Chương 21

Văn Tuấn Huy cảm giác mình như đang nằm mơ. Cậu tỉnh tỉnh mê mê, vừa ăn cơm vừa lén nhìn Điền Nguyên Vũ, xác định đối phương thật sự không sao, càng cảm giác mình tối hôm qua giống như nằm mơ.

Cơm nước xong, cậu lại đuổi theo xác nhận nhiều lần: “Cậu thật sự không sao chứ? Cậu còn khó chịu chỗ nào không?”

“Hết rồi.” Điền Nguyên Vũ sắc mặt bình tĩnh: “Buổi sáng là khỏe rồi.”

So với hắn lo lắng còn có nhiều người, Điền Nguyên Vũ bị người lớn đo nhiệt độ cơ thể, phòng ngừa lỡ như uống thuốc cảm, còn nhiều lần dặn hắn khó chịu chỗ nào nhất định phải nói ra. Hắn đồng ý từng người, nhưng ai cũng cảm thấy có chút bất an.

Mẹ Văn ở sân thượng phơi quần áo, lúc Văn Tuấn Huy tới giúp, bà đột nhiên bắt đầu hỏi tình trạng cuộc sống Điền Nguyên Vũ hiện tại. Cậu chân thật thông báo, nhưng không nói nhiều lắm tiền căn hậu quả. Mẹ Văn cũng không nói gì nhiều, chỉ là căn dặn: “Ở cạnh nó nhiều vào.”

Bà không biết, Văn Tuấn Huy đâu chỉ là muốn ở cạnh hắn nhiều. Nếu không phải là vì còn đi học, cậu quả thật muốn trực tiếp ở cùng Điền Nguyên Vũ.

Thứ tình cảm này kỳ thật rất kỳ quái. Cậu cũng có bạn bè khác, nhưng cũng không có sản sinh tính ỷ lại mãnh liệt như vậy. Đúng vậy, là ỷ lại, tuy nhìn bề ngoài là cậu chăm sóc, chiều ý hắn nhiều hơn, nhưng trong lòng cậu rõ hơn ai hết, Điền Nguyên Vũ đối với cậu, phương diện tinh thần ảnh hưởng  cậu rất nhiều.

Điểm này chính cậu ngay từ đầu cũng không biết. Mà là có một ngày tối cậu làm thêm xong, tan sớm chạy đi tìm Thuận Vinh cùng Thôi Thắng Triệt chờ cậu cùng nhau đi ăn. Công việc tiêu hao nhiều thể lực, cộng thêm hôm đó buổi trưa đồ ăn quá cay cậu không ăn được bao nhiêu, đều gắp cho Điền Nguyên Vũ, nên cơm tối cậu ăn vô cùng chuyên tâm. Quyền Thuận Vinh nhìn thấy tiểu ca chuyển phát nhanh trước mắt vùi đầu ăn cực khổ, trong chốc lát cảm thấy cậu dường như rất cực, nhịn không được nhổ nước bọt nói: “Mày không làm được thì đừng làm, dằn vặt khổ sở cái gì, thiếu tiền anh đây nuôi mày.”

Văn Tuấn Huy suýt chút nữa phun cơm, ở dưới bàn đá hắn. Thôi Thắng Triệt ngăn hai người lại, nói: “Em đừng để ý, em ấy thích.”

“Văn Tuấn Huy, tao cũng rất cần mày nha.” Quyền Thuận Vinh mùi ghen tuông nồng nặc, “Tổ phim tụi tao gần đây có thuê nhân viên, mày đi thử đi, còn có thể mỗi ngày ở cùng tao.”

“Cút.” cậu không hề nghĩ ngợi. Cậu là vì làm thêm sao? Cậu chỉ là muốn ở cùng Nguyên Vũ nhiều một chút.

Quyền Thuận Vinh lập tức phẫn nộ: “Dựa vào cái gì Điền Nguyên Vũ được tao lại không được? Bạn tốt ở trong lòng mày cũng chia ba xẻ bảy sao?”

