3.
Bạn đã từng nghe qua hiện tượng "Giấc mơ nối tiếp giấc mơ" chưa?
Còn tôi, tôi chưa từng nghe nói đến nó, nhưng tôi nghĩ là mình đang trải nghiệm nó.
Một bằng chứng rất rõ ràng chính là giấc mơ ngày hôm kia và giấc mơ ngày hôm nay của tôi, thật bất ngờ vì nó có liên quan đến nhau.
Tôi không biết chúng có ý nghĩa gì, nhưng ngay bây giờ chúng khiến đầu óc tôi vô cùng mụ mị. Bất chợt choàng tỉnh giữa đêm mà không biết mình là ai, mình đang ở đâu và đang làm gì, tôi như lạc giữa chốn sa mạc hoang vu, khắc nghiệt mãi mãi quẩn quanh không tìm được đường ra.
Chỉ có thể cảm thán một câu, thật không tốt chút nào.
.....
Mở mắt ra, đón chào tôi lại là một ngày âm u như mọi ngày.
Và thoắt cái tôi đã lại đứng trước cổng trường.
Dè dặt mở điện thoại ra, tôi nhanh chóng ấn số cái Trang gọi nó ra đón tôi. Một lần bị tập kích đã quá đủ ám ảnh với tôi rồi, không thể có lần thứ hai.
Tôi không biết cái tên dở hơi đó có hứng thú gì với tôi, lần trước còn suýt bị hắn nhốt cả đêm trong phòng học, may mà tôi kịp tỉnh lại.
!!!!
Chờ đã! (ಠ_ಠ)
Tôi nhớ ra rồi, đây vốn dĩ chỉ là giấc mơ của tôi.
Vì là giấc mơ nên màu sắc không được tươi sáng như bình thường, luôn luôn là một màu âm u tăm tối bao phủ.
Vì là giấc mơ nên bạn cấp hai và cấp ba có thể học chung một lớp, và tôi cũng không phải học lại cấp hai trong khi thực tế đang học năm cuối cấp ba.
Vì là giấc mơ nên những đoạn nằm mơ phải in nghiêng \( ̄▽ ̄)/
Tóm lại đây không phải thực tế của tôi, kể cả lần tôi đi ăn với lớp xảy ra vụ việc kia lẫn cái lần bị tập kích mới đây.
Nghĩ vậy, tôi hiên ngang bước vào trường học với phong thái của một kẻ trời không sợ trời, đất không sợ đất. Giấc mơ của tôi mà, tôi có thể làm chủ tất cả.
"Ê, sao mày bảo tao xuống đón mà?"
Đi lên cầu thang không ngờ lại gặp cái Trang đang lề mề chạy xuống. Chờ nó ra đến cổng trường chắc trống tan học mất tiêu rồi.
"Tao sợ là chờ đến mùa quýt cũng ứ thấy xác mày đâu, rùa vl."
"Xì, thế sau đừng gọi tao ra nữa."
Nói xong Trang quẩy đít đi luôn, không thèm ngó ngàng gì đến đứa bạn chí cốt này nữa. Tôi định phóng lên chặn đường nó, thế nhưng nghĩ thế nào lại quyết định im lặng chờ nó.
"..."
Quả nhiên nó quay lại thật.
"Mày đúng là cún ngoan mà." Tôi tít mắt ngọt miệng dành cho nó một lời khen.
Nó lừ mắt chẳng nói gì, lại ngúng nguẩy đi lên trước. Tôi bước đến ôm lấy cánh tay nó, chậm rãi thăm dò:
"Này, mày có biết chúng ta đang ở đâu không?"
"Ở trường chứ ở đâu con hâm?"
"Ý tao không phải thế, trường này là trường cấp hai của tao."
"Thì?"
"...Thôi bỏ đi."
Dù sao cũng là giấc mơ của tôi mà, con Trang có thành đứa ngốc cũng là tại nó trêu chọc tôi.
Tôi ngừng lại một hồi quan sát xung quanh, khung cảnh tuy hơi hướm màu tăm tối nhưng hình dáng sự vật tựu chung vẫn cảm nhận được. Ở khoảng cách này, tôi có thể nhận thức được cái Trang nhưng lại không nhìn rõ được mặt nó. Ngay cả với những đứa bạn khác cũng vậy, là tâm trí tôi nhận ra bọn họ, chứ không phải tôi nhìn thấy họ.
Giấc mơ thật là kì diệu.
Tôi có thể toàn quyền kiểm soát mọi thứ xung quanh mình theo ý thích. Giống như khi nãy, thay vì việc chạy lên tóm lấy Trang thì tôi chỉ im lặng nghĩ đến việc nó sẽ quay lại nhìn mình, một dạng thức ra lệnh trong ý thức. Quả đúng là nó quay lại thật. Tôi cũng lẳng lặng áp dụng lên những người khác, họ đều làm đúng theo ý muốn của tôi.
Chỉ có điều...
Tôi chợt nhớ đến lần gần nhất bị tập kích, mọi thứ không diễn ra theo đúng mong muốn của tôi. Có thể là do khi đó tôi vẫn chưa nhận thức được mình đang mơ chăng?
