4. Kim Sojung
Khoảng thời gian sau đó, suốt gần nửa tháng Eunbi đều đi từ sáng sớm và về lúc tối muộn. Chuyến tàu muộn nhất cũng đã sớm trở thành một thói quen, một điều gì đó rất thân thuộc với cô. Và quan trọng hơn, trên chuyến tàu ấy, luôn có một hình bóng quen thuộc cùng Eunbi trở về nhà.
Nói sao bây giờ nhỉ? Eunbi thực ra không có lý do gì để sợ việc đi về nhà một mình cả, cô đủ liều lĩnh lẫn bản lĩnh để giữ an toàn cho chính mình. Nhưng, việc có một người luôn đi cùng mình đã hình thành nên một cảm giác an tâm từ một lúc nào đó chính Eunbi cũng không rõ. Chỉ đơn giản là có chị hàng xưóm cùng đi thì sẽ cảm thấy mình an toàn hơn cả chữ an toàn. Mà cũng vì vậy nên cô mới phải vò đầu bứt tóc tìm hiểu lý do tại sao bản thân nghĩ vậy. Chị hàng xóm này nói không ngoa thì chính là người nguy hiểm nhất ấy chứ. Thân phận thì không rõ ràng, hành động thì khó hiểu, chính là nguy hiểm hơn cả chữ nguy hiểm.
Cẩn thận tẩy đi lớp hóa trang trên mặt mình, Eunbi tự nhìn vào gương, bỗng chốc liền khẽ thở dài một cái. Khuôn mặt này không rõ đã từng đeo lên bao nhiêu lớp hóa trang nữa, đến chính Eunbi cũng không còn nhớ rõ nữa rồi. Cô đã sống như vậy thật lâu rồi, sống một cuộc sống có thể biến hóa thành đủ mọi kẻ khác nhau trên đời, những khuôn mặt chưa từng tồn tại lẫn đã từng đều cân qua cả rồi. Cô tự hỏi liệu đến bao giờ mới có thể thoát khỏi cuộc sống này đây, đến bao giờ đây?
Tàu đến rồi, Eunbi cuối cùng cũng tự kéo mình ra khỏi mớ suy nghĩ hồn loạn. Cô mệt mỏi lê bước vào toa tàu quen thuộc, thả mình xuống chỗ ngồi từ lâu đã tự cho là của mình. Và như một thói quen, Eunbi lại đảo mắt tìm người chị hàng xóm họ Kim kia.
Không có?
Đó là lần đầu tiên sau một khoảng thời gian không hề ngắn đấy.
Eunbi thật sự không tìm thấy chị hàng xóm bên trong khoang tàu mình đang ngồi, sau khi đứng dậy ngó một loạt mấy toa khác thì cũng không thấy. Đây chính là lần đầu tiên chị ấy không đi cùng chuyến tàu với cô. Tự dưng có một cảm giác hơi hụt hẫng xuất hiện.
Đối với Eunbi mà nói chị hàng xóm không có gì quan trọng nhưng vì đã quá quen với sự xuất hiện của chị ấy nên có chút không quen, có chút hơi hụt hẫng. Đã quen với việc ngắm người đẹp suốt quãng đường nên hôm nay Eunbi chợt cảm thấy vô cùng bối rồi, đôi mắt vô định không biết nên nhìn vào chỗ nào rồi cuối cùng đành phải nhắm lại. Có lẽ đã rất lâu rồi Eunbi chưa từng có cảm giác này, một cảm giác giống như đứa trẻ bị lấy đi một thứ luôn nằm trong tầm mắt của nó vậy. Có hơi không biết làm gì, cảm giác thật sự hơi trùng xuống. Còn có xen lẫn vào đó là một sự hơi bất an nho nhỏ, một cảm giác xuất hiện khi bản thân đã quá tin vào ai đó, quá quen với sự an toàn.
Đôi mắt Eunbi hơi khép hờ, trên tai lại đeo lên chiếc tai nghe quen thuộc. Bản nhạc hôm nay là một bản nhạc lâu đời, có hơi u sầu, một bản nhạc mang theo nỗi nhớ da diết. Giai điệu nhè nhẹ, tiết tấu chậm rãi, buồn nhưng nghe lại thật dễ chịu tâm hồn.
