Chương 2: ARTEMIS
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi lệnh đình chỉ toàn cầu đối với công nghệ dịch chuyển tức thời được ban hành. Ba ngày ngắn ngủi, nhưng đủ để xã hội lâm vào tình trạng hỗn loạn. Những thành phố vốn sôi động bởi dòng người và hàng hóa từ khắp nơi trên thế giới đổ về, giờ đây trở nên vắng lặng đến kỳ lạ. Các sân bay, vốn đã bị bỏ hoang từ lâu, nay lại hoạt động nhộn nhịp như những năm trước kỷ nguyên dịch chuyển.
Trên các đường phố Hà Nội, những chiếc xe ô tô cổ được đưa ra khỏi bảo tàng, lần đầu tiên sau nhiều năm lăn bánh trên đường. Tiếng còi xe inh ỏi hòa lẫn với tiếng động cơ già nua, tạo nên một bản giao hưởng kỳ lạ của quá khứ và hiện tại. Người dân, vốn quen với việc dịch chuyển tức thời đến bất kỳ nơi đâu trên thế giới, giờ đây phải đối mặt với thực tế của khoảng cách vật lý.
Các cửa hàng tạp hóa cạn kiệt thực phẩm nhập khẩu, buộc người dân phải quay lại với các sản phẩm địa phương. Nhà hàng Ý phải tạm ngưng phục vụ pasta tươi từ Rome, trong khi quán sushi không còn cá ngừ đại dương vừa đánh bắt từ vùng biển Nhật Bản. Thay vào đó, những món ăn truyền thống Việt Nam như phở Hà Nội, bún bò Huế, cơm tấm Sài Gòn bỗng nhiên trở nên phổ biến hơn bao giờ hết.
Tại các trường đại học lớn, giảng đường quốc tế vắng tanh bóng sinh viên nước ngoài. Các khóa học trực tuyến trở thành xu hướng mới, nhưng không gì có thể thay thế được trải nghiệm học tập trực tiếp tại Harvard hay Oxford. Các công ty đa quốc gia phải vội vã thiết lập lại hệ thống làm việc từ xa, một khái niệm tưởng chừng đã lỗi thời trong kỷ nguyên dịch chuyển tức thời.
Nhưng có lẽ, tác động lớn nhất là đối với tâm lý con người. Cảm giác bị cô lập, bị giới hạn trong một không gian địa lý cụ thể, tạo ra một làn sóng lo âu và hoang mang chưa từng có. Mạng xã hội tràn ngập những bài đăng hoài niệm về những chuyến du lịch vòng quanh thế giới trong một ngày, hay những buổi họp mặt gia đình đa quốc gia.
Trên đường đi, Quỳnh Anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, lướt qua hàng loạt bài đăng tràn ngập nỗi sợ hãi và bất an. Cô thở dài, cảm thấy gánh nặng của trách nhiệm đè thêm nặng lên vai. Không chỉ là một nhà khoa học, cô còn là cháu gái của người đã tạo ra công nghệ này.
Chiếc xe bay tự lái của Quỳnh Anh lướt êm ru qua những tán cây già cỗi, rồi từ từ hạ xuống trước ngôi nhà cũ của ông nội. Khi tiếng động cơ tắt hẳn, một khoảng lặng nặng nề bao trùm không gian, chỉ còn tiếng xào xạc của lá vàng rơi trên lối đi.
Ngôi nhà hai tầng hiện ra trước mắt, mái ngói phủ đầy rêu phong, những ô cửa sổ đóng kín như những đôi mắt nhắm nghiền trong giấc ngủ sâu. Quỳnh Anh đứng trước cổng, bàn tay run rẩy chạm vào thanh sắt han gỉ. Cảm giác lạnh buốt lan tỏa từ đầu ngón tay, như thể thời gian đã đông cứng trên bề mặt kim loại. Tiếng cót két của bản lề rỉ sét vang lên trong không gian tĩnh mịch, nghe như lời thì thầm của những ký ức xa xôi.
