Chương 1: Di sản của quá khứ

Đêm đã sâu, nhưng Hà Nội vẫn chưa chịu ngủ. Ánh sáng neon từ hàng trăm màn hình quảng cáo xuyên qua màn sương mỏng, tạo nên một bầu không khí huyền ảo, ma mị. Quỳnh Anh bước ra khỏi tòa nhà Viện Vật Lý, hơi lạnh của đêm thu khiến cô khẽ rùng mình.

Tiếng ù ù của những chiếc xe bay tự lái vẫn vang vọng trên cao, nhưng ở mặt đất, thành phố dường như đã chìm vào giấc ngủ. Chỉ còn lác đác vài bóng người vội vã trên đường, có lẽ là những "Người Không Di Động" đang trên đường về nhà sau một ngày làm việc vất vả.

Quỳnh Anh rảo bước qua những con phố vắng, cảm giác bất an len lỏi trong từng nhịp tim. Vết nứt không gian và mối liên hệ với Akashic Engine ám ảnh tâm trí cô. Tiếng giày vang vọng trên vỉa hè như tiếng gõ nhịp cho một bản nhạc căng thẳng. Không khí đêm se lạnh, mùi ẩm mốc sau mưa hòa quyện với mùi phở thơm phức. Đèn đường thông minh tự động sáng lên khi cô đi qua, nhưng thay vì an tâm, Quỳnh Anh lại cảm thấy bị theo dõi. Cô liếc nhìn những camera an ninh, tự hỏi liệu có ai đang quan sát mình qua những con mắt điện tử đó không

Quỳnh Anh dừng chân trước màn hình quảng cáo hologram khổng lồ, chiếu cảnh du lịch vòng quanh thế giới. Tháp Eiffel, Kim tự tháp Giza, Vạn Lý Trường Thành lướt qua trước mắt cô. Trong thời đại dịch chuyển tức thời, những hình ảnh này dường như đã mất đi sức hấp dẫn vốn có.

Màn hình gợi nhớ về những chuyến du lịch gia đình thời thơ ấu. Cả nhà chen chúc trong chiếc xe cũ, tiếng cười đùa hòa quyện với mùi bánh mì nóng và gió mát lùa qua cửa sổ. Quỳnh Anh chợt nhớ câu chuyện bố kể về thời du học ở Châu Âu, khi khoảng cách còn là rào cản, và nỗi nhớ được đong đầy bằng những ngày chờ đợi. Giờ đây, những ký ức ấy như thuộc về một quá khứ xa xôi, khi tình yêu và nỗi nhớ còn gắn liền với sự chờ đợi và khoảng cách.

Trung tâm Dịch chuyển Hà Nội hiện ra trước mặt Quỳnh Anh như một sinh vật khổng lồ bằng thép và kính, ánh đèn phản chiếu trên bề mặt bóng loáng tạo nên một vẻ đẹp lạnh lùng và xa cách. Những cánh cửa tự động trượt mở với một tiếng xì nhẹ, hé lộ một không gian rộng lớn và hiện đại. Hàng trăm buồng dịch chuyển sắp xếp thành hàng ngang dọc, phát ra những âm thanh nhẹ nhàng, tạo nên một bản hòa âm kỳ lạ của công nghệ. Mùi ozon pha lẫn với hương thơm nhân tạo thoang thoảng trong không khí, tạo nên một cảm giác kỳ lạ và hơi choáng ngợp, như thể đang đứng ở ranh giới giữa thực tại và một thế giới khác.

Kiến trúc của trung tâm vừa mang hơi thở thời đại, vừa gìn giữ nét đẹp truyền thống, với những đường cong uyển chuyển tựa tà áo dài bằng lụa, là minh chứng cho sự giao thoa văn hóa tinh tế. Những họa tiết truyền thống Việt Nam được khéo léo lồng ghép vào thiết kế hiện đại, tạo nên một không gian vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Càng tới gần, Quỳnh Anh càng cảm nhận rõ sự vắng lặng đến rợn người. Xung quanh trung tâm, đường phố im ắng đến mức nghe rõ cả tiếng thở, gợi nhớ không khí ngày mùng 1 Tết, nhưng thay vì sự thanh bình, chỉ còn lại sự u ám và lo âu bao trùm.

