16. Eunha
Sojung nhíu nhíu mày, sau cùng liền giơ chiếc điện thoại cũ mèm kia về phía Eunbi. Dòng tin nhắn ngắn ngủn nhưng nội dung lại đủ làm cô khựng lại một chỗ rất lâu không nói nên lời. Nên là vui hay là buồn, nên là khóc hay là cười đây?
Tin nhắn kia nói rằng đã biết được người kia là ai, ý là người đã không ngần ngại ra tay diệt khẩu tất cả những đồng đội trước đó của Sojung lẫn Eunbi. Mà người đó lại được biết đến là người rất quen thuộc với Sojung, hay có lẽ chính Eunbi cũng biết đó là ai. Chỉ biết tin nhắn kia nói rằng hãy cẩn thận và chờ một chút, cuối cùng là một lời chúc may mắn.
- P/s: HB? Chị Sojung, người này.....?
- Ừ, một người chúng ta những tưởng đã không còn trên cuộc đời, một người có lẽ em cũng quen biết.
Eunbi chợt im lặng, hai bàn tay siết chặt lại đến nỗi trắng bệch không còn chút máu. Như Sojung nói, đây chính xác là một người mà cô không chỉ quen biết, nói một cách đúng hơn, đó là đồng đội từng kề vai sát cánh với cô. Đứa nhỏ đó là một chuyên gia cận chiến, chỉ cần có một con dao trong tay thì chắc chắn sẽ không có đối thủ nào xứng tầm. Eunbi vẫn nhớ như in cái thời điểm đó, khi đứa nhóc đó đọc được mệnh lệnh cũng mang chữ đỏ kia, nó đã cười, cười một nụ cười đầy giễu cợt, đầy khinh thường. Đáng lẽ lúc đó Eunbi đã phải nhận ra chuyện khác thường rồi mới đúng, đáng ra là vậy.....
- Hai....hai năm trước em đã tận mắt chứng kiến trận nổ bom ấy, ngay khi con bé hoàn thành nhiệm vụ và báo về tổ chức thì trái bom chết tiệt kia đã nổ. Em đã tưởng rằng con bé đã.....không còn nữa......
Lời nói đến đây nước mắt Eunbi cũng theo đó trào ra. Cô rất ít khóc nhưng nhớ đến người đồng đội cũ cô lại chẳng tài nào kìm nén nổi. Đứa nhóc đó, người mà cô luôn xem là một người bạn gắn liền với mình về nhiều mặt, em ấy còn sống, em ấy đã thoát chết trong cái âm mưu không hề nhỏ ấy.
- Không sao, em ấy còn sống, hơn nữa còn đang ở cạnh một người mà chị tin là sẽ sẵn lòng bảo vệ em ấy bằng cả tính mạng. Eunbi đừng khóc, đừng khóc nhé, chị sẽ đau lòng đấy.
Sojung dịu dàng lau đi hàng nước mắt kia, cẩn thận hôn lên đôi mắt ướt át của cô như an ủi. Nỗi đau của Eunbi chị thấu hiểu vô cùng, vì chị cũng có một người đồng đội mà, vì chị cũng đã tưởng rằng người đó chẳng thể thoát được. Nhưng bây giờ người đồng đội ấy của chị vậy mà lại ở cạnh đứa trẻ kia, sát cánh bên nhau, thật đáng ngưỡng mộ làm sao.
Đêm đó, hai người trở về nhưng lại thao thức không yên mãi đến sáng. Trong đầu cả hai đều có những tính toán và lo lắng riêng, có mong đợi cũng có u sầu, sợ hãi. Thế lực kia không nhỏ, càng không đơn giản, đó là điều khiến cả hai sợ nhất. Nhưng thoát được rồi cuộc sống sẽ tốt hơn, sẽ có thể làm được những điều mình chưa làm, rũ bỏ được những cuộc chiến đẫm máu. Loại trừ những kẻ kia, thật khó nhưng thật đáng để mong đợi.
__________
Sau đó, Sojung cùng Eunbi đều đồng loạt rời khỏi công ty mình đang làm để chuẩn bị cho nhiệm vụ kia. Những bí ẩn đằng sau của nhóm tội phạm mà tổ chức đang điều tra cả hai cũng đã tìm được rất nhiều, ở lại hay không đã không còn cần thiết nữa rồi.
