Chương 19
Cố gắng nói một câu đơn giản, nói xong lại có chút chật vật. Đó cũng không phải là nhất thời kích động, cậu trước đó đã suy nghĩ hơn một tháng liền, mà giờ phút thực sự nói ra khỏi miệng, Văn Tuấn Huy đột nhiên cảm giác mình thật vội vàng quá ngại ngùng.
Điền Nguyên Vũ kinh ngạc nhìn cậu, nhưng hắn rất nhanh phát hiện, Văn Tuấn Huy so với hắn còn chân tay luống cuống hơn. Đối phương cắn môi căng thẳng, rõ ràng đứng ở bóng đêm, nhiệt độ xông lên mặt lại mơ hồ có thể thấy được, khó mà che dấu.
Cậu cũng không né tránh. Hắn rất hiếu kỳ, ý tốt, thân mật, quý mến, nhiều năm như vậy vẫn luôn tùy ý dang tay với hắn. Cậu hoàn toàn không giữ lại những gì cậu nghĩ vì hắn, nhưng chính cậu xưa nay cũng không biết, những việc này đối với Điền Nguyên Vũ mà nói ý nghĩa bao nhiêu.
Dù cho nhìn như đưa ra yêu cầu, nhưng nội dung yêu cầu vẫn như cũ là về hắn.
Trong khi chờ đợi, Điền Nguyên Vũ im lặng hồi lâu. Cụ thể bao lâu không ai biết, có lẽ là vài giây, có lẽ là hơn mười giây, nhưng hắn nói: “Ừ.”
Văn Tuấn Huy thở dài một hơi mà mắt thường cũng có thể thấy, bả vai căng cứng của cậu cũng thả lỏng trong nháy mắt, tiếp đó là không kiềm chế được vui mừng cười rộ lên. Nhưng hài lòng thì hài lòng, cậu cũng không nói gì, tâm trạng vui vẻ kéo hắn về nhà: “Chúng ta mau trở về thu dọn đồ đạc đi!”
“Được.” Điền Nguyên Vũ chậm chạp lên tiếng. Hơi chậm lại nửa bước, khiến cậu không thấy được trạng thái biến hóa bỗng nhiên hơi khác thường của đối phương.
Nói là trở về thu dọn đồ đạc, kỳ thật cũng không có nhanh như vậy. Hai người buổi tối nghiên cứu vé máy bay, cuối cùng định mười ngày sau đặt chuyến bay lúc chạng vạng.
Lúc Văn Tuấn Huy đưa ra yêu cầu như vậy, trong lòng cũng biết mình có ý đồ rõ ràng, nói không chừng Điền Nguyên Vũ sẽ từ chối. Nhưng dù Nguyên Vũ từ chối, cậu cũng sẽ nghĩ nhiều cách hơn để năn nỉ hắn. Để hắn một mình ở Tân Bắc ăn Tết, hắn nhất định sẽ không vui, tuy Lý Hạnh tuyệt đối sẽ suy nghĩ về phương diện này, nhưng có thể về nhà mình, tại sao phải đến nhà người khác?
Năm mới phải về nhà. cậu biết Điền Nguyên Vũ đã lâu không cùng ba mẹ liên lạc, hắn cũng không có thân nhân khác để đi, ở xung quanh hắn, quả thực chỉ có Văn Tuấn Huy.
Tuy hiện tại quan hệ hai người đã thân thiết hơn so với trước, nhưng cậu biết đến một nơi xa lạ cũng không phải là chuyện gì dễ dàng, mấy ngày tiếp theo liền chủ động nói tình huống nhà mình với Điền Nguyên Vũ.
Sau khi ba Văn qua đời, hai người định cư ở quê nhà của ba Văn, mua một căn nhà ở gần ông bà nội. Làm như thế một là bởi vì quyến luyến, hai là sau chuyện đó, hầu hết nỗi đau sẽ mang lại ảnh hưởng cùng những thay đổi khó có thể tưởng tượng, phần lớn mọi người đều sẽ càng muốn ở gần người thân, bảo vệ người thân. Nhất là quan hệ mọi người ở nhà không tệ, chọn ở lại bên cạnh ba mẹ già, họ cũng thoải mái, cũng cho mình được gửi gắm.
Ba Văn mẹ Văn quen nhau sau lúc đi làm, bà nội Văn Tuấn Huy là giáo sư Đại học, ông nội là nhà thiết kế ánh sáng, hai ông bà đều hiền lành hoà nhã, xem mẹ Văn như con ruột mà thương yêu. Sau khi ba Văn qua đời, khoảng cách người một nhà lại càng gần nhau hơn, đây cũng là một trong những nguyên nhân Văn Tuấn Huy yên tâm rời nhà học Đại học.