Thôi Thắng Triệt nói: “Không phải kiểu chia ba xẻ bảy, là cấp độ khác nhau.”

“Theo cấp độ mà phân chia, nếu Điền Nguyên Vũ 10 điểm, em có thể chỉ có 8 điểm. 2 điểm này chính là đường ranh giới, Tiểu Văn bằng lòng vì Điền Nguyên Vũ đi làm, nói rõ em ấy đã vượt qua tiêu chuẩn giá trị bản thân, chuyển thành chủ động tìm đến. Nếu như cao hơn một chút nữa, có thể sẽ đem phần dư đó bù vào, đến lúc đó đừng nói 8 điểm, em có khi ngay cả 5 điểm cũng không thừa lại, em ấy ngay cả ăn cũng sẽ không tìm em nữa.” gã lời nói nghe rất là tàn nhẫn.

Quyền Thuận Vinh căn bản nghe không hiểu gã đang nói cái gì, nhưng vẫn chú ý tới điểm đánh giá, quả quyết trả lời lại một cách mỉa mai: “Anh chỉ có 0 điểm!”

“Ừ.” Thôi Thắng Triệt cười.

Quyền Thuận Vinh nghe không hiểu, nhưng Văn Tuấn Huy hiểu. Cậu bỗng nhiên ý thức được vấn đề nằm ở đâu - cậu trong tình bạn không phải chỉ đơn giản là mất cân bằng như vậy, hành vi của cậu không phải là vì duy trì hoặc là phục hồi lại khoảng thời gian bọn họ đã bỏ lỡ, nói phân cấp như vậy cũng không đáng trách, nhưng cậu thực sự, rất muốn ở cùng Nguyên Vũ, giống như bạn bè gặp mặt cũng không có cách nào loại bỏ bất an, cho nên cậu theo bản năng lựa chọn tới gần, gần thêm chút nữa.

Chính cậu còn chưa ý thức được, nhưng Thôi Thắng Triệt đã nhìn ra. Hắn dùng phương thức nửa đùa nửa thật ví dụ cho Quyền Thuận Vinh nhưng là đang cố ý nói cho cậu, mục đích dường như cũng đạt được, lại càng nhắc nhở Văn Tuấn Huy nhiều thêm vài điều gì đó.

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Văn Tuấn Huy bừng tỉnh đại ngộ. Cậu cắn đũa ngơ ngác nghĩ, thì ra cậu thích Điền Nguyên Vũ như thế.

Từ lúc trung học đã bắt đầu, nhưng cậu lúc đó chưa hiểu? Khi đó lúc bắt đầu, cậu đã rất thích Điền Nguyên Vũ rồi, cảm thấy hắn điểm nào cũng rất tốt. Không nghĩ tới xa cách nhiều năm như vậy, cậu ngược lại càng thích Điền Nguyên Vũ nhiều hơn.

Quyền Thuận Vinh vỗ bàn: “Mày tại sao không nói chuyện? Mày nói mau, có phải mày đem bạn bè chia ba xẻ bảy không!” Tên ngu ngốc này, vẫn như cũ không hiểu ý Thôi Thắng Triệt.

Cậu cũng không có ý định giải thích, thản nhiên nói: “Tao rất thích Điền Nguyên Vũ.” Cậu giống như là đang nói cho mình nghe.

Trong mắt Thôi Thắng Triệt lóe lên một sự thở dài bất đắc dĩ. Quyền Thuận Vinh lúc này xù lông: “Mày không thích tao sao!”

“Thích thích.” cậu liên tục gật đầu, “Cũng thích mày.” Lại quay đầu nói với Thôi Thắng Triệt: “Cũng thích anh.” Biểu tình thành khẩn, không giả tạo, lại giống như đang trình bày sự thật.

Gã sửng sốt một chút, tay kéo Quyền Thuận Vinh: “Được rồi được rồi, đều thích, nghe không, mau ăn cơm đi.”

