Chap 7

sau khi đưa bà hwang về phòng để nghỉ ngơi, jimin dành một chút thời gian tản bộ về phía khu vườn của yu gia, nơi đây được trồng rất nhiều loại hoa, đặc biệt là hoa hồng, ngày xưa mẹ cô rất thích loài hoa này, mỗi buổi chiều cô đều thấy bà nơi đây chăm bón cho chúng một cách rất tỉ mỉ, chỉ tiếc là cô không còn được nhìn thấy hình ảnh đó nữa. sau này, mỗi khi đến thăm mộ bà yu, cô đều mang đến cho bà một đoá hoa hồng rực rỡ như nụ cười của bà vậy.

"mẹ đang làm gì đó ạ" jimin lon ton chạy từ xa đến, đôi môi chu ra trông rất đáng yêu vì đang ngậm cây kẹo mút.

"mẹ đang chăm sóc cho hoa, jimin xem có đẹp không?" minhye cười hiền nhìn jimin, đôi tay vẫn đang miệt mài cắt tỉa những chiếc lá bị sâu.

"dạ rất đẹp ạ, đẹp như mẹ vậy" jimin cười một nụ cười tươi còn hơn hoa sau khi khen mẹ mình, mà đúng là như vậy, mẹ jimin thật sự rất đẹp.

"có thật không?" minhye vui vẻ nhìn đứa trẻ đáng yêu trước mặt, không biết con bé đã học được từ ai mà có thể nịn nọt được tới như vậy rồi.

"thật ạ"

"mới tí tuổi đã biết nịn nọt như thế rồi" minhye không kiềm chế được trước sự ngây thơ đáng yêu của con gái mình mà ôm lấy hôn mạnh vào má jimin.

jimin cũng quay sang ôm lấy mẹ mình mà hôn một cái "chụt" rất rõ rồi cười khúc khích.

jimin lặng lẽ ngồi xuống chiếc xích đu màu trắng được chiếu sáng bởi ánh đèn ở sân trước, khoé miệng bất giác cong lên một nụ cười nhỏ khi nhớ lại kỉ niệm ngày ấy. cũng đã rất lâu rồi jimin không còn cùng mẹ tưới hoa. thời gian cứ thế trôi qua, jimin vẫn ngồi trên chiếc xích đu ấy rất lâu, màn đêm sương xuống cũng làm ướt hết cả tóc của cô, nhưng jimin vẫn xem như không có gì mà cứ ngồi trầm ngâm ở đấy.

tiếng còi xe đột ngột vang lên vang phía ngoài cổng, jimin liền bị tiếng còi làm cho giật mình quay trở về thực tại, cô hướng đôi mắt nhìn về phía cánh cổng đang tự động mở ra, để chiếc xe đen có nhãn hiệu mecerdes thuận lợi di chuyển vào, yu jihoon từ trên xe bước xuống sau khi chiếc xe được dừng hẳn, ông dặn dò rồi cho tài xế của mình về nghỉ ngơi sau một ngày dài làm việc. nét mặt jimin dường như biến đổi khi thấy ông yu, càng khó chịu hơn khi cô nhớ lại cảnh ông ấy cùng người phụ nữ đi vào nhà hàng. ngay lúc này jimin không muốn chạm mặt ông ấy, cô liền đứng dậy, bỏ đi được vài bước thì sau lưng vang lên tiếng của ông yu.

"jimin, con về khi nào"

jimin chợt khựng lại vài giây sau đó lạnh lùng bước tiếp. ông yu nhìn thấy sự lạnh nhạt của jimin tâm can lại thêm khổ tâm.

"con định tránh mặt bố đến bao giờ đây?"

"bố còn quan tâm tới con sao?"

lần này jimin thật sự dừng lại, cô quay về phía sau đối diện với ông yu, gương mặt vẫn toát lên sự lạnh lùng. giọng nói vang lên đầy sự khinh thường trong màn đên tĩnh mịch "con tưởng bố chỉ có thời gian quan tâm đến người tình của mình thôi chứ?"

"con đang nói cái gì vậy?" ông mở to mắt không hiểu được những lời jimin vừa nói là gì.

