WINGs & những cuộc hành trình
*Tóm tắt nội dung:
Trong dải ngân hà bao la,từ thuở sơ khai đã hình thành 1 hành tinh có sự sống khác ngoài Trái Đất. Dưới sự trị vì của vua Aries,Heaven ngày càng phồn vinh trong sự ôn hoà của thần dân.Họ ghét chiến tranh và nghiêm cấm mọi vụ bạo hành,xung đột. Nhưng tại 1 vương quốc khác trên hành tinh này, cái xấu và chiến tranh là 2 từ điển hình để nói về nơi đây. Cũng chính vì vậy mà người ta gọi vùng đất ấy là Hell-địa ngục-thuộc sở hữu của Vua bóng tối Furito và cũng là cháu trai của vua Aries. Trong khi em gái của cậu không mấy hứng thú với các cuộc chinh chiến thì cậu hoàn toàn ngược lại,cậu luôn nuôi tham vọng làm bá chủ dải ngân hà và dĩ nhiên là không thể không thiếu Trái Đất. Để thực hiện được âm mưu thâm độc ấy ,Furito đã lên kế hoạch đánh chiếm Heaven,nơi cất giữ viên pha lê Galaxy huyền thoại có sức mạnh vô song mà 1 khi đã có được nó thì việc ngồi lên ngôi vị Đế Vương chỉ còn nằm trong bàn tay. Thật may thay,trước khi bị Furito khống chế,vua Aries đã dùng toàn bộ sức mạnh ông có để tách viên pha lê thành 9 mảnh ghép tách biệt và gửi chúng đến Địa Cầu-nơi mà 400 trăm năm sau,những đứa trẻ mang sứ mệnh giải cứu Heaven cùng năng lực tiềm ẩn sẽ được sinh ra...
*Giới thiệu nhân vật:
...WINGS...
Syaoran Fujigawa (Nhóm trưởng)
-Tính cách : lạnh lùng , ngạo mạn
-Tuổi : 18
-Thuộc tính :hoả
-Năng lực : phân thân
-Vũ khí : Hoả Long Kiếm
Hyrowa Takahashi (Xạ thủ)
-Tính cách : đào hoa , đa tình
-Tuổi : 18
-Thuộc tính : phong
-Năng lực : siêu tốc độ
-Vũ khí : Phong Vân Tiễn
Ginta Nakamura ( Sát thủ )
-Tính cách : bảo thủ , cẩn thận
-Tuổi : 18
-Thuộc tính : thổ
-Năng lực : xuyên thấu
-Vũ khí : Nhất Thạch Đao
Shinichi Komoru (Quân sư)
-Tính cách : trẻ con , thông minh ,...
-Tuổi : 18
-Thuộc tính : thuỷ
-Năng lực :điều khiển nước
-Vũ khí : Thủy Lôi
Bommie Iyano ( Thái y )
- Tính cách : hoà đồng , vui tính
-Tuổi : 18
-Thuộc tính :ánh sáng
-Năng lực : trị thương
-Vũ khí : Dạ Châm
Chihiro Ogino (Phù thuỷ)
-Tính cách : chững chạc , hiền lành
-Tuổi : 18
-Thuộc tính : mộc
-Năng lực : nói chuyện với động vật
-Vũ khí : Mộc Thần Hoa
Shyaki Mywa (Sứ giả)
- Tính cách : điệu đà , tinh tế
-Tuổi : 18
-Thuộc tính : kim
-Năng lực : biến mọi vật chạm vào thành kim loại
-Vũ khí : Bàn Tay Ánh Trăng
Kiyoko Minamoto (Phòng thủ)
- Tính cách : cứng rắn , ngổ ngáo
-Tuổi : 17
-Thuộc tính : băng
-Năng lực : đóng băng chất lỏng
-Vũ khí : Hàn Ngọc Khiên
Kouru Iyano (Pháp sư)
- Tính cách : nhí nhảnh , hậu đậu
-Tuổi : 17 (em gái của Bommie)
-Thuộc tính : bóng tối
-Năng lực : đọc được suy nghĩ của người khác
-Vũ khí : Cánh Cửa Địa Ngục
...DARK...
Furito Fantom (Vua bóng tối)
Fantom/Kohaku ( Sứ giả )
Rekka Ozzu ( Sát thủ )
Maron Leoty ( Xạ thủ )
Myo Fantom (Phù thuỷ)
Yamada Mazoka (Phòng thủ)
Shyn Mizuki ( Quân sư )
_________________________________________________________
Phần I : Sức mạnh tìm ẩn
Chap 1 :
.
.
.