Mãi một lúc sau, đến khi tàu vào ga Eunbi mới nhận ra mình nên ra khỏi tàu. Xách theo chiếc túi xách quen thuộc, Eunbi chầm chậm bước ra ngoài. Ga tàu chỉ lưa thưa vài người, chốc lát đã rời đi gần hết, cô cũng nhanh chóng rời đi.
Nhưng mà.....
Có gì đó thật lạ, đúng không?
Một người quen nhưng cảm giác thật lạ. Trước mắt Eunbi, ở ngay cửa ra của toa tàu là một hình ảnh quen thuộc đến mức khiến cô ngây ngốc. Đôi chân dài, mái tóc xõa, ánh mắt trầm và vẻ mặt khó hiểu. Chị hàng xóm? Vì sao chị hàng xóm lại ở đây thế này?
Eunbi gãi gãi đầu khó hiểu, tuy là có chút vui vui vì thấy người quen nhưng vẫn không tỏ rõ. Cô hướng về phía nhà mình mà đi, bước chân nhẹ nhàng vô cùng. Eunbi đi một bước chị gái kia cũng đi một bước, quãng đường hai người vẫn đi cùng nhau, giống hệt như mọi khi. Cảm giác cực kì an tâm lại tràn về, một lần nữa khiến Eunbi buông lỏng mọi cảnh giác.
- Chị đợi em sao?
Eunbi chợt đứng lại, quay người về sau, nhìn thẳng vào mắt chị hàng xóm mà hỏi. Mà chị hàng xóm kia chả rõ vô tình hay cố ý lại cứ đi thẳng theo đường Eunbi đã đi nên tới cuối cùng chính mình bị rơi vào bế tắc. Đó cũng là lần hiếm hoi hai người mắt chạm mắt.
- Đường phố ban đêm vắng vẻ, hôm nay tôi về sớm hơn bình thường, dù sao cũng là hàng xóm nên ở lại đợi em cùng về.
Chị hàng xóm lần đầu tiên nói chuyện đàng hoàng với Eunbi, ánh mắt kia rõ là bối rối nhưng lại cho cô một cảm giác an tâm lạ thường. Hóa ra chị ấy đã ở lại đây đợi cô về cùng, hóa ra cũng biết quan tâm lắm đấy chứ.
Suốt cả quãng đường, Eunbi luôn tủm tỉm cười một cách vui vẻ. Cô nhìn xuống đất, theo ánh đèn đường mà thấy được bóng của chị hàng xóm ngay sau bóng mình. Lại cười, Eunbi lại cười một cách cực kì vui vẻ. Làm sao đây, cảm giác được người khác quan tâm thực sự là tuyệt quá!
- Chị này, em tên là Jung Eunbi, chúng ta làm quen được không?
Eunbi đứng lại, quay người về phía chị hàng xóm, chìa tay ra. Cô vui vẻ trao cho chị ấy một nụ cười ngọt ngào, đáng yêu đến nỗi họ Kim kia phải đảo mắt nhìn nơi khác. Làm.....làm sao lại có người đáng yêu như vậy ở trên đời chứ?
- Kim Sojung, tên của tôi là Kim Sojung.
Kim Sojung lần đầu tiên tự giới thiệu mình với người lạ, bàn tay lưỡng lự đôi chút rồi cũng bắt tay với Eunbi. Hai người cứ như vậy mà làm quen với nhau, vừa ngại ngùng lại vừa đáng yêu vô cùng.
- Chị chảnh ghê ấy, mãi mới chịu làm quen với người ta.
Eunbi bĩu môi, tông giọng có hơi hờn dỗi. Dáng vẻ này khiến Kim Sojung kia bối rối đến đáng thương, tay chân cũng luống cuống cả lên hết rồi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh như không có gì. Làm, làm sao đây?
- Tôi.....tôi xin lỗi, tôi không cố ý.
Kim Sojung gãi đầu, vẻ mặt vô cùng đáng thương. Chị ấy cẩn thận gỡ cái tai nghe ở trên tai xuống, đưa về phía Eunbi để cô nhìn rõ. Hóa ra thứ đó lại không giống tai nghe bình thường.
- Thính giác của tôi không tốt lắm, những lần trước không có đeo máy trợ thính nên thực tình không biết em có bắt chuyện, xin lỗi.
Ơ kìa, sao tự dưng Eunbi thấy mình như biến thành kẻ có tội thế này. Cô nhìn chị hàng xóm trước mắt, bối rối vô vàn, mãi vẫn không biết nên nói gì cho hay. Lúc trước Eunbi không rõ sự tình, cho là chị ấy chảnh chọe, giờ chị ấy lại nói thế này, cô thực sự cảm thấy có lỗi quá.