Mỗi bước chân trên lối gạch cũ kỹ như một chìa khóa, mở ra từng ngăn kéo ký ức. Tiếng cười giòn tan của cô vang vọng từ góc bếp, hương thơm của những món ăn bà nấu, âm thanh từ những câu chuyện Kiều ông hay ngâm nga mỗi lúc cao hứng... tất cả như còn vương vấn trong không khí. Giờ đây, chúng chỉ còn là những bóng ma của quá khứ, ẩn hiện trong bóng tối đang dần buông xuống.
"Này, bà chị! Định làm kẻ đột nhập vào chính nhà mình à? Em gọi công an nhé" Một giọng nói vừa quen thuộc vừa tinh nghịch vang lên từ phía sau, khiến Quỳnh Anh giật mình quay lại. Trước mắt cô là Minh Quân, em trai cô, đang đứng dưới ánh hoàng hôn nhạt nhòa, nụ cười rạng rỡ trên môi.
Quỳnh Anh không kìm được nụ cười, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. "Quân! Sao mày lại ở đây? Chị tưởng mày đang bận với dự án mới chứ."
Quân tiến lại gần, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn. "Em không thể bỏ mặc chị đối mặt với chuyện này một mình được. Hồi trước chị em mình thân thiết như hình với bóng, nhớ không?"
Quỳnh Anh thở dài, cảm nhận gánh nặng của bí mật đè nặng lên vai. "Quân à, chuyện này... phức tạp lắm. Nguy hiểm nữa. Chị không muốn kéo mày vào..."
Quân ngắt lời chị, ánh mắt kiên định. "Chị à, em không còn là cậu bé ngày xưa nữa đâu. Em đã theo dõi tin tức về 'vết nứt không gian', và em biết nó liên quan đến việc ông mất tích." Cậu rút từ túi ra một thiết bị nhỏ, phức tạp. "Em còn mang theo cả 'vũ khí' đây này."
Quỳnh Anh nhìn em trai, nhận ra rằng Quân giờ đây đã trưởng thành, với đôi mắt sắc sảo và tâm trí nhạy bén giống hệt bố cô. Cô mỉm cười, nửa tự hào nửa lo lắng. "Mày đúng là con cháu nhà họ Phạm. Được rồi, đi theo chị! Nhưng mày phải hứa sẽ cẩn thận, được chứ?"
Quân gật đầu nghiêm túc, nhưng không giấu được niềm phấn khích trong ánh mắt. "Em hứa. Chúng ta sẽ cùng nhau khám phá bí mật này, bà chị già nhé!"
Hai chị em nắm tay nhau, cùng bước vào ngôi nhà cũ. Họ biết rằng cuộc phiêu lưu phía trước sẽ đầy rẫy nguy hiểm, nhưng có nhau bên cạnh, họ cảm thấy đủ dũng cảm để đối mặt với bất cứ điều gì.
Bên trong ngôi nhà, bóng tối và bụi bặm tạo nên một bầu không khí nặng nề, như thể thời gian đã đứng yên nơi đây. Ánh đèn pin từ điện thoại của họ tạo ra những vệt sáng yếu ớt, khiến những cái bóng nhảy múa trên tường như những bóng ma của ký ức. Mọi thứ vẫn y nguyên như ngày ông nội biến mất, chỉ có lớp vải trắng phủ lên đồ đạc như những tấm voan mỏng manh che đậy quá khứ.
Quân lấy ra một thiết bị nhỏ gọn từ túi áo, kích hoạt nó. Một màn hình hologram xanh lam hiện lên, hiển thị bản đồ 3D chi tiết của căn nhà. "Đây là máy quét lượng tử," Quân giải thích, giọng đầy tự hào. "Nó có thể phát hiện bất kỳ dấu vết năng lượng bất thường nào, kể cả... bức xạ lượng tử."