Trong 1 khoảng không rộng lớn,mù mịt, 1 tia sáng lóe lên,rồi chợt chạy loạn xạ ,mất phương hướng
-พลังฮอยอันเก้าเทพหรือเรียกพวกเขาให้กับเรา
(-Hỡi sức mạnh của 9 vị thần,hãy triệu tập giọt lệ của vua Aries)
Nghe lệnh ,những tia sáng thôi không bay tứ tung,chúng tụ hội lại 1 điểm,lớn dần ,lớn dần. Bỗng từ trong cụm sáng đó xuất hiện 1 dáng người đàn ông,người ấy khoác chiếc áo choàng đen ,giấu mặt.Ông ta bước đi,từng bước chắc nịch,dáng vẻ ung dung như 1 vị chúa tể:
- Các bạn là 9 con người được chọn ! Ta đã chờ các bạn từ rất lâu rồi !-Ngừng lại 1 hồi,ông nói tiếp-Thế giới đã và đang đối đầu với 1 thế lực hắc ám,vô cùng tàn bạo. Đứng đầu là Furito-kẻ hủy diệt , hắn và đồng bọn đã đến vương quốc Heaven , cướp đi bao mạng người ,tàn phá xóm làng với 1 âm mưu to lớn đó là thống trị toàn cầu ! Chúng càn quét tất cả những vật cản trên đường đi , tàn khốc , man rợ ,chúng là những tên khát máu - Nói tới đây,giọng nói của ông nhỏ dần,nhưng nó vẫn còn vang vọng trong không gian
Biết mình không còn nhiều thời gian,ông tiếp tục
-DARK ! Người của vương quốc Hell . Chúng đã khống chế và giam cầm ta trong nhiều năm, thời gian đó Heaven trở thành 1 đất nước nghèo nàn, đói khát,con người trở nên ích kỉ,độc ác vì miếng ăn và chết dần vì những cuộc xô xát lẫn nhau
Có vẻ như "những con người được chọn" mà ông đang nói vẫn chưa hiểu lắm về chuyện này,nó quá bất ngờ
-Đây là hình ảnh ảo của ta gửi đến . Ta là vua Aries. Thân xác ta đang bị phong ấn ở dưới lòng đât, vùng đất do chính ta tạo ra-Heaven và ta đã chọn các bạn để chiến đấu,bảo vệ dãi ngân hà.Sức mạnh tiềm ẩn và lòng dũng cảm của các bạn sẽ giúp ích. Nếu thật sự muốn bảo vệ dãi ngân hà,các bạn hãy tự tìm ra năng lực của bản thân,sứ mạng tiếp theo đang chờ các bạn hoàn thành ! Nhanh lên nhé! Không còn nhiều thời gian đâu!
Vừa dứt lời cũng là lúc tia sáng ban nãy ập đến,bủa vây xung quanh vị vua và rồi mang ngài đi mất
Bỗng nhiên,mặt đất rung chuyển mạnh ,khó mà đứng vững. Mặt đất bắt đầu nứt ra ,dần dần tạo thành vực thẳm khiến cả bọn rơi xuống dưới
-KHÔNGGGGGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!
Người con trai bật dậy,tay đưa lên với tới 1 điểm không tên,mồ hôi ướt đẫm lưng áo.Đó chỉ là 1 giấc mơ,nhưng điều đó lại chứng minh nhưng rắc rối mà gần đây cậu gặp phải,Cậu là 1 trong những người được nhắc đến trong giấc mơ kia.Thật khó để chấp nhận nhưng không hiểu sao khóe môi cậu lại cong lên,cậu đã cười,nụ cười thỏa mãn.Người con trai có đôi mắt màu hổ phách ấy bước xuống giường,hôm nay cậu phải đi học.
.
.
Ngày 27/12/2012
Lớp 12A-Trường trung học Vestal-Tokyo-Nhật Bản
7:00 am
Những tia nắng tinh nghịch xuyên qua kẽ lá,vào lớp học,nhảy múa trên mái tóc đỏ nâu của cậu học sinh đang ngủ gục trên bàn,cậu ta là Syaoran,1 chàng trai lạnh lùng. Đôi lông mày rậm khẽ chau lại khi bị tiếng cười đùa của nhóm bạn bàn bên đánh thức.Thoáng bực mình,rồi lại thôi.
-Này,cậu có phải là con nít nữa đâu mà tin vào chuyện ma quỷ chứ!?
Đó là giọng của Shyaki,1 cô gái tinh tế với vẻ đẹp sắc sảo.Những lọn tóc nâu dài mềm mại càng làm tăng thêm sức hấp dẫn của cô
-Tớ không đùa đâu! Chuyện trong mơ là có thật,chẳng phải cậu cũng mơ thấy giấc mơ đó còn gì?
Chàng trai tóc nâu phản bác.Cậu là Shinichi.Như Shyaki nói,cậu khá trẻ con,nhưng đằng sau vẻ ngoài ấy lại là 1 bộ óc siêu phàm. Với chỉ số IQ cao ngất ngưởng,Shinichi luôn đứng đầu các bảng xếp hạng của trường
-Lời của Shinichi không phải là không có căn cứ,vì tớ ,Kouru và cả Kiyoko cũng mơ thấy giấc mơ tương tự
Cô gái tóc đỏ lên tiếng sau 1 hồi suỹ nghĩ.Thoạt nhìn,Bommie có vẻ hết sức bình thường,nhưng bên trong...cũng bình thường nốt
-Các cậu có phải đang nói về 1 ông lão mặc áo choàng đen,tự xưng là vua của vùng đất Hea... gì đấy?