Sau đó bọn họ lại nói gì đó không quan trọng. Đêm đó ăn xong, ba người ai đi đường nấy, Thôi Thắng Triệt cùng Văn Tuấn Huy ở trong sân trường đi dọc theo hàng cây về hướng ký túc xá, đi ngang hồ, lại có ban nhạc đang chơi. Hai người dừng lại tìm một chỗ ngồi nghe một lúc, ngữ điệu nhẹ nhàng lời bài hát tiếng Quảng lóng ngóng vụng về quẩn quanh trong không khí, cậu tháo mũ nhân viên trên đầu xuống, nhắm hai mắt lại. Thôi Thắng Triệt nói: “Mệt?”

Văn Tuấn Huy gật đầu: “Có chút.” Cậu quay đầu nhìn về phía gã, cười rộ lên.

Thôi Thắng Triệt cũng mỉm cười nhìn cậu: “Cố lên.”

Vì vậy hôm sau, cậu vẫn vui vẻ như cũ xuất hiện trước mặt Điền Nguyên Vũ, thoạt nhìn rất có tinh thần. Cậu làm việc, là vì muốn làm. Tình bạn giữa bọn họ không cần dùng cách thức như vậy để duy trì, Văn Tuấn Huy không muốn chỉ vỏn vẹn như vậy. Về phần rốt cuộc cậu muốn cái gì, cậu cũng không suy nghĩ nhiều. Cậu thầm nghĩ cứ tiến lên, đừng để ý quá nhiều vào quá trình.

Cả nhà như lập trận địa sẵn sàng đón địch, Điền Nguyên Vũ dường như có chút không chịu nổi áp lực. Chẳng qua sau đó vài ngày hắn quả thật vẫn bình thường, mọi người rốt cục cũng yên tâm. Không đến mấy ngày nữa, hai người sẽ quay về Tân Bắc.

Cả nhà đưa bọn họ đến sân bay, dặn bọn họ thường xuyên gọi điện về nhà, trên đường chú ý an toàn, ở Tân Bắc chăm sóc lẫn nhau, quý trọng sức khỏe. Hai cậu nhóc giống như lần đầu tiên đi xa nhà, nhận hàng vạn hàng nghìn bịn rịn cùng bận lòng rời khỏi Minh Xuyên.

Tân Đại nhập học sớm, hai người lần lượt trở về đi học đi làm. Học kỳ mới tăng thêm mấy môn, thời gian của Văn Tuấn Huy nhất thời eo hẹp. Độ HOT của Quyền Thuận Vinh tăng lên rất nhanh, nhận được một vai phụ chiếu mạng, khai giảng không bao lâu liền vào đoàn phim. Điền Nguyên Vũ sau khi trở về, phát hiện trong phòng được Lý Hạnh thay đổi một ít vật dụng, Phùng ca bên kia cũng không có tin tức khác, song phương tựa hồ đã ngầm thừa nhận tiếp tục giữ quan hệ như vậy.

Lúc cậu lại đến nhà Điền Nguyên Vũ, nhớ lại, cố ý xem dưới bàn trà, mấy chai thuốc đã không còn, cậu cũng không đa tâm nghĩ nhiều.

Tân Bắc mùa đông dài đằng đẵng, nhưng chung quy cũng sẽ chậm rãi tan băng, nghênh đón xuân ấm lại.

Khí trời ấm áp lên không bao lâu, hai người liền cùng đi mua quần áo. Quần áo và đồ dùng hàng ngày tùy thân của hắn rất ít, lúc hắn vừa tới Tân Bắc, toàn thân hành lý cũng chỉ có một cái balo. Văn Tuấn Huy hỏi hắn, hắn nói: “Không có gì muốn giữ.”

Nhà lớn như vậy, sống vài chục năm, hắn rời đi dường như một chút quyến luyến cũng không có. Dù vậy, đồ dùng hàng ngày thì sao? Cũng không có gì cả. Hắn trước đây tay không rời khỏi như vậy, mục đích là đi đâu?