"bố quên mẹ nhanh thật, hôm nay chắc hẳn bố rất vui vẻ khi cùng người tình của mình hẹn hò"

jimin vẫn một nét mặt lạnh lạnh lùng đó, giọng nói trầm ấy vẫn vang lên như đứa đựng sự thất vọng khi biết ông yu đã thật sự quên đi người mẹ quá cố của mình, người mà đến khi sắp phải rời khỏi trần đời vẫn muốn gặp ông ấy lần cuối.

"dù có là ai đi chăng nữa, sẽ không dễ dàng gì bước vào căn nhà này, đặc biệt... là thay thế mẹ của con"

sau câu nói jimin liền quay lưng bỏ đi, cô không thể tiếp tục đứng đó nói thêm lời nào nữa, chỉ nghĩ đến mẹ thôi, là lòng jimin như có ngàn mũi dao đâm vào, đặc biệt là phải đối diện với ông ấy.

"yu jimin"

về ông yu, ông cũng hiểu ra được một phần nào trong câu nói của jimin, hôm nay đúng thật là ông có đến nhà hàng, chắc hẳn jimin đã thấy những hình ảnh đó, nhưng đi cùng là kang yeonsun trợ lý của ông, không phải là tình nhân như jimin nghĩ. Ông thở dài nhìn sau bóng lưng jimin khuất dần, tình cảm bố con hai người họ càng trở nên xa cách hơn.

...

vì cuộc cãi vã lúc tối với ông yu, nên jimin không thể nào chợp mắt được, cô nằm trên chiếc giường lăn qua, lăn lại, rồi quyết định lấy xe đi ra ngoài dạo mát để tâm trạng được thoải mái một chút.

jimin dừng xe ở gần đoạn sông hàn khoảng chừng 15 phút, nhưng có lẽ vẫn không làm tâm trạng cô khá lên một chút nào, cô liền đánh lái đến một nơi quen thuộc.

"cho tôi một chai rượu vang trắng delas clos boucher" jimin nói với cô gái phục vụ đang đứng gần mình, nhưng có vẻ cô ta đang chìm đắm trong vẻ đẹp không góc chết của jimin mà cứ đứng ngớ người ra đó.

"này cô!"  jimin gọi lớn, cô gái lúc này mới bừng tỉnh, lúng túng khi bị jimin bắt gặp mình đang nhìn lén cô ấy, cô gái lúng túng vội gập người xin lỗi, rồi vội vàng đi vào bên trong.

khoảng 5 phút sau, rượu của jimin gọi cũng đã được mang ra, đến khi jimin xoay mặt lại thì..

"yu jimin?" minjeong khá bất ngờ khi gặp jimin ở đây mà thốt lên tên cô.

jimin cũng trong trạng thái bất ngờ như minjeong, cô lên miếng hỏi "cô làm việc ở đây sao?"

minjeong gật đầu xác nhận, nàng ái ngại không dám nhìn thẳng vào jimin, tiếp tục đặt đĩa trái cây cạnh chai rượu rồi đứng lên cất giọng,

"cô dùng rượu đi nhé, tôi vào trong làm việc."

"min.."

nàng cầm khay rượu gật đầu chào jimin rồi đi thật nhanh vào trong, không kịp để jimin nói thêm lời nào, có lẽ nàng sợ jimin sẽ đánh giá về con người của nàng, khi làm việc trong môi trường này.

thời gian lần lượt thi nhau trôi qua, những nam thanh nữ tú trong club cũng lần lượt ra về, chỉ còn mỗi jimin cùng chai rượu trên bàn cũng đã vơi gần hết ở khu vực bàn vip, ý thức jimin dường như cũng không còn, tình hiện tại thì cô đang tựa hết người lên chiếc ghế sofa, một nhân viên nam đang cố lay người jimin dậy vì club đã đến giờ đóng cửa, nhưng có lẽ cũng không hề hấn gì.

minjeong đang loay hoay dọn dẹp những thứ bên trong thì có một nữ nhân viên khác vào nói với nàng.

"làm sao bây giờ đây"

"có chuyện gì sao?"

cô ấy chỉ tay về phía jimin và nhân viên nam.