Chàng trai với mái tóc đen dựng đứng chêm vào.Cậu ta chỉ vừa vào lớp và khi nghe chúng bạn bàn tán xôn xao về 1 hiện tượng gì đấy thì vội vàng tham gia
-Là Heaven đấy Ginta,vùng đất đã bị Vua bóng tối thâu tóm và chìm vào quên lãng
-Chihiro-chan!Cậu cũng mơ thấy giấc mơ đó sao?-Shyaki không tin vào tai mình,cô cứ nghĩ đây chỉ là chuyện trùng hợp nhưng khi sự trùng hợp này còn trên cả trùng hợp thì thật chẳng giống trùng hợp tí nào
-Ừ.Ban đâu tớ cũng nghĩ như cậu,nhưng nếu mọi người đã nói vậy thì ý kiến của Shinichi rất có thể đúng-Bằng giọng điềm đạm,Chihiro nói.Đã quá nhiều chuyện xảy đến với cô kể từ nửa năm trước,cũng chính vì vậy mà cô khó có thể tìm lại sự lạc quan cho mình
-Đúng rồi là Heaven!Tớ cũng nghe Hyrowa kể về giấc mơ y như vậy
Ginta vừa nói,vừa hướng về chàng điển trai trước cửa lớp,cậu ta đang bắt chuyện với 1 số cô gai lạ mặt,có vẻ như ở lớp khác.Nhắc đến Hyrowa là mọi người nghĩ ngay đến cái tính ba hoa của của cậu ta,suốt ngày đi lông bông tán tỉnh các cô gái
-Chẳng lẽ .. chuyện này là thật sao?-Shyaki nói,dù đã cố trấn an bản thân nhưng không thể nào không tin được
-Vậy thì để xem. 1,2,3,...8 người!8 người cùng mơ thấy 1 giấc mơ! Lẽ nào,chúng ta là những đứa trẻ được chọn?-Ginta hăm hở,đôi mắt sáng rỡ lên,ngay từ nhỏ,cậu đã rất mê những câu truyện phiêu lưu mạo hiểm vậy nên đây là cơ hội để cậu trải nghiệm chúng
-Không đúng! Theo lời Ngài Aries thì có tới 9 người,sao đây chỉ có 8?-Shinichi nói,không phải là cậu không muốn tin chuyện này nhưng cậu trước giờ muốn kết luận chính xác điều gì thì cũng phải có căn cứ-Có thể...Syaoran cũng biết chuyện này!
Syaoran??????Nói rồi cả bọn hướng về phía chàng trai đang ngủ .Cả Hyrowa cũng chạy tới khi nhận ra cả nhóm đang có chuyện quan trọng
Đôi mắt hổ phách từ từ mở ,Syaoran đã nghe hết tất cả mọi chuyện.Không phải là nghe lén nhưng vì họ nói quá to nên không thể nào không lọt vào tai cậu
-Cứ cho là Komoru nói đúng đi. Chào!
Nói rồi con người vô cảm ấy ngồi dậy,nhảy ra ngoài sân sau qua cửa số rồi đi 1 mạch
-Này Syaoran-kun! Cậu đi đâu vậy?-Shyaki chồm qua cửa,cô muốn gọi Syaoran để làm sáng tỏ thắc mắc của mình.Từ 1 giấc nơ cô cho rằng hết sức bình thường nay lại chẳng bình thường chút nào!?
-Rửa mặt!-Syaoran nói,chẳng buồn ngoảnh đầu lại. Để lại 6 con người đẳng sau chẳng biết nên khóc hay nên cười.Con người này thật là...bao giờ cũng tự mình quyết định,chẳng thèm đoái hoài gì đến ý kiến của người khác.
Chap 2 :
.
.
.
5:00 pm
-Ngay từ đầu tớ đã bảo chuyện này không phải chỉ đơn giản là 1 giấc mơ-Cô gái có mái tóc đen,dài được cột cao nói,cô là em gái của Bommie,đang tranh luận cùng cô bạn của mình,Kiyoko
-Biết rồi ,biết rồi,cậu cứ nói mãi!-Kiyoko tỏ vẻ khó chịu,dù không tin lắm vào giấc mơ mình đã gặp,nhưng miệng cũng phải ầm ừ để Kouru thôi không bàn tán nữa
-HỪ..cái con nhỏ đàn ông này!!-Kouru bực tức,dù đã quen với tính "con trai" của bạn mình nhưng cô vẫn không tài nào nén nổi cơn giận,Cô ghét khi bị ai đó bác bỏ ý kiến cá nhân
Đi gần đến ngả 3 đường,trời đổ mưa,2 người đành trú tạm ở 1 cây xăng.Kiyoko khẽ nhìn mưa,lòng thấy thoải mái vô cùng
-Từ trước tới giờ cậu chưa từng nói cho tớ biết rằng cậu thích mưa đến như vậy
Kiyoko liền quay lại phía Kouru,mắt mở to ngạc nhiên.Làm sao cô ấy có thể biết được?Đành là 2 người chơi rất thân với nhau từ tấm bé,nhưng sở thích này cô chưa từng nói cho bất kì ai.Thích mưa,cô chỉ để trong suy nghĩ
-Sao..sao cậu biết?
Kouru không nói gì,chỉ mỉm cười,nhưng sợi tóc bị mưa làm ướt,dính lên trên má và trán.Tay đưa ra đùa nghịch những hạt mưa đang rơi
-Chẳng lẽ..cậu đọc được suy nghĩ của tớ?-Kiyoko quay hẳn người lại,tay đặt lên vai Kouru,chờ đợi câu trả lời
Kouru vẫn cười,nụ cười tưoi tắn hơn
-Có thể lắm chứ!
Kiyoko có chút khó hiểu trong đầu,song lại mỉm cười như hiểu ra điều gì.Cô đưa tay hấng lấy những hạt mưa ngày càng nặng trĩu
-Vậy là cuối cùng thì cậu cũng chịu tin tớ rồi chứ gì??-Kouru vẫn cười ,trông vui lắm
-Ơ..cậu...à quên...-Kiyoko cười đáp trả-Tớ tin cậu rồi,tin mọi người!
Nói rối 2 cô nàng lại tiếp tục chơi đùa với mưa.Cảm giác thật thích làm sao! Bỗng Kiyoko thấy nhức đầu kinh khủng ,mắt mờ dần,cô vấp phải hòn đá và té xuống mặt đường,đôi kính rớt xuống bị bùn đất làm bẩn.Kouru chạy đến,đỡ bạn dậy,đeo kính vào cho Kiyoko
-Cậu có sao không?Có đi được không?