Đối với vấn đề này, Điền Nguyên Vũ cuối cùng cũng trả lời: “Không biết.”

“Không biết là sao?” cậu cũng không còn như nửa năm trước ngoan ngoãn nghe lời nữa, như lập tức trở về thời trung học muốn hiểu rõ hắn nên theo dõi Điền Nguyên Vũ mỗi ngày, rốt cuộc cũng có dũng khí nói: “Cậu tới Tân Bắc không phải muốn tìm người !? Cậu lại không biết tớ ở đây. Còn nói lúc đó cậu thật ra là muốn tới nơi khác? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

“Chính là tìm cậu.” Điền Nguyên Vũ từ trong lời cậu tìm được lý do có thể lừa gạt, gật đầu.

Văn Tuấn Huy trợn mắt hốc mồm: “Điền Nguyên Vũ, cậu thay đổi.”

“Cái này nhìn được.” hắn ngoảnh mặt làm ngơ, cầm một cái áo sơ mi so trước người cậu.

Văn Tuấn Huy trong vòng nửa năm cao hơn một chút, hai người đứng song song trước gương, giống như một cặp anh em. Sắc mặt Điền Nguyên Vũ thoạt nhìn khoẻ mạnh hơn nhiều, nhưng hắn vẫn bị bệnh mất ngủ, đã sớm không còn giấu giếm Văn Tuấn Huy bởi vì gạt cũng không gạt được. Có lúc nghiêm trọng, hắn cả đêm cũng không ngủ, thỉnh thoảng cậu ngủ lại chỗ của hắn, hắn mới có thể ổn hơn một chút.

Bệnh này cần điều trị, hai người lại không có kinh nghiệm gì, nhất thời cũng khá vất vả. May mà những mặt khác dần dần phát triển tốt hơn, hiện tại trước mắt, chuyện bọn họ gặp nhau không có chuyển biến gì xấu.

Bộ phim đầu tiên Quyền Thuận Vinh quay đất diễn không nhiều, rất nhanh đã quay xong. Sau đó nhận được một bộ phim khác với vai trò khách mời, ngay cả đạo diễn cũng người cũ. Tài nguyên trước mắt dường như cũng có hạn, nhưng đối với người mới mà nói nếu có cơ hội tốt thì cứ đồng ý càng nhiều càng tốt, nhưng vào đoàn phim chưa tới hai ngày, Văn Tuấn Huy liền nhận được điện thoại của đối phương, Quyền Thuận Vinh ấp úng, tâm trạng dường như cũng không tốt lắm, lằng nhằng nửa ngày mới nói là xảy ra chút việc, bị một nhân viên quấy rối. May mắn đêm đó có một camera-man đi cùng với hắn, đúng lúc ra tay giúp, nên không có phát sinh tình huống xấu gì.

Đoàn phim quay ngay thành phố điện ảnh bản địa, cậu kêu Quyền Thuận Vinh tìm một chỗ chờ cậu, bỏ luôn tiết học trực tiếp bắt xe tới. Quyền Thuận Vinh ủ rũ héo úa dựa vào cánh cửa sắt, thấy cậu tới, vẻ mặt vốn đang tội nghiệp, vừa nhìn thấy Văn Tuấn Huy liền khiếp sợ. Văn Tuấn Huy biểu tình bình tĩnh, hỏi cậu ta có bị thương không, chuyện khi nào, sau đó nói tên kia có đó hay không? Tên gì? Mày dẫn tao đi tìm gã.

Quyền Thuận Vinh đầu óc đơn giản, nhưng vẫn hiểu rõ tính Văn Tuấn Huy, cậu bình tĩnh, trên thực tế đã sắp nổi điên tới cực điểm, dù hắn có tủi thân cũng không dám thật sự dẫn Văn Tuấn Huy đi tìm đối phương, vội vàng nói: “Ách… Thật ra, thật ra cũng không có gì, hắn vừa động tay động chân, anh quay phim đã trực tiếp lôi tao đi.” Sợ hãi là thật, hắn là người mới ngay một công ty đỡ đầu cũng không có, có trải qua loại chuyện bao giờ đâu?

