🌤️ Ngoại truyện 2 - "Ngày thường bên anh"
Sáng sớm Bangkok, những tia nắng vàng nhạt xuyên qua rèm cửa, làm căn phòng nhỏ rực lên ánh sáng dịu dàng. William mở mắt, thấy Est đang ngồi trên ghế bành, tay cầm tách cà phê nóng, ánh mắt trầm ấm nhìn cậu. Trái tim William nhói lên, vừa bối rối vừa hạnh phúc.
"Anh Est... sao anh dậy sớm vậy?" cậu hỏi, giọng còn ngái ngủ.
Est mỉm cười, đặt tách cà phê xuống bàn: "Anh biết em thích ngắm bình minh, nên dậy sớm trước để có thể cùng em nhìn."
William cười, ánh mắt ánh lên niềm vui và sự rung động: "Anh... sao lúc nào cũng biết cách làm em vui vậy?"
Est chỉ nháy mắt, không nói thêm, nhưng ánh mắt và nụ cười đủ khiến William đỏ mặt, cảm thấy tim như muốn nhảy ra ngoài.
⸻
Sau bữa sáng, họ cùng nhau đi dạo quanh các con phố nhỏ của Bangkok. Những quán cà phê quen thuộc, những cửa hàng sách cũ, nơi họ từng ghé, giờ trở nên sinh động hơn khi có hai người bên nhau. William nắm tay Est, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều chậm lại, nhường chỗ cho từng khoảnh khắc nhỏ nhưng trọn vẹn.
Họ dừng lại trước một quầy sách cũ. William vô tình chạm tay vào tay Est, một luồng điện nhỏ chạy qua cơ thể cậu, tim đập mạnh. Est khẽ siết tay cậu, giọng trầm ấm: "Có vẻ em vẫn chưa chịu lớn nhỉ?"
William đỏ mặt, lúng túng cười: "Anh... anh biết cách làm em bối rối mà."
Est cười, kéo William ra khỏi quầy sách: "Vì anh thích nhìn em cười, thích cảm giác này."
⸻
Họ tiếp tục đi dọc theo bờ sông Chao Phraya, ngồi trên băng ghế gỗ, nhìn những chiếc thuyền lướt nhẹ. William tựa đầu vào vai Est, cảm nhận nhịp tim đều đặn và hơi ấm lan tỏa. "Anh Est... em không muốn rời khoảnh khắc này," cậu thì thầm.
Est vuốt tóc William, hôn nhẹ lên trán cậu: "Anh hứa, sẽ giữ khoảnh khắc này và luôn bên em, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu."
⸻
Chiều đến, họ cùng nhau nấu bữa tối. William vụng về theo hướng dẫn của Est, nhưng cậu cố gắng từng bước, mắt không rời anh. Est vừa chỉ dẫn, vừa trêu cậu: "Nếu cứ nấu thế này, anh sẽ bị 'ngộ độc' bởi quá nhiều ngọt ngào."
William cười, bối rối, nhưng ánh mắt đầy trìu mến hướng về Est. Cuối cùng, họ cùng thưởng thức thành quả, tiếng cười vang trong căn bếp nhỏ, mùi thức ăn lan tỏa hòa cùng tình yêu và bình yên.
⸻
Sau bữa tối, họ ra ban công ngồi, nhìn Bangkok rực rỡ ánh đèn vàng. William tựa đầu vào vai Est, nhắm mắt tận hưởng cảm giác bình yên. "Anh Est... em biết, em thích mọi khoảnh khắc bình thường với anh hơn bất cứ thứ gì khác."
Est siết chặt tay cậu, nhìn thẳng vào mắt William: "Anh cũng vậy. Mỗi ngày bên em đều là món quà, và anh sẽ trân trọng từng giây phút."
Gió thổi nhẹ, mang theo mùi hoa sữa thoảng qua. Sợi chỉ đỏ trên cổ tay họ lấp lánh dưới ánh trăng, như nhắc nhở rằng định mệnh vẫn dẫn họ đến nhau, rằng họ thuộc về nhau dù thế giới có biến đổi.
⸻
Buổi tối, họ cùng nhau xem những bức ảnh cũ, kể về tuổi thơ và những kỷ niệm chưa từng kể. William cười khúc khích trước những câu chuyện tinh nghịch của Est, còn Est thì mỉm cười, mắt đầy trìu mến nhìn cậu: "Anh yêu cách em cười, cách em bối rối trước anh."
William đỏ mặt, nhưng trong lòng tràn đầy hạnh phúc: anh đã thật sự thuộc về nơi này, bên Est, giữa Bangkok nhộn nhịp nhưng bình yên lạ thường.
⸻
Đêm khuya, cả hai vẫn ngồi trên ban công, nhìn trăng, nhìn ánh đèn phản chiếu trên sông. William nắm tay Est, ánh mắt sáng rực: "Anh Est... em muốn nắm tay anh mãi, không bao giờ buông."
Est siết chặt bàn tay cậu, nụ cười ấm áp: "Anh hứa. Mỗi khoảnh khắc bên em đều quý giá, và anh sẽ giữ chúng trọn đời."
⸻
Hết ngoại truyện 2
"Hạnh phúc đôi khi không phải là những điều lớn lao, mà là từng khoảnh khắc đời thường bên người mình yêu, biết rằng không gì có thể chia lìa."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top