-Tớ không sao,chỉ xây xát 1 chút. Nhưng ban nãy đầu tớ nhức lắm-Kiyoko gắng đứng lên,giờ đầu cô đã trở lại bình thường và đang đắt nghi vấn cho cái nhức quái quỷ kia
-Dù sao thì quần áo cũng ướt hết rồi,mình về nhà luôn đi-Kouru nói,tay đỡ lấy cô bạn mình,cô biết là cái chân của Kiyoko đang khó có thể đứng lên,vết thương ở đùi bắt đầu rỉ máu
Kouru đỡ Kiyoko đứng lên,họ không biết rằng từ tay Kiyoko đã rớt ra vài hạt thuỷ tinh bé xíu,bé như những hạt mưa
Hai người đang đi nép bên vỉa hè,mưa vẫn chưa tạnh hẳn.Bỗng 1 người đi xe mô tô với tốc độ lớn phóng đi nhanh như tia chớp vượt qua trước mặt họ,vũng nước dưới lòng đường bị chiếc xe làm văng tung toé.Kiyoko bực mình,quay sang kouru thì thấy cô bạn đang dõi theo cái người con trai đó đăm chiêu suy nghĩ.Kiyoko không hiểu,nhìn về phía người ấy thì bỗng thấy quen lắm
-Kia chẳng phải anh Syaoran sao?
-Ừ,tớ cũng đoán thế.Tớ đang nghĩ xem anh ấy định đi đâu-Kouru vẫn tiếp tục suy nghĩ,máu trinh thám đang dần nổi lên trong người cô
-Thôi thôi,mau mau về...chân tớ đau lắm rồi-Kiyoko than thở
Kouru lại cười,cuối cùng thì cô bạn của cô cũng chịu nói thật
Nhà Kouru
Bommie khẽ thở dài,tay đang xát trùng vết thương cho Kiyoko.Nạn nhân của cái nhức đầu ban nãy nhăn nhó,la ai ái.Kouru đứng đằng sau,cười ranh mãnh
-Chị Bommie,Kiyoko nói xạo đấy!Nó chỉ nhõng nhẽo thôi-Kouru vừa nói với giọng điệu hỏm hỉnh
-Này,cậu vừa phải thôi nhé!Rõ ràng cậu đọc được suy nghĩ của tớ mà-Kiyoko bực tức-Cái con nhỏ này,muốn chọc tức tớ à???-Nói rồi cô hất tay Kouru ra
Bommie vẻ khó hiểu:"Sao hôm nay 2 đứa nó nói năng gì mà lạ thế?"-Cô thắc mắc trong đầu
-Kouru đọc được suy nghĩ người khác à?
Câu hỏi của Bommie vừa lọt vào lỗ tai của 2 người đang trêu nhau thì lập tức che miệng lại.Chuyện là trên đường về 2 người họ có cam kết là đợi mọi người tìm ra được khả năng của mình rồi mới công bô luôn 1 thể.Ấy vậy mà lại quên béng đi mà lỡ miệng nói ra,Kouru đành thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho chị cô nghe.Bommie cũng dần dần ngộ ra mọi chuyện,thảo nào dạo gần đây Kouru tinh ý lắm,chuyện gì của cô Kouru cũng biết hết. Chợt Kouru thắc mắc:
-Nhưng em thấy lạ lắm!Mới ban nãy thì có thể đọc được suy nghĩ của Kiyo-chan,nhưng giờ thì có tập trung mấy cũng không tài nào biết được cậu ấy đang nghĩ gì
-Haha!!!Quả báo của cậu đấy!-Kiyoko giọng mỉa mai
Kouru hừ 1 tiếng rõ to,song chuyển sang chủ đề băng gạc.Nhắc đến băng gạc mới nhớ,ở nhà không còn cuộn băng y tế nào cả,đành phải nói chị Bommie đi mua thôi
Đoạn Bommie vừa đi khỏi nhà,Kioyoko khẽ vươn người,cô đã cảm thấy đỡ hơn lúc trước
-Này Kouru,chị Bommie tài thật đấy!Giờ thì tớ chẳng còn thấy đau chút nào
-Đấy!Tớ đã bảo rồi mà,chị ấy tài lắm!!!Cơ mà vết thương trên đùi cậu thế nào rồi,tớ thấy nó khá sâu...
Kouru liền im bặt,4 mắt,à không 6 mắt nhìn nhau (Kiyoko bị cận) không thốt nên lời.Rõ ràng ban nảy vết thương còn làm Kiyoko mất không ít máu,vậy mà giờ nó đã lên da non và như chưa hề có chuyện gì xảy đến
Kouru có thể biết được Kiyoko đang nghĩ gì,và cô cũng nghị như vậy.Có thể trong người Kiyoko có gì đó để hàn gắn vết thương??? Nghĩ tới đó 2 cô nàng vui mừng ôm chầm lấy nhau và la hét vui như mở hội.
Nhưng..họ đâu có nghĩ đến 1 lý do khác..từ Bommie
Chap 3 :
.
.
.
Bommie lại thấy khó hiểu,chắc có lẽ Kouru vẫn chưa biết cách điều khiển sức mạnh của mình.Đang mãi suy nghĩ,chợt cô nghe ai gọi tên mình,bằng 1 giọng nói thân quen.Cô hướng về phía người đã gọi cô, là Syaoran,cậu đang vẫy tay ra hiệu cho cô đi tới phía mình. Bommie thẫn người ra,nhìn qua nhìn lại,cô sợ ý của Syaoran không phải đang nói cô. Đôi mắt hổ phách khẽ nheo lại,môi nở nụ cười tươi:
-Tớ nói cậu đấy! Bommie-chan!
Đến lúc này rồi thì Bommie đành phải tin vào thính giác của mình và chạy lại chỗ Syaoran.