Quỳnh Anh vừa chạm tay vào bảng điều khiển của một buồng dịch chuyển thì một bàn tay lạnh ngắt bất ngờ đặt lên vai cô. Cô giật mình, tim đập thình thịch, hơi thở gấp gáp. "Cẩn thận, Quỳnh Anh. Nơi này không an toàn," một giọng nói quen thuộc vang lên, gấp gáp và lo lắng.

Quỳnh Anh quay lại, nhìn thấy Tiến sĩ Phương Lâm, đồng nghiệp cũ của ông nội cô trong dự án Akashic Engine. Dưới ánh đèn nhân tạo của trung tâm, gương mặt gầy gò của ông càng thêm hốc hác, đôi mắt sâu hoắm như ẩn chứa cả một đại dương bí mật. Mái tóc điểm bạc của ông rối bù, và bộ vest xám nhàu nát như thể ông đã không nghỉ ngơi trong nhiều ngày.

"Tiến sĩ Lâm," cô thốt lên, giọng hạ thấp, "Sao thầy lại ở đây?"

Tiến sĩ Lâm liếc nhìn xung quanh một cách cảnh giác. Đôi tay ông run rẩy nhẹ, như thể đang chịu đựng một áp lực vô hình nào đó. "Tôi đã đợi em một lúc rồi, Quỳnh Anh. Với tính cách ưa khám phá của em, tôi biết chắc em sẽ đến đây tối nay." Ông ngừng lại, như đang đắn đo từng lời. "Em giống ông em hơn em tưởng đấy."

"Ý thầy là gì ạ?" Quỳnh Anh nhíu mày, ánh mắt không rời khỏi gương mặt lo lắng của Tiến sĩ Lâm. Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn, một bí mật đang được che giấu.

"Minh Đức là một người phi thường, nhưng ông ấy đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Ông ấy đã mở ra một cánh cổng mà chúng ta không thể kiểm soát." Tiến sĩ Lâm trầm giọng, ánh mắt xa xăm như nhìn về một quá khứ đầy day dứt. Ông đưa tay vuốt mái tóc điểm bạc, một thói quen mà Quỳnh Anh nhớ từ những ngày còn nhỏ khi theo ông nội đến phòng thí nghiệm. "Dự án Akashic Engine không đơn giản như mọi người nghĩ. Công nghệ của nó đáng ngờ như một cái bẫy đã giăng sẵn. Minh Đức đã nhận ra điều đó, nhưng đã quá muộn."

"Thầy đang nói về 'vết nứt không gian' phải không?" Quỳnh Anh hỏi, giọng run nhẹ. Cô cảm thấy như đang đứng trên bờ vực của một bí mật khủng khiếp.

Tiến sĩ Lâm gật đầu, vẻ mặt càng thêm lo lắng. Ông đưa mắt nhìn xung quanh như thể sợ bị ai đó nghe lén. "Đúng vậy. Nhưng đó chỉ là khởi đầu. Có những thế lực nguy hiểm đang ẩn mình trong bóng tối, chỉ chờ cơ hội để chiếm đoạt công nghệ này."

"Thế lực nào vậy thầy?" Quỳnh Anh hỏi khẽ, cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.

"Tôi chưa thể nói chắc chắn" Tiến sĩ Lâm đáp, vẻ mặt căng thẳng. Ông nắm chặt vai Quỳnh Anh, ánh mắt như muốn truyền đạt điều gì đó quan trọng. "Nhưng hãy tin tôi, Quỳnh Anh. Em phải cẩn thận. Hãy tìm cuốn nhật ký của ông em. Câu trả lời có thể nằm trong đó." Ông dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Quỳnh Anh. "Nhưng hãy cẩn thận. Cuốn nhật ký đó không chỉ chứa đựng tri thức, mà còn ẩn chứa nguy hiểm. Đừng để nó rơi vào tay kẻ xấu."

