44. Thật bỉ ổi

"Không, không cần nữa, bây giờ em hết bận rồi, anh đợi một chút, em sẽ xuống luôn đây.” Mẫn Đình vội vàng nói xong, không chờ anh đáp đã cúp điện thoại rồi.

Trí Mẫn ở đây, cô không muốn hai người gặp nhau, không biết làm sao, vừa nghĩ tới cảnh đó cô đã ngượng ngùng muốn chết.

Nàng bước nhanh đến phòng tổng giám đốc, gõ cửa đi vào trong, người đàn bà đó đang làm việc, Cố Thời cũng ở đây.

Thêm một người, bầu không khí cũng sẽ không ngượng ngùng như trước đó, cô nhìn về phía người đàn bà, nói: “Tổng giám đốc Liều, tôi đã tham quan xong quý công ty rồi, đã không còn sớm nữa, lát nữa tôi còn phải về để làm báo cáo cho giám đốc Quý của chúng tôi, tôi đi trước đây.”

Người đàn bà rời mắt khỏi màn hình, nhìn về hướng cô, không trả lời ngay.

Mẫn Đình cắn môi, đi về phía sofa, để áo khoác của người đàn ông sang một bên, nhẹ nhàng ôm Xuyến Chi đang ngủ ngon lành lên, rồi lại nhìn Cố Thời, gật đầu: “Tôi không làm phiền nữa. Tạm biệt!”

Cô nói rồi, xoay người ra ngoài.

"Đợi chút.” Người đàn bà đột nhiên lên tiếng.

Nàng lặng người, trong lòng trở nên trầm lặng, quay đầu trừng mắt nhìn cô: “Trí Mẫn, tôi cũng cho chị mặt mũi rồi, chị còn muốn gì? Nhất định phải hai bên làm khó nhau mới được à?”

Cố Thời vui vẻ nhìn hai người, lắc ly rượu vang trong tay, ngồi ở ghế bên cạnh cửa sổ, trạng thái nhàn nhãi vô cùng.

Trí Mẫn gập máy tính lại, vòng qua bàn đi ra ngoài, nhàn nhạt đáp: “Đúng lúc tôi có việc tìm giám đốc Quý của em, hay là đi cùng đi?”

“…”

Mẫn Đình trong chốc lát tức đỏ cả mắt, nếu không phải còn đang ôm trẻ con trong lòng, cô thật sự muốn xông lên đá chị một cái.

Cô trước đây sao không phát hiện ra chị biết các kiếm chuyện như này nhỉ?”

Cô hít thở sâu, rồi mới bình tĩnh, cắn răng cắn lợi đáp: “Muốn đi thì chị tự đi đi, đừng có đi theo tôi.”

Cô lười cãi nhau với anh, để lại một câu, cô cũng không thèm quay đầu rời đi.

Trí Mẫn cắn môi, nhặt áo khoác trên sofa, bước dài theo sau.

Lúc đóng cửa, trong phòng truyền ra tiếng cười thấp giọng của Cố Thời.

“Thật bỉ ổi mà.”

Mẫn Đình đi vào thang máy, Trí Mẫn mới không nhanh không chậm xuất hiện, giống như không có ý định đi cùng chuyến với cô.

Lúc thang máy đi lên, Phó Tuyết Thảo đúng lúc đang tìm chị, trên đường thấy người thì sắc mặt hơi thay đổi: “Cô Liều, chị đi đâu thế?”

“Có chút việc phải xử lý.” Người đàn bà không muốn giải thích nhiều.

“Em đi cùng chị.” Cô nói rồi đi vào trong, bước đi có chút lảo đảo.

Người đàn bà cảm thấy điểm khác thường, chau mày: “Chân của cô sao thế?”

Phó Tuyết Thảo mừng thầm trong lòng, cho rằng chị đang quan tâm mình, cắn môi, âm thanh mềm mại tỏ vẻ đáng thương: “Không có gì đáng ngại, lúc nãy đi cùng cô Đình quá lâu, hình như sưng lên rồi.”

Người đàn bà càng chau mày chặt hơn.

Chị nói là để cô tham quan công ty cũng không phải bảo cô chạy hết cả vòng công quy không chừa chỗ nào, cô ghét chị như vậy, để tránh chị, cả bản thân mình mang thai cũng không để ý?

Càng nghĩ thì phiền não của Trí Mẫn càng thêm nhiều, gương mặt nữ tú của chị cũng trở nên lạnh lùng cứng nhắc, đường cằm sắc nét.

Phó Tuyết Thảo nhìn sắc mặt của chị tưởng là chị đang vì mình mà tức giận, càng trở nên đắc ý, mềm mãi mở miệng: “Cô Mẫn,  đừng trách cô Đình.”

Lúc đang nói chuyện, thang máy lên đến nơi, cửa mở ra, người đàn bà liếc nhìn cô vẻ lãnh đạm: “Nếu đã không thoải mái thì cứ nghỉ ngơi đi, cho cô nghỉ nửa ngày, hôm nay không cần đi theo tôi.”