Văn Tuấn Huy giống như muốn đánh chết đối phương, Quyền Thuận Vinh ôm cánh tay của cậu: “Mày đừng giận mà, tao, tao sau này sẽ cảnh giác, sẽ chú ý. Tao lúc đó nếu không phải là bị sợ đến hoảng, không thì tao cũng đánh gã.”

Lửa giận Văn Tuấn Huy xông lên đầu, gắng gượng đè xuống, cuộn trào mãnh liệt đến mức khiến cậu ù tai choáng đầu. Nhắm mắt lại đứng tại chỗ bình phục hơn nữa ngày, rốt cục kiềm chế được một phần kích động, nói: “Còn có ai biết không?”

“Không có.” Quyền Thuận Vinh lắc đầu.

“Có thể không quay không?”

“Ký hợp đồng rồi…”

Quyền Thuận Vinh còn thay đổi tạo hình vì tác phẩm mới, tuổi tác thoạt nhìn lại nhỏ đi một chút, dáng vẻ nhìn qua mềm mại vô hại lại không lõi đời của tuổi trẻ. Hắn vốn đơn giản, đối mặt ác ý phát hiện rất chậm chạp, gặp phải người trong lòng có quỷ, chả khác gì dê vào miệng cọp. Văn Tuấn Huy bỗng nhiên căng thẳng, tính cách hắn như vậy, thật sự thích hợp đi con đường này sao?

Cậu sợ run hồi lâu, nói: “Hôm nay có quay không?”

“Có.” Quyền Thuận Vinh nói: “Buổi tối.”

“Tao có thể ở cùng mày không? Ở bên cạnh chờ mày là được, mày nói tao là anh mày các kiểu.”

“Ừ.” Quyền Thuận Vinh gật đầu, lại cẩn thận nhìn sắc mặt cậu: “Mày đừng nóng nha, đừng nóng.”

Cậu buồn bực đi theo hắn từ cửa sắt vào khuôn viên, không nói lời nào, tâm sự nặng nề.

Trễ một chút, Quyền Thuận Vinh dẫn cậu đến phim trường. Hiện trường loạn cào cào, không phân rõ ai là ai, Văn Tuấn Huy ở bên cạnh yên lặng nhìn một hồi, hỏi cậu ta: “Là ai?”

Quyền Thuận Vinh nhất thời căng thẳng, suy tư vài giây: “Không nói cho mày.”

Cậu tức giận muốn bóp chết hắn, lại không dám làm gì quá trớn, cũng biết chính mình rất có thể mất lý trí, mặt mày khó chịu nhìn Quyền Thuận Vinh bắt đầu bận rộn. Bên cạnh một người tay cầm theo giá ba chân lảo đảo đi qua, cậu ta lên tiếng chào: “Chào Đinh sư huynh.” Vừa quay đầu nhỏ giọng nói với Văn Tuấn Huy : “Chính là… đại ca quay phim này.”

Hắn gọi người ta là đại ca, nhưng dáng vẻ đối phương bất quá chỉ có hai mươi lăm hai mươi sáu, tuổi rất trẻ, tùy tiện nhìn Quyền Thuận Vinh gật đầu, rồi cầm đồ đi.

Sắc trời dần muộn, trái phải lại không mở máy, hiện trường chuẩn bị cũng phức tạp hơn so với tưởng tượng. Văn Tuấn Huy một mình buồn chán, ngồi trong góc, ánh mắt ở vẫn trong đám người nhìn chằm chằm Quyền Thuận Vinh. Bản thân cậu dáng dấp mi thanh mục tú, nhìn qua không có gì nguy hiểm, im lặng ngồi một bên cũng không bị để ý, chỉ là có mấy lần bị nhân viên tưởng lầm là diễn viên, hỏi hắn tại sao lại ngây người ở chỗ này. Bên cạnh Quyền Thuận Vinh lại nhiều người như vậy, nhìn từng người từng người một, cũng không nhìn ra rốt cuộc là ai có dòng lạ đen tối.