Đột nhiên, tiếng bước chân và tiếng nói ồn ào vang lên từ phía cửa ra vào. Tiến sĩ Lâm giật mình, nắm chặt vai Quỳnh Anh. "Họ đến rồi! Hãy nhớ lời tôi, Quỳnh Anh. Tìm cuốn nhật ký!" Dứt lời, ông lao nhanh ra cửa sau, biến mất vào màn đêm.

Quỳnh Anh cũng vội vã rời khỏi đó, tim đập liên hồi. Những lời của Tiến sĩ Lâm văng vẳng trong đầu cô. Ông nội cô đã biết điều gì? Và ai đang truy đuổi họ?

Ngày hôm sau, tại Viện Vật Lý Lượng Tử, Quỳnh Anh bước vào tòa nhà với cảm giác như đang bị hàng trăm cặp mắt dõi theo. Hệ thống an ninh sinh trắc học quét võng mạc của cô, tiếng bíp xác nhận vang lên lạnh lùng. Cô nhận thấy có thêm nhiều camera an ninh hơn bình thường, và các nhân viên bảo vệ dường như cũng căng thẳng hơn, ánh mắt họ liên tục quét qua quét lại như đang tìm kiếm mối đe dọa vô hình nào đó.

Trong thang máy, Quỳnh Anh nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của hai đồng nghiệp. "Cậu có nghe gì về 'vết nứt' không?", một người hỏi, giọng hạ thấp đầy lo lắng. "Suỵt, đừng nói to. Nghe đâu có người đã biến mất khi đi qua nó," người kia đáp, giọng run run. Họ im bặt khi nhìn thấy Quỳnh Anh, nhanh chóng quay đi như thể sợ bị bắt gặp đang làm điều gì đó không nên.

Tại phòng làm việc, Quỳnh Anh đứng trước màn hình hiển thị khổng lồ, ánh mắt dán chặt vào hình ảnh "vết nứt không gian". Không khí căng thẳng bao trùm khắp phòng, phản ánh áp lực từ chính phủ và sự mong mỏi câu trả lời của công chúng. Cô cảm thấy gánh nặng của trách nhiệm đè nặng lên vai mình, biết rằng mỗi quyết định, mỗi bước đi của cô từ giây phút này có thể ảnh hưởng đến số phận của nhiều người.

"Đó chỉ là một sự cố nhỏ thôi, Tiến sĩ Quỳnh Anh," Giáo sư Hoàng, giám đốc viện, cất tiếng từ phía sau. Giọng ông có vẻ bình thản, nhưng Quỳnh Anh nhận thấy một chút căng thẳng trong ánh mắt ông. "Chúng ta sẽ khắc phục nó trong vài ngày tới."

Quỳnh Anh quay lại, cố gắng che giấu sự bất an đang dâng lên trong lòng. Cô biết rõ đây không phải là một "sự cố nhỏ". Nhưng làm sao cô có thể giải thích điều này mà không làm lộ những thông tin mà Tiến sĩ Lâm đã tiết lộ?

"Giáo sư," cô cẩn thận lựa chọn từ ngữ, "tôi nghĩ chúng ta cần điều tra kỹ hơn về nguồn gốc của vết nứt này. Nó có thể liên quan đến những khía cạnh cơ bản của công nghệ dịch chuyển mà chúng ta chưa hiểu rõ."

Giáo sư Hoàng nhíu mày. "Cô đang nghi ngờ tính an toàn của công nghệ dịch chuyển sao, Tiến sĩ Quỳnh Anh?"

"Không phải vậy, thưa Giáo sư," Quỳnh Anh nhanh chóng đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh mặc dù tim đang đập nhanh. "Tôi chỉ nghĩ rằng đây là cơ hội để chúng ta hiểu sâu hơn về cơ chế hoạt động của nó. Có thể... có thể chúng ta nên xem xét lại những nghiên cứu ban đầu về Akashic Engine."

Giáo sư Hoàng im lặng một lúc, ánh mắt dò xét. "Cô đang nghĩ đến công trình của ông nội cô, phải không?" ông hỏi khẽ, giọng trầm xuống.