-Cầm lấy!Tớ đã rất tốn công để tìm được chỗ bán ngon nhất đấy!-Syaoran cười,đưa cốc đựng thức uống cho Bommie
Bommie đón lấy,ly nước còn nóng hổi,chắc Syaoran chỉ vừa mới mua.Đó chính là trả xanh-thức uống Bommie thích nhất.Cô không nói gì,nói đúng hơn là không dám nói gì.Cũng phải thôi,làm sao cô có thể thốt lên lời khi cái con người lạnh lùng và ngạo mạn mà cô thầm yêu lại quay ngoắt 180 độ như thế,đã vậy còn gọi cô bằng tên nữa chứ,từ trước tới nay cô chưa từng nghe Syaoran gọi ai bằng tên thân mật cả.Nghi vấn về 1 Syaoran hoàn toàn khác đã chèn ép khắp não bộ của Bommie,cô không còn tâm trí nào để nghĩ về mấy chuyện "khả năng thiên bẩm" gì đấy nữa.
-Năm nay tuyết rơi nhiều thật,thời tiết thế này mà uống trà nóng thì còn gì tuyệt hơn-Syaoran nói,cắt ngang mạch suy nghĩ của Bommie
Không màng đến câu nói của Syaoran,Bommie chau mày,quan sát 1 lượt từ trên xuống dưới,từ dưới lên trên,đi vài vòng quanh con người "bất thường" kia.Mọi thứ vẫn bình thường,đầu tóc,quần áo...nhưng chỉ có 1 thứ làm cô cảm thấy kì lạ.Xoáy xâu vào đôi mắt màu hổ phách kia,được 1 lúc thì nhắm mắt lại,vẫn đôi mắt ấy nhưng không làm sao cô thấy được cảm giác ấm áp trước kia khi cô gặp Syaoran.Mắt cậu bây giờ,vẻ ấm áp nhưng chẳng hề ấm chút nào!?
-Này! Đang nghĩ gì đấy?
-À..thì...-Mắt Bommie vội chuyển sang hướng khác-Hôm nay tớ thấy cậu rất lạ-Bommie bắt đầu tra hỏi
-Lạ là lạ thế nào? Tớ vẫn là tớ đấy thôi.Đừng nhìn tớ chăm chăm như vậy,tớ ghét!-Syaoran lộ vẻ khó chịu
Bommie cũng ậm ừ,đúng là Syaoran không thích người khác nhìn chằm chằm vào cậu.Nhưng khoan đã,cậu ta vừa dùng từ "ghét" cơ mà. Dù Syaoran là người kiệm lời thật,nhưng cậu không bao giờ dùng từ "ghét" cả,cho dù có bực tức tới đâu,từ mà cậu biểu thị cũng chỉ là "không thích".Syaoran mà cô biết không phải là người dễ thay đổi,không đời nào
Đang mãi suy nghĩ thì 1 bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô,những ngón tay đan vào nhau,cậu nắm tay cô rồi cho vào túi áo khoác của mình.Nhưng điều đó không làm Bommie đỏ mặt, không 1 chút cảm giác nào khi nắm lấy bàn tay này cả.Tại sao...?
Bommie rút tay lại,mặc dù trong đấy ấm thật,nhưng cô không muốn.Syaoran có chút bất ngờ,nhưng rồi lại nở nụ cười tươi và đi tiếp.Bommie tụt lại phía sau,quan sát thật kĩ,dáng vẻ này không phải của Syaoran.1 lúc lâu sau khi Syaoran khuất trong 1 con hẻm,Bommie thở dài,chân định quay đi nhưng rồi khựng lại.Tim cô bỗng đập thình thịch,người nóng ran,trước mặt cô là 1 người con trai ấy,bước ra từ con hẻm ban nãy nhưng dáng vẻ thân quen vô cùng.Ánh mắt lạnh lùng màu hổ phách toát lên sự kiêu hãnh,đúng là Syaoran rồi. Bommie định chạy đến và gọi tên cậu nhưng lại thôi.Không biết vì lý do gì,cô lại cất bước về phía ngược lại,khẽ cười.Dù cùng 1 dáng hình,nhưng chí ít Syaoran của cô không hề biến mất
.
.
.
Ngày 11/6/2011
-Chihiro,chúc mừng sinh nhật em!-Kohaku,người con trai với mái tóc đen cười hiền,anh đã tự tổ chức 1 buổi tiệc bất ngờ cho Chihiro
Chihiro mở mắt ra,trước mặt cô là 1 bàn ăn nho nhỏ,trên có bánh kem và vài thứ bánh ngọt mà cô rất thích.Những ngọn đèn lấp lánh được mắc trên cành cây anh đào cao cao,mùi bạc hà thơm mát toả ra từ những ánh nến.Khung cảnh ở công viên-nơi tổ chức "bữa tiệc sinh nhật" cho Chihiro thật lãng mạn. Nhìn sang bên cạnh là Kohaku chu đáo của cô.Dù rất bận công việc nhưng anh vẫn không quên ngày sinh nhật của người yêu mình.Anh xoay người lại đối diện với Chihiro,bắt đầu cất tiếng hát:
-Happy birthday to you...happy birthday to you...
Đến lúc này Chihiro không kìm nén xúc động được nữa,bằng giọng nghẹn ngào pha lẫn hạnh phúc,Chihiro ôm chầm lấy thân hình cao gầy ấy,không đợi anh hát hết bài, nức nở:
-Em...em...cảm ơn anh..anh Haku
Kohaku khẻ đẩy Chihiro ra,tay nhẹ ngàng đưa lên vén gọn những lọn tóc vàng hoe:
-...happy birthday happy birthday..happy birthday to Chihiro
Chihiro thấy vui lắm,nhưng sao nước mắt cô cứ trào ra.Kohaku lau nước mắt cho cô,ngắt 1 bông hoa anh đào cài lên mái tóc vàng óng mượt rồi nắm lấy bàn tay đang bấu chặt vào áo anh
-Đừng khóc vội thế chứ!Anh còn chuẩn bị cho em 1 bất ngờ nữa,đến lúc đó thì ào khóc trong vòng tay anh cũng chưa muộn.Chờ 1 chút nhé!
