài viết của Nội Vĩnh Chi Lợi lại một lần nữa bị kéo lên.
Vốn dĩ mọi người chỉ đoán mò mà xem Tiểu Z như Trương Nguyên Ánh. Nào ngờ Trương Nguyên Ánh bị phóng viên quay được video ngọt ngào, trùng hợp sao lại rất khớp với cô ngốc trong bài viết. Rất nhiều dân mạng theo dõi chủ đề ấy cũng nghi hoặc.
[Dân mạng A: Không phải Trương Nguyên Ánh yêu đương thật đó chứ?]
[Dân mạng B: Trời ạ tui hóng quá đi! Xem trên tin tức nói một khách mời khác chính là beauty vlogger Tiểu Lương. Hay cô ấy chính là Crush?!]
[Dân mạng C: Chưa chính thức công khai chưa nhận. Ôm Tiểu Lương đi.]
[Dân mạng D: Vlogger cũng có fan sao???]
[Dân mạng F: Lầu trên thượng đẳng cái gì vậy? Vlogger thì không xứng có fan à? Có thể nào đừng kéo Tiểu Lương ra lăng xê được không? Cô ấy đã an phận lắm rồi. Hơn nữa trước cũng có fan tình cờ gặp được Tiểu Lương và bạn gái đi dạo phố. Cô ấy sao có thể là Crush của Trương Nguyên Ánh được!]
...
Nhất thời, một bài viết phát đường biến thành chiến trường cho fan hai nhà tranh luận. Mà trung tâm cuộc tranh luận là Cung Hiếp Tiếu Lương lúc này đang ở phòng chờ sân bay, đợi chuyến bay đến thành phố W.
Hai hôm nữa chính là sinh nhật Trương Nguyên Ánh. Đoàn phim không tiện xin nghỉ, mấy hôm nay cô lại không có lịch làm việc, bèn tính toán đi thăm em.
Chuyện đến thăm cũng không giấu Trương Nguyên Ánh, thế cho nên từ hừng đông đến giờ, điện thoại của Cung Hiếp Tiếu Lương chưa một phút nào ngưng nghỉ. Tin nhắn từ người kia không ngừng ập đến.
Trương Nguyên Ánh: Vợ à, chị đến sân bay chưa?
Trương Nguyên Ánh: Vợ, chỗ em bên đây trời lạnh, chị mang áo ấm lên máy bay đi, đừng để bị cảm!
Trương Nguyên Ánh: Nhớ mang ô nữa!
Trương Nguyên Ánh: Mua ít đồ ăn vặt luôn, bằng không ngồi máy bay đói bụng thì phải làm sao!
...
Lải nhải một đống lớn, Cung Hiếp Tiếu Lương nhìn mà không nhịn được phải bật cười, đáp lại:
Cung Hiếp Tiếu Lương: Tới rồi, áo khoác và ô đều ở trong túi.
Cung Hiếp Tiếu Lương: Chị mới ăn cơm trưa xong, bay qua chỉ có một giờ, không dễ đói vậy đâu.
Người bên kia rõ ràng cũng đang nhìn điện thoại, nhận được hồi âm lại lục tục gửi qua mấy tin.
Trương Nguyên Ánh: Đến nhớ gửi tin nhắn cho em.
Trương Nguyên Ánh: Em phải đi quay rồi QAQ
Trương Nguyên Ánh: Vợ à.
Trương Nguyên Ánh: Em yêu chị.
Trương Nguyên Ánh: Đừng quên yêu em.
Cung Hiếp Tiếu Lương luôn rất dễ bị những lời âu yếm của cô nàng chọt trúng, nhất thời cảm giác như uống phải một vại mật, cả người ngọt đến vô cùng.
Lát sau, cô mới chậm rãi đáp lại.
Cung Hiếp Tiếu Lương: Đồ ngốc.
Cung Hiếp Tiếu Lương: Chị cũng yêu em.
Máy bay hạ cánh. Khi Cung Hiếp Tiếu Lương đến thành phố W thì trời đã chạng vạng.