Quỳnh Anh gật đầu, cảm thấy một luồng hy vọng dâng lên. "Vâng, thưa Giáo sư. Tôi tin rằng trong những ghi chép của ông ấy có thể có manh mối giúp chúng ta hiểu rõ hơn về tình huống này."

Giáo sư Hoàng thở dài, vẻ mặt ông phức tạp, như thể đang cân nhắc giữa trách nhiệm công việc và lòng tin cá nhân. "Được rồi, Tiến sĩ Quỳnh Anh. Tôi sẽ cho phép cô tiếp cận các tài liệu nghiên cứu cũ của dự án Akashic Engine. Nhưng hãy nhớ, đây là vấn đề nhạy cảm. Chúng ta không thể để công chúng hoang mang."

Quỳnh Anh gật đầu, cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa lo lắng. Cô đã có được sự cho phép để tiếp cận những tài liệu quan trọng, nhưng cô cũng hiểu rằng mình đang bước vào một lãnh địa nguy hiểm. Mỗi bước đi từ giây phút này có thể dẫn cô đến gần hơn với sự thật, hoặc đẩy cô vào những nguy hiểm không lường trước được.

Khi Giáo sư Hoàng rời đi, Quỳnh Anh quay lại nhìn màn hình hiển thị "vết nứt không gian". Trong một khung hình thoáng qua, cô nhận ra một bóng dáng quen thuộc. Đó là ông nội! Ông đang bị giam cầm trong một căn phòng tối, ánh mắt thoát ra vẻ sợ hãi và tuyệt vọng. Quỳnh Anh lùi lại một bước, cảm thấy choáng váng. Hơi thở cô trở nên gấp gáp, và cô phải vịn vào bàn làm việc để giữ thăng bằng. Hình ảnh ông nội - người mà cô luôn ngưỡng mộ vì sự can đảm và thông minh - trong tình trạng yếu ớt và sợ hãi như vậy khiến cô cảm thấy vừa đau đớn vừa tức giận.

"Ông ơi," cô thì thầm, giọng nghẹn ngào. "Cháu sẽ tìm ra ông. Cháu hứa đấy."

Nỗi sợ hãi ban đầu nhanh chóng chuyển thành quyết tâm mãnh liệt. Quỳnh Anh siết chặt nắm tay. Cô không còn là cô gái trẻ ngây thơ nữa; giờ đây, cô là nhà khoa học duy nhất có thể giải cứu ông nội và có lẽ là cả thế giới khỏi mối đe dọa vô hình này.

Với ánh mắt kiên định, Quỳnh Anh quay lại nhìn màn hình một lần nữa. Lần này, thay vì thấy sợ hãi, cô cảm thấy như đang đối mặt với một thử thách. Mỗi pixel trên màn hình dường như chứa đựng một manh mối, một bí mật mà cô phải giải mã. "Dù có chuyện gì xảy ra, mình cũng phải cứu ông nội." Cô thầm nghĩ.

Quỳnh Anh biết mình phải hành động nhanh chóng. Cô bắt đầu lên kế hoạch tìm kiếm cuốn nhật ký của ông nội và khám phá bí mật về Akashic Engine. Cô hiểu rằng con đường phía trước chắc chắn sẽ đầy rẫy nguy hiểm và bí ẩn, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Số phận của ông nội và có thể là của cả nhân loại đang phụ thuộc vào những gì cô sắp khám phá.

Quỳnh Anh rời khỏi phòng làm việc, tâm trí đã vạch ra kế hoạch cho những ngày tới. Cô sẽ bắt đầu từ đâu? Ngôi nhà cũ của ông nội? Hay phòng thí nghiệm bí mật mà ông từng nhắc đến? Cô không hề biết rằng mỗi bước chân của cô đều đang được theo dõi bởi những đôi mắt vô hình. Camera an ninh xoay theo hướng cô di chuyển, và trong bóng tối của một góc hành lang, một bóng đen dõi theo cô trong im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top