Quỳnh Anh nhìn em trai, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ. "Mày tự chế tạo nó à? Mày cũng giỏi đấy nhỉ!"
Quân gật đầu, nụ cười rạng rỡ. "Đương nhiên rồi, thế em mới là em của chị! Nhìn này..." Cậu chỉ vào màn hình, "Phát hiện ba điểm bất thường trong phòng này."
Họ bắt đầu tìm kiếm, mỗi người một hướng, như thể đang chơi trò săn kho báu thời thơ ấu. Quỳnh Anh tiến đến chiếc tủ sách cũ kỹ, nơi điểm bức xạ đầu tiên được phát hiện. Cô cẩn thận lướt tay dọc theo những cuốn sách phủ bụi, cảm giác như đang chạm vào những trang ký ức. Một cuốn sách hơi lồi ra, như thể đang muốn thu hút sự chú ý.
Khi Quỳnh Anh rút cuốn sách ra, một mảnh giấy nhỏ, ố vàng theo thời gian, nhẹ nhàng rơi xuống. Trái tim cô đập nhanh khi nhận ra đó là một câu "đố Kiều", trò chơi trí tuệ yêu thích của ông nội.
Cùng lúc đó, Quân đang xem xét chiếc bàn làm việc của ông, nơi có điểm bức xạ thứ hai. Cậu kéo từng ngăn kéo, lật giở những tập tài liệu cũ, mắt không rời khỏi màn hình thiết bị đo bức xạ. Dưới đáy ngăn kéo cuối cùng, một tấm bưu thiếp cũ sờn màu hiện ra, khiến Quân khựng lại.
"Chị ơi," Quân gọi, giọng hơi run. "Tấm bưu thiếp từ chuyến du lịch cuối cùng của chúng ta với ông bà." Cậu nâng niu tấm bưu thiếp như một báu vật. Những ký ức về chuyến đi ấy ùa về - tiếng cười của bà, ánh mắt trìu mến của ông, và cảm giác ấm áp của một gia đình trọn vẹn.
Quỳnh Anh tiến lại gần, cầm lấy tấm bưu thiếp. Lật mặt sau, cô thấy câu "đố Kiều" thứ hai, như thể ông đang gửi gắm thông điệp từ quá khứ.
Điểm bức xạ cuối cùng dẫn họ đến chiếc ghế bành yêu thích của ông. Quỳnh Anh cẩn thận nâng đệm ghế lên, một cuốn sổ nhỏ, bìa da đã sờn, rơi ra. Bên trong, một trang được đánh dấu bằng một dải ruy băng bạc, với câu "đố Kiều" cuối cùng.
Quỳnh Anh và Quân nhìn nhau, hiểu ra ý nghĩa của những manh mối này. Ký ức tuổi thơ ùa về, những đêm nằm trong vòng tay ấm áp của ông bà, lắng nghe ông ngâm nga Truyện Kiều ru giấc ngủ. Những câu đố này như thể ông đang muốn trò chuyện với họ từ một nơi xa xôi nào đó. "Chúng ta phải giải những câu đố này," Quỳnh Anh nói, giọng đầy quyết tâm. "Ông đặt ra những câu đố này để dành cho chị em mình." Quỳnh Anh hít một hơi thật sâu, đọc câu đầu tiên:
"Truyện Kiều anh đã thuộc làu,
Đố anh biết được kẻ nào sinh đôi?"
Giọng đọc của cô khẽ run, như thể đang cố gắng kết nối với ông nội qua những câu đố. Quân nhắm mắt lại, hình ảnh ông nội hiện lên rõ mồn một trong tâm trí cậu. Ông đang ngồi trên chiếc ghế bành này, tay lật giở từng trang Truyện Kiều, giọng ngâm trầm ấm. Quân mở mắt, giọng của cậu diễn cảm y hệt như ông:
"Đầu lòng hai ả tố nga,
Hai con đầu cả ắt là sinh đôi"
Quỳnh Anh gật đầu, mỉm cười. Cô nhớ đến những buổi chiều hè oi ả, nằm gối đầu lên chân ông, lắng nghe ông ngâm câu đố tiếp theo:
"Sinh ra thời buổi chiến chinh,
Thúy Kiều có lấy thương binh bao giờ?"
