Juwon Ryu

Tôi bị tạm giam tại đồn cảnh sát đã tròn mười hai giờ, trong dạ dày chỉ có vỏn vẹn vài hạt cơm trắng ăn vội. Có lẽ vì tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên, cho nên cảnh sát cũng không đối xử với tôi quá tệ bạc, hoặc cũng có thể bởi vì tôi là nạn nhân của một cuộc bạo lực học đường nên họ cũng cảm thấy thương hại cho tôi.

Mùa đông đến rồi, đám học sinh con ông cháu cha mặc áo khoác được làm bằng lông cừu đã sớm về nhà hưởng thụ chăn ấm. Đứa học sinh không cha không mẹ như tôi chỉ biết co ro trên băng ghế chờ người khác đến bảo lãnh.

Juwon: [Em nhắn cho anh một tin nhắn nói là em xin lỗi có được không? Anh chỉ cần như thế thôi Oralie.]

Điện thoại vang lên âm thanh của tin nhắn, vị cảnh sát trực đêm theo quán tính ngẩng mặt lên nhìn tôi sau đó lại hất mắt về phía chiếc điện thoại lạnh ngắt mà tôi đang nắm chặt trong tay.

"Nếu đã liên lạc được với người nhà rồi thì gọi người nhà lên đón em đi, là học sinh thì phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi chứ."

Đồng hồ đã điểm đúng mười hai giờ đêm, tuyết đầu mùa vẫn chưa có dấu hiệu xuất hiện, thế nhưng tiết trời đã lạnh cắt da cắt thịt. Đồn cảnh sát có hệ thống sưởi ấm, nhưng trái tim tôi vẫn như bị ngâm trong đá, cảm giác hệt như đang bị bỏng lạnh.

Tôi nhấc máy, gọi lại cho Juwon. Anh bắt máy rất nhanh, như là đang đợi tôi hạ mình cầu xin sự tha thứ vì lỗi lầm của bản thân mình. Tôi cất giọng, cổ họng khàn đi vì không nói chuyện trong một thời gian dài, cũng có chút đau buốt, nhưng cơ thể của tôi lại đau hơn nhiều.

"Em đang ở đồn cảnh sát."

Một giờ sau anh xuất hiện, áo thun trắng và quần thể thao đơn giản nhưng đắt tiền, đôi dép trong nhà là phiên bản giới hạn cũng gấp gáp đạp lên nền gạch đầy bụi bẩn. Juwon liên tục đảo mắt tìm tôi, còn tôi thì chỉ biết gục mặt nhìn xuống mũi giày vải rách nát như rùa rụt cổ.

"Oralie!"

Thủ tục bảo lãnh được lo liệu nhanh chóng, tôi cũng quay trở về với cái lồng xa hoa của một con chim hoàng yến. Trời đã rạng sáng, biệt thự thoang thoảng mùi hoa hồng vẫn còn đông kín người ra vào. Phòng ngủ chính sáng đèn thăm khám, bác sĩ tư của Juwon liên tục kiểm tra vết thương trên khắp cơ thể tôi.

Vị bác sĩ nữ lớn tuổi vừa vạch lưng tôi vừa khẽ hít sâu. Sau lưng chi chít vết bầm tím đan xen, vết thương cũ đã chuyển sang màu tím đen, những vết thương mới chồng lên vẫn còn đỏ ửng. Họ chạm vào tôi lần nào, tôi nghiến mạnh răng lần ấy, thậm chí tôi còn nghĩ rằng răng của mình cũng sắp tiêu theo cái mạng nhỏ này rồi.

Tôi mệt mỏi nhắm chặt mắt, Juwon sau khi tiễn bác sĩ về cũng quay trở lại ngồi bên cạnh giường bực dọc một lúc lâu. Tôi biết anh không vui, vì mỗi lúc như vậy anh sẽ ngồi một mình im lặng chẳng nói chẳng rằng.

"Em thà để cho bọn đó hành hạ em chứ không muốn tìm anh để cầu cứu có phải không?"

Tôi không trả lời, sự im lặng đẩy mọi việc lên đến đỉnh điểm. Anh tức giận đá ngã chiếc ghế trang điểm mà tôi từng thích nhất, chân ghế bị gãy làm cả chiếc ghế ngã mạnh, âm thanh đổ vỡ trong đêm muộn bị khuếch đại lên nhiều lần.