Ngồi một hồi, có người hướng phía này đi tới, cầm điện thoại tựa hồ đang tìm tín hiệu, dừng lại ở bên cạnh cậu giơ điện thoại lên, vừa cúi đầu, ồ lên một tiếng: “Anh trai Tiểu Quyền?”

“Phải.” Văn Tuấn Huy nhận ra là vị Đinh sư huynh kia, liền vội vàng đứng lên, nói: “Cảm ơn… anh.”

“À.” Hiểu cậu đang ám chỉ chuyện gì, không sao cả gật đầu: “Nên làm thôi.” Lấy điếu thuốc ra ngậm trong miệng, lại không châm lửa, nói: “Thằng nhóc Tiểu Quyền có chút đơn giản, về sau loại chuyện này phải tự học cách giải quyết, để hắn tỉnh táo sớm một chút cũng không phải không tốt.”

Hắn thấy Văn Tuấn Huy không nói chuyện, cười cười: “Không quen đúng không?”

“Không quen thì tập, chỉ cần không để bản thân mình trở nên giống như bọn họ. Hắn về sau đi con đường này, thì sẽ từ từ hiểu.” Đối phương tùy ý vẫy tay với cậu, tựa hồ muốn đi, Văn Tuấn Huy nói: “Đinh sư huynh cũng tốt nghiệp Tân Đại?”

“Đúng vậy.” Hắn gật đầu, “Thế nào?”

“Thuận Vinh kinh nghiệm không đủ, cũng dễ kích động, làm phiền anh rồi. Chờ quay xong, em mời sư huynh đi ăn.”

Đối phương nghe ra cậu nói bóng gió, nói: “Khách khí như vậy. Được rồi, anh sẽ để ý, điện thoại em số bao nhiêu để anh lưu.”

Hai người trao đổi số, Đinh sư huynh tên đầy đủ là Đinh Tương. Hắn không cùng Văn Tuấn Huy nói chuyện tiếp, bận rộn rời khỏi. Người này nói năng thẳng thắn, nhưng không giống phần tử xấu. Tuy chỉ lớn hơn bọn họ có vài tuổi, nhưng thoạt nhìn rất đáng tin.

Lúc bắt đầu quay, là một tiếng sau đó. Văn Tuấn Huy ở bên cạnh đến gần tối vẫn chưa quay xong, Quyền Thuận Vinh thừa dịp nghỉ ngơi chạy tới đuổi cậu: “Về nhà về nhà, mày sáng mai còn phải đi làm, không cần chờ tao!”

“Tao xem mày quay xong.” Văn Tuấn Huy rất kiên trì.

“Sắp rồi, thật đó.” Quyền Thuận Vinh ngẩng đầu nhìn trời, một mảnh đen kịt một chút ánh sáng cũng không có, “Tao sợ trời sẽ mưa, thật sự, mày trở về đi!”

Tâm trạng của hắn thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều, dáng vẻ không tim không phổi, khiến người ta vừa bất đắc dĩ vừa yên lòng. Cậu chịu không được hắn nhõng nhẽo, không thể làm gì khác hơn là nói: “Vậy mày quay xong cũng nhanh đi về ngủ, kết bạn với người khác, bản thân phải cẩn thận một chút.”

Quyền Thuận Vinh dùng sức gật đầu, biểu tình rất kiên quyết sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Văn Tuấn Huy lại nhiều lần căn dặn, lúc này mới tìm đường rời khỏi.