Giữa người và người, xét đến cùng đều phải đi chung đến điểm kết thúc. Hiểu được điểm này, thì khoảng cách xa xôi cũng không còn là vật cản.
Mười ngày sau là 26 Tết, đã tới gần cuối năm. Mùa đông khắc nghiệt đã chuyển thành nhiệt độ tương đối dễ chịu, trên đường phố cây cối xanh um, ánh mặt trời thưa thớt, lại có mấy phần vị đạo mùa hè. So với gió bắc gào thét ở Tân Bắc, hoàn toàn là hai thế giới.
Mẹ Văn buổi trưa đã bắt đầu bận rộn ở nhà, Văn Tuấn Huy trước đó nói không cho bà đi đón, nói dẫn một người bạn về nhà ăn Tết, hai người trở về cùng nhau.
Hiểu tính cách con trai, mẹ Văn ngược lại cũng không cảm thấy bất ngờ, hơn nữa lại có nguyên nhân đặc biệt không có cách nào về nhà ăn tết các loại, không bỏ người ta ở lại được. Mẹ Văn lại quan tâm một vấn đề khác hơn, ở trong điện thoại hỏi trước là nam hay nữ. Cậu nói: “Nam nha! Hơn nữa mẹ cũng biết.”
“Mẹ biết?” Mẹ Văn nói: “Con đưa Thuận Vinh về?”
Chuyện của Quyền Thuận Vinh bà cũng biết, hai nhà trước kia ở gần, hai đứa nhỏ cùng nhau lớn lên. Sau khi Văn Tuấn Huy gặp lại Quyền Thuận Vinh, Quyền Thuận Vinh trước tiên tìm thím Văn báo bình an, cầm điện thoại của Văn Tuấn Huy cùng mẹ Văn video trò chuyện như mẹ con, sớm đã thành công đánh vào nội bộ gia đình, củng cố tôn chỉ “Hòa thượng không chạy khỏi miếu” giám hộ Văn Tuấn Huy.
“Không đúng không đúng, con dẫn cậy ấy về làm gì?” cậu vội làm sáng tỏ, “Dù sao đến lúc đó mẹ cũng biết!”
Ven thành phố tuyết lớn, lúc máy bay đáp xuống, trời đã tối đen. Mẹ Văn ở nhà mở đèn sáng rực, rốt cục nghe được tiếng cửa mở cùng tiếng la “Mẹ tụi con đã về!” của Văn Tuấn Huy, vội vã xoa tay từ phòng bếp đi ra ngoài, thấy người đứng ở cửa cũng sửng sốt.
Đứng ngoài cửa là một cậu trai trẻ tuổi xa lạ, nhìn qua tuổi tác không lớn bao nhiêu so với Văn Tuấn Huy, hai tay xách đầy đồ. Văn Tuấn Huy từ phía sau thanh niên nhô đầu ra, cười nói: “Mẹ đoán đây là ai?”
“Đây là…” Mẹ Văn Tuấn Huy quan sát kỹ mặt mày tướng mạo đối phương, hoàn toàn không có nửa phần bóng dáng quen thuộc, ngược lại đối phương chủ động mở miệng: “Chào dì, con là Điền Nguyên Vũ.”
“Nguyên Vũ…”
Mẹ Văn nỉ non đọc thầm mấy lần, đầu mối bà trống không vài giây, bỗng nhiên nhớ ra tên này là ai.
Là người trưởng thành, trí nhớ của bà hiển nhiên so với mấy đứa nhỏ đang thành niên lúc đó tốt hơn. Mỗi ngày cùng Văn Tuấn Huy làm bài tập, cậu bé hiểu chuyện lại lễ phép, tuy là chỉ có nửa năm ấn tượng, nhưng không đến mức quên. Nhất là sau khi dọn nhà, Văn Tuấn Huy biểu hiện sa sút tinh thần cùng cô đơn một thời gian, bà không hỏi, nhưng có thể đoán được là vì sao. Bọn nhỏ hồn nhiên, cảm tình tốt bao nhiêu, là phụ huynh đều có thể nhìn thấy.
Nhoáng cái đã nhiều năm như vậy, cái tên này kèm theo những hồi ức hỗn loạn quen thuộc mà đến, làm bà trong chốc lát tâm tư cuồn cuộn, nhất thời tắt tiếng.