"Không phải anh không muốn gặp em sao? Anh bảo em muốn làm gì thì làm, là anh bỏ mặc em trước Ryu Juwon."

"Có phải anh bảo em làm gì thì em làm đó không? Đột nhiên nghe lời như vậy anh còn tưởng em là người khác đấy! Làm ơn đi, đâu phải em không biết là chỉ cần em nói một tiếng, ngay cả mạng của anh cũng đem cho em được."

Juwon không nhận được câu trả lời, anh chỉ nhìn thấy ánh mắt xa lạ mà tôi dành cho anh, có lẽ anh sẽ đau đớn tận cùng giống như tôi đang đau đớn vì anh bị tổn thương.

"Anh yêu em thì có gì sai? Chúng ta vốn dĩ vẫn luôn tốt đẹp, xong đột nhiên em lại như thế với anh, anh không chấp nhận được."

"Em nói em không còn gì cả, em nói em đã mất hết rồi, nhưng anh vẫn luôn ở đây với em còn gì? Em vẫn là công chúa được sống trong tháp ngà và có kỵ sĩ bên cạnh, tất cả những thứ em từng sở hữu vẫn luôn là của em. Thậm chí Ryu Juwon cũng là của em, vì sao em không thể tiếp tục yêu anh giống như trước đây?"

Đúng vậy, vì sao tôi lại không thể yêu anh như tôi đã luôn làm?

Có thể là từ khi ba tôi tự sát, mẹ tôi đi theo ông, tôi đã cảm thấy bản thân mình rớt đài từ lâu rồi. Vòng tròn trong giới chaebol cũng bị thay đổi, không ai còn nhớ đến Oralie nữa, tôi cũng không còn là nàng công chúa trong mơ của thiên hạ. Dần dần, những người bạn từng là mối quan hệ thân thuộc đã bắt đầu biến chất, họ soi mói và mỉa mai, khi nói bằng miệng chán rồi thì họ chuyển sang hành động.

Tôi nghĩ bản thân đã không còn thích hợp với anh, tôi muốn rời đi một cách hoà bình. Nhưng bằng mọi cách, anh đều sẽ tìm được tôi, dần dà tôi cũng chán với trò đuổi bắt này. Juwon luôn sắp xếp vệ sĩ đi theo tôi, những việc đó cũng không phải là bí mật gì.

Trước khi gia đình tôi phá sản, câu nói tôi nghe nhiều nhất về trúc mã này của mình là máu lạnh, vô tình và đa mưu. Thế nhưng với tôi, anh chỉ là một kẻ điên tình không hơn không kém. Giống như là hiện tại, anh đang nghiến răng đi loanh quanh tự cáu gắt với chính bản thân mình.

"Được rồi, nếu em muốn tự hành hạ bản thân bằng cách này rồi âm thầm làm điều ngớ ngẩn, anh cũng sẽ như vậy, anh sẽ chết và chết một cách tàn nhẫn nhất mà em không thể nào nghĩ đến được."

Juwon chuyển trường cho tôi, ngôi trường mới chỉ là một nơi bình dân và hẻo lánh, nhưng tôi lại thấy thích nơi này bởi vì xung quanh trường đều được bao phủ bởi cây xanh mát mắt.

Tôi nhìn anh còn đang bận trao đổi bên trong phòng Hiệu trưởng, mùa đông đã qua đi từ sớm, nắng của mùa xuân đã có chút ấm áp nhàn nhạt. Tôi khẽ cười nhìn anh, đúng lúc ánh mắt của cả hai lại vô tình gặp nhau.

Juwon cứ lèm bèm về việc trường mới quá tồi tàn, anh nhất định phải trở thành nhà đầu tư lớn nhất, tất cả các phòng học đều phải lắp điều hoà. Tôi nhịn không được, khẽ chọc tay vào mạn eo khiến anh cong người vì ngứa.

"Đừng có mà khoa trương."

"Khoa trương gì chứ? Em không biết à, trong mấy cái phim hoạt hình công chúa mà em xem, anh chỉ toàn thấy công chúa không học trong lâu đài thì cũng là trường phép thuật đấy nhé!"

"Lâu đài với trường phép thuật gì chứ?"