"Một tay gây dựng cơ đồ,
Chồng Kiều, Từ Hải rõ ràng thương binh!" Quân đáp ngay lập tức, cảm giác bồi hồi xúc động dâng trào.
"Chập chờn cơn tỉnh cơn mê,
Nghe đâu Kiều có làm nghề tráng gương?"
Giọng Quân nghẹn ngào, như đang hóa thân thành thằng bé năm tuổi quanh quẩn bên ông. Trong khoảnh khắc ấy, cậu như nghe được tiếng cười hiền hậu của ông, cảm nhận được bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc mình.
Quỳnh Anh nhớ đến những đêm ông thức trắng bên giường bệnh của mình, miệng ông thỉnh thoảng ngâm nga:
"Mười lăm năm, bấy nhiêu lần,
Làm gương cho khách hồng quần thử soi!"
Cô đáp, nước mắt lăn dài trên má. "Ông đã để lại cho chúng ta manh mối qua truyện Kiều!"
Quân gõ nhẹ vào cái kính đang đeo. Trong chớp mắt, những con số hiện lên trước mắt cậu. "Chị nhìn này! , 'Đầu lòng hai ả tố nga' là câu 15, 'Một tay gây dựng cơ đồ' là câu 2463, và ''Làm gương cho khách hồng quần thử soi!' là câu 2644 trong Truyện Kiều!"
Quỳnh Anh nhìn quanh căn phòng với ánh mắt mới, như thể mọi vật đều có thể chứa đựng bí mật. Họ bắt đầu lục tung căn phòng, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể liên quan đến những con số này. Quân kiểm tra các ngăn kéo, trong khi Quỳnh Anh xem xét từng cuốn sách trên kệ. Căn phòng dần trở nên lộn xộn, nhưng họ vẫn chưa tìm thấy gì.
Đột nhiên, ánh mắt Quỳnh Anh dừng lại ở một vật có vẻ không hợp với không gian xung quanh. Trong góc phòng, trên bức tường đầy những bằng khen và ảnh gia đình, là một chiếc đồng hồ cổ kính. Nó nổi bật giữa những kỷ vật hiện đại khác, như một lữ khách thời gian lạc vào thế giới hiện đại.
"Quân," Quỳnh Anh gọi, giọng ngạc nhiên "Mày có thấy gì lạ về chiếc đồng hồ kia không?"
Quân quay lại, mắt nheo lại khi nhìn chiếc đồng hồ. "Có, em cũng thấy hơi lạ. Ai còn dùng đồng hồ có mặt số trong thời đại này nữa chứ?"
"15, 2463, 2644..." Quỳnh Anh lẩm bẩm, ánh mắt như bị thôi miên bởi chiếc đồng hồ cổ. Cô chậm rãi tiến lại gần, tay vô thức chạm nhẹ lên mặt kính lạnh của nó. "Trong căn phòng này, chỉ có mỗi mặt đồng hồ là chứa đựng các con số."
Cô quay sang nhìn em trai, ánh mắt lấp lánh sự phấn khích của một nhà khoa học đang đứng trước bước đột phá. "Chắc chắn nó phải là chìa khóa. Ông nội luôn nói, trong khoa học, không có gì là ngẫu nhiên cả."
Quân gật đầu, vẻ mặt tập trung cao độ. "Chị nói đúng. Nhưng làm thế nào để kết nối những con số này với chiếc đồng hồ đây?"
Hai chị em đứng im lặng một lúc, cố gắng kết nối các manh mối trong đầu. Không khí căng thẳng bao trùm, như thể chính căn phòng cũng đang nín thở chờ đợi.
