Những Bí Mật Được Giấu Kín

Michael ngồi lại trong phòng, cảm giác mưa bên ngoài dường như không thể xóa đi được sự nặng nề trong tâm trí anh. Henry đã đi rồi, để lại cho anh những suy nghĩ hỗn loạn mà không thể nào dứt ra được. Những lời nói của chú vẫn vang lên trong đầu anh: "Đôi khi sự mạnh mẽ không phải là đối đầu trực diện mà là biết khi nào cần tránh xa bóng tối ấy."

Nhưng Michael không thể tránh xa được bóng tối của William. Mọi thứ giữa họ đã quá rối ren, không thể quay lại như xưa. Anh không thể mãi sống dưới cái bóng của người cha đó, dù biết rằng trong lòng mình vẫn còn vương vấn những kỷ niệm đau đớn về những gì đã xảy ra trong quá khứ.

_______________

Ngày hôm sau, anh vẫn tiếp tục nhốt mình vào căn phòng ấy như thường lệ..

Michael nhìn vào bức ảnh của William trên bàn. Đó là bức ảnh chụp gia đình anh khi còn hạnh phúc, trước khi mọi thứ sụp đổ. Anh không thể hiểu nổi người đàn ông trong bức ảnh đó lại có thể trở thành kẻ mà anh đang phải đối mặt hôm nay. Một người cha lạnh lùng, tàn nhẫn, và dường như không có chút tình cảm nào dành cho anh.

Từng đêm, anh mơ thấy hình ảnh của William – những cái nhìn sắc lạnh, những lời nói không một chút thương xót. Cứ như thể người đàn ông đó không phải là cha của anh, mà là một ác quỷ đội lốt người. Và cái ác quỷ đó vẫn còn sống ở đâu đó trong bóng tối, chờ đợi cơ hội để hủy hoại anh một lần nữa.

Anh không thể chịu đựng mãi tình trạng này. Không thể mãi đứng yên nhìn vào bóng tối ấy mà không làm gì.

Bỗng, có tiếng gõ cửa nhẹ. Michael đứng dậy, ngỡ ngàng trước sự im lặng kéo dài. Anh không mong đợi ai đến nữa, nhưng cảm giác rằng có ai đó cần tìm anh khiến anh quyết định mở cửa. Khi cửa mở, là Henry – người chú thân yêu của anh.

"Michael," Henry nói, giọng ông không nhẹ nhàng như mọi khi. "Em có thể dành chút thời gian nói chuyện không?"

Michael mời chú vào và đóng cửa lại sau lưng. Anh nhận thấy rằng ánh mắt của Henry có chút nặng nề, khác hẳn với vẻ ân cần mọi khi. Ông đứng ngay bên cửa, không ngồi xuống, dường như có điều gì đó khiến ông không thể thư giãn.

"Chuyện gì vậy, chú?" Michael hỏi, giọng anh thoáng chút lo lắng.

Henry nhìn Michael, ánh mắt kiên định, nhưng cũng đầy lo âu. "Có chuyện quan trọng tôi cần nói với em. Nhưng trước khi nói, em phải hứa với tôi một điều."

"Hứa gì?" Michael cảm thấy có điều gì đó không ổn, sự căng thẳng trong không khí khiến anh không thể không cảnh giác.

"Hứa với tôi rằng em sẽ giữ bình tĩnh và không làm gì thiếu suy nghĩ," Henry đáp, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Michael gật đầu, cảm nhận rõ sự nghiêm túc trong lời chú. Anh biết rằng Henry sẽ không bao giờ khuyên anh như vậy nếu không có lý do đặc biệt.

"Em hứa rồi. Chú nói đi." Michael cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, như thể đã có một cơn sóng lớn sắp ập đến.

"William..." Henry bắt đầu, giọng ông trầm xuống. "William không phải là người mà em nghĩ. Những gì ông ấy đã làm, những gì em đã thấy... tất cả đều chỉ là bề nổi. Mọi thứ mà em biết về ông ấy đều không đúng."

Michael nhìn chằm chằm vào Henry, cố gắng hiểu hết ý nghĩa trong những lời nói của chú. "Chú đang nói gì vậy? Những gì tôi thấy, những gì tôi đã trải qua... tôi không thể tin là tất cả đều sai."

Henry thở dài, rồi ông đến gần Michael, đôi mắt đầy ám ảnh. "Tôi không thể nói hết mọi thứ ngay bây giờ. Nhưng William đã có một kế hoạch từ rất lâu, một kế hoạch mà ông ấy giấu kín, không chỉ để kiểm soát em mà còn để tạo ra những... con quái vật."

Michael cảm thấy một cơn lạnh toát chạy dọc sống lưng. "Con quái vật? Chú nói gì vậy?"

Henry hạ thấp giọng, như thể sợ bị ai đó nghe thấy. "Những thứ mà em nghĩ là chỉ robot hay đồ chơi trong các cơ sở của William... thật ra chúng có một mục đích lớn hơn. Chúng là một phần trong kế hoạch của ông ấy. Những con quái vật ấy không chỉ là công cụ, chúng là... thứ gì đó nguy hiểm hơn em tưởng."

Michael đứng lặng, đầu óc quay cuồng. Anh không thể tin nổi những gì mình vừa nghe. Tất cả những thứ anh nghĩ là không thể xảy ra, bây giờ lại đang hiện lên một cách rõ ràng.

"Tôi cần phải biết thêm, chú Henry. Tôi không thể chỉ ngồi yên và chờ đợi..." Michael nói, giọng anh tràn đầy quyết tâm.

"Được rồi," Henry đáp, nhìn Michael bằng ánh mắt đầy quyết đoán. "Nhưng em phải cẩn thận. William không chỉ là một kẻ thù đơn giản. Ông ấy đã chuẩn bị mọi thứ từ lâu, và em sẽ phải đối mặt với những thứ mà em chưa bao giờ nghĩ đến."

Michael hít một hơi thật sâu, lòng đầy nỗi lo sợ, nhưng cũng tràn đầy sự kiên quyết. Anh không thể lùi bước nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top