“…”

Phó Tuyết Thảo lặng người, có chút ngơ ngác, đơ người nhìn chị bước vào, cửa thang máy đóng lại mới phản ứng lại: "cô, cô Mẫn…”

Chị nói cô phải xin nghỉ?

Rõ ràng là người phụ nữ Mẫn Đình
đó…

Ánh mặt đột nhiên sáng lên, cô đột nhiên hiểu ra gì đó.

Cô cắn răng căm phẫn nhìn về phía thang máy, tay nắm chặt thành quyền, trong chốc lát oán hận danh cho Mẫn Đình đạt lên đỉnh điểm.

Bỏ qua cái chân đau, cô bước vào phòng tổng giám đốc, quả nhiên nhìn thấy Cố Thời đang ngồi ung ung ở đó, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Không vòng vo, cô trực tiếp hỏi: “Cậu hai Cố, Cô Mẫn và người phụ nữ đó rốt cuộc là sao? Không phải hai người họ ly hôn rồi sao?”

Cố Thời không có chút ngạc nhiên nào với việc cô ta đột nhiên xông ra và đột nhiên hỏi một câu như thế, anh nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, cười nhẹ: “Ai nói ly hôn rồi không thể tiếp tục ở bên nhau? 2 gái chưa chồng, khả năng gì cũng có thể xảy ra.”

Trong chốc lát tâm trạng của Phó Tuyết Thảo chạm đáy, trước đây cô còn tự tin Trí Mẫn sẽ không nhìn trúng người phụ nữ đó, bây giờ thì sao? Sự phát triển của bây giờ tuyệt đối không phải điều cô muốn.

“Không thể nào, Cô Mẫn không thể nhìn trúng cô ta được.” Cô mạnh mẽ khẳng định, trong mắt lộ ra tia sắc lạnh.

Cố Thời nhìn cô vài giây, rồi lại nở nụ cười: “Tiểu Tuyết Nhi, phụ nữ thông minh một chút là tốt, nhưng tự cho rằng bản thân mình là đúng thì không phải thông minh rồi, chị ấy muốn như thế nào là chuyện riêng của chị ấy, tôi không quản được, cô cũng vậy.”

Phó Tuyết Thảo thẳng lưng lên, tâm tư ở đáy mắt không giấu nổi: “Cậu hai từ trước đến giờ anh đều lười quản chuyện, nhưng tôi không như thế, tôi khó khăn mới chờ được chị ấy ly hôn, sao có thể để sự việc quay lại như bản đầu chứ, Trí Mẫn không thích cô ta, bác gái càng không thích cô ta, cô ta cả đời này đừng nghĩ có thể bước vào cửa nhà họ Liều một lần nữa.”

“Vậy cô ấy dường như cũng chẳng để ý cô, dù sao cô ấy cũng ở bên Mẫn Đình 3 năm, cả ngày cô ở bên cô ấy cô ấy cũng không động tâm với cô, có thể thấy rõ cô ấy không có yêu cầu cao như vậy về dung mạo và thân hình.”

“…”

Không còn chút nghi ngờ nào, câu này đã đánh thẳng vào tim cô.

Sắc mặt Phó Tuyết Thảo trở nên trắng bệch, đây chính là sự thật cô vẫn luôn không muốn thừa nhận.

Cô cắn môi, giải thích: “Chị Mẫn…chị ấy không giống anh, chỉ là chị ấy là đàn bà không bị sắc đẹp mê hoặc, hơn nữa, chị ấy thường không về nhà, ai biết đã ngủ cùng người phụ nữ ấy hay chưa.”

Đôi mắt đào hoa của Cố Thời lộ ra ý cười lạnh, nhìn cô, rồi lại nhìn ra xa.

Chưa từng ngủ mà có thể mang thai? Dù cho có ngốc thì cũng sẽ không ngốc đến độ có biết mình có bị cắm sừng hay không.

Một lúc sau, anh mới nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lộ ra sự khác lạ, lười biếng đáp: “Cô ấy không trêu hoa ghẹo nguyệt như tôi, nhưng dục vọng của đàn bà với phụ nữ là bản năng, trừ khi cô ấy bị… yếu, bằng không…. Cô thử xem?”

Phó Tuyết Thảo nhìn anh, ánh mắt sáng rực lên.

Ở dưới tầng, Mẫn Đình ôm Xuyến Chi ra khỏi Long Đằng, đi về phía tòa nhà công ty mình.

Cô cảm thấy có người đi phía sau mình, quay đầu nhìn, phát hiện người đàn ông đó thật sự đi theo sau, không nhanh không chậm, cũng không nhìn cô, nhìn cũng không giống như là đang cố ý đi theo.

Cô cắn răng, nhịn không để ý đến.

Dưới tầng của Công ty Khoa học Kỹ thuật Doanh Tín, cô từ xa có thể nhìn thấy Hướng Hoành Thừa đang đứng ở bên cạnh xe, hét lên một tiếng: “Đàn anh.”

--

Yu Jimin trong đây nam hóa ờiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top