Thành phố W có phim trường lớn nhất cả nước, Cung Hiếp Tiếu Lương khi trước đi theo đoàn làm việc cũng đã đến không ít lần, giờ nhận hành lí xong liền quen cửa quen nẻo mà bước ra khỏi sân bay.
Sân bay cách phim trường không xa, ngồi xe chưa đến một giờ.
Cung Hiếp Tiếu Lương tay xách nách mang, không tiện trực tiếp đến thẳng phim trường nên dứt khoát ghé khách sạn Trương Nguyên Ánh ở trước.
Nội Vĩnh Chi Lợi đã dặn nhân viên khách sạn. Cung Hiếp Tiếu Lương hỏi tiếp tân lấy chìa khóa, tìm được phòng Trương Nguyên Ánh, vừa mở cửa ra trông vào đã choáng váng mặt mày.
Trong phòng như một bãi chiến trường, mặt đất quăng quật tứ tung đầy quần áo, thậm chí một chỗ đặt chân cũng không có. Cung Hiếp Tiếu Lương tức khắc vừa bực bội vừa buồn cười, rốt cuộc cũng hiểu vì sao mỗi ngày Trương Nguyên Ánh gọi video với cô chỉ dám lộ ra một góc đầu giường. Cô cam chịu thở dài, duỗi tay thu nhặt quần áo vương vãi khắp mặt đất, bắt đầu giúp Trương Nguyên Ánh dọn phòng.
Gần đây Trương Nguyên Ánh phải quay nhiều, khi xong việc thì đã gần khuya. Biết Cung Hiếp Tiếu Lương chờ mình ở khách sạn nên dù vẫn đang mặc cổ trang cồng kềnh, rườm rà, Trương Nguyên Ánh vẫn đi như bay, chờ không kịp muốn gặp người mình vẫn luôn nhung nhớ.
Lát sau, Trương Nguyên Ánh trở lại khách sạn, vừa bước đến gần cửa phòng đã ngửi được mùi đồ ăn thoang thoảng. Cô kinh ngạc mở cửa, vừa giương mắt đã thấy Cung Hiếp Tiếu Lương mặc bộ đồ ngủ quen thuộc, mang bao tay cách nhiệt, lấy một hộp đồ ăn đã hâm nóng ra từ lò vi sóng.
"Vợ." Trương Nguyên Ánh dè dặt gọi một tiếng. Đã lâu không gặp, cô thậm chí còn có chút câu nệ, "Vợ, vợ ơi, Trương Nguyên Ánh về rồi."
"Về rồi đấy à?" Cung Hiếp Tiếu Lương lo giữ vững hộp cơm trong tay, cũng không ngẩng đầu, "Sao mở cửa không có tiếng động gì hết vậy?"
Cô mới vừa dứt lời đã cảm giác eo hơi trầm xuống. Cái người nhão nhão dính dính kia thuận thế dán lên, miệng còn thổi hơi nóng bên tai cô.
"Nhớ vợ quá đi, nhớ vợ quá đi." Trương Nguyên Ánh nhỏ giọng lẩm bẩm, còn vươn tay múa may, "Tụi mình đã hai mươi ba ngày chưa gặp. Một ngày như ba năm, còn không thấy được chị nữa là em sẽ chết già."
"Nói bậy bạ." Cung Hiếp Tiếu Lương buông hộp đồ ăn, vỗ tay cô nàng, "Mau đi thay đồ rồi lại đây ăn cơm."
Lò vi sóng được đặt trên kệ gần cửa, đối diện vừa vặn có mặt gương lớn. Cung Hiếp Tiếu Lương ghé mắt nhìn Trương Nguyên Ánh một thân áo dài đỏ thẫm đang dính vào sau mình, không khỏi cảm thấy lạnh lưng.
"Vợ chê em." Trương Nguyên Ánh mếu máo lui về sau nửa bước, cúi đầu tự ngửi ngửi bản thân. Thời tiết chuyển lạnh, mặc đồ diễn dày nặng cũng vừa vặn, quay phim cả ngày xong cũng sẽ không đổ mồ hôi. Cô xác nhận mấy lần, cuối cùng nghiêm túc nói, "Vợ, em rất thơm."