Hắn còn chưa đi tới cửa, mưa đã rơi. Cậu lúc đi vốn định tới phòng học, trên người chỉ có hai quyển sách và ví tiền. Con đường cậu đi hai bên trái phải đều là khu quay phim, ngay cả một cửa hàng cũng không có, chỉ có thể tìm một mái hiên tránh mưa trước. Cậu mở weibo ra, lướt một hồi, thấy được status Quyền Thuận Vinh mới up mấy tiếng trước với nội dung: Tui sợ bị Văn Tuấn Huy đánh quá, sợ muốn chết, mặt nó đen quá trời 😭.

Văn Tuấn Huy: “…”

Phía dưới mấy trăm bình luận, tất cả đều là fans líu ríu hỏi làm sao vậy, Thầy Lý cũng bình luận hỏi: Sao vậy?

Quyền Thuận Vinh trả lời Tú Hách 1988 : Aiz, có chút chuyện phiền lòng, không sao hết!

Tú Hách 1988 trả lời hắn: Xoa đầu một cái.

Văn Tuấn Huy thở dài, thoát khỏi weibo, phát hiện Thôi Thắng Triệt gửi tin nhắn cho cậu, quả nhiên là thấy được Quyền Thuận Vinh up weibo: “Em sao thế?”

Văn Tuấn Huy trả lời: Trở về nói. Một bên ngẩng đầu nhìn, phát hiện mưa lớn, dưới ánh đèn đường nối thành một mảnh mưa bụi.

Quyền Thuận Vinh gọi điện thoại tới: “Mày tới đâu rồi? Có phải bị mắc mưa rồi không?”

Văn Tuấn Huy qua quít: “Không có, đã đi rồi, đừng để ý.”

Cúp điện thoại, phát hiện Thôi Thắng Triệt đã trả lời: Em đêm nay trở về? Hay đi đâu? Bên ngoài trời mưa, anh đi đón em.

Văn Tuấn Huy suy nghĩ một chút, đem địa chỉ của mình gửi đi. Thôi Thắng Triệt nhận được thì không còn động tĩnh nữa.

Văn Tuấn Huy ngồi dưới mái hiên, phía trước chân không đến nửa thước nước mưa văng tung tóe, vẫn sầu não buồn bực như trước. Lòng cậu trước sau đều giống như treo giữa không trung, trong lòng hoảng loạn bất an, còn có mơ hồ sốt ruột. Cậu biết rõ khởi nguồn của sự lo âu này, cũng vì sự bất lực của mình mà càng thêm cảm thấy uể oải.

Rất nhiều năm trước, thậm chí mấy ngày trước, cậu trước sau vẫn không phát hiện chính mình cùng với người bên cạnh có khoảng cách, bọn họ giống như từng bước mà lớn lên, trong quá trình này mất mát đau xót nghĩ lại mà kinh, nhưng bên cạnh luôn có người ở hậu phương dành sự ủng hộ và bầu bạn. Lúc chia tay, mỗi người bọn họ còn có gia đình bảo vệ, còn chân chính rèn luyện không chỗ nương tựa, muốn lui về phía sau không có điểm dừng chân, thì chỉ có thể không ngừng đi tới.

Ngày hôm nay xảy ra chuyện như vậy, cậu có thể đúng lúc chạy tới bên cạnh Quyền Thuận Vinh, để cho hắn cảm thấy không phải sợ hãi như vậy. Nhưng một ngày nào đó nếu chuyện phát triển đến mức độ nghiêm trọng hơn, tình huống nảy sinh ngoài tầm với bọn họ, khi đó, cậu cho dù tồn tại, lại có thể vì bạn của mình mà làm được gì đây?

Văn Tuấn Huy bị mưa to bao vây không chỗ để đi. Ức chế đè nén hồi lâu bỗng nhiên hoảng loạn không tiếng động đổ nát, làm cho cậu cảm thấy bất lực không thôi.

Cậu bỗng nhiên rất muốn gặp Điền Nguyên Vũ.