Cả hai tạm thời phải xa nhau, chính xác là để chuẩn bị cho nhiệm vụ sắp tới cũng là để tránh bị tổ chức nghi ngờ. Ít nhất đối với những người kia họ chỉ là có quen biết, thân phận của nhau hoàn toàn chưa bị đối phương phát hiện ra. Đối với tổ chức việc những người thuộc đội ngũ Át chủ bài có qua lại là một việc thực sự không tốt, họ có sự nhạy bén và tinh anh qua những bài huấn luyện khắc nghiệt, càng ở gần nhau sẽ càng là mối họa về sau.
- Cẩn thận nhé em, chị sẽ gửi tin nhắn cho em về kế hoạch, nhớ kĩ những gì chúng ta đã trao đổi với nhau. Chị sẽ đợi em ở chuyến tàu cuối cùng, chúng ta sẽ cùng nhau trở về.
- Chị cũng phải cẩn thận, hứa với em, dù có chuyện gì cũng phải đặt bản thân lên hàng đầu, nhé?
- Ừ, chị hứa.
Sojung lưu luyến chẳng muốn rời đi, chị cứ ngập ngừng, nán lại thật lâu, bàn tay đan vào tay Eunbi thật chặt, dường như là không có ý định buông. Chị khẽ tựa trán vào trán Eunbi, chóp mũi nhẹ chạm vào chóp mũi của em người yêu nhỏ bé, thật dịu dàng mà lại thật nhiều nỗi niềm. Chị vòng tay ôm lấy cô thật chặt, chiếc mũi cao kia tham lam hít lấy mùi hương dịu ngọt mà bản thân yêu thích, hành động âu yếm đến không còn biết ngại là gì.
- Eunbi, Eunbi của chị~
Sojung khẽ thì thầm bên tai Eunbi, lại áp môi vào môi cô thật lâu, dây dưa quyến luyến đến mức nếu có thể chắc hẳn chị sẽ đem Eunbi đi ngay và luôn. Đôi môi của cô bị chị làm cho đỏ ửng, lại còn hơi sưng, khuôn mặt cũng vì chị mà nóng đến nỗi muốn nổ tung. Con người không có chút liêm sỉ nào này, thật là làm Eunbi yêu chết đi được!
- Đồ ngốc này, chị định giữ em lại luôn sao?
Eunbi khẽ vòng tay ôm lấy cổ chị, giọng nói đáng yêu mọi khi biến thành điệu bộ quyến rũ, câu dẫn vô cùng. Cô đáp lại những nụ hôn quyến luyến của chị, để lộ khuôn mặt đỏ bừng mị hoặc trước mặt chị. Dáng vẻ của Eunbi lúc này tựa như một bông hoa hồng đang nở rộ, đẹp và quyến rũ đến choáng váng lòng người.
- Chị yêu em, chị yêu em, chị yêu em, Eunbi à!
Sojung ôm chặt lấy Eunbi, dịu dàng nói ba lần lời yêu thương. Nếu có thể, chị dường như sẵn sàng trầm mê trong những cảm xúc đặc biệt này giữa mình và cô, bất chấp như muốn nhảy vào hố sâu không thấy đáy. Chị yêu Eunbi, chị chắc chắn điều đó. Và cũng vì vậy chị lại càng sợ chia cắt, càng sợ hãi đó sẽ là lần cuối cả hai có thể gặp nhau. Chị yêu những khoảnh khắc ngại ngùng của cả hai, yêu cả những phút giây mặn nồng ân ái như hiện tại. Chị chỉ sợ sẽ đánh mất người con gái quan trọng nhất của mình. Sojung sợ hãi, có lẽ là lần hiếm hoi trong cuộc đời chị cảm thấy sợ hãi. Nó kinh khủng hơn cả nỗi sợ khi chỉ mới mười mấy tuổi đã bị đẩy đến khu vực chiến tranh, khủng hoảng với chị hơn cả việc lần đầu tiên nổ súng giết chết một người. Sojung sợ mất Eunbi hơn bất cứ thứ gì trên đời này, đó là sự thật.
- Em cũng yêu chị, em yêu chị, em yêu chị rất nhiều, Sojung của em!