Có lẽ vậy...
"Vụt."
Lại nữa rồi, đang ở trong lớp học thoắt cái đã đến giờ tan học, giá mà ngoài đời cũng được như vậy thì hay.
....
Trên đường về nhà, tôi cứ mải mê suy nghĩ xem tiếp theo mình sẽ làm gì. Tôi rất ít khi nhận ra mình đang trong giấc mơ, còn có thể kiểm soát rõ ràng vạn vật xung quanh lại càng hiếm. Cơ hội tốt thế này, phải tận dụng triệt để.
"Huỵch huỵch...Bốp bốp bốp..."
Những âm thanh chấn động từ đâu bỗng văng vẳng bên tai thu hút sự chú ý của tôi. Vội dừng bước, đứng ngó nghiêng chung quanh một hồi rồi mới chậm rãi tiến gần đến cái ngõ nhỏ nơi phát ra những tiếng động đó.
Và tôi lại nhìn thấy...hắn, cái tên oan gia chết tiệt đó.
Hắn đang tay đôi quýnh nhau với ba bốn tên đầu gấu khác. Thật bất ngờ, bốn chọi một mà vẫn yếu thế trước hắn, tên nào tên nấy cũng bị dần cho nhừ tử.
Tôi ngán ngẩm định bỏ đi, cho đến khi kịp nhớ ra...đây là giấc mơ của tôi mà. Tôi hoàn toàn có thể biến hắn thành kẻ yếu thế nếu tôi muốn.
Hiện tại, chính xác là tôi đang muốn như vậy đấy.
Được rồi, lật kèo đi nào, mau hấp chết hắn đi các anh em.
"..."
Không có gì chuyển biến... Không có tác dụng...
(@_@)
"Này, cô kia."
Từ phía trước, một chất giọng đanh thép lạnh lẽo nhả ra khiến tôi mau chóng thoát khỏi mộng mị. Tôi lưỡng lự ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay ánh mắt cợt nhả của tên ngông cuồng đó. Một bước lại một bước, hắn đang dần dần thu ngắn khoảng cách với tôi.
Nhận thức được tín hiệu nguy hiểm, tôi hoảng hốt quay lưng bỏ chạy. Tên này miễn nhiễm với sự kiểm soát của tôi, tôi hoàn toàn không thể làm gì hắn.
"Chạy đâu cho thoát."
Tôi nghe được sự chế nhạo của hắn vang lên sau lưng, chột dạ quay lại thì thấy hắn đang đuổi theo mình, lại ba chân bốn cẳng chạy nhanh về phía trước...
Bố khỉ, tự dưng lo chuyện bao đồng.
"Đừng đuổi theo tôi nữa, cậu muốn cái gì?" Tôi hét ầm lên mong có thể thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
"Đứng lại thì tôi không đuổi cô nữa."
"..."
Không thể tin được, bóng hình những người đang đi trên đường bỗng chốc mờ dần đi, có người thậm chí đã biến mất...
Chẳng nhẽ tôi sắp tỉnh giấc?
"Argh..."
"Tôi đã bảo mà, chạy đâu cho thoát."
(╥_╥)
Tôi bị tóm rồi.
Hắn nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi sền sệt ra góc tường, đoạn nhướn mày "hỏi thăm":
"Cô làm gì ở đây?"
"Về nhà."
"Tiện quá, hộ tống tôi về nhà luôn."
"..."
"Sao không nói gì?"
"Này, tôi hỏi cậu câu này nhé." Tôi dè dặt thăm dò.
"Cái gì?"
"Chúng ta có quen nhau không?"
"...Điều này có quan trọng à?"
"Tôi không nhớ là có quen cậu, còn cậu cứ thấy tôi lại bắt đầu nhào đến..."
"À..." Hắn híp mắt cười khoái chí, "Tôi thích cô."
!!!
"Cái gì???"
Tôi sốc đến độ hai mắt mờ dần đi, tay chân mềm nhũn, đầu óc thì trở nên mộng mị...
Là...dấu hiệu của việc sắp tỉnh giấc.
.....
5h15.
Đúng vậy, tỉnh dậy vào lúc 5h15, đã 5 phút trôi qua mà tôi vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn mê man khi nãy.
Trong giấc mơ của tôi, tôi có khả năng nhận biết mọi người bằng ý thức của mình, có thể kiểm soát lời nói và hành động của bất kì ai.
Chỉ duy có một người mà tôi không tài nào có thể can thiệp.
Chính là cậu trai ấy.
Cậu ấy xuất hiện liên tiếp trong ba giấc mơ của tôi, cử chỉ hành động không khác gì người thường nhưng lại miễn nhiễm với lệnh ý thức của tôi.
Tôi không thể nhìn rõ người khác trong mơ nhưng bù lại có thể cảm nhận họ nhờ sự quen thuộc, họ đều là người quen ngoài đời của tôi.
Còn cậu ấy, chắc chắn không phải người tôi quen, tôi không thể biết cậu ấy là ai.
Những giấc mơ này rốt cuộc báo hiệu điều gì? Tại sao tôi cứ liên tục mơ về một người xa lạ?
(╯︵╰,) 。・゚
POV of the first main character.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top