Juwon ôm chặt vai tôi, ngón tay điểm nhẹ trên sóng mũi. Vô cùng yêu chiều hôn lên tóc rồi bày chuyện cho tôi bật cười.

"Thế à? Nếu vậy thì chắc chắn em là công chúa Lọ Lem rồi?"

Ban ngày trời vẫn nắng đẹp, thế mà đến tối lại mưa tầm tã. Mưa càng ngày càng nặng hạt, cửa sổ sát đất chưa được kéo rèm vẫn thấy rõ từng tia sấm rạch đôi bầu trời. Tối hôm đó, tôi mơ thấy mẹ của mình.

"Oralie chuẩn bị trưởng thành rồi, mẹ phải học nấu ăn nhanh nhanh mới được."

"Uống tí canh rồi ngủ sớm nhé công chúa của mẹ."

"Trời mưa rồi, lúc nào con cũng quên cầm theo ô cả!"

"Oralie à, mẹ nhớ ông ấy lắm!"

"Oralie à, mẹ xin lỗi, hãy nhớ là mẹ yêu con rất nhiều nhé!"

Tôi đứng dưới mưa, bàn tay nắm chặt lá thư cuối cùng của mẹ như nắm lấy góc áo đang từ từ tan biến của bà. Lá thư nhoè mực, tôi nhoè nước mắt.

Juwon rất yêu tôi, anh luôn nói yêu Oralie với những người quen biết, mà tôi đã sớm không còn là Oralie năm đó anh yêu nữa rồi.

Thật ra tôi đã đề nghị chia tay với anh rất nhiều lần, anh nên đi cạnh những cô gái môn đăng hộ đối với mình. Nhưng anh vẫn luôn ôm lấy tôi, rót vào tai những câu khẳng định khiến tôi an tâm, dù nó khiến anh trở thành một kẻ bi luỵ thì anh cũng chẳng màng.

"Em sẽ được tự do, nhưng còn anh thì sao? Anh là của em Oralie à."

Tôi và anh vẫn cứ êm đềm trôi qua cuộc sống bình đạm này cùng nhau. Cho đến khi có một người phụ nữ xuất hiện trong vườn hoa hồng mà tôi yêu nhất, trịch thượng mà nói với tôi rằng:

"Cô nghĩ mình là cái gì vậy? Cô không cảm thấy cô và tôi có điểm giống nhau à? Nếu đã vậy rồi thì cô nên rời đi trước khi anh Juwon tống cổ cô chứ nhỉ?"

Juwon khẽ cười, bộ dạng vẫn còn ngái ngủ xuất hiện sau lưng người nọ.

"Tôi biết Oralie mười chín năm rồi, nếu là thế thân thì cô nghĩ xem người đó là ai?"

Đoạn nhạc đệm nhẹ nhàng trôi qua, anh ôm lấy tôi vào lòng, khuôn mặt áp sát vào cổ tôi thở dài ngao ngán.

"Năm sau gả cho anh nhé, được không em?"

Mùa xuân năm đó, lễ đường chỉ toàn một màu đỏ của hoa hồng. Tôi xuất hiện với chiếc váy cưới trắng tinh do Juwon tự tay thiết kế trong suốt một quãng thời gian dài. Anh đứng ở trên bục ngửa đầu ra sau để không rơi nước mắt.

Cho đến tận sau này, khi chúng tôi đã có cho mình một cặp long phụng, tôi mới nghe được những suy nghĩ trong lòng anh vào ngày trọng đại năm ấy.

"Lúc em xuất hiện, anh còn tưởng là ông trời phái cả thiên sứ xuống nắm tay em trao cho anh, nhìn kỹ rồi thì mới nhận ra thiên sứ ấy là vợ của mình. Mỗi bước chân em đi, anh đều cảm thấy giống như là nện từng nhịp vào tim anh vậy. Em biết không, lấy được em, anh rất vinh hạnh."

Tôi đã từng nghe một câu nói như thế này: "Xin hãy yêu tôi lúc tôi hoen ố, vì khi tôi sạch sẽ ai cũng yêu tôi." Giống như Juwon vậy, cho dù là lúc tôi lung linh hay tầm thường, anh vẫn sẽ yêu tôi như thế.

Nếu cuộc đời này là một canh bạc may rủi, có lẽ anh là ván cược duy nhất mà tôi thắng đậm cho đến khi chúng tôi về với cát bụi vô hình.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top