Kohaku cười,anh đứng lên và chạy vội ra khỏi công viên,để lại Chihiro vẫn chưa hết xúc động dưới gốc anh đào.Khoảng 20phút trôi qua mà Kohaku vẫn chưa quay trở lại,tay mân mê những cánh hoa anh đào mịn màng đang rơi,Chihiro chợt thấy bất an vô cùng,linh cảm của cô mách bảo sắp có chuyện không hay.Chihiro đứng phắt dậy,không màng đến những cánh hoa đã dập nát vì bị cô đạp lên trong lúc vội vàng,cô lao ra khỏi công viên,đến 1 ngả tư đường.Thật may thay,Kohaku đang đứng ngay bên đường,tay đang bồng 1 chú thỏ trắng xinh xắn,đôi mắt to tròn màu hồng ngọc.Trong tâm trí Chihiro giờ đây đang rất hỗn loạn ,làm sao mà cô có thể cảm thấy bất an trong khi Haku của cô đang ở rất gần và nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến kia chứ
_____________
Ngày 30/12/2012 - Sân sau vườn nhà Chihiro
-Miku!Cậu chạy đi đâu rồi?
Chihiro hớt hải chạy ra sau vườn,dưới gốc cây anh đào bị tuyết phủ trắng xoá là 1 chú thỏ trắng,nó không thể uống nước dưới hồ được vì mặt nước đã gần như bị đóng băng,nó là Miku-món quà mà Kohaku đã tặng cho Chihiro trong sinh nhật 18 tuổi của cô.Cơ mặt Chihiro bắt đầu dãn ra,cô chạy đến bên hồ,nhấc bổng Miku lên và ôm trọn nó vào lòng.Không hiểu sao mỗi khi nhìn Miku,mọi mệt mỏi trong cô dường như đều tan biến mất. Chuyện là hôm nay cô và Miku quyết định đến trung tâm mua sắm.Chihiro thật xinh đẹp trong bộ váy trắng tinh,ở chân váy có điểm thêm những cánh hoa màu hồng nho nhỏ điệp màu với chiếc áo khoác len bên ngoài ,cô cài cho mình chiếc nơ đỏ trên tóc,những lọn tóc vàng óng ôm lấy khuôn mặt rạng ngời.Cô cũng không quên chuẩn bị cho Miku 1 cái chuông đeo vào cổ bằng đồng nghe rất vui tai.Bỗng:
-Đừng đi đâu nữa nhé!
Câu nói ngày hôm đó bỗng ùa về trong tâm trí cô,hình ảnh Kohaku đang ôm lấy chú thỏ giữa dòng xe cộ tấp nập.Cảm giác ấy,cảm giác mất mát của ngày hôm ấy từ đâu ùa về,bủa vây quanh cô gái nhỏ nhắn kia.Chihiro sợ lắm,ôm chặt lấy chú thỏ mặc cho nó đang cố vùng vẫy,những lọn tóc xinh đẹp ban nãy giờ đã bị, ướt bết lại,dính lên trán,môi cô mấy máy gọi tên 1 người,mặt cắt không còn giọt máu,nước mắt lăn dài trên gò má,nóng hổi.Có lẽ kí ức mà cô đã chôn xâu đã ùa về quá bất ngờ,đến nỗi cô không thể đón nhận hết được,ngất lịm đi...
Chap 4
.
.
.
Kí ức...
Dòng xe qua lại tấp nập,kèn bấm inh ỏi,2 bên đường là 2 con người đang yêu nhau thắm thiết,ánh mắt họ trao cho nhau,tưởng chừng như không ai có thể chia cắt được.Người con gái ấy là Chihiro,cô đang tự trấn an mình,cảm giác bất an ban nãy làm cô không thể nào tin vào hiện tại trước mắt.Vẫn nụ cười ấy,vẫn ánh mắt ấy nhìn cô,phải rồi,từ nhỏ,cô và Kohaku đã là 1 cặp trời sinh,đã cùng vượt qua bao khó khăn và không gì có thể chia cắt được họ.Chihiro tự trấn an mình,cô đang cố chứng minh rằng cái linh cảm xấu xa ấy không phải sự thật.Những trong phút chốc,cô đã nghĩ đến cái chết,nó sẽ có thể chia rẽ tình yêu của cô.Cảm giác bất an 1 lần nữa xâm chiếm cơ thể,cô ngồi thụp xuống,nước mắt trào ra.Kohaku đứng bên đường,thấy sắc mặt Chihiro không được tốt,anh lo lắng và vội bước xuống lòng đường.Lúc này đèn đỏ đã sắp chuyển sang màu xanh,các loại phương tiện chuẩn bị đi tiếp.Kohaku đang qua đường,không hiểu sao Miku-chú thỏ trên tay anh lúc bấy giờ lại nhảy ra,lao về phía trước,cùng lúc đó 1 chiếc xe tải chạy tới rất nhanh.Kohaku không để ý chiếc xe,chạy đến và tóm được Miku
-Này nhóc,đừng đi đâu nữa nhé!
Câu nói vừa dứt cũng là lúc ánh sáng của đèn xe tải chiếu vào làm hoa mắt Kohaku,lúc bấy giờ anh chỉ biết ôm lấy chú thỏ vào lòng mình,xoay lưng về phía có chiếc xe đang lao tới.Bác tài xế đã cố bóp còi và phanh xe lại.Nhưng rồi
KÉT!!! RẦM!!!
