Chương 27
Bởi vì quán tính, hầu như cả người Văn Tuấn Huy ngã nhào lên người Điền Nguyên Vũ. Điền Nguyên Vũ bị cậu nhào tới phải lảo đảo lui lại mấy bước, theo bản năng ôm cậu sợ cậu ngã xuống. Đầu của hắn nổ đùng một tiếng, trong tai, trong mắt đều là tạp âm và điểm mù, ngay cả lúc mũi và môi trong lúc hỗn loạn chạm mạnh vào nhau cũng khó mà phản ứng kịp.
Văn Tuấn Huy giống như con thú nhỏ mất đi lý trí, hai tay dùng sức kéo cổ áo hắn, không biết là đang hôn hay là đang cắn, chỉ là sống chết không buông tay. Tay Điền Nguyên Vũ hơi dùng sức lên vai của cậu, muốn đem cậu kéo ra một chút, chỉ là không nghĩ đến động tác này kích thích cậu, làm cho cậu càng sáp lại dữ dội, giống như buông tay ra hắn sẽ biến mất ngay, cậu trong nháy mắt bùng nổ khóc nức nở, toàn bộ tâm tình gào lên thành tiếng: "Cậu làm cái gì!"
Cậu chưa từng nổi nóng dữ dội như vậy, Điền Nguyên Vũ sửng sốt một lúc, toàn thân bị nắm cổ áo đẩy lên cây khô. Có vật gì nóng ấm rơi lên trên mặt của hắn, đó là nước mắt của Văn Tuấn Huy: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì!"
"Cậu muốn làm cái gì? Cậu muốn đi đâu?" Cậu bấu cổ áo Điền Nguyên Vũ: "Cậu hỏi ý tớ chưa? Tớ đồng ý sao? !"
"Không cho cậu đi!"
Toàn bộ viền mắt của cậu đỏ bừng, dáng dấp thoạt nhìn thê thảm không tả được, nói xong câu cuối cùng, liền khóc toáng lên: "Chỗ nào cũng không cho cậu đi!" Cây bị động tác va chạm của hai người, tán cây lay động, lá cây loạt xoạt rơi xuống.
Điền Nguyên Vũ giơ tay lên, thì phát hiện cánh tay mình cứng ngắc. Hắn ôm lấy Văn Tuấn Huy, không phí chút sức nào, bởi vì đối phương ôm chặt người hắn, dán mặt vào người hắn khóc, toàn thân run rẩy, trên mặt lẫn người đều ẩm ướt chật vật. Sức lực của hắn chậm rãi quay trở lại, đem đầu Văn Tuấn Huy vẫn còn ở khóc rống đặt lên vai mình vỗ vỗ, không biết bước tiếp theo phải làm gì, chỉ biết không thể để cậu khóc, không thể để cho cậu tiếp tục khóc nữa.
Hắn trước kia đã thấy Văn Tuấn Huy rất nhiều lần.
Lúc nhỏ cậu tức giận khóc, tủi thân khóc, trưởng thành một lần nữa gặp lại hắn vui vẻ cũng khóc. Hắn chưa bao giờ cảm thấy nước mắt là biểu tượng của sự mềm yếu, bởi vì cậu luôn dồi dào tinh thần như vậy, tâm tình kịch liệt đương nhiên không cách nào kiềm chế. Nhưng là lúc này, sự sợ hãi cùng đau khổ run rẩy chân thật truyền đến trên người Điền Nguyên Vũ, cậu giống như một ngôi sao băng rơi xuống, mang theo nhiệt độ hừng hực làm người ta kinh ngạc, rồi tự làm mình ẩm ướt, sau đó không có cách nào sáng lên.
Hắn không thể nhìn Huy Huy của hắn tàn lụi.
Trong lòng Điền Nguyên Vũ đang kịch liệt rối thành một nùi. Hắn mạnh mẽ nâng mặt của Văn Tuấn Huy lên, qua quýt lau nước mắt vẫn còn đọng trên mi chảy xuống, hôn mặt của cậu, hôn mắt của cậu, sau đó dính sát vào mặt cậu nói: "Đừng khóc, Huy Huy."
Hắn không thể lựa chọn khác: "Tớ không đi."
"Tớ không đi" Ba chữ này có hiệu quả nhanh chóng.
Tâm tình kịch liệt của Văn Tuấn Huy suýt chút nữa khiến cậu muốn đánh người bị ngăn lại, nhưng nước mắt vẫn không dừng. Mãi cho đến khi Điền Nguyên Vũ đưa cậu về nhà, đóng cửa lại, cậu vẫn còn ở khóc, khóc đến mức khiến người ta hoài nghi cậu sắp mất nước.