Nghĩ đến Nguyên Vũ, ngực cậu đột nhiên nóng lên, cảm giác an toàn cả buổi chiều không có bỗng nhiên tràn đầy lồng ngực. Mặt của Văn Tuấn Huy bị nước mưa táp vào, cậu lấy điện thoại ra, tay bấm phím không khỏi có chút run rẩy, tứ chi khó có thể dùng lời diễn tả được tâm tình nắm trong tay, cậu kinh ngạc cảm nhận cảm xúc khó có thể tiêu hóa cùng căn nguyên chân tướng này, điện thoại cũng đã gọi thông, giọng Điền Nguyên Vũ ở bên trong truyền tới: “Huy Huy?”

Văn Tuấn Huy nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, cậu ừ một tiếng, Điền Nguyên Vũ đã nghe được tiếng nước bên này: “Cậu ở bên ngoài? Ở đâu?”

“Ở ngoài.” Văn Tuấn Huy chóng mặt, cảm giác đầu óc mình rất không tỉnh táo. Nhưng cậu lúc này đắm chìm trong cảm xúc không còn cách nào suy nghĩ, đối phương nói gì đó cũng không có nghe rõ, cho đến khi giọng đối phương căng thẳng, mới “A” một tiếng, từ trong trạng thái mờ mịt hoàn hồn lại: “Không sao… Tớ không có gì.” Cậu lẩm bẩm, “Chỉ là muốn nghe cậu nói chuyện.”

Điền Nguyên Vũ ở đó ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ là một đáp án như vậy, yên lặng một hồi, nói: “Vậy sao cậu ở bên ngoài? Sao còn chưa trở về ký túc xá?”

“À… Đợi lát nữa về.” cậu nói, “Tớ tới tìm Quyền Thuận Vinh…chờ Thắng Triệt tới đón.”

Cậu cố gắng sắp xếp ngôn ngữ, đem tình huống kể đơn giản một chút. Nói: “Cậu đừng tới tìm tớ, anh Triệt đã ra ngoài lâu rồi, tớ đến ký túc xá sẽ nói cho cậu.”

Điền Nguyên Vũ như thở dài, giọng rất nhỏ, hắn nói: “Cẩn thận, về rồi nhanh đi tắm.”

Cậu gật đầu, cũng đã quên Điền Nguyên Vũ căn bản nhìn không thấy. Tim của cậu đã từ đáy cốc bay thẳng lên không biết đi đâu, chính cậu cũng thấy rõ, miệng mình nói mê nói sảng đáp lại Điền Nguyên Vũ cũng không biết, cho đến lúc thấy đèn xe và bóng Thôi Thắng Triệt tới hai người mới dừng lại. Gã miễn cưỡng che dù chạy tới, Văn Tuấn Huy đứng lên: “Đệt, anh chỉ mang một cái?”

“Chỉ còn mỗi cây này.” Thôi Thắng Triệt biểu cảm rất bất đắc dĩ, kéo cậu qua: “Không ướt đâu, đi thôi.”

Hai người lên xe, báo địa chỉ, khí lạnh trong xe khiến cậu lập tức hắt xì hơi, Thôi Thắng Triệt đưa cho cậu một cái áo khoác. Nói: “Thuận Vinh làm sao vậy?”

Văn Tuấn Huy trùm áo khoác, nói: “Đợi về nói cho anh. Không phải chuyện gì lớn, nhưng anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Thôi Thắng Triệt gật đầu, không nói gì nữa, cậu lại thất thần, không kịp chờ cậu thả lỏng, tâm trạng hoang mang không biết xử trí thế nào một lần nữa lại đến.

Trên xe rất yên tĩnh, chỉ có âm nhạc phát ra từ radio. Một giọng nữ đang hát một giai điệu quen thuộc, dường như đã nghe qua ở đâu. Văn Tuấn Huy nhìn cửa sổ kính, mơ mơ hồ hồ phân biệt được ca từ trong đó, ven đường đèn đỏ lại xanh, không ai có thể ngăn cản người đi, nhìn như vạn mã thiên quân xông thẳng ra ngoài.

Nước mưa từ trên cửa sổ lăn xuống, như không sợ thịt nát xương tan, phía sau tiếp trước không chùn bước.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top