Người con trai ngã xuống,lộn vài vòng,đầu anh bị va đập mạnh xuống mặt đất,thứ chất lỏng màu đỏ trào ra từ đỉnh đầu,trượt dài qua đôi mắt đang cố mở,trườn trên chiếc mũi thanh tú,khoé môi cong lên,1 tay với đến cô gái đang đứng trước mặt,tay kia ôm khư khư chú thỏ,bộ lông trắng muốt của nó đã bị nhuốm đỏ,2 chân sau cũng bị thương sau cú va đập.
Chihiro vội nắm lấy bàn tay đang với tới.Mọi chuyện xảy ập đến nhanh và bất ngờ,đến nỗi cô ngỡ như 1 cơn gió.Trong lúc cô đang cố trấn an bản thân mình,lo sợ điều gì đó xảy đến,cô đã không kịp nhìn nụ cười của người cô yêu lần cuối,chiếc xe lao tới và cô bừng tỉnh từ nỗi bất an,nhưng đã quá muộm,cô ước chính mình mới là người đang nằm đau đớn trước mặt kia...
-Giá như em đủ tỉnh táo hơn để chạy đến và gánh lấy tai nạn thay anh thì giờ đã khác,giá như em đã nắm chặt lấy tay anh khi anh buông tay em và chạy ra khỏi công viên,giá như người qua đường lúc đó là em,chứ không phải anh...
Chihiro khóc nức nở,khóc nhiều đến mức những con người đang ở xung quanh đều xót thương khi nghe tiếng nấc của cô,cô vừa nói,ân hận trong từng giọt nước mắt,cô đã nắm tay Haku thật chặt,cô không còn cảm nhận hơi ấm từ bàn tay ấy nữa...
Haku vẫn cười,cười để che đi cơn đau đớn trong anh.Anh nói,từng từ,từng từ một:
-Chihiro của anh,anh đã rất hạnh phúc khi được ở bên em,những gì anh làm cho em chưa bao giờ anh thấy là đủ...-Thở dốc,anh nói tiếp-Anh không sợ cái chết,chỉ sợ phải xa em...
-Em cũng vậy,em chỉ sợ phải xa anh,cho em theo với-Chihiro nói như gào lên,cô không tài nào ngăn nổi nước mắt
-Nhưng em thì khác...-Anh tiếp túc nói,lời nói của anh làm Chihiro khựng lại-Hãy sống mà không có anh,cùng với chú thỏ này-Miku
-Không!Không!Không thể như thế được!-Đến lúc này thì cô mới thật sự gào lên,gục mặt xuống con người đang tê dại,lạnh buốt
Mưa đã bắt đầu rơi,những giọt nước lã chã trên khuôn mặt thanh tú,cuốn đi vết máu đã dần khô lại.Trong những giây phút cuối của cuộc đời mình,đôi môi ấy chỉ kịp thốt lên ba chữ:
-Anh...yêu...em...
Người con gái khóc tức tưởi,cổ họng đau rát,cô không tài nào thốt lên lời được,đau đớn.quằn quại.Lúc bấy giờ xe cứu thương mới đến,nhưng còn nghĩa lí gì nữa,Kohaku của cô đã không còn nữa rồi...
Ai cũng lặng người đi,kể cả chú thỏ vụng về kia,hình như nó cũng khóc,vì ai đó đã nhìn thấy được những tinh thể lỏng tuôn ra từ đôi mắt hồng ngọc...
Hiện tại...
Những bông tuyết rơi xuống mái tóc vàng ,người con gái choàng tỉnh dậy sau cơn mê,sắc mặt thất thần,nước mắt vẫn đầm đìa trên khoé mi.Tất cả...chỉ là quá khứ.1 quá khứ đau buồn mà bản thân cô phải gánh chịu.Miku vẫn ở bên cạnh cô,liêm liếm nơi đầu ngón tay đang run lên từng hồi của cô.Chihiro từ từ ngồi dậy,bế Miku vào lòng.Tàn dư của cơn đau vẫn còn đọng lại khiến cô không thể nào không lo sợ.6 tháng qua,Miku đã luôn bên cạnh cô,cho đến hiện tại.Có lẽ cô sẽ phải tạm biệt quá khứ đau thương của mình...
-Miku à,cái tên thật hay đúng không?Anh Haku đã cho tớ rất nhiều mà tớ chưa bao giờ hồi đáp được gì cho anh ấy.Thật bất công phải không?Anh ấy còn không để cho tớ kịp cảm ơn...
Chihiro vừa nói,vừa vuốt ve bộ lông mượt mà,mặc cho những cơn gió làm lạnh buốt bàn tay bé nhỏ của cô.Đôi mắt xám ráo hoảnh,dường như đã bị cuốn theo những bông tuyết nhỏ.Cái lạnh lẽo này làm sao sánh bằng nhưng tháng ngày không có anh
-Anh ấy là 1 đầu bếp giỏi và đam mê công việc
Chihiro giật mình quay đầu lại,không có ai,nhìn ra ngoài thì cửa vẫn đang khóa.Trước giờ thí?nh giác của cô vẫn rất tốt,không lí nào cô lại nghe nhầm trong không gian yên tĩnh thế này.
-Ai đấy?-Chihio hỏi
-Tớ là Miku!
Miku?Cái tên nghe quen lắm,nhưng khoan đã,chẳng phải chú thỏ đang nằm trên đùi cô là Miku sao?Cô bế Miku lên trước mặt mình,chẳng lẽ là Miku sao?
-Là cậu?
-Phải!