Điền Nguyên Vũ không dám buông cậu ra, hai người đứng ở cửa, hắn ôm Văn Tuấn Huy, một tay vỗ lưng cậu, một tay ở sau gáy cậu trấn an, nhỏ giọng dỗ: "Đừng khóc, đừng khóc."
Văn Tuấn Huy chôn mặt ở trên vai hắn, hắn nhìn không thấy biểu tình của đối phương, chỉ có thể cảm giác được theo động tác của mình, thân thể trong lòng chậm rãi không run rẩy nữa. Tâm trạng của hắn dường như cũng phục hồi từng chút từng chút một, Điền Nguyên Vũ cảm giác tay cậu giơ lên, cũng ôm lấy lưng của mình, sau đó thanh âm mang theo giọng mũi ở trên vai hắn khàn giọng truyền đến: "Nguyên Vũ."
"Ừ." hắn vội vã đáp lại, muốn nghiêng đầu nhìn cậu, Văn Tuấn Huy đã tự nâng mặt lên. Đôi mắt sưng đỏ mắt còn hiện hơi nước, vừa rồi động tác nhào tới hôn quá mạnh, không biết dập môi vào đâu, khóe môi còn mang theo chút máu. Điền Nguyên Vũ dùng ngón tay cái lau khóe miệng của cậu, chợt nghe Văn Tuấn Huy nói: "Tớ không cản cậu."
Điền Nguyên Vũ sửng sốt, còn chưa tiêu hóa xong ý của câu nói này, cậu lại nói: "Tớ đi cùng cậu."
Giọng của Văn Tuấn Huy của hết sức bất thường, biểu cảm lại không giống đang nói đùa. Cậu lúc nói chuyện còn có chút thút thít, nhưng cả người lại tĩnh táo khác thường: "Tớ về trước thu dọn đồ đạc, sau đó chúng ta đi mua vé. Cậu chờ tớ."
Nói xong cậu buông tay ra, muốn đẩy Điền Nguyên Vũ ra đi ra ngoài. Hắn dùng sức ôm cậu, đem cậu đè lại: "Huy Huy." Hắn kinh hãi nhìn biểu cảm của đối phương, cảm thấy có gì đó không đúng: "... Cậu đang nói cái gì?"
"Tớ với cậu cùng đi." Văn Tuấn Huy nhìn hắn, lặp lại: "Đi đâu cũng được, tớ đi với cậu, cậu ở nơi này chờ tớ." Ánh mắt của cậu vô cùng kiên quyết, nói: "Tớ rất nhanh sẽ quay lại."
Đầu Điền Nguyên Vũ ong ong, sức Văn Tuấn Huy quá mạnh, lập tức lách ra khỏi hắn, Điền Nguyên Vũ lảo đảo vội vàng chụp lại cổ tay cậu, ngăn cậu lại một lần nữa kéo vào trong lòng, cố gắng ôm lấy cậu : "Huy Huy!"
Hai người trong chốc lát giống như đang đánh nhau, vẻ mặt và động tác Văn Tuấn Huy đều có chút nóng nảy, cậu dùng lực vặn tay hắn, muốn đem Điền Nguyên Vũ đè lên trên ghế sofa: "Nguyên Vũ, cậu hãy nghe tớ nói... Tớ không nên cản cậu, tớ nghĩ thông suốt..."
"Cậu nghĩ thông cái gì?" Điền Nguyên Vũ siết chặt vai của cậu, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin: "Huy Huy, cậu bình tĩnh một chút, cậu nghe lời!"
"Tớ rất bình tĩnh mà." Thanh âm Văn Tuấn Huy nghẹn ngào kèm theo chút tủi thân: "Tại sao cậu không tin tưởng tớ? Chỉ cần cậu vui là được, tớ không đi học nữa, chúng ta rời khỏi nơi này..."
"Không được!"
Điền Nguyên Vũ như bị đấm vào chỗ đau, trên tay chợt dùng lực, hai người đều không đứng vững, nửa ôm nửa ngã xuống ghế sofa. Hắn nhanh chóng đem chân kẹp hai bên người Văn Tuấn Huy, hai tay ôm cậu thật chặc, đè cậu xuống: "Tớ sai rồi Huy Huy, tớ sai rồi..." Điền Nguyên Vũ đau lòng luống cuống cầu xin: "Chúng ta không đi đâu cả, cậu đừng giận, cậu đừng giận có được không?"
"Tớ phải làm sao đây..."