- Là em có lỗi, em không biết chị bị vậy, em không nên nói chị chảnh, em xin lỗi nha.
Eunbi ngước đôi mắt tròn xoe của mình về phía chị hàng xóm, đánh thẳng vào trái tim người ta một đòn chí mạng. Ôi, như thế này thì ai mà chịu được chứ, Kim Sojung làm sao có thể ngoại lệ.
Sojung tự mình đeo lại máy trợ thính, tay che miệng lại để tránh Eunbi nhìn thấy bộ dạng bị đánh một cú chí mạng của mình. Sau mấy lần hắng giọng, cuối cùng dáng vẻ ngày thường mới có thể trở lại như cũ, Kim Sojung cuối cùng mới có thể thở phào đôi chút.
Nói thực tuy là Sojung có vẻ ngoài hơi cao ngạo, ánh mắt có chút lạnh nhưng vẫn là con người, trái tim và tâm hồn không hề làm bằng sắt đá. Cũng vì vậy nên chị cũng có điểm yếu của mình, điểm yếu đó chính là cực kì mê đắm những gì đáng yêu, nhỏ bé. Mà trùng hợp thế nào cô em hàng xóm kia lại đáp ứng đủ điều kiện, Kim Sojung có chút cảm thấy cực kì có thiện cảm, cực kì có hứng thú.
- Không sao, em không hiểu lầm tôi là được. Sau này có gì muốn gọi thì hãy nhìn thẳng vào mắt tôi nhé vì tôi không chắc bản thân lúc nào cũng sẽ đeo máy trợ thính.
- Ok~
Sau đó cuối cùng cũng đã về đến nhà. Kim Sojung hộ tống cô em hàng xóm về tận nhà, đến khi Eunbi vào thẳng trong nhà, khóa cửa lại rồi mới về phòng mình. Căn phòng ấy hôm nay hiếm hoi được bật điện sáng bừng. Kim Sojung hôm nay cảm thấy có chút vui vẻ.
Gỡ máy trợ thính ra, trở về trạng thái không còn âm thanh gì rõ ràng nhưng cảm giác lại không quá tệ. Sojung khẽ cười một cái, tự hỏi bản thân mình tại sao hôm nay tâm trạng lại tốt thế này. Mà đáp án lại hiện ngay trong đầu chính là hình ảnh em hàng xóm họ Jung kia. Em ấy đáng yêu quá.
Mở tủ lạnh, mấy món ăn hôm trước được em hàng xóm đưa cho đến hôm nay Sojung mới động đũa. Cũng may là để tủ lạnh chứ không chắc đã hỏng hết từ lâu. Kim chi có phần chua hơi quá nhưng sau khi nấu canh thì dễ ăn hơn nhiều, bữa ăn hiếm hoi khiến Sojung cực kì ngon miệng. Hay là lần sau lại để em ấy nhận đồ ăn hộ nhỉ, cảm giác ngon miệng đến bất ngờ này khiến chị thích thú vô cùng.
Hôm nay, đến việc ngâm mình trong bồn tắm cũng làm Sojung vui vẻ, ăn no, tâm trạng thoải mái nên cũng không còn nghĩ đến chuyện đau lòng. Cuối cùng cũng có một ngày bản giao hưởng kia không cần phải bật, chiếc đĩa than được cất vào bao, quyển tập chi chít chữ được gấp lại. Đêm nay Sojung có một giấc ngủ ngon.
Mà Eunbi ở nhà đối diện tâm trạng cũng rất tốt. Cô nằm ườn trên giường, sau khi chơi nốt ván game còn lại liền nhanh chóng buồn ngủ. Mà kì một nỗi cứ khép mắt lại là sẽ nhìn thấy hình ảnh chị hàng xóm đứng trước cửa ra của tàu điện ngầm kia. Ấm áp, an toàn, dễ chịu, những cảm giác Eunbi luôn cực kì yêu thích. Chị hàng xóm họ Kim tên Sojung ấy suy cho cùng chính là một chị hàng xóm cực kì tốt bụng. Hiểu lầm cũng được làm rõ nên Eunbi càng thấy thích chị ấy hơn, còn có một chút cảm giác xót xa xen lần nữa. Sau này cô nhất định sẽ đối tốt với chị ấy một chút, Eunbi tự hứa là thế.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top