Bóng Tối và Ám Ảnh
Michael Afton bước vào căn phòng tối tăm, những bước chân của anh vang vọng trong không gian lạnh lẽo như thể đang đắm chìm vào một thế giới riêng biệt, nơi không có ai ngoài anh và những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Căn phòng này, với những bức tường cũ kỹ và ánh sáng yếu ớt từ chiếc bóng đèn duy nhất treo trên trần nhà, luôn khiến anh cảm thấy như thể mình đang lạc vào một mê cung không lối thoát. Mỗi lần quay lại đây, anh đều cảm nhận được một cái gì đó u uất, một sự nặng nề không thể diễn tả bằng lời.
"Michael." Một giọng nói trầm ấm vang lên từ bóng tối. William Afton, người cha mà Michael luôn khao khát sự yêu thương và chấp nhận, giờ đây chỉ còn là hình ảnh mờ nhạt trong lòng anh. Người đàn ông ấy đứng đó, giữa bóng tối, với đôi mắt sắc lạnh nhưng không thiếu sự phức tạp. William vẫn là William – lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng cũng là người duy nhất mà Michael cảm thấy có chút gì đó thân thuộc. Dù cho anh đã từng rời xa William từ lâu, dù cho giữa họ có bao nhiêu khoảng cách, Michael vẫn không thể ngừng nghĩ về ông.
Michael không nói gì. Anh chỉ đứng đó, đôi mắt dõi theo người đàn ông trước mặt. Cả hai đều im lặng, một sự im lặng nặng nề bao phủ, như thể thời gian đã ngừng trôi, và mọi thứ xung quanh đều không tồn tại.
William cười khẩy, giọng nói của ông đượm vẻ châm biếm. "Em đã trở lại đây vì lý do gì, Michael? Chắc chắn không phải để chỉ trích tôi như mọi lần."
Michael hít một hơi thật sâu, cảm giác nghẹn ngào trong lòng anh dâng lên. Anh biết những gì mình đang làm là sai trái. Anh biết điều đó từ sâu thẳm trong trái tim mình, nhưng cơn khát tình yêu, sự chú ý từ người cha duy nhất mà anh có, lại khiến anh không thể dừng lại. "Tôi... tôi không biết nữa," anh thừa nhận, giọng nói trầm và yếu ớt. "Chỉ là... tôi không thể tránh khỏi việc nghĩ về ông."
William không đáp, chỉ nhìn Michael bằng ánh mắt lạnh lùng. Đôi mắt ấy, tuy đầy sự sắc bén và tính toán, nhưng Michael nhận ra sự thấu hiểu ẩn sâu trong đó – một sự thấu hiểu kỳ lạ mà anh chưa bao giờ có thể lý giải được.
"Em muốn gì?" William hỏi, giọng ông trở nên thấp hơn, như thể có điều gì đó khủng khiếp đang treo lơ lửng trong không khí. "Em muốn tôi yêu em sao? Hay em muốn tôi thừa nhận tất cả những gì em làm là đúng?"
Michael lắc đầu. Anh không thể thừa nhận mình đang khao khát tình yêu ấy, dù cho đó là điều anh luôn mơ ước từ khi còn nhỏ. Từ khi anh nhận ra rằng mọi thứ anh làm, mọi hành động của mình đều chỉ để tìm kiếm sự chú ý và tình cảm từ người cha mà anh luôn thiếu thốn.
"Sự thật là," Michael nói, giọng anh cứng lại, "tôi không thể thoát khỏi cái bóng của ông. Mỗi khi tôi nghĩ mình đã rời xa, lại như có một lực kéo tôi quay trở lại."
William không nói gì, chỉ khẽ bước lại gần hơn, khoảng cách giữa họ gần dần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Cảm giác này, sự gần gũi này, làm Michael cảm thấy như mình đang đứng trước một vực thẳm mà chỉ cần một bước chân nữa là sẽ rơi vào.
"Em nghĩ tôi không biết sao?" William thì thầm, giọng ông như một lời nguyền. "Tôi đã sống đủ lâu để hiểu cảm giác đó, Michael. Cảm giác không thể thoát khỏi chính mình, không thể thoát khỏi những gì đã gắn bó với mình quá lâu. Nhưng em không hiểu đâu, em không biết."
Michael không nói gì thêm. Anh chỉ đứng đó, cảm nhận sự căng thẳng trong không khí. Mỗi lời nói của William như một lưỡi dao cắt sâu vào trái tim anh, làm anh đau đớn nhưng lại không thể dứt ra. Anh không thể buông bỏ. Không thể.
William tiến gần hơn một chút nữa, và Michael cảm nhận được cái lạnh tỏa ra từ người ông. Mỗi lần William lại gần, trái tim anh lại đập nhanh hơn, cảm giác như thể có một sự thôi thúc không thể cưỡng lại. Một cảm giác vừa mê hoặc, vừa tội lỗi. Làm sao anh có thể dừng lại khi mà thứ tình cảm này đã ăn sâu vào xương tủy?
"Chúng ta không thể tiếp tục như vậy mãi, Michael," William nói, giọng ông thấp hơn, như thể muốn răn đe anh. "Có những thứ không thể thay đổi, dù em có muốn thế nào đi chăng nữa."
Michael nhìn vào đôi mắt của người cha, ánh mắt ấy, lạnh lẽo và đầy quyền lực, khiến anh cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ. Nhưng đồng thời, một phần trong anh lại cảm thấy mình cần phải tiếp tục, cần phải đấu tranh cho tình cảm này, dù biết rằng nó sẽ dẫn đến sự sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top