"Rồi, em rất thơm." Cung Hiếp Tiếu Lương dở khóc dở cười, xoay người hôn lên mặt cô nàng một chút, "Nhưng vẫn phải đi thay đồ trước. Còn không nhanh lên thì đồ ăn sẽ nguội."
Mặt Trương Nguyên Ánh lập tức đỏ bừng. Rõ ràng chuyện xấu gì cũng đã làm hết nhưng mỗi khi Cung Hiếp Tiếu Lương chủ động, cô vẫn sẽ đỏ mặt, lần nào cũng vậy.
Vội vàng tắm rửa xong, khi Trương Nguyên Ánh quay trở ra thì Cung Hiếp Tiếu Lương đã ngồi bên bàn ăn chờ được một lúc. Trong tay cô cầm một phong thư, đọc đến mê mẩn, Trương Nguyên Ánh ra cũng chưa hay.
Trương Nguyên Ánh bĩu môi, thoáng ghen tị.
Cô toan lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Nhân lúc Cung Hiếp Tiếu Lương chưa phát hiện, cô vòng ra sau lưng, lén nhìn phong thư đang giành lấy sự chú ý của chị vợ nhà mình kia.
Người viết thư có nét chữ rất thanh tú, chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn đến vài từ ngữ ái muội.
Đây là... thư tình?
Có người viết thư tình cho vợ cô?
Trương Nguyên Ánh nháy mắt tức giận đến xù lông, muốn giật lấy bức thư trong tay Cung Hiếp Tiếu Lương nhưng lại sợ mình làm vậy lỗ mãng, đành phải vươn tay khều khều, nhắc nhở: "Vợ, em ở đây."
"Ừ." Thái độ của Cung Hiếp Tiếu Lương lại rất lạnh nhạt, "Ngồi đi."
Trương Nguyên Ánh nhìn chằm chằm bức thư trong tay Cung Hiếp Tiếu Lương, không hề cử động mà chỉ cứng rắn lặp lại lời vừa rồi: "Vợ, em ở đây."
Em đang đứng sờ sờ ở đây mà chị còn có thể đọc thư tình của người khác?!
Cung Hiếp Tiếu Lương nhìn cô nàng tức giận đến bốc khói, khó hiểu hỏi: "Em bị sao vậy?"
"Người ta viết thư tình cho chị!" Trương Nguyên Ánh oán hận trỏ vào bức thư, giọng chua lòm đến gay mũi, "Chị còn đọc chăm chú như vậy!"
"Người ta viết thư tình cho chị?" Cung Hiếp Tiếu Lương ngẩn người, mãi mới hiểu ra, bèn giơ bức thư trong tay, hỏi lại, "Em nói cái này ấy hả?"
"Hồi trước em cũng viết thư tình cho chị, chị còn không xem chị còn không xem." Trương Nguyên Ánh liến thoắng không ngừng, gấp đến độ xoay vòng vòng, "Có người muốn cướp vợ em."
"Em từng viết thư tình cho chị á?" Cung Hiếp Tiếu Lương nhướng mày, dường như không có chút ấn tượng nào với chuyện này, "Sao chị không nhớ?"
"Có viết." Trương Nguyên Ánh nhấp nhấp môi, thoạt trông có phần ấm ức.
Lúc còn học đại học, cô từng tâm huyết dâng trào mà viết cho Cung Hiếp Tiếu Lương một bức thư tình. Kết quả vừa đưa đến tay, còn chưa được mở ra đã bị quăng vào thùng rác.
Cung Hiếp Tiếu Lương cẩn thận nhớ lại. Ngẫm theo mốc thời gian Trương Nguyên Ánh nói thì cô đúng là có nhận được một bức thư, nhưng lúc ấy cô hoàn toàn không nhận thức được đó là thư tình.
Phong thư màu trắng bình thường, bên ngoài xiêu vẹo viết mấy chữ "Để ý mấy người lâu rồi" bự chảng. Dù cho ai nhận được cũng sẽ không nghĩ đó là thư tình.
"Chị còn tưởng là thư đe dọa." Cung Hiếp Tiếu Lương thở một hơi thật dài, "Làm chị sợ tới mức một tháng không dám đi đường đêm."
