Chương 7 - Những khoảnh khắc không lời

Bangkok sáng sớm, ánh nắng vàng dịu rải khắp con phố. William bước ra khỏi căn hộ, tay cầm túi hồ sơ, lòng vừa háo hức vừa bối rối. Ngay từ ngày đầu tiên, cậu đã biết rằng Est – trưởng phòng sáng tạo, 26 tuổi – không chỉ là người hướng dẫn công việc mà còn khiến trái tim mình rung lên lạ thường.

Khi bước vào phòng sáng tạo, William thấy Est đang ngồi xem bảng kế hoạch dự án, ánh mắt nghiêm túc nhưng ánh lên vẻ điềm tĩnh. Nhìn thấy William, Est nở một nụ cười nhẹ: "Chào buổi sáng, William. Hôm nay trông cậu có vẻ tự tin hơn nhỉ?"

William đỏ mặt, cúi đầu: "V-vâng... cảm ơn anh." Tim cậu đập nhanh, cảm giác vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc.

Cả buổi sáng trôi qua, William chăm chú làm việc dưới sự hướng dẫn tỉ mỉ của Est. Mỗi khi cậu gặp khó khăn, Est luôn nhẹ nhàng chỉ dẫn, nhắc nhở cậu bằng giọng điệu dịu dàng nhưng tràn đầy sự quan tâm. Ánh mắt Est luôn dõi theo từng hành động của William, đôi khi một nụ cười tinh nghịch lại khiến cậu bối rối, mặt nóng bừng, tim đập thình thịch.

Buổi trưa, Est rủ William ra quán ăn yêu thích gần công ty. Ngồi đối diện nhau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt hai người, làm nổi bật những biểu cảm tinh tế mà William không thể quên. Est kể chuyện về những ngày đầu bước vào công ty, pha chút hài hước khiến William bật cười khúc khích. Cậu nhìn cách Est cười, cách anh lắng nghe cậu, cách anh gắp thức ăn đưa cho cậu một cách dịu dàng mà không hề phô trương. Từng chi tiết nhỏ ấy khiến trái tim William rung lên, cảm giác vừa bối rối vừa ấm áp.

Chiều đến, Est dẫn William đi dạo quanh công viên gần công ty. Gió nhẹ thổi qua, tiếng lá xào xạc hòa cùng tiếng chim ríu rít tạo thành một không gian bình yên. William đi bên Est, tay vô tình chạm vào tay anh vài lần. Mỗi lần như vậy, tim cậu đập mạnh, mặt đỏ bừng, nhưng không rút tay ra. Est nắm chặt hơn, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu, khiến William cảm nhận được sự an toàn và ấm áp.

Khi họ dừng lại trên một băng ghế đá, William khẽ hỏi: "Anh... anh thường đi dạo ở đây một mình sao?" Est mỉm cười, ánh mắt tràn đầy dịu dàng: "Có, nhưng giờ có em đi cùng, mọi thứ trở nên vui vẻ hơn." William cảm giác tim mình rung lên mạnh, nhận ra rằng từng khoảnh khắc đời thường khi có Est bên cạnh đều trở nên quý giá và đặc biệt.

Buổi tối, hai người ghé một quán cà phê nhỏ ven đường, ánh đèn vàng phản chiếu lên mặt họ, tạo nên khung cảnh vừa lãng mạn vừa gần gũi. William ngồi cạnh Est, ngắm anh chăm chú, cảm nhận hơi ấm từ những cử chỉ nhỏ. Est nghiêng người lại, đặt tay lên vai William một cách dịu dàng: "Em ổn chứ? Trông hôm nay cậu có vẻ mệt." William đỏ mặt, mỉm cười: "Em... em ổn. Chỉ là... được ở bên anh, em thấy vui quá."

Est cười khẽ, ánh mắt tràn đầy trìu mến: "Vậy là anh cũng vui khi có em bên cạnh." William cảm giác tim mình nhói nhẹ, cả người lâng lâng hạnh phúc. Những lời nói không quá hoa mỹ nhưng đủ để khiến trái tim cậu rung lên từng nhịp, những khoảnh khắc đời thường ấy trở nên đặc biệt, ngọt ngào và đáng nhớ.

Khi bước ra khỏi quán, ánh đèn đường phản chiếu lên mặt họ, khiến hai người lấp lánh trong ánh sáng vàng ấm áp. William nắm tay Est chặt hơn, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người, tim đập nhanh nhưng đầy an toàn. Cậu tự nhủ thầm: "Anh... em muốn luôn ở bên anh." Est quay sang, nắm tay cậu chắc hơn, ánh mắt dịu dàng: "Anh cũng vậy... mãi mãi." Trái tim William nhói lên, cảm giác vừa bối rối vừa ngọt ngào lan tỏa toàn thân.

Ngày hôm đó, William về nhà với trái tim lâng lâng, ánh mắt vẫn lưu giữ nụ cười, ánh mắt và từng cử chỉ dịu dàng của Est. Bangkok vẫn nhộn nhịp, nhưng với William, nơi đẹp nhất chính là Est – người khiến trái tim cậu rung lên từng khoảnh khắc, và cậu biết rằng những ngày sắp tới sẽ còn ngọt ngào, đáng nhớ hơn nữa, khi có anh bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top