Mẹ Văn không khỏi bước lên, kéo cánh tay Điền Nguyên Vũ: “Dì xem một chút…” Bà nhìn cậu bé lớn lên anh tuấn thế này, trong lòng muôn vàn cảm khái, đến trong khóe mắt còn chứa nước sóng sánh, cười nói: “Lớn như vậy. “
“Dì vẫn còn rất trẻ.” Điền Nguyên Vũ nói.
“Sao cậu bỗng dưng biết nói chuyện thế?” Văn Tuấn Huy khiếp sợ nhìn hắn.
Điền Nguyên Vũ yên lặng liếc cậu một cái.
Mẹ Văn lôi kéo Điền Nguyên Vũ nhìn tới nhìn lui, than thở, trong mắt toàn là hoài niệm cùng vui mừng. Lại nhìn hai người gió bụi mệt mỏi, mới phản ứng lại, vội vã để cho bọn họ bỏ đồ xuống đi tắm. Còn hai người gặp lại như thế nào, bà chưa từng hỏi, chỉ một mực bắt hai người nhanh sửa sang ăn uống rồi nghỉ ngơi.
Trong bữa cơm, ba người ngồi một bàn, mẹ Văn vội vàng gắp thức ăn cho hai người: “Ăn nhiều chút, ăn nhiều chút.” Tới mức chỉ còn một chút cũng ráng chia thành hai nửa. Trong chén Điền Nguyên Vũ nháy mắt chất thành tòa núi nhỏ, tình cảnh này so với lần đầu tiên hắn tới nhà cậu hầu như không có gì khác biệt.
Điền Nguyên Vũ nói: “Cảm ơn dì, dì cũng ăn đi.”
Mẹ Văn cười híp mắt nhìn hắn. Trong lòng bà còn nhớ rõ đứa nhỏ này lần đầu tiên tới nhà mình, bà lúc đó nhìn ra đại khái Điền Nguyên Vũ không được chăm sóc tốt, không kiềm chế được mà thương tiếc, sau đó mỗi lần Điền Nguyên Vũ trở lại đều rất tốt với cậu. Hiện tại hắn và Tiểu Văn đều đã lớn, trong lòng bà hắn cũng mãi là đứa trẻ.
Văn Tuấn Huy cắn đũa cười ngây ngô, mẹ ruột mình gắp đồ ăn cho cậu chưa từng phát hiện, nhưng thỉnh thoảng được Điền Nguyên Vũ gắp đồ ăn cho cậu rất vui vẻ.
Cơm nước xong rãnh rỗi trò chuyện một hồi, mẹ Văn liền hối thúc hai người bọn họ đi ngủ, nói ngồi máy bay mệt mỏi nên ngủ sớm một chút. Hai người đã sớm thoát khỏi thời gian biểu của học sinh trung học nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, mẹ Văn một bên tìm đồ ngủ cho hắn một bên hỏi: “Để Vũ Vũ ngủ khách phòng? Hay là hai đứa muốn ngủ chung?” Hỏi xong chính mình quyết định thay hai người: “Hay hai đứa ngủ chung đi ! Buổi tối còn có thể trò chuyện.”
Điền Nguyên Vũ mặc quần ngủ của Văn Tuấn Huy, cổ chân lộ ra một khúc. mẹ Văn cười ha ha, cậu đỏ mặt lên: “Đây cái tớ mặc hồi lớp 10!”
Rèm cửa sổ vàng nhạt đem bóng tối cùng khí lạnh triệt để cắt đứt bên ngoài, ngọn đèn vàng làm xung quanh có cảm giác ấm áp không gì sánh được.
Mẹ Văn cuối cùng dặn dò bọn họ: “Ngày mai đi thăm ông bà nội.”
“Đã biết, mẹ ngủ ngon.” cậu vẫy tay với bà.
Phòng Văn Tuấn Huy vẫn còn duy trì dáng vẻ thời phổ thông. Trên bàn sách kệ sách còn sách tham khảo lớp 12 học kỳ 2 chưa làm xong, một chồng bài thi được xếp ngay ngắn chỉnh tề bên cạnh. Tấm ảnh xấu hổ mặc quần yếm ngồi trong xe vẫn như cũ bị mẹ Văn cố chấp đặt lên bàn, bị Điền Nguyên Vũ thấy nhiều lần, cậu đã không còn cảm giác, treo ở trên vai hắn cùng nhau xem: “Cậu có ảnh khi còn nhỏ không? Cho tớ xem.”
Điền Nguyên Vũ nói: “Không có.”