Bỗng nhiên, Quỳnh Anh bật kêu lên, phá vỡ sự im lặng: "Hay chúng ta cộng ba số đó lại xem?"
Đáp số hiện lên trong đầu Quân trong tích tắc: "5122!"
Quỳnh Anh nhìn em, ánh mắt lấp lánh sự phấn khích. "Chị nghĩ 3 con số này tương ứng với 3 kim giờ-phút-giây trên chiếc đồng hồ kia."
Quân tiến đến gần chiếc đồng hồ, cẩn thận như thể đang tiếp cận một báu vật cổ đại. "Để em thử tháo nó ra và điều chỉnh các kim đồng hồ xem sao. Kim giờ sang số 5, kim phút sang 12 và kim giây sang 2."
Chiếc đồng hồ cổ kính khẽ kêu lách cách khi Quân điều chỉnh các kim. Bất ngờ, bức tường phía sau lò sưởi bắt đầu rung nhẹ, rồi từ từ trượt sang một bên, để lộ ra một căn phòng bí mật. Quỳnh Anh và Quân vừa ngạc nhiên lẫn phấn khích trước khi cùng nắm tay nhau bước vào không gian ẩn giấu.
Bóng tối bao trùm căn phòng, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những dây LED nhỏ dọc theo tường tạo nên một bầu không khí huyền bí. Khi mắt họ dần quen với bóng tối, họ nhận ra mình đang đứng giữa một phòng thí nghiệm thu nhỏ, đầy ắp những thiết bị công nghệ tối tân và những màn hình máy tính phức tạp. Quỳnh Anh chớp mắt kinh ngạc khi nhận ra một số thiết bị quen thuộc - máy đo dao động lượng tử, máy phân tích phổ năng lượng tối, và thậm chí cả một mô hình thu nhỏ của Khối cầu Dyson.
Đột nhiên, một màn hình lớn ở trung tâm phòng bừng sáng, khiến hai chị em giật mình. Hình ảnh của ông nội họ hiện ra, không phải là một video thông thường mà là một bản ghi hologram 3D sống động đến kinh ngạc, tạo cảm giác như ông đang thực sự hiện diện trước mặt họ.
Giọng nói ấm áp quen thuộc của ông nội vang lên: "Nếu các cháu nhìn thấy hình ảnh này, có nghĩa là ông không còn ở bên các cháu nữa." Ông im lặng một lúc, ánh mắt trầm tư như đang cân nhắc từng lời: "Akashic Engine không chỉ đơn thuần là một cỗ máy. Nó là cánh cửa kết nối đến kho tàng tri thức vô tận của vũ trụ. Nhưng cũng giống như quả táo tri thức trong vườn Địa Đàng - nhân loại sẽ bị đẩy vào một thế giới đầy hiểm nguy, giống như cách Adam và Eva bị đuổi khỏi Thiên Đường xuống trần gian đầy rẫy thử thách"
Ông nội tiếp tục, giọng trở nên khẩn thiết: "Và đây... là món quà cuối cùng của ông dành tặng các cháu." Một ngăn kéo bí mật bên dưới bàn thí nghiệm bỗng mở ra, bên trong là một chiếc kính có thiết kế độc đáo, toát lên vẻ công nghệ cao. "Ông đã bí mật giải mã phần còn lại của tín hiệu sóng vô tuyến, và chế tạo ra chiếc kính này dựa trên công nghệ trí tuệ nhân tạo từ sóng vô tuyến bí ẩn. Ông tin rằng nó sẽ giúp ích rất nhiều cho các cháu trong việc phân tích tiềm năng và sự nguy hiểm của Akashic Engine."