Sojung sợ, lí nào Eunbi lại không? Cô cũng sợ, sợ sẽ mất đi chị, mất đi người cô coi trọng nhất trong cuộc đời. Cha mẹ đã sớm không còn, Eunbi là đứa trẻ bước ra trong vũng máu, không sợ trời càng không sợ đất. Nhưng cô hiện tại lại sợ mất Sojung, sợ đến run rẩy, miệng thì cười nhưng tay không kìm được níu lấy chị thật chặt. Eunbi không muốn đánh cược với cái giá khủng khiếp như vậy. Nhưng, có thể chạy thoát sao? Nếu có thể cả hai đã sớm cao bay xa chạy rồi.
- Đi thôi, chúng ta không thể nán lại nữa.
Eunbi nhẹ giọng nhắc nhở, đôi mắt lo lắng nhìn Sojung vội vã cố biến đổi thành vẻ bình thản. Nhưng dáng vẻ ấy đâu phải Sojung không nhìn ra, chính chị cũng đang mang sự run sợ đó kia mà.
- Chúng ta sẽ gặp lại nhau, sớm thôi. Chúng ta dù sao cũng nhận cùng một nhiệm vụ, em mong là sẽ trở thành đồng đội của chị.
Eunbi cẩn thận sửa lại quần áo cho chị người yêu, thay chị buộc lại chiếc khăn quàng cổ lỏng lẻo kia. Đến khi chắc chắn mọi sự mới có thể thở ra chút ít.
- Ừ, chị cũng mong vậy.
__________
Đường đến căn cứ là hai hướng khác nhau, địa điểm cũng không giống. Sojung phải rời nhà đi đến khu vực nằm gần ngoại ô thành phố, trong khi đó nơi Eunbi đến lại là nội thành, thậm chí gần như là trung tâm thành phố. Cả hai không có cơ hội chạm mặt, dù chỉ một lần cũng không.
Xe của Sojung dừng lại trước một tòa cao ốc có vẻ đã lâu năm sau một chặng đường dài. Chị chậm rãi đậu xe ở một góc đường, sau đó mới đi xuống tầm hầm của tòa nhà.
Khác xa với vẻ bề ngoài cũ kĩ, sâu dưới tầng hầm của tòa cao ốc này lại hiện đại đến bất ngờ. Sau ba lần cửa, với cánh cửa cuối cùng là hệ thống nhận diện khuôn mặt và vân tay, nhánh căn cứ nhỏ của tổ chức mới thực sự lộ diện. Những thiết bị tân tiến đồng loạt xuất hiện, màu sắc u ám nặng nề cũng càng lúc càng nặng hơn. Sojung nhớ rõ, nơi này chính là nơi chị từng được đào tạo, một đầu trường tàn khốc, một cuộc chiến sống còn thực sự.
- Bố.
- Won, chào mừng con trở lại. Đến đây, chúng ta bắt đầu buổi họp.
Hầu hết đều là người có mặt trong cuộc họp đều là người quen cũ của Sojung. Có người từng dạy chị về cuộc sống bên ngoài, có người dạy chị võ cũng có người từng cùng chị hành động vài lần. Nhưng suy cho cùng bọn họ đối với Sojung cũng chỉ là quan hệ qua lại, đối tác, không thân thiết.
Nhiệm vụ lần này qua loa mà nói chính là một phi vụ ám sát. Người được chỉ định là một quan chức cấp cao, cũng là người đứng phía sau thao túng một tổ chức phi pháp xuyên quốc gia rất lớn mạnh. Có thể nói cơ hội chỉ có một lần, Sojung chính là người cần thiết vì khả năng thiện xạ của chị trong tổ chức không ai có thể sánh bằng.
- Hợp tác với con sẽ là một thành viên khác của AOS, đứa nhỏ đó sẽ giúp một tay làm loạn buổi họp đó, đồng thời nó cũng sẽ cài một quả bom ở đó, nhiệm vụ còn lại là của con.
- Người đó là....?
Sojung đã sớm đoán ra đối phương là ai nhưng chị vẫn cố tỏ ra bản thân không biết chuyện gì, cẩn thận thể hiện sự lạnh nhạt không đổi để tránh bị nghi ngờ. Dù cả hai có quen biết có lẽ tổ chức cũng sẽ không ngờ đến được mối quan hệ của hai người đã tiến rất xa.
- Eunha, có lẽ hai đứa cũng từng gặp qua, ta sẽ sớm để hai đứa gặp nhau và tập luyện trước.
- Con hiểu rồi.
/////////////////
Mấy hôm rồi thiệt tình là mình không có vào wattpad được nên không đăng fic sớm hơn, thành thực xin lỗi mọi người nha.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top