Chỉ sợ ngày nào đó đụng phải tên "biến thái" để ý mình đã lâu ấy.
"Sư tỷ nói phải viết chữ lớn một chút để chị chú ý." Trương Nguyên Ánh nhỏ giọng nói, căn bản không nghĩ sở dĩ bức thư của mình bay vào thùng rác hoàn toàn là do mấy chữ to bự được viết bên ngoài.
"Trương Nguyên Ánh." Cung Hiếp Tiếu Lương có hờn dỗi thế nào đi nữa thì lúc này cũng đã tan hết theo mây khói. Cô duỗi tay túm lấy Trương Nguyên Ánh, "Bức thư này là vừa rồi chị dọn phòng, tìm được trong túi áo khoác của em."
Trương Nguyên Ánh ngơ ngẩn, đột nhiên đứng hình.
"Có người viết thư tình cho em." Cung Hiếp Tiếu Lương liếc mắt nhìn cô nàng một cái, thấy bộ dạng ngây ngốc ấy lại nhịn không được mà cười cong mắt, "Người tức giận nên là chị mới đúng đi?"
"Em không biết, vợ." Trương Nguyên Ánh cầm lấy bức thư, đến tận bây giờ mới phát hiện tên người được nhắc đến bên trong chính là mình. Cô lập tức chuyển từ tức xì khói sang bồn chồn lo lắng, "Người này cũng xấu quá rồi. Sao có thể viết thư tình cho em chứ!"
"Được rồi, ngồi xuống trước đi." Cung Hiếp Tiếu Lương đã sớm nhìn ra cô nàng này chẳng hay biết gì, bèn kéo người ngồi xuống, "Ăn cơm."
Đồ ăn là cơm hộp tình yêu má Cung làm.
Biết Cung Hiếp Tiếu Lương sắp đi thăm, má Cung đã đặc biệt làm mấy món sở trường để cô mang đến đây, hâm nóng lại cho Trương Nguyên Ánh thêm cơm.
Vẫn là cơm nhà ăn ngon. Trương Nguyên Ánh đang thỏa mãn huơ đũa thì đột nhiên nhớ ra điều gì, vội mở miệng: "Vợ à, tụi mình công khai đi, sau này sẽ không có người viết thư tình cho em nữa."
Cung Hiếp Tiếu Lương giật mình ngẩng đầu: "Công khai á?"
Trương Nguyên Ánh nói công khai chỉ là thực hiện theo yêu cầu của bên tổ chức tiết mục, chuyển phát Weibo chính thức, xác nhận tham gia show.
Cầm nội dung chuyển phát Nội Vĩnh Chi Lợi đưa sẵn, Cung Hiếp Tiếu Lương mở bài đăng đầu tiên trên Weibo chính thức của tiết mục, ấn chuyển phát.
Tiểu Lương Thích Ăn Đường: Có người nói Ngơ Ngáo cùng Cau Có là một đôi tuyệt phối trời sinh. Chào mọi người, tôi chính là chuyên viên trang điểm Cung Hiếp Tiếu Lương ngơ ngáo. Chờ mong chuyến đi lãng mạn với em @Trương Nguyên Ánh.
Chuyện show thực tế có kịch bản đã là quá đỗi bình thường. Bên tiết mục cũng có sắp xếp biên kịch cho các cô. Biên kịch căn cứ vào ngoại hình của Trương Nguyên Ánh mà sử dụng cặp hình tượng lạnh lùng đối lập với vụng về, ngây ngốc hiện đang rất lưu hành, ngay cả tương tác trên Weibo cũng phải nương theo đó.
Phối hợp với nội dung của Cung Hiếp Tiếu Lương, theo kịch bản sẽ là Trương Nguyên Ánh chuyển phát Weibo chính thức, giới thiệu mình là Trương Nguyên Ánh cau có.
Nào ngờ cô nàng này lại trực tiếp chuyển phát từ Cung Hiếp Tiếu Lương:
Trương Nguyên Ánh: Chào mọi người, tôi là Trương Nguyên Ánh của Cung Hiếp Tiếu Lương. Tôi thường hay cau có (●︿●)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top