Văn Tuấn Huy không tin: “Thật hay giả?” Bỗng nhiên lại nghĩ, cậu hình như cho tới bây giờ chưa thấy hắn chụp ảnh bao giờ, cũng chưa từng thấy hắn có ảnh gì. Hôm nào tìm cơ hội chụp chung với hắn. Văn Tuấn Huy trong lòng thầm nghĩ.
Điều hòa trước khi hai người đến đã được mở, trên giường cũng đã chuẩn bị chăn mới. Giường cậu so với giường Điền Nguyên Vũ nhỏ hơn một chút, hai người ngủ có chút chen chúc. Điền Nguyên Vũ dường như nhớ ra cái gì đó, chủ động nhích ra ngoài bìa một tí, nói: “Nằm nhích qua đây đi.”
“A? Không sao đâu.” Văn Tuấn Huy nằm quy củ nói, “Tớ vầy được rồi, cậu nhanh nằm đi.”
Điền Nguyên Vũ không để ý tới cậu, nắm hông của cậu kéo về phía mình. Văn Tuấn Huy sống chết bắt lấy drap trải giường: “Tớ sẽ không té mà!”
Điền Nguyên Vũ: “Nghe lời.” Mạnh mẽ lôi cậu về giữa giường một khúc.
Văn Tuấn Huy oán trách ngủ thiếp đi, trước khi ngủ còn nhích nhích đến mép giường, nửa đêm lại chứng nào tật nấy suýt chút nữa ngã xuống, được Điền Nguyên Vũ đề phòng tay mắt lanh lẹ chụp lại.
Sáng sớm hôm sau, ăn sáng dọn dẹp xong, ba người liền cùng đến nhà ông bà nội.
Ông bà nội đều đã về hưu, dưỡng lão tại nhà. Bình thường không có việc gì làm sẽ trồng hoa đọc sách, sinh hoạt vô cùng bình thản. Bọn họ trước đó chừng mấy ngày cũng bắt đầu chuẩn bị chờ cháu trai trở về, sau khi thấy Điền Nguyên Vũ, biết là bạn tốt của Tiểu Văn, vội vã kéo hắn ngồi xuống ăn trái cây, còn cho hắn một bao lì xì.
Mẹ Văn giật mình: “Ai nha, mẹ còn chưa cho Nguyên Vũ tiền lì xì nữa.”
Điền Nguyên Vũ vội nói: “Không cần.”
“Cần cần.” Ông nội cười ha hả đè hắn xuống uống trà, dạy bảo hắn: “Tiền lì xì mà, là những lời chúc của người lớn đối với mấy đứa. Mấy đứa đều còn nhỏ, cứ yên tâm thoải mái nhận từ người khác, nhất là sự cưng chiều của người nhà, như vậy tương lai sau khi lớn lên, mới có thể đi yêu thương người khác tốt hơn.”
Hắn hầu như chưa từng nghe ai nói như vậy, biểu cảm trong chốc lát có chút hoảng hốt.
“Đúng vậy.” Mẹ Văn lột một trái quýt, chia làm hai mỗi người một nửa cho cậu và hắn: “Không quản mấy đứa lớn bao nhiêu, về đến nhà mãi mãi là con nít.”
Không ai hỏi vì sao hắn lại ở đây, cũng không ai quan tâm hắn từ đâu tới, bọn họ tự nhiên xem hắn là một thành viên trong gia đình, bắt chuyện với hắn, nhìn bà nội trồng hoa, ông nội xem TV phê bình, rồi đề nghị mẹ Văn năm mới mở tiệm taobao. Mọi người cơm nước xong cùng nhau nói chuyện phiếm, đi ra ngoài tản bộ, ông nội giới thiệu với hắn khí hậu cùng phong thổ nơi đây, nói hắn về sau lúc rảnh rỗi tới chơi.
Đây là một gia đình chân chính.
Trung học lúc lần đầu tiên đến nhà Văn Tuấn Huy, Điền Nguyên Vũ vẫn nhớ rõ cảm xúc lúc đó. Hắn luống cuống lại cảm thấy hiếu kỳ, tuy là không quen biểu đạt, nhưng hắn biết người đó tốt với hắn.
Khi đó phần thiện ý này, với hắn mà nói không chỉ có ý nghĩa là một chút cảm tình, càng là một phần cổ vũ vỡ lòng, là trong lúc hoang mang cô độc và trúc trắc phòng bị thế giới bên ngoài, một bàn tay, đã đưa về phía hắn, chỉ dẫn hắn đi nhìn thế giới kia một lần.
Chỉ là hắn còn chưa kịp vươn tay đáp lại, người đó liền biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top