Chú thỏ không mở miệng ra,nhưng mắt ánh lên sự dứt khoát,đồng đều với lời nói ban nãy.Chihiro rất ngạc nhiên,nhưng rồi lại bế Miku vào trong nhà.
Đoạn Miku nằm dài trên chiếc sofa ấm ấm,Chihiro đặt bình trà xuống bàn,bên cạnh hồi cá nhỏ,cô dựa người ra sau ghế và nói:
-Thì ra cậu có khả năng đặc biệt
-Không,chính cậu mới là con người đặc biệt,cậu là người có khả năng nói chuyện với chúng tôi.
Lời phản bác của Miku khiến Chihiro bị sặc nước,làm sao có thể chứ.
Nhận ra Chihiro vẫn không tin,Miku liền nhảy lên bàn,đến gần bể cá:
-Nếu không tin cậu có thể thử nói chuyện với 2 chú cá này
Thấy được sự chắc nịch trong lời nói của chú thỏ,Chihiro thử chồm người tới và nói:
-Xin chào...
Ngay lập tức cô nhận lại hồi âm vang lên trong đầu:”Chào chị Chihiro,chúng em chờ được nói chuyện với chị lâu lắm rồi!”.Chihiro ngạc nhiên lùi về phía sau.Suy nghĩ 1 hồi,cô bỗng nhớ lại lời nói của vua Aries:”...sức mạnh tiềm ẩn và lòng dũng cảm của các bạn sẽ giúp ích...”,nghĩ tời đây Chihiro chợt hiểu ra mọi chuyện,nhưng còn 1 điều cô vẫn chưa hiểu:
-Tại sao cậu không nói với tớ sớm hơn?Chẳng phải ngày nào tớ cũng tâm sự với cậu sao?
-Đó là vì cậu không chịu mở lòng mình ra
Mở lòng mình?Phải rồi,chưa bao giờ cô thấy thoải mái như bây giờ,những nỗi đau đó đã bị đẩy lùi từ sau khi cô vực dậy khỏi cơn mê mam ban nãy.Chihiro đã quyết định sống 1 cuộc sống mới,cuộc sống có gia đình,những người bạn,Miku và anh trong quá khứ.Chihiro cười,nụ cười mà 6 tháng qua chưa hề nở...
Tại Dark
Vua bóng tối đang ngồi chễm chệ trên ngai vàng.Đôi mắt tím ánh lên sự khao khát,nhìn chiến lợi phẩm vừa tạo ra-1 con người.Môi khẽ cong lên:
-Kohaku?Hãy vứt bỏ thứ rác rưởi ấy đi!Từ giờ ngươi là Fantom,thuộc hạ của ta,mạng sống của ngươi thuộc về ta
Người con trai có mái tóc đỏ rũ xuống che nửa mặt cuối đầu kính cẩn:
-Vâng,thưa ngài!
Chap 5
.
.
.
15 năm về trước,tại 1 miền quê thanh bình,người dân sống với nhau rất hạnh phúc.Shyaki Mywa-lúc bấy giờ chỉ mới 5 tuổi,sống cùng với bà ngoại,bố mẹ nó lên Tokyo để làm ăn.Cuộc sống vẫn cứ êm đềm cho đến khi sóng gió ậm đến với cô bé đáng yêu kia...
-Kìa nhìn xem! Con quái vật hôm qua đã biến đàn gà của tôi thành 1 đống đồng nát!
-Thật không?Làm sao nó có thể?
-Sao không ai tống cổ con quái vật này đi chứ?
-Phải đấy! Tôi đã cảm thấy ớn lạnh khi nghĩ về bộ mặt dối trá của 2 bà cháu bọn chúng. Thật may là chúng ta phát hiện ra sớm,không thì...
Những cái nhìn kinh bỉ,sợ sệt,những sự nguyền rủa,dè bỉu của mọi người đối với cô bé đáng thương Shyaki-đang cắn chặt môi để không ai nghe được tiếng nấc lên của nó ở xó nhà.Nó không dám ra ngoài,nó cũng sợ phải nhìn thấy những ánh mắt xua đuổi của dân làng đối với 2 bà cháu nó. Họ đang đứng rất nhiều ngoài kia,người thì chửi rủa,kẻ thì ném những thứ dơ bẩn nhất vào ngôi nhà tranh nhỏ của 2 bà cháu. Bà của Shyaki cũng lấy làm buồn,nằm quay mặt vào trong tường,từ sau sự việc ngày hôm qua,bà không nói gì,chỉ thỉnh thoảng lại nghe tiếng thở dài,có lẽ...những gì đã xảy đến...bà đã đoán trước được.
-Đợi đến khi con gặp vị vua ấy,con sẽ hiểu -Người bà ôm đứa cháu gái đang hoảng sợ,khóc nấc lên vào lòng.Trong giây phút ấy,giây phút nhìn thấy đứa cháu gái cưng của bà hoảng loạn chạy vào sân nhà,cánh tay trái buông thõng và cả chính bản thân nó cũng không công nhận sự tồn tại của cánh tay ấy,nó gào khóc lên.Nó nói là không phải nó,không phải nó làm cho đàn gà trở nên bất động,nó phải nó đã lén bà chạy sang nhà hàng xóm chơi với lũ gà ấy.Nó cứ gào lên,nó sợ rằng bà sẽ đánh nó,chửi rủa nó,đuổi nó ra khỏi nhà như vừa rồi người hàng xóm kia đã làm. Nó sợ bị gọi là quái vật,nó sợ những ánh mắt kì thị kia.Nó thật sự không tin rằng chính nó đã làm điều tệ hại ấy-nó đã khiến lũ gà biến thành đồng nát
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top