Mặt Văn Tuấn Huy hướng lên trần nhà, nước mắt từ hai bên khóe chảy xuống đi: "Tớ không biết, tớ chẳng thể làm gì..."
"Tớ phải làm như thế nào, cậu mới có thể tốt hơn một chút?" Cậu yên lặng bi thương khóc lên. Cũng không phải tuyệt vọng dời núi lấp biển, mà là đến bước đường cùng. Cậu dường như không có biện pháp đem Điền Nguyên Vũ kéo ra khỏi vực sâu rồi, chỉ có thể cùng nhau nhảy xuống.
Nước mắt mặn chát đánh tan sự xung đột hiện tại, tạo thành một loại cảm thụ khắc càng khắc càng sâu, mùi vị càng thêm thống khổ.
Động tác Điền Nguyên Vũ hôn lên rất nhẹ nhàng, không giống với cái hôn mạnh bạo vừa rồi, hắn nhẫn nại tỉ mỉ liếm đi vết máu ở khóe miệng Văn Tuấn Huy, liếm qua đôi môi tái nhợt khô cằn, sau đó dịu dàng tìm kiếm phía bên trong. Hơi thở hỗn loạn của hai người quấn quít cùng một chỗ, Điền Nguyên Vũ cuốn lấy đầu lưỡi cứng đờ của cậu, một tay đưa ra phía sau, ôm lấy hông của cậu, lực đạo trên người càng thêm dùng sức đè xuống, đem toàn bộ cơ thể như đèn lồng trùm lên người Văn Tuấn Huy.
Đây là một cái hôn chân chính, mang theo tình yêu lần đầu ngây ngô, mang theo hối hận cùng xoa dịu. Nó làm cho hai thiếu niên mười tám tuổi đang không khống chế được bỗng nhiên trở nên đơn giản đơn thuần, giao phó sự thành khẩn cùng tín nhiệm bọn họ đã từng thẳng thắng cùng nhau, vứt bỏ hết thảy nghi ngờ cùng giấu giếm, cẩn thận từng li từng tí mà vụng về nói, tớ cần cậu.
Tớ lúc trước sợ hãi sự thay đổi, nhưng lúc này tớ muốn để cho cậu biết, tớ cần cậu.
Văn Tuấn Huy khóc sụt sùi, khẽ nâng mắt lên, có chút thất thần nhìn về phía hắn mặt gần trong gang tấc. Điền Nguyên Vũ rời khỏi mặt của cậu, hai đôi mắt đỏ bừng nhìn nhau, chỉ cách mấy giây, lại sáp cùng một chỗ.
Trên người hai người dinh dính mồ hôi cùng nước mắt áp vào nhau, balo lô cùng vật phẩm tùy thân vừa rồi lúc ngã xuống không biết bị đá đi nơi nào, Điền Nguyên Vũ nhẹ nhàng hôn từ môi ra khóe miệng, đến mặt, cổ. Mùa hè quần áo mỏng, bên trong phòng điều hòa tắt nóng không sao tả được, Văn Tuấn Huy thở không ra hơi, có chút thiếu oxy nắm lại bả vai hắn. Cậu cảm giác Điền Nguyên Vũ cứ ở trên xương quai xanh cậu chậm chạp không chịu rời khỏi, đã hôn lên ngực cậu rất lâu, động tác lại chậm chạp, vùi đầu ở trong lồng ngực cậu, hô hấp nóng bỏng xuyên qua áo sơmi, hai tay vòng ra phía sau ôm lấy cậu.
Hắn cọ ngực của cậu, giọng nói rầu rĩ, mơ hồ nói câu gì đó. Văn Tuấn Huy không nghe rõ, nhưng tay vô thức ôm lấy đầu của hắn, sờ đầu hắn một cái. Sau đó cậu bỗng nhiên cảm giác lồng ngực nóng lên.
Nguồn nhiệt lặng yên không một tiếng động khuếch tán, mang theo gương mặt Điền Nguyên Vũ chôn ở trên người cậu cùng bả vai hơi run run, lặng yên chảy vào trong lòng cậu.
Mất lý trí qua đi và bình tĩnh dần dần trở lại cơ thể, cậu kinh ngạc nhìn trần nhà một lúc lâu, nhắm lại đôi mắt, siết chặt cánh tay.
Đây là bảy năm sau khi bọn họ quen biết, lần đầu tiên cậu ôm một Điền Nguyên Vũ hoàn chỉnh, một Điền Nguyên Vũ yếu đuối chỉ thuộc về cậu.
Lúc này dù trời đất sụp đổ, cũng không cách nào khiến cậu buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top