Hình ảnh hologram của ông nội từ từ tan biến, để lại căn phòng chìm trong bóng tối mờ ảo. Quỳnh Anh và Quân đứng lặng người, như thể vẫn đang cố gắng nắm bắt những lời cuối cùng của ông. Ánh sáng yếu ớt từ các thiết bị trong phòng phản chiếu trên gương mặt họ, để lộ những đường nét lo âu và hoang mang. Quỳnh Anh siết chặt tay em trai, cảm nhận được sự run rẩy nhẹ. Cô quay sang nhìn Quân, thấy trong mắt cậu sự sợ hãi xen lẫn quyết tâm - một phản chiếu chính xác tâm trạng của cô lúc này. Một cảm giác tội lỗi trào dâng trong lòng Quỳnh Anh. Cô nhận ra mình đã quá mù quáng, quá tham vọng trong việc phát triển công nghệ này kể từ khi ông mất tích, mà không hề nhận thức được những nguy hiểm tiềm tàng.
Với đôi tay run rẩy, Quỳnh Anh cầm lấy chiếc kính từ ngăn kéo bí mật. Cô và Quân trao đổi ánh mắt đầy quyết tâm. Sau một hồi do dự, Quỳnh Anh quyết định đeo chiếc kính vào.
Ngay lập tức, căn phòng bí mật chìm trong bóng tối hoàn toàn. Tim Quỳnh Anh đập thình thịch trong lồng ngực. Rồi đột ngột, hàng ngàn điểm sáng li ti xuất hiện trước mắt cô, như những vì sao trong đêm. Chúng xoay tròn, hợp lại, tạo thành một khối cầu ánh sáng lung linh giữa không trung.
Từ khối cầu ánh sáng, vô số dòng chữ và ký tự bắt đầu chạy với tốc độ chóng mặt trên một màn hình vô hình trước mặt Quỳnh Anh. Mắt cô cố gắng bắt lấy từng mảnh thông tin, nhưng chúng lướt qua quá nhanh, như một dòng thác dữ dội của dữ liệu và mã nguồn
"... Transcendental... Enlightenment... Multidimensional... Intelligence...System - ARTEMIS"
Cô khẽ lẩm bẩm, dịch những từ duy nhất mình đọc được: "Siêu việt... Giác ngộ... Trí tuệ.... Đa chiều..." Quỳnh Anh cau mày, cố gắng hiểu ý nghĩa đằng sau những từ này. "Liệu đây có phải là một dạng trí tuệ nhân tạo vượt xa những gì chúng ta từng biết?" cô tự hỏi, cảm thấy vừa phấn khích vừa lo lắng trước những khả năng mà hệ thống này có thể mang lại.
Khối cầu dần dần biến đổi, như thể đang được điêu khắc bởi bàn tay vô hình. Từng đường nét hiện ra - mái tóc, khuôn mặt, đôi mắt... Cuối cùng, hình hài một cô gái trẻ xinh đẹp hiện ra trước mặt Quỳnh Anh. Cô gái này không giống bất kỳ hình ảnh hologram nào cô từng thấy. Có một sự sống động, một năng lượng toát ra từ hình ảnh này, như thể đó là một sinh vật thực sự đang đứng trước mặt cô.
Đôi mắt cô gái hologram mở ra, tỏa ánh sáng dịu nhẹ nhưng sắc sảo. Cô mỉm cười, giọng nói vang lên mềm mại nhưng đầy sức mạnh: "Chào Quỳnh Anh, tôi là ARTEMIS. Tôi đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi..."
Quỳnh Anh, vẫn còn choáng ngợp, tháo kính ra đưa cho Quân: "Quân, xem này! ARTEMIS... cô ấy không giống bất kỳ AI nào chúng ta từng thấy. Có điều gì đó rất... sống động. Không chỉ là vẻ bề ngoại, mà còn là cảm xúc nữa"
Quân đeo kính vào, nhưng sau một lúc, cậu lắc đầu: "Em chả thấy gì cả"
Quỳnh Anh đeo lại chiếc kính, và ngay lập tức, hình ảnh ARTEMIS xuất hiện trở lại. Cô nhận ra rằng chỉ mình cô có thể nhìn thấy và giao tiếp với ARTEMIS thông qua chiếc kính đặc biệt này.