"cô ấy say quá rồi, điện thoại thì không có, làm sao gọi người đến đón bây giờ"

minjeong đi về phía jimin, nàng thở mạnh một cái rồi ngồi xuống lây người jimin thật mạnh "này yu jimin"

jimin bị lây người liền lờ đờ tỉnh dậy, đôi mày hhơi chau lại nhìn minjeong.

"club đến giờ đóng cửa rồi"

"thì làm sao?" jimin cầm lấy ly rượu đưa ra trước mặt minjeong "uống với tôi một ly với tôi" sau câu nói đó jimin lại tiếp tục nằm gục xuống bàn, cô ấy đã quá say rồi. minjeong chỉ biết bất lực thở dài.

"cậu quen biết cô ấy hả?" hay là cậu lấy điện thoại gọi cho người nhà đến đón cô ấy đi, tớ vào trong dọn dẹp cho xong phần còn lại" jaehan nói với minjeong rồi đi vào bên trong, chỉ còn nàng ngồi lại với cái con người đang say mèm ở cạnh.

minjeong đẩy người jimin tựa về phía sau sofa để dễ dàng tìm điện thoại của cô, nhưng nàng tìm mãi cũng không thấy đâu, trong túi áo cũng không, thì bây giờ lấy cái gì để liên lạc người nhà đến đón jimin đây? đúng là cái đồ yu jimin rắc rối mà, lần nào gặp nhau cũng trong hoàn cảnh oái ăm hết đó. hết cách nàng phải vác cái thân xác to đùng này về nhà mình, chứ không thể để jimin ngủ lại ở đây được.

khoảng 10 phút sau minjeong nhờ jaehan cùng mình dìu jimin bên ra ngoài để mọi người còn đóng cửa, nhân viên bảo vệ đi đến rồi đưa chìa khoá xe của jimin cho nàng, vì ở đây khách đi xe đến đều phải đưa chìa khoá cho nhân viên bảo vệ để họ dễ dàng di dời xe mà không phải làm ảnh hưởng đến cuộc vui của khách.

"cậu lo được chứ" jaehan hỏi minjeong sau khi đã đặt jimin ngồi vào hàng ghế phụ lái an toàn.

"cậu về nghỉ ngơi đi, tớ lo được mà"

"vậy tớ về trước nhé, về cẩn thận đấy"

"cậu cũng vậy!"

sau khi jaehan đi khỏi, minjeong mở cửa xe ngồi vào trong, nhìn sang jimin đang nằm ngủ ngon lành như muốn ăn tươi nuốt sống, không biết là nàng có mắc nợ gì yu jimin hay không mà bây giờ bị cô ấy đày như thế này đây, ningning mà biết hôm nay nàng đưa jimin về nhà chắc sẽ khốc thét mất. gào thét trong thâm tâm được vài phút thì minjeong cũng cho xe chạy đi.

...

nàng dìu jimin bước vào phòng của mình và đặt cô ấy ngay ngắn xuống nệm, hiện tại jimin hoàn toàn bị rượu làm cho bất tỉnh, bây giờ minjeong có mang cô vứt xuống sông hàn thì cũng chẳng hay. minjeong thở một hơi chống tay nhìn con người đang ngủ say kia, đi làm đã mệt rồi còn vác thêm cái thân thể to đùng này về nữa đúng là tốn rất nhiều calo của nàng.

" coi như hôm nay là may mắn cho cô đó " minjeong thì thầm rồi bước đến tủ lấy một bộ đồ và đi thẳng vào nhà tắm. sau khi skincare 7749 bước cuối cùng cũng đã xong, minjeong bước ra khỏi nhà tắm với gương mặt phờ phạc như sắp hết pin, tay chân rã rời, lưng truyền tới cảm giác đau mỏi không thôi, đúng là cuộc sống mưu sinh không có gì là dễ dàng cả. nàng ngồi vào bàn học, chăm chú xem lại một số tài liệu vì ngày mai nàng có một bài kiểm tra quan trọng, được một lúc cơn buồn ngủ từ từ ập tới, nàng ngáp dài một cái rồi đảo mắt nhìn người con gái đang nằm ngủ ngon lành trên giường, miệng lẩm bẩm " đến cả ngủ cũng xinh đẹp vậy cơ à " sau đó cũng gục xuống bàn ngủ thiếp đi vì đã quá mệt sau một ngày dài lăn lộn bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top