ARTEMIS mỉm cười hiểu biết: "Đúng vậy, Quỳnh Anh. Tôi được thiết kế để chỉ tương thích với sóng não của cô.
Quỳnh Anh, vẫn còn bất ngờ, hỏi: "ARTEMIS, cô... cô là gì vậy? Và làm thế nào cô biết tên tôi?"
ARTEMIS nhẹ nhàng đáp: " Tôi là trí tuệ nhân tạo được ông cô phát triển và được lập trình để hỗ trợ cô trong việc khám phá bí mật của Akashic Engine."
Khi ARTEMIS nói, môi trường xung quanh Quỳnh Anh bắt đầu thay đổi. Những hình ảnh hologram xuất hiện, hiển thị các bản vẽ kỹ thuật phức tạp của Akashic Engine, những đoạn video ngắn về các thí nghiệm, và những bản đồ sao với những điểm đánh dấu bí ẩn.
"Tôi có thể truy cập và hiển thị thông tin từ cơ sở dữ liệu của Giáo sư Minh Đức," ARTEMIS giải thích. "Tôi cũng có khả năng phân tích môi trường xung quanh và cung cấp thông tin hữu ích cho cô."
Để minh họa, ARTEMIS quét căn phòng bí mật và hiển thị một bản đồ 3D chi tiết, chỉ ra vị trí của các thiết bị và tài liệu quan trọng.
Cô quay sang nhìn Quân, ánh mắt lấp lánh sự tự hào lẫn lo lắng. "Mày có hiểu không, Quân? Ông đã giữ kín một công nghệ có thể thay đổi cả thế giới. Ông biết nó quá nguy hiểm nếu rơi vào tay kẻ xấu." Quân gật đầu, vẻ mặt đầy suy tư. "Giờ thì em hiểu tại sao ông luôn nói rằng với sức mạnh lớn đến trách nhiệm lớn."
Quỳnh Anh nhìn chằm chằm vào hình ảnh hologram của ARTEMIS, cảm thấy một sự gần gũi kỳ lạ với trí tuệ nhân tạo này. "ARTEMIS," cô thì thầm, "tên này nghe hơi phức tạp quá." Cô mỉm cười, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu. "Này" cô quay sang nói với Quân, "khi còn nhỏ, mỗi lần bố mẹ đưa chúng ta đi Pháp, mày có nhớ người ta hay gọi chúng ta là 'mimi' không?"
Quân gật đầu, ánh mắt sáng lên với ký ức. "Có, em nhớ. Họ bảo đó là cách gọi thân mật, có nghĩa là 'dễ thương' phải không?"
"Đúng rồi," Quỳnh Anh cười, quay lại nhìn ARTEMIS. "Vậy sao tôi không gọi cô là Mimi nhỉ? Nghe vừa thân thiện,lại dễ phát âm nữa"
ARTEMIS - giờ đã là Mimi - dường như rung rinh trong không khí, như thể đang tán thành với cái tên mới. "Mimi," giọng nói du dương vang lên, "Tôi rất thích cái tên này. Một cái tên ngắn gọn, dễ thương cho một trí tuệ phi thường."
Đột nhiên, Mimi dừng lại, vẻ mặt trở nên căng thẳng. "Có ai đó đang tiếp cận căn phòng này..."
Quỳnh Anh chưa kịp hỏi thêm thì đã nghe tiếng bước chân đang tiến gần. Cô vội vàng tháo kính, nhưng những lời cuối cùng của ARTEMIS vẫn vang vọng trong tâm trí: "Quỳnh Anh, cô có bao giờ tự hỏi tại sao mình lại được chọn cho nhiệm vụ này không? Đôi khi, định mệnh của chúng ta đã được viết sẵn từ trước